Vinh Quý phi buông tay, mặc cho cây trâm dính máu rơi xuống đất, rồi cứ ngơ ngẩn nhìn đôi tay trống không của mình, tự lẩm bẩm một mình, sau đó bà đột nhiên chụp lấy hai vai của Lăng Nhã, nói: “Có một điều ngươi đã nói sai rồi, không phải bổn cung hận Hách Xá Phương Nhi, mà là sợ nàng ta, cực sợ; ngày hôm đó, tại chỗ này, lần đầu tiên bổn cung nhìn thấy ngươi, bổn cung thật sự sợ hãi, sợ hãi sẽ lại có thêm một Hách Xá Phương Nhi nữa, sợ hãi những gì bổn cung đang có sẽ nhanh chóng biến thành bọt nước.”
“Hoàng thượng yêu nàng ta sâu đậm vô cùng, năm đó, bổn cung chỉ lỡ miệng có một câu thôi, vậy mà Hoàng thượng xa lánh bổn cung tới bảy năm, bảy năm đó, bảy năm tươi đẹp nhất của bổn cung đã trôi qua như vậy, không ai thương tiếc không ai thưởng thức, hàng đêm cô độc lẻ loi. Nhưng đáng thương nhất là hài tử của bổn cung, nó chỉ bị cảm lạnh, bệnh đó dễ chữa vô cùng, nhưng vì thái y không chịu đến kịp thời nên bệnh tình trở nặng, cứ vậy mà di.” Nước mắt như mưa, không ngừng rơi xuống trên gương mặt tái nhợt của bà, tay bà lay mạnh hai vai của Lăng Nhã, móng tay dài ngoằng đã lâu không cắt dũa bị gãy ngang, từng cái từng cái, dường như chỉ có như vậy mới giảm bớt đi sự thống khổ khi chứng kiến hài tử chết bệnh của bà: “Bổn cung ôm hài nhi đã không còn hơi thở trong tay, khóc đến đứt gan đứt ruột, chỉ hận sao người chết không phải là mình.”
Lăng Nhã im lặng, dù nàng hận Vinh Quý phi, nhưng nghe những lời này cũng thấy đau lòng thay bà, người đáng giận cũng có chỗ đáng thương, Vinh Quý phi đáng thương vì bà ta vẫn luôn sống trong bóng ma của Hiếu Thành Nhân Hoàng hậu.
Chịu đựng sự đau đớn trên vai một lúc lâu, Lăng Nhã mới mở miệng nói: “Hài nhi của bà vô tội, còn ta thì sao? Tất cả những chuyện đó vốn không liên quan tới ta, nhưng bà lại trút hết hận thù lên người của ta.”
“Có thể trách ai đây? Muốn trách thì trách ngươi có một gương mặt quá giống Hách Xá Phương Nhi. Hơn nữa...” Vinh Quý phi buông nàng ra, lảo đảo lùi về sau mấy bước, nhìn quanh chính điện trống rỗng như lãnh cung, bật ra một nụ cười còn khổ đau hơn là khóc: “Hơn nữa chẳng phải bổn cung cũng đã bị báo ứng rồi sao? Bị giam cầm tại đây, thật sống không bằng chết.”
“Ta chỉ muốn biết, lúc đó ai đã nói chuyện của ta và Dung Viễn với bà. Bà và Thái tử phi sống lâu trong cấm cung, vốn không có khả năng tiếp xúc với những chuyện bên ngoài, huống chi việc này chẳng nhiều người biết, ngay cả a mã của Thái tử phi cũng chưa chắc biết được.” Đây mới là mục đích thật sự khiến nàng muốn tới Cảnh Nhân cung, từ khi bị Vinh Quý phi dùng lí do này để xử lý nàng, trong lòng nàng vẫn luôn thắc mắc, rốt cuộc là ai đang âm thầm hại mình. Còn về việc nàng giống ai... Dĩ nhiên cũng muốn biết, những không đến mức một hai phải hỏi cho rõ, chẳng qua đây chỉ là một cái cớ mà thôi.
Sau khi đã trút bỏ được nỗi thống khổ bi thương mà mình đã chịu đựng bấy lâu, Vinh Quý phi có vẻ đã bình tĩnh hơn nhiều, bà lau nước mắt trên mặt, lặng lẽ nói: “Biết rồi thì sao, mọi chuyện đã định rồi, lúc này ngươi cũng chẳng thay đổi được gì, biết cũng chỉ đau lòng thêm mà thôi.”
“Thà đau lòng còn hơn cả đời si ngốc.” Đây là câu trả lời Lăng Nhã dành cho Vinh Quý phi, nhưng trong lòng nàng cũng lờ mờ nhận ra một dự cảm bất an.
Vinh Quý phi nhìn nàng rất lâu, sự điên dại trong đáy mắt dần dần lắng xuống, đến khi không còn gợn sóng, tựa như một hồ nước phẳng lặng. Không gì buồn bằng tâm đã chết, trái tim của bà, từ khi bị Khang Hi cấm túc, đã chết rồi, có điều những oán giận trong lòng không chịu tiêu tán đi mà thôi.
Bà ngửa đầu nhìn lên hoa văn mạ vàng lộ ra sau một lớp bụi dày trên trần nhà, nó cũng giống như cuộc đời của bà, từng rất huy hoàng rất vinh quang, mà cuối cùng lại chìm trong bụi bặm, nhập cung từ năm Khang Hi thứ sáu, đến nay đã hơn ba mươi tám năm, hơn nửa cuộc đời bà sống trong Tử Cấm Thành, trải qua tranh sủng đoạt quyền, có được phú quý mà người thường không mơ nổi, đồng thời cũng nhận lấy những khổ đau không thể tả bằng lời...
Nếu được lựa chọn, bà nguyện chưa từng vào cung, chưa từng gặp quân vương, như vậy, bà có thể
“Hoàng thượng yêu nàng ta sâu đậm vô cùng, năm đó, bổn cung chỉ lỡ miệng có một câu thôi, vậy mà Hoàng thượng xa lánh bổn cung tới bảy năm, bảy năm đó, bảy năm tươi đẹp nhất của bổn cung đã trôi qua như vậy, không ai thương tiếc không ai thưởng thức, hàng đêm cô độc lẻ loi. Nhưng đáng thương nhất là hài tử của bổn cung, nó chỉ bị cảm lạnh, bệnh đó dễ chữa vô cùng, nhưng vì thái y không chịu đến kịp thời nên bệnh tình trở nặng, cứ vậy mà di.” Nước mắt như mưa, không ngừng rơi xuống trên gương mặt tái nhợt của bà, tay bà lay mạnh hai vai của Lăng Nhã, móng tay dài ngoằng đã lâu không cắt dũa bị gãy ngang, từng cái từng cái, dường như chỉ có như vậy mới giảm bớt đi sự thống khổ khi chứng kiến hài tử chết bệnh của bà: “Bổn cung ôm hài nhi đã không còn hơi thở trong tay, khóc đến đứt gan đứt ruột, chỉ hận sao người chết không phải là mình.”
Lăng Nhã im lặng, dù nàng hận Vinh Quý phi, nhưng nghe những lời này cũng thấy đau lòng thay bà, người đáng giận cũng có chỗ đáng thương, Vinh Quý phi đáng thương vì bà ta vẫn luôn sống trong bóng ma của Hiếu Thành Nhân Hoàng hậu.
Chịu đựng sự đau đớn trên vai một lúc lâu, Lăng Nhã mới mở miệng nói: “Hài nhi của bà vô tội, còn ta thì sao? Tất cả những chuyện đó vốn không liên quan tới ta, nhưng bà lại trút hết hận thù lên người của ta.”
“Có thể trách ai đây? Muốn trách thì trách ngươi có một gương mặt quá giống Hách Xá Phương Nhi. Hơn nữa...” Vinh Quý phi buông nàng ra, lảo đảo lùi về sau mấy bước, nhìn quanh chính điện trống rỗng như lãnh cung, bật ra một nụ cười còn khổ đau hơn là khóc: “Hơn nữa chẳng phải bổn cung cũng đã bị báo ứng rồi sao? Bị giam cầm tại đây, thật sống không bằng chết.”
“Ta chỉ muốn biết, lúc đó ai đã nói chuyện của ta và Dung Viễn với bà. Bà và Thái tử phi sống lâu trong cấm cung, vốn không có khả năng tiếp xúc với những chuyện bên ngoài, huống chi việc này chẳng nhiều người biết, ngay cả a mã của Thái tử phi cũng chưa chắc biết được.” Đây mới là mục đích thật sự khiến nàng muốn tới Cảnh Nhân cung, từ khi bị Vinh Quý phi dùng lí do này để xử lý nàng, trong lòng nàng vẫn luôn thắc mắc, rốt cuộc là ai đang âm thầm hại mình. Còn về việc nàng giống ai... Dĩ nhiên cũng muốn biết, những không đến mức một hai phải hỏi cho rõ, chẳng qua đây chỉ là một cái cớ mà thôi.
Sau khi đã trút bỏ được nỗi thống khổ bi thương mà mình đã chịu đựng bấy lâu, Vinh Quý phi có vẻ đã bình tĩnh hơn nhiều, bà lau nước mắt trên mặt, lặng lẽ nói: “Biết rồi thì sao, mọi chuyện đã định rồi, lúc này ngươi cũng chẳng thay đổi được gì, biết cũng chỉ đau lòng thêm mà thôi.”
“Thà đau lòng còn hơn cả đời si ngốc.” Đây là câu trả lời Lăng Nhã dành cho Vinh Quý phi, nhưng trong lòng nàng cũng lờ mờ nhận ra một dự cảm bất an.
Vinh Quý phi nhìn nàng rất lâu, sự điên dại trong đáy mắt dần dần lắng xuống, đến khi không còn gợn sóng, tựa như một hồ nước phẳng lặng. Không gì buồn bằng tâm đã chết, trái tim của bà, từ khi bị Khang Hi cấm túc, đã chết rồi, có điều những oán giận trong lòng không chịu tiêu tán đi mà thôi.
Bà ngửa đầu nhìn lên hoa văn mạ vàng lộ ra sau một lớp bụi dày trên trần nhà, nó cũng giống như cuộc đời của bà, từng rất huy hoàng rất vinh quang, mà cuối cùng lại chìm trong bụi bặm, nhập cung từ năm Khang Hi thứ sáu, đến nay đã hơn ba mươi tám năm, hơn nửa cuộc đời bà sống trong Tử Cấm Thành, trải qua tranh sủng đoạt quyền, có được phú quý mà người thường không mơ nổi, đồng thời cũng nhận lấy những khổ đau không thể tả bằng lời...
Nếu được lựa chọn, bà nguyện chưa từng vào cung, chưa từng gặp quân vương, như vậy, bà có thể
/195
|