“Vậy sao không vào trong xe ngựa mà ngồi? Tay lạnh muốn sắp đóng băng luôn rồi này, lỡ bị cảm lạnh thì phải làm sao?” Na Lạp thị xoa xoa bàn tay lạnh ngắt của Lăng Nhã, giọng đầy trách móc.
Lăng Nhã cúi đầu không nói gì, còn Lý thị thì vỗ vỗ tay áo thêu hoa, mỉm cười: “Đó là xe ngựa Kim Đỉnh, trừ người và Bối lặc gia ra thì ai trong chúng ta cũng không dám tự ý leo lên đâu.”
Na Lạp thị thương tình nhìn Lăng Nhã, nói: “Chẳng phải lát nữa cũng cùng nhau vào cung hay sao, muội đó, cái gì cũng tốt nhưng lại quá câu nệ, chút xíu phép tắc cũng không dám vượt, tuy nói là phải tuân thủ lễ nghi, nhưng sức khỏe cũng quan trọng, để bệnh giống ta thì lúc đó có hối hận cũng không kịp.”
Lăng Nhã cười nhẹ: “Đích phúc tấn đừng nghe Mặc Ngọc nói bậy, thiếp thân đến sớm hơn người và Lý phúc tấn không bao lâu, chưa kể thân thể thiếp thân khỏe mạnh, đâu dễ bị cảm lạnh như vậy chứ.”
“Nhưng cũng đừng quá chủ quan.” Nói xong, Na Lạp thị quay lại nói với Phỉ Thúy luôn theo phía sau: “Mau lấy cho Lăng cách cách chén trà nóng để uống cho ấm người.” Vì sức khỏe Na Lạp thị không tốt, hay bị ho khan nên mỗi khi ra ngoài đều phải cầm theo ấm trà, được bọc trong mấy lớp bông, khi nào cần có thể dùng ngay mà không cần lo lắng rườm rà.
Phỉ Thúy ‘dạ’ rồi mở lớp bông màu xanh lấy ấm trà lên, sau đó lấy cái chén bạc để rót trà đưa cho Lăng Nhã: “Mời Lăng cách cách dùng trà.”
“Đa tạ.” Ấm trà được bọc tới hai lớp bông bên ngoài nên giữ nóng rất rốt, so với trà vừa mới pha xong cũng không khác gì nhau, Lăng Nhã cầm chén trà nóng trong tay, cái lạnh trong cơ thể từ từ tan đi.
Đợi thêm một lát thì thấy Niên thị khoan thai bước đến, khỏi cần đoán cũng biêt hôm nay Niên thị thân trang lỗng lẫy cỡ nào, dù trên mặt chỉ đánh một lớp phấn mỏng, nhưng chân mày lại vẽ kiểu Viễn sơn* rất đậm, phượng nhãn xếch lên, hàng mi rậm dài cong vút long lanh, hai thứ đó kết hợp tạo thành một đôi mắt sâu thẳm xa xăm, quyến rũ nhưng lại vô cùng tàn khốc, khiến cho người khác chẳng dám nhìn trực diện; trang sức trên người nàng ta thì khảm đầy châu báu, hai bên búi tóc cài một bộ trâm Khổng tước kim bộ dao đính đá rực rỡ, chuỗi ngọc dài rũ xuống bên tai dao động rung rinh, phía sau búi tóc là chuỗi Bát trân anh lạc, tức là dùng vàng, bạc, lưu li, xà cừ, mã não, trân châu, mân côi thất bảo chế thành, cực kỳ xa hoa; làm cho cả người nàng ta toát lên vẻ ung dung cao quý, đoạt cả hào quang của đích phúc tấn Na Lạp thị kia.
(*Là một kiểu vẽ chân mày thời xưa, nhìn như hai đỉnh núi.)
Thân trang của Niên thị tuy hơi lộng lẫy, nhưng so với thân phận của nàng ta thì cũng không có gì quá đáng.
Có điều… Y phục tơ tằm Vân Nam trên người nàng ta lại có màu đỏ hồng… Mắt Lăng Nhã giật nhẹ, đỏ hồng cũng gần như đỏ thẫm, cùng là màu đỏ, chỉ nhạt hơn một chút mà thôi, nếu không nhìn kỹ thì cũng không phân biệt được, đúng là rất giống nhau. Người nào không biết nhìn vào sẽ nghĩ rằng nàng ta mới chính là đích phúc tấn của phủ Tứ Bối lặc.
Trong các quy tắc để phân biệt đích thứ, đứng đầu là không được phép mặc y phục có màu đỏ thẫm, từ Hoàng tộc tới gia đình bình thường đều như thế, có rất nhiều thiếp thất cả cuộc trời trong tủ y phục cũng không có lấy một bộ nào màu đỏ, bởi vì các nàng mãi mãi thấp hơn chính thất nhất đẳng. Đây cũng là lí do mà tại sao các nàng thà làm chính thất bần hàn cũng không thèm làm thiếp thất phú quý.
Niên thị biết rõ hôm nay sẽ vào cung chung với đích phúc tấn, vậy mà vẫn chọn y phục như vậy, chẳng khác gì đang khiêu khích đích phúc tấn, không xem vị trí chính thất của nàng ta ra gì.
Nữ nhân không chiếm được sủng ái của phu quân, dù là đích thê thì cũng thật tội nghiệp; tương kính như tân, chẳng qua chỉ xem nhau như khách mà thôi…
“Muội muội đến trễ, mong tỷ tỷ thứ tội.” Sau khi Niên thị bước tới gần thì nhún người xuống nói, nhìn chằm chằm vào y phục trên người của Na
Lăng Nhã cúi đầu không nói gì, còn Lý thị thì vỗ vỗ tay áo thêu hoa, mỉm cười: “Đó là xe ngựa Kim Đỉnh, trừ người và Bối lặc gia ra thì ai trong chúng ta cũng không dám tự ý leo lên đâu.”
Na Lạp thị thương tình nhìn Lăng Nhã, nói: “Chẳng phải lát nữa cũng cùng nhau vào cung hay sao, muội đó, cái gì cũng tốt nhưng lại quá câu nệ, chút xíu phép tắc cũng không dám vượt, tuy nói là phải tuân thủ lễ nghi, nhưng sức khỏe cũng quan trọng, để bệnh giống ta thì lúc đó có hối hận cũng không kịp.”
Lăng Nhã cười nhẹ: “Đích phúc tấn đừng nghe Mặc Ngọc nói bậy, thiếp thân đến sớm hơn người và Lý phúc tấn không bao lâu, chưa kể thân thể thiếp thân khỏe mạnh, đâu dễ bị cảm lạnh như vậy chứ.”
“Nhưng cũng đừng quá chủ quan.” Nói xong, Na Lạp thị quay lại nói với Phỉ Thúy luôn theo phía sau: “Mau lấy cho Lăng cách cách chén trà nóng để uống cho ấm người.” Vì sức khỏe Na Lạp thị không tốt, hay bị ho khan nên mỗi khi ra ngoài đều phải cầm theo ấm trà, được bọc trong mấy lớp bông, khi nào cần có thể dùng ngay mà không cần lo lắng rườm rà.
Phỉ Thúy ‘dạ’ rồi mở lớp bông màu xanh lấy ấm trà lên, sau đó lấy cái chén bạc để rót trà đưa cho Lăng Nhã: “Mời Lăng cách cách dùng trà.”
“Đa tạ.” Ấm trà được bọc tới hai lớp bông bên ngoài nên giữ nóng rất rốt, so với trà vừa mới pha xong cũng không khác gì nhau, Lăng Nhã cầm chén trà nóng trong tay, cái lạnh trong cơ thể từ từ tan đi.
Đợi thêm một lát thì thấy Niên thị khoan thai bước đến, khỏi cần đoán cũng biêt hôm nay Niên thị thân trang lỗng lẫy cỡ nào, dù trên mặt chỉ đánh một lớp phấn mỏng, nhưng chân mày lại vẽ kiểu Viễn sơn* rất đậm, phượng nhãn xếch lên, hàng mi rậm dài cong vút long lanh, hai thứ đó kết hợp tạo thành một đôi mắt sâu thẳm xa xăm, quyến rũ nhưng lại vô cùng tàn khốc, khiến cho người khác chẳng dám nhìn trực diện; trang sức trên người nàng ta thì khảm đầy châu báu, hai bên búi tóc cài một bộ trâm Khổng tước kim bộ dao đính đá rực rỡ, chuỗi ngọc dài rũ xuống bên tai dao động rung rinh, phía sau búi tóc là chuỗi Bát trân anh lạc, tức là dùng vàng, bạc, lưu li, xà cừ, mã não, trân châu, mân côi thất bảo chế thành, cực kỳ xa hoa; làm cho cả người nàng ta toát lên vẻ ung dung cao quý, đoạt cả hào quang của đích phúc tấn Na Lạp thị kia.
(*Là một kiểu vẽ chân mày thời xưa, nhìn như hai đỉnh núi.)
Thân trang của Niên thị tuy hơi lộng lẫy, nhưng so với thân phận của nàng ta thì cũng không có gì quá đáng.
Có điều… Y phục tơ tằm Vân Nam trên người nàng ta lại có màu đỏ hồng… Mắt Lăng Nhã giật nhẹ, đỏ hồng cũng gần như đỏ thẫm, cùng là màu đỏ, chỉ nhạt hơn một chút mà thôi, nếu không nhìn kỹ thì cũng không phân biệt được, đúng là rất giống nhau. Người nào không biết nhìn vào sẽ nghĩ rằng nàng ta mới chính là đích phúc tấn của phủ Tứ Bối lặc.
Trong các quy tắc để phân biệt đích thứ, đứng đầu là không được phép mặc y phục có màu đỏ thẫm, từ Hoàng tộc tới gia đình bình thường đều như thế, có rất nhiều thiếp thất cả cuộc trời trong tủ y phục cũng không có lấy một bộ nào màu đỏ, bởi vì các nàng mãi mãi thấp hơn chính thất nhất đẳng. Đây cũng là lí do mà tại sao các nàng thà làm chính thất bần hàn cũng không thèm làm thiếp thất phú quý.
Niên thị biết rõ hôm nay sẽ vào cung chung với đích phúc tấn, vậy mà vẫn chọn y phục như vậy, chẳng khác gì đang khiêu khích đích phúc tấn, không xem vị trí chính thất của nàng ta ra gì.
Nữ nhân không chiếm được sủng ái của phu quân, dù là đích thê thì cũng thật tội nghiệp; tương kính như tân, chẳng qua chỉ xem nhau như khách mà thôi…
“Muội muội đến trễ, mong tỷ tỷ thứ tội.” Sau khi Niên thị bước tới gần thì nhún người xuống nói, nhìn chằm chằm vào y phục trên người của Na
/195
|