Lăng Nhã trở lại Trường Xuân cung, thấy Dận Tường đang đùa giỡn với bọn cung nữ thái giám vẩy nước quét nhà trong sân viện, nàng bước qua hỏi: “Thập Tam gia, sao còn có một mình ngài ở đây?”
Dận Tường phất tay ý bảo những người này lui ra, miệng cười toe toét: “Quay lại rồi ư?” Nhìn thấy Mặc Ngọc ôm một đống hộp trong tay, Dận Tường lại nói: “Xem ra Tĩnh Quý nhân đối xử với ngươi không tồi, tặng nhiều đồ như vậy.” Không đợi Lăng Nhã trả lời, hắn quắt tiểu thái giám Hoán Quá lại nói: “Mau, đưa những đồ này để vào trong xe ngựa của Tứ A ca đi, cẩn thận một chút, toàn là ban thưởng của Tĩnh Quý nhân không đó, đừng làm hỏng.”
“Ngài cứ yên tâm.” Hoán Quá cười hì hì, gọi thêm một tiểu thái giám khác tới cẩn thận nhận lấy mấy hộp gấm rồi ôm cất vào xe ngựa. Trời sinh Dận Tường bản tính hào phóng hiền hòa, không màng xuất thân mà chỉ trọng tình cảm, hắn thấy ai thuận mắt thì kết giao ngay, chính vì vậy mà từ trong cung tới quân doanh, Binh bộ, hắn đều quen thuộc và hòa đồng với hạ nhận. Tuy mấy người Bát A ca coi khinh việc hắn hòa lẫn cùng đám hạ nhân hay những quân binh thô tục kia, nhưng chuyện này cũng không làm mất đi uy nghiêm của hắn đối với họ.
“Tứ ca, Tứ tẩu, còn có Thập Tứ đệ đang ở trong điện nói chuyện với nương nương, ta thấy không có việc gì lại còn chưa tới giờ dùng bữa nên ra ngoài hít thở không khí trong lành.” Dận Tường vừa nói vừa tự nhiên đi tới cái ghế đá trong sân viện rồi ngồi xuống.
Qua khe cửa khép hờ nhìn vào trong điện, có thể thấy quả đúng như lời Dận Tường nói, mọi người đang tán gẫu với Đức phi, không biết Thập tứ A ca Dận Trinh nói gì mà làm cho Đức phi cười nghiêng ngã.
“Ủa, sao ta lại không thấy Tứ gia?” Lăng Nhã nhìn kỹ hơn một chút, vẫn chưa thấy bóng của Dận Chân đâu.
Dận Tường kéo kéo sợi dây màu nghệ buộc trên bím tóc của mình, cười nhẹ trả lời: “Nếu Tứ ca không ở trong đó thì nhất định là đi Phụng Tiên điện rồi.”
Phụng Tiên điện? Lăng Nhã nghe vậy thì rất ngạc nhiên, Phụng Tiên điện là nơi thờ phượng bài vị của tiên Đế tiên Hậu, trừ dịp tế tự, lễ khánh hoặc là thượng phong, sắc lập, sắc phong ra thì ngày thường sẽ không có ai vào đó, đang yên đang lành Dận Chân lại đến đó làm gì.
Dận Tường biết Lăng Nhã đang thắc mắc điều gì, vỗ vỗ xuống chỗ bên cạnh trên ghế đá ý bảo nàng ngồi xuống, nói: “Thấy lạ sao? Lần nào Tứ ca tiến cung cũng đi đến Phụng Tiên điện hết.”
“Tứ gia đến để bái tế ai sao?” Đi Phụng Tiên điện thì chỉ có thể là bái tế tổ tiên mà thôi, nếu mỗi lần tiến cung đều tới, chắc chắc tình cảm rất là sâu nặng, không phải là a mã thì cũng là nghạch nương, nhưng Hoàng thượng và Đức phi nương nương vẫn đang rất khỏe mạnh, Dận Chân đi đến đó là để bái tế ai?
“Hiếu Ý Nhân Hoàng hậu.” Lúc nhắc tới tên vị Hoàng hậu này, nét mặt Dận Tường hiện lên nét buồn bã, nếu Hiếu Ý Nhân Hoàng hậu không mất sớm, cuộc đời của Tứ ca sẽ chắc sẽ khác bây giờ.
Hiếu Ý Nhân Hoàng hậu Đồng Giai thị, là vị Hoàng hậu thứ ba của đương kim Hoàng thượng, cũng là biểu muội của hắn. Năm thứ mười sáu được sắc phong thành Quý phi, năm thứ hai mươi được tấn phong thành Hoàng Quý phi, nắm quyền phó hậu trông coi lục cung; năm thứ hai mươi tám, Hoàng Quý phi bệnh nặng, Khang Hi lệnh Lễ bộ sắc lập Đồng Giai thị làm Hoàng hậu, ngày hôm sau thì băng thệ.
Nụ cười trên môi Dận Tường mờ nhạt như mây bay ở chân trời, ánh mắt không biết đang nhìn Lăng Nhã hay là nhìn về nơi xa xăm nào đó, mang theo nỗi nhớ thương khó mà tả được: “Lúc Tứ ca ra đời, Đức phi nương nương vẫn còn là một Quý nhân, theo quy củ thì không thể nuôi nấng A ca hoàng nữ, mà lúc đó Hiếu Ý Nhân Hoàng hậu cũng vừa mất đi nữ nhi, Hoàng a mã liền đưa Tứ A ca tới Thừa Càn cung giao cho Hiếu Ý Nhân Hoàng hậu nuôi dưỡng, đến khi Tứ ca chín tuổi, Hiếu Ý Nhân Hoàng hậu bị bệnh qua đời, Tứ ca lại được đưa về Trường Xuân cung, năm đó Đức phi nương nương vừa mới hạ sinh Dận Trinh không được bao lâu.”
Đây là lần đầu tiên Lăng Nhã biết chuyện này, trong lòng bỗng chấn động, nhớ lại chỉ mới đây thôi, khi mọi người chúc thọ Đức phi, nàng cảm thấy thái độ Đức phi đối với Dận Chân hơi kỳ lạ, mẫu tử thân sinh mà lại không được thân mật cho lắm, đến tận lúc bức ‘Bách thọ đồ’
Dận Tường phất tay ý bảo những người này lui ra, miệng cười toe toét: “Quay lại rồi ư?” Nhìn thấy Mặc Ngọc ôm một đống hộp trong tay, Dận Tường lại nói: “Xem ra Tĩnh Quý nhân đối xử với ngươi không tồi, tặng nhiều đồ như vậy.” Không đợi Lăng Nhã trả lời, hắn quắt tiểu thái giám Hoán Quá lại nói: “Mau, đưa những đồ này để vào trong xe ngựa của Tứ A ca đi, cẩn thận một chút, toàn là ban thưởng của Tĩnh Quý nhân không đó, đừng làm hỏng.”
“Ngài cứ yên tâm.” Hoán Quá cười hì hì, gọi thêm một tiểu thái giám khác tới cẩn thận nhận lấy mấy hộp gấm rồi ôm cất vào xe ngựa. Trời sinh Dận Tường bản tính hào phóng hiền hòa, không màng xuất thân mà chỉ trọng tình cảm, hắn thấy ai thuận mắt thì kết giao ngay, chính vì vậy mà từ trong cung tới quân doanh, Binh bộ, hắn đều quen thuộc và hòa đồng với hạ nhận. Tuy mấy người Bát A ca coi khinh việc hắn hòa lẫn cùng đám hạ nhân hay những quân binh thô tục kia, nhưng chuyện này cũng không làm mất đi uy nghiêm của hắn đối với họ.
“Tứ ca, Tứ tẩu, còn có Thập Tứ đệ đang ở trong điện nói chuyện với nương nương, ta thấy không có việc gì lại còn chưa tới giờ dùng bữa nên ra ngoài hít thở không khí trong lành.” Dận Tường vừa nói vừa tự nhiên đi tới cái ghế đá trong sân viện rồi ngồi xuống.
Qua khe cửa khép hờ nhìn vào trong điện, có thể thấy quả đúng như lời Dận Tường nói, mọi người đang tán gẫu với Đức phi, không biết Thập tứ A ca Dận Trinh nói gì mà làm cho Đức phi cười nghiêng ngã.
“Ủa, sao ta lại không thấy Tứ gia?” Lăng Nhã nhìn kỹ hơn một chút, vẫn chưa thấy bóng của Dận Chân đâu.
Dận Tường kéo kéo sợi dây màu nghệ buộc trên bím tóc của mình, cười nhẹ trả lời: “Nếu Tứ ca không ở trong đó thì nhất định là đi Phụng Tiên điện rồi.”
Phụng Tiên điện? Lăng Nhã nghe vậy thì rất ngạc nhiên, Phụng Tiên điện là nơi thờ phượng bài vị của tiên Đế tiên Hậu, trừ dịp tế tự, lễ khánh hoặc là thượng phong, sắc lập, sắc phong ra thì ngày thường sẽ không có ai vào đó, đang yên đang lành Dận Chân lại đến đó làm gì.
Dận Tường biết Lăng Nhã đang thắc mắc điều gì, vỗ vỗ xuống chỗ bên cạnh trên ghế đá ý bảo nàng ngồi xuống, nói: “Thấy lạ sao? Lần nào Tứ ca tiến cung cũng đi đến Phụng Tiên điện hết.”
“Tứ gia đến để bái tế ai sao?” Đi Phụng Tiên điện thì chỉ có thể là bái tế tổ tiên mà thôi, nếu mỗi lần tiến cung đều tới, chắc chắc tình cảm rất là sâu nặng, không phải là a mã thì cũng là nghạch nương, nhưng Hoàng thượng và Đức phi nương nương vẫn đang rất khỏe mạnh, Dận Chân đi đến đó là để bái tế ai?
“Hiếu Ý Nhân Hoàng hậu.” Lúc nhắc tới tên vị Hoàng hậu này, nét mặt Dận Tường hiện lên nét buồn bã, nếu Hiếu Ý Nhân Hoàng hậu không mất sớm, cuộc đời của Tứ ca sẽ chắc sẽ khác bây giờ.
Hiếu Ý Nhân Hoàng hậu Đồng Giai thị, là vị Hoàng hậu thứ ba của đương kim Hoàng thượng, cũng là biểu muội của hắn. Năm thứ mười sáu được sắc phong thành Quý phi, năm thứ hai mươi được tấn phong thành Hoàng Quý phi, nắm quyền phó hậu trông coi lục cung; năm thứ hai mươi tám, Hoàng Quý phi bệnh nặng, Khang Hi lệnh Lễ bộ sắc lập Đồng Giai thị làm Hoàng hậu, ngày hôm sau thì băng thệ.
Nụ cười trên môi Dận Tường mờ nhạt như mây bay ở chân trời, ánh mắt không biết đang nhìn Lăng Nhã hay là nhìn về nơi xa xăm nào đó, mang theo nỗi nhớ thương khó mà tả được: “Lúc Tứ ca ra đời, Đức phi nương nương vẫn còn là một Quý nhân, theo quy củ thì không thể nuôi nấng A ca hoàng nữ, mà lúc đó Hiếu Ý Nhân Hoàng hậu cũng vừa mất đi nữ nhi, Hoàng a mã liền đưa Tứ A ca tới Thừa Càn cung giao cho Hiếu Ý Nhân Hoàng hậu nuôi dưỡng, đến khi Tứ ca chín tuổi, Hiếu Ý Nhân Hoàng hậu bị bệnh qua đời, Tứ ca lại được đưa về Trường Xuân cung, năm đó Đức phi nương nương vừa mới hạ sinh Dận Trinh không được bao lâu.”
Đây là lần đầu tiên Lăng Nhã biết chuyện này, trong lòng bỗng chấn động, nhớ lại chỉ mới đây thôi, khi mọi người chúc thọ Đức phi, nàng cảm thấy thái độ Đức phi đối với Dận Chân hơi kỳ lạ, mẫu tử thân sinh mà lại không được thân mật cho lắm, đến tận lúc bức ‘Bách thọ đồ’
/195
|