Chương 4: Học phí một năm là sáu mươi nghìn
Người giúp việc theo giờ tới nấu ăn theo yêu cầu của người thuê. Lần này bà ta nấu toàn là món thanh đạm. Mạt Lỵ bị thương nên không thể ăn thịt cá.
Sau khi ăn cơm xong, Mạt Lỵ hỏi phòng tắm để tắm. Đường Nhiễm Mặc ngồi trên sô pha đọc báo "ừ" một tiếng.
Chuông cửa vang lên.
Đường Nhiễm Mặc liếc đồng hồ trên tay, nhìn giờ cũng đoán được là ai. Anh đặt báo xuống, đứng dậy đi mở cửa. Người đứng ngoài là thư ký Thẩm Thiên Thu của anh.
"Tổng giám đốc, đây là tài liệu anh cần."
"Vất vả rồi."
Vì để sắp xếp tang sự của vợ chồng Tiêu Thị mà đã nhiều ngày Đường Nhiễm Mặc không xử lý chuyện công ty. Anh không thể tiếp tục như vậy nữa. Nghỉ ngơi với người cuồng công việc mà nói là chuyện rất khó chịu đựng.
Thẩm Thiên Thu vô cùng lo lắng lái xe tới đây, không ngờ tổng giám đốc nhà anh ta sẽ khách khách sáo sáo kéo anh ta vào trong nghỉ ngơi một chút. Anh ta đang định tạm biệt thì bỗng thấy một bóng dáng trong phòng, đầu như thể bị đứt sợi dây nào đó,
Anh ta nhìn thiếu nữ mặc váy ngủ màu trắng rồi lại nhìn Đường Nhiễm Mặc đang đeo kính.
Tổng giám đốc của anh ta luôn không gần nữ sắc, đã gần hai mươi tám mà không có phụ nữ bên cạnh. Ai cũng đoán không biết có phải anh đồng tính hay không, còn đặt mục tiêu nghi ngờ lên người Thẩm Thiên Thu. Kết quả người ta chơi trò khẩu vị nặng!
Thoạt nhìn cô bé này còn chưa trưởng thành...
Thẩm Thiên Thu lặng lẽ niệm vài câu, phát rồ mất.
Rõ ràng Đường Nhiễm Mặc cũng nhận ra anh ta sững sờ. Anh ngoảnh lại liếc nhìn thiếu nữ mới ra khỏi phòng tắm rồi lại nhìn Thẩm Thiên Thu bằng ánh mắt lạnh lùng.
Thẩm Thiên Thu lập tức căng dây thần kinh: "Tổng giám đốc, anh yên tâm! Tôi chắc chắn sẽ không nói ra!"
"Vị này là?" Mạt Lỵ lộ cái đầu nhỏ ra từ sau lưng Đường Nhiễm Mặc. Tóc cô vẫn còn ướt, tóc mái dính vào mặt càng nổi bật làn da trắng như tuyết của cô.
Thẩm Thiên Thu cảm thấy cô vừa giống ai đó lại vừa không giống.
"Xin chào. Tôi là thư ký của tổng giám đốc, tên Thẩm Thiên Thu." Anh ta đứng thẳng tắp, khuôn mặt anh tuấn mang theo nụ cười, lịch sự nhã nhặn.
Mạt Lỵ có cảm giác không tệ với anh ta. Cô cũng mỉm cười: "Xin chào. Tôi là Mạt Lỵ."
Nụ cười của Thẩm Thiên Thu cứng ngắc.
Trong mắt Đường Nhiễm Mặc như có một luồng sáng xẹt qua. Thấy dáng vẻ người ta ngạc nhiên tới ngẩn người...Không thể không khiến anh có cảm giác cân bằng kỳ lạ.
Lúc lần đầu tiên gặp Mạt Lỵ anh cũng không thể tin.
Thẩm Thiên Thu dùng ánh mắt sợ hãi nhìn về phía tổng giám đốc nhà mình rất nhanh. Tổng...Tổng giám đốc...Anh sẽ không vì không muốn đối mặt với hỗn thế ma vương kia mà tìm một học sinh nữ dáng dấp giống cô như đúc đấy chứ!?
Sự ăn ý nhiều năm khiến Đường Nhiễm Mặc hiểu ánh mắt anh ta. Anh cười khẩy, kéo bàn tay nhỏ bé của Mạt Lỵ lùi lại một bước, đóng cửa cái "bịch".
"Chúng ta...Không cần mời anh ta vào ngồi chút à?"
Mắt anh híp lại: "Cô thích anh ta?"
"Có vẻ anh ta rất tốt..." Giọng cô càng ngày càng nhỏ dưới ánh mắt chăm chú của anh.
"Tiêu Mạt Lỵ, bây giờ cô còn là học sinh, không được yêu sớm."
Mắt Mạt Lỵ xẹt qua sự cạn lời: "Yêu sớm gì...Tôi chỉ cảm thấy anh ta là thư ký của chú, hiếm khi mới tới được một lần. Chúng ta hẳn nên tiếp đãi thật tốt mới được chứ."
Đây là vấn đề lễ phép cơ bản.
Nhưng Đường Nhiễm Mặc không có cái gọi là lễ phép cơ bản.
Anh hơi khựng lại, bỗng cảm thấy mình suy nghĩ nhiều nhưng anh không phải là người biết nhận lỗi: "Ngủ trước chín giờ rưỡi, không được thức khuya."
Dứt lời, anh cầm tài liệu vào phòng sách.
Mạt Lỵ nghĩ hình như cô không chỉ có thêm một người chú mà là còn có thể một người ba dạy dỗ mình.
Tuy Đường Nhiễm Mặc thích độc tài nhưng anh cũng là một người rất coi trọng chữ tín.
Ngày hôm sau, anh lái xe dẫn cô tới trung tâm thương mại, vào một cửa hàng rất lớn. Đồ bên trong cũng thoạt nhìn vô cùng...Bất tiện.
Quản lý nghe nói Đường Nhiễm Mặc tới thì lập tức mang theo khuôn mặt tươi cười rực rỡ ra đón.
"Xin hỏi tổng giám đốc Đường cần gì?"
Đường Nhiễm Mặc kéo thiếu nữ sau lưng ra: "Mua quần áo cho cô ấy."
Quản lý là loại người nào chứ? Thấy tổng giám đốc Thịnh Thế luôn lạnh lùng khắc khổ trước sau như một, không thích nữ sắc lại dẫn theo một người phụ nữ...Được rồi, là một học sinh nữ tới đây, tâm trạng ông ta thay đổi rồi lại thay đổi, nụ cười càng rõ ràng hơn: "Xin mời cô đi theo tôi. Chúng tôi có rất nhiều quần áo đẹp đáng để cô lựa chọn."
"Được, cảm ơn." Mạt Lỵ hơi không chống cự được một người đàn ông trung niên cười với mình như hoa cúc.
Cô đi theo quản lý rồi lại ngoảnh lại liếc nhìn Đường Nhiễm Mặc không nhanh không chậm đi sau lưng. Lúc này cô mới yên tâm đi thẳng lên lầu hai.
Đường Nhiễm Mặc để ý tới động tác nhỏ của cô, cũng cảm nhận được sự ỷ lại của cô với mình nên trong lòng có cảm giác khó diễn tả bằng lời.
Thứ trên lầu hai còn quý giá hơn ở lầu một.
Cô tiện tay cầm một cái mác trên bộ đô lên, là bốn chữ số. Cô cảm thấy ở đây không phải là quần áo mà là vàng.
"Cô cứ tùy tiện xem, thích cái nào thì có thể vào phòng thử đồ để thử."
"Được...Tôi xem trước đã."
Mạt Lỵ lén lút kéo Đường Nhiễm Mặc qua: "Mấy thứ này đắt quá."
"Không tệ." Anh nói mây trôi nước chảy.
"Tôi cảm thấy tùy tiện mặc một thứ cũng bằng học phí một năm của tôi rồi."
"Học phí một năm của cô là sáu mươi nghìn (khoảng 180 triệu tiền Việt)."
"..."
Đường Nhiễm Mặc thấy vẻ mặt cạn lời của cô, tâm trạng vui vẻ hiếm thấy. Nhưng trên mặt anh vẫn hờ hững như trước: "Thích gì thì lấy, tôi trả tiền."
Tim Mạt Lỵ đập lỡ một nhịp.
Có hai kiểu người dễ trở thành bạn trai tương lai nhất là xuất hiện trong lúc bạn gặp nguy hiểm. Một kiểu thì mà mua mua mua cho bạn, còn nói tùy tiện mua.
/220
|