Chương 5: Cô là gái trinh à
Tuy Đường Nhiễm Mặc rất giàu nhưng cô còn chưa tới mức coi tiền của anh là của mình. Nhưng cô cảm thấy dù chọn một thứ thuận tiện nhất cũng rất đau lòng!
Cô dạo quanh một vòng nhưng không chọn ra bộ quần áo nào.
Đường Nhiễm Mặc thấy sự xoắn xuýt giữa hai hàng mày cô cũng biết cô đang nghĩ gì. Anh cảm thấy Tiêu Mạt Lỵ bây giờ đúng là thú vị hơn trước nhưng sẽ khiến người ta cảm thấy tổng giám đốc Thịnh Thế không mua nổi quần áo sẽ không hay.
Anh đi tới cạnh cô, nhìn bím tóc đuôi ngựa của cô lắc lư trong không khí thành một độ cong đáng yêu. Anh gần như có xúc động muốn sờ lên đầu cô nhưng lại kiềm được.
"Chọn vài món."
Cô bé không phản ứng kịp: "Cái gì?"
"Cô cảm thấy quần áo ở đây có món nào cô không thích?"
Mạt Lỵ suy nghĩ một chút, từ từ vươn tay chỉ từng cái: "Bộ đồ màu đen và cái váy đỏ đó, ừm, còn cả bộ đồ này nữa..."
Những món cô nói đều không ngoại lệ đều là rất ít vải, mặc vào rất hở hang.
Đường Nhiễm Mặc nhìn về phía quản lý bên cạnh: "Nghe rõ chưa?"
"Vâng vâng vâng, nghe rõ rồi ạ."
"Ngoài những món đó ra thì đưa hết những món còn lại tới nhà trọ của tôi."
Quản lý ngẩn ra hồi lâu rồi vội vàng gật đầu khom lưng: "Vâng! Tôi biết rồi!"
Công lao ngày hôm nay của ông ta còn vượt qua được cả công mấy tháng! Ông ta như thể thấy được cơ hội thăng chức.
Đường Nhiễm Mặc xoay người bước đi. Lúc anh phát hiện người phía sau không theo kịp thì lại quay lại, nắm lấy tay cô, dẫn cô bé còn đang bàng hoàng đi.
Tay cô mềm mại không xương. Anh không kiềm được lại xoa khẽ thêm vài cái.
Ra tới cửa trung tâm thương mại cô mới nửa ngạc nhiên nửa không hiểu hỏi: "Chú mua nhiều thế làm gì?!"
Từ khi đón cô ra viện, đây là lần đầu tiên anh thấy dáng vẻ điên cuồng này của cô. Trước kia anh ghét cô cứ động một chút là gào lên nhưng cô bây giờ lại khiến anh có ảo giác như con thỏ nhỏ đang phát điên. Cô không hề có sức đe dọa, để lộ móng vuốt nhỏ có sự hấp dẫn kỳ diệu.
"Cô loại thứ mình không thích ra thì những thứ còn lại đương nhiên đều thích."
"Nhưng...Nhưng tôi đâu mặc được nhiều thế."
"Cô không quyết định thì tôi giúp cô."
Đã rất ít người có thể thấy anh có lúc kiên nhẫn như thế.
Cô khẽ lẩm bẩm: "Thật phung phí tiền bạc..."
"Thay đổi quần áo sớm chút thật tốt." Anh gần như là nói đùa nhưng anh chưa bao giờ nói như vậy.
Anh mạnh mẽ kéo cô bé còn đang muốn đi trả hàng lên xe, rời khỏi trung tâm thương mại lớn này rất nhanh.
Cô bé còn đang rầu rĩ không vui, anh cũng không có suy nghĩ lãng phí là đáng xấu hổ gì. Anh chỉ cảm thấy khó hiểu. Dù cô có dáng dấp thở phì phì cũng chết tiệt nó đáng yêu.
Bữa tối họ giải quyết ở một nhà hàng năm sao. Đường Nhiễm Mặc có một vị trí riêng ở gần cửa sổ, có thể nhìn đoàn người và dòng xe dưới lầu. Ánh đèn neon sáng như ban ngày, chiếu lên khuôn mặt vị vua nhìn xuống chúng sinh.
Nhưng cảm giác của hai người khi tới bên cửa sổ là khác nhau. Anh có cảm giác khống chế, nắm thiên hạ trong tay còn cô mang theo sự tò mò và tán thưởng tràn đầy.
Bò bít-tết và rượu vang, nhà hàng sang trọng xa hoa. Mạt Lỵ hưởng thụ cuộc sống tư bản khó có được. Thực ra từ lần đầu tiên khi cô tỉnh lại trong phòng tổng thống thì cuộc đời cô đã thay đổi nghiêng trời lệch đất so với trước kia.
"Cảm ơn chú đã mời tôi ăn cơm." Nụ cười của cô mang theo sự thỏa mãn dễ dàng.
Đường Nhiễm Mặc nói: "Không có gì. Chỉ vừa đúng lúc tôi muốn, cũng muốn dẫn cô theo thôi."
"Vậy cũng phải cảm ơn chú." Cô nhìn thấu sự nói một đằng làm một nẻo của anh, cười tới mức càng ngọt ngào hơn.
Âm nhạc trữ tình khiến bầu không khí càng ấm áp và yên bình hơn. Cô đắm chìm trong ánh đèn dịu dàng, toàn thân như phủ một lớp sa mỏng như ảo mộng.
Hầu kết của anh bỗng nhúc nhích. Khi anh nhận ra mình vậy mà lại có dấu hiệu động tình với cô bé trước mặt thì anh bưng ly rượu lên uống nhanh một ngụm.
Rượu vang không khiến người ta say nhưng anh cảm thấy mình hơi ngà ngà.
"Ơ, đây không phải là tổng giám đốc Đường à?" Một người đàn ông ôm một người phụ nữ xinh đẹp đi tới. Anh ta rất khôi ngô nhưng sự độc ác giữa hai hàng mày khiến anh ta hơi có vẻ quá âm u lạnh lẽo.
Thông thường mà nói thì có thể tới đây không phải là người bình thường, gặp một hai người quen cũng không có gì. Nhưng cho tới bây giờ chưa từng có ai dám tới quấy rầy Đường Nhiễm Mặc. Phương Tự là một ngoại lệ.
Anh ta vừa mở miệng là không chừng mực: "Tổng giám đốc Đường mà lại lần đầu tiên dẫn theo phụ nữ..." Anh ta liếc Đường Nhiễm Mặc tỉnh bơ, mắt có cảm giác đắc ý như đang xem kịch hay: "Hả? Cô gái xinh đẹp, cô là gái trinh à?"
Đường Nhiễm Mặc cau mày.
Mạt Lỵ để dao nĩa xuống, ngẩng đầu lên, nhìn anh ta chằm chằm rồi lắc đầu: "Tôi không phải là gái trinh."
Cô nói hiên ngang lẫm liệt không chỉ khiến Phương Tự mà cả Đường Nhiễm Mặc cũng im lặng một giây.
Người phụ nữ bên cạnh cười nói: "Không ngờ em gái nhỏ còn là người đáng yêu hào phóng như thế."
"Chị là gái trinh ạ?"
Khuôn mặt tươi cười của cô ta cứng lại.
"Ha ha, cô ấy có phải là gái trinh không thì về chúng tôi từ từ 'bàn bạc' là biết." Khóe miệng Phương Tự cong lên thành độ cong tà ác.
Người phụ nữ cười càng rực rỡ động lòng người, toàn thân dựa cả vào anh ta.
"Không cần về đâu, Bây giờ có thể biết mà."
"...Em gái nhỏ thật lớn gan tới đáng yêu."
Phương Tự có phóng đãng không kiềm chế được đến mấy cũng sẽ không trình diễn xuân cung sống ở nhà hàng.
Ai ngờ Mạt Lỵ cúi đầu lấy điện thoại ra: "Có phải gái trinh hay không thì chúng ta điều tra thêm chút là biết mà. Tôi sinh tháng tám, là sao Sư Tử. Chị sinh tháng mấy ạ?"
Phương Tự: "..."
Đường Nhiễm Mặc cầm khăn ăn lau miệng, che đi nụ cười. Anh lên tiếng ngăn cản thiếu nữ lên mạng tìm: "Không phải phiền phức thế đâu. Để họ về rồi từ từ 'bàn bạc' là được rồi."
Anh nhấn mạnh hai chữ 'bàn bạc' khiến Phương Tự nhìn mà nghiến răng.
/220
|