Chương 9.2: Thu Bạch Bạch
Cả đám học sinh không ngờ chỉ đơn giản như vậy Thu Bạch Bạch sẽ không làm khó dễ nữa, tâm trạng vốn đang chờ xem kịch hay liền hoàn toàn biến thành kinh ngạc.
Thu Bạch Bạch có thể nói là người không hợp với tập thể nhất, mỗi lần đang không có việc gì cũng nhảy ra gây sự một chút, nhìn ai cũng với vẻ mặt không tốt đẹp, tuy rằng nom dáng vẻ cô nàng cũng xinh đẹp, nhưng chẳng ai muốn làm bạn bè với cô ta, cô ta tồn tại trong sự bài xích của mọi người.
Chương Vân không giống với những người khác, cô biết cha mẹ Mạt Lỵ vừa mới qua đời, cho nên trong lòng không khỏi đồng cảm và thương hại học sinh mới hơn một chút, cô cố ý giúp đỡ Mạt Lỵ, nói với vẻ uy nghiêm của một cô giáo chủ nhiệm lớp: "Được rồi, chương trình chào đón bạn mới đến lớp đến đây là được rồi, Mạt Lỵ, đó là chỗ ngồi của em, em xuống đi."
"Dạ, cảm ơn cô giáo Tạ."
Cô đeo cặp sách đến vị trí gần cửa sổ nọ, vừa ngồi xuống liền cảm nhận được ánh mắt đến từ bốn phương tám hướng, trong đó làm người ta chú ý nhất chính là ánh mắt đến từ vị trí của bạn học phía trên bên phải rồi.
Cô nhìn qua đó, rồi mỉm cười với cô nàng.
Thu Bạch Bạch sửng sốt, ngổn ngang trăm mới hừ một tiếng rồi nghiêng đầu.
Mạt Lỵ sẽ không để trong lòng, một đám trẻ con thôi ấy mà, họ cảm thấy thích hay chán ghét, cô sẽ không đặt nặng làm gì, chỉ là đợi đến lúc tan học còn phải ứng phó với học sinh nam hỏi phương thức liên lạc với cô... vậy thì hơi rắc rối một chút.
Hiện giờ trông cô không khó bắt chuyện, trời sinh vốn đã xinh đẹp, lại còn có thân phận thiên kim tiểu thư Tiêu Thị, ai cũng muốn làm cô quen mặt mình.
Thu Bạch Bạch nhìn một đống chen lách đến vị trí gần cửa sổ, lại nhìn các bạn học sinh nữ ngồi cùng một chỗ ghen tị nhìn qua đó, cô ta cười nhạo thành tiếng rồi lười biếng nằm sấp xuống bàn, tâm trạng thật tốt, sau này sẽ có nhiều kịch hay để xem cho coi!
Chẳng bao lâu sau đó, tin tức thiên kim xí nghiệp Tiêu Thị ở ban một lớp 11 sẽ truyền khắp học sinh toàn trường trung học Bạch Tuân.
Mãi đến khi Mạt Lỵ ngồi lên chiếc xe đón cô về nhà, cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, làm học sinh quá khó khăn, đặc biệt là làm học sinh ngoan có gia thế vinh quang lừng lẫy.
Đến lúc cô về đến nhà, Đường Nhiễm Mặc vẫn chưa trở về, điện thoại trong phòng khách vang lên, là do thím nấu cơm trong nhà gọi tới.
"Cô Tiêu à, con dâu nhà tôi sắp sinh, tôi phải về nhà cũ một chuyến, mấy ngày nay chỉ sợ không tới nấu cơm được."
Mạt Lỵ vội cười nói: "Không sao đâu, chúc mừng thím Vương sắp lên chức bà nội nhé."
"Haiz, cảm ơn cô Tiêu, vốn nói là ngày sinh dự tính vào tháng sau, nào ngờ lại đẻ trước thế này, làm phiền cô nói với ngài Đường một câu nhé, thật đúng là ngại quá."
"Không sao đâu ạ, cháu sẽ nói với chú ạ."
"Vâng, vâng, cảm ơn cô."
Phía bên kia điện thoại, thím Vương tắt máy xong cũng cảm thấy thật may mắn rằng người nghe điện thoại là Mạt Lỵ, nếu là Đường Nhiễm Mặc, chỉ sợ bà vừa mới miệng đã bị khí thế mạnh mẽ của anh đè ép nói không ra lời rồi.
Mạt Lỵ vừa chuẩn bị bấm gọi cho số điện thoại của Đường Nhiễm Mặc, vừa bấm lạch cạch vài chữ, liền buông di động xuống, cô mở cửa tủ lạnh ra, thấy bên trong còn có đủ loại nguyên liệu nấu ăn.
"Ờm, cũng được đấy chứ..." Cô gật gật đầu, đã biết mình nên làm như thế nào rồi.
/220
|