Chương 10.1: Về nhà
Phải đến gần chín giờ Đường Nhiễm Mặc mới quay về nhà mình, trên tay anh còn đang cầm di động, dặn dò Thẩm Thiên Thu, "Người đại ngôn cho sản phẩm trang sức mới thay đổi, bảo Tống Lan kiểm điểm cho kĩ chuyện xấu cậu ta gây ra đi, bao giờ cậu ta nghĩ thông rồi thì tới lúc ấy mới lại thả cậu ta ra..."
Trong giây phút mở cửa, lời nói liến thoắng của anh dừng lại.
Thiếu nữ đeo tạp dề chạy tới bên cạnh anh, phần đuôi ngựa buộc ra sau đầu cô lắc lắc, vô cùng đáng yêu.
"Chú đã trở về rồi!" Ánh mắt cô tỏa sáng, đôi môi đỏ mấp máy dường như cũng tươi đẹp ướt át.
Anh thấy hoảng hốt trong giây lát, sau đó hạ giọng thấp xuống, "...Chú về rồi đây."
Cô vẫn là một bé gái thôi, nhưng có lẽ là vì ánh đèn, làm anh thấy cô như một cô gái xinh đẹp đã trưởng thành trong khoảnh khắc ấy, hơn nữa... còn tạo thành phản ứng sinh lý xúc động mà anh khó có thể diễn tả được bằng lời.
"Tổng giám đốc... Alo?" Thấy đầu bên kia điện thoại đột nhiên im lặng, Thẩm Thiên Thu còn tưởng rằng đã bị mất tín hiệu.
Đường Nhiễm Mặc cảm thấy anh ta kêu to như quỷ tha ma bắt, anh bấm tắt máy cái rụp, hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn cô bé bé bỏng trước mắt, cảm xúc đã khôi phục như bình thường, "Sao lại ăn mặc như thế này?"
"Hôm nay là cháu nấu cơm nhé." Cô có cảm giác như đang kể công với anh vậy.
Đường Nhiễm Mặc nhíu mày, "Thím tới nấu cơm đâu?"
"Thím ấy sắp có cháu bế rồi, xin nghỉ mấy hôm nay, cháu đến làm thay."
Anh cầm điện thoại lên, đang định gọi vào số công ty nội trợ, lại bị một đôi bàn tay giữ lấy.
"Chẳng qua chỉ nghỉ vài ngày thôi, hơn nữa có một em bé mới sinh ra là chuyện tốt mà, ơ kìa, chú lại nhíu mày rồi, mày chú vừa nhăn, cháu liền thấy không khí xung quanh toàn là không khí khẩn trương đấy."
Dáng vẻ khi làm nũng của cô cũng chẳng trông thấy một tí xiu khẩn trương nào.
Đã lâu lắm rồi Đường Nhiễm Mặc không trải qua cảm giác bất đắc dĩ như thế này, anh để điện thoại di động xuống, thở dài cam chịu.
Anh bị cô lôi kéo, đi đến bàn ăn, khi nhìn thấy các món ăn phong phú trên bàn, có chút kinh ngạc.
Anh nhăn mày, "Tất cả mấy món này đều do cháu làm á?"
"Vâng ạ." Cô lôi kéo anh ngồi xuống, hơi hơi đắc ý, "Nhưng cháu không biết chú trở về trễ thế này, thức ăn cũng nguội đi gần hết cả rồi."
Anh khẽ ho khụ một tiếng, lần đầu tiên ý thức được bản tính điên cuồng vì công việc của mình, "Sau này chú cũng sẽ về muộn, không cần chờ chú."
"Ồ..."
Đường Nhiễm Mặc rất rõ ràng, khi cô qua loa quýt luýt đáp lại bằng chữ này, thái độ chính là có nghe vào hay không thì chỉ mình cô biết mà thôi.
Mạt Lỵ cầm bát đũa đặt xuống trước mặt anh, sau đó ngồi xuống bên cạnh, chống cằm nhìn anh, "Chú mau nếm thử xem, xem xem có ăn được không."
Anh cầm đôi đũa lên dưới ánh mắt chờ mong của cô, cảm xúc không rõ trong lòng càng ngày càng nhiều, lấn qua cả hương vị đang ăn trong miệng.
"Như thế nào?" Cô hỏi với vẻ dè dè dặt dặt.
"... Cũng không tệ lắm."
Mạt Lỵ ngầm cho rằng câu trả lời này là hài lòng, vì thế cô vui vẻ nở nụ cười, "Chú thích ăn mấy món thanh đạm, cháu đều nhớ kĩ hết đấy."
Bàn tay đang cầm đũa khựng lại một chút, vẻ mặt Đường Nhiễm Mặc bất giác mềm hóa một phần, "Hôm nay đến trường thấy thế nào?"
Chỉ là một câu hỏi lơ đãng, thể hiện sự quan tâm thể theo lý thường của phụ huynh và con trẻ trong nhà, nhưng có điều, giọng điệu nắm chắc vừa đúng.
"Cũng không tệ, thầy cô giáo và các bạn học đều rất nhiệt tình với cháu."
Mà cũng chẳng phải nhiệt tình bình thường.
/220
|