Khuôn mặt Thẩm Kiều biểu hiện ôn hòa, so với cao ngạo của trước kia có sự cách biệt quá nhiều. Ngay cả cách xưng hô, đều bỏ qua cả họ, trực tiếp gọi tên cô. Úy Hải Lam lại nhớ khi đó, cô ấy cũng chưa từng gọi mình như vậy lần nào, cô ấy luôn dùng lời nói quanh co nói cho cô biết không nên dây dưa cùng em trai quá nhiều. Và trong nháy mắt ấy, cô ấy xuất hiện trước mặt mình, chỉ thay đổi khuôn mặt, ngoài ra vẫn xa lạ như thế.
Mặc dù Úy Hải Lam không hiểu rõ ý định của cô là gì nhưng cũng biết cô ấy có việc muốn cầu xin.
Nếu không, tại sao sẽ như vậy chứ?
Úy Hải Lam mở miệng hỏi, Cô Thẩm, có chuyện gì sao?
Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện một chút chứ? Thẩm Kiều cười nói.
Úy Hải Lam lại đứng bất động, cũng không định dây dưa với cô ấy, trấn định nói, Có lời gì, nói ngay bây giờ thôi.
Nơi này người đến người đi, tất cả nhân viên đều tan việc.
Hai người bọn họ lại đứng mặt đối mặt.
Người đó là Thẩm Kiều của Hoàn Mỹ sao?
Thật giống như thế.
Tại sao cô ấy lại ở đây?
Ah! Cô ấy đang đứng cùng Lôi phu nhân sao?
Xảy ra chuyện gì?
Có vài người đã nhận ra Thẩm Kiều, dù sao Hoa Hạ cùng Hoàn Mỹ đã từng là đối thủ cạnh tranh, Thẩm Kiều lại là một trong những người phụ trách trong công ty thường sẽ tham dự một ít hoạt động, có người biết Thẩm Kiều cũng không là điều lạ. Hơn nữa với thân phận Úy Hải Lam bây giờ, hai người bọn họ chính xác đang khiến người khác chú ý.
Không rảnh sao? Vậy không bằng hẹn lại thời điểm khác? Thẩm Kiều cũng là người sĩ diện, lại càng không muốn bị đàm tiếu ở chỗ này.
Úy Hải Lam bình tĩnh nhìn về phía cô, nhẹ giọng cự tuyệt, Gần đây cũng rất bận rộn.
Thái độ của cô rất rõ ràng, không phải Thẩm Kiều không cảm thấy, lại nhớ tới đã trải qua đủ loại cảm giác, trong lòng cô cũng hiểu, tự biết đuối lý, càng thêm thấp giọng, Hải Lam, lúc trước là chị sai, em đừng để ý, chị cũng vì Du An, em ngàn vạn lần đừng để trong lòng, chị chỉ hi vọng các em đều tốt.
Úy Hải Lam lên tiếng, Em hiểu chị là vì tốt cho cậu ấy, cho nên em thật sự cũng không để ý.
Nghe giọng cô thành khẩn, bộ dáng không để tâm, Thẩm Kiều lại nói, Vậy em và chị tìm một chỗ, chị em ngồi xuống nói chuyện.
Úy Hải Lam rơi vào trầm mặc, Thẩm Kiều cho là cô đang do dự, vội vàng khuyên, Chị chỉ muốn nói chuyện với em một lát, sẽ không làm trễ nãi quá nhiều thời
/192
|