Vinh Quý phi ngồi xổm xuống đất, bàn tay lạnh lẽo vuốt ve gương mặt đầy nước mắt của Lăng Nhã: “Lòng dạ của Thạch Thu Từ tàn nhẫn và cứng rắn hơn ngươi nhiều, nhưng vẻ ngoài lại đơn thuần hiền hậu; nàng ta biết bản thân mình không đẹp bằng ngươi, chỉ cần ngươi còn ở trung cung ngày nào thì sẽ lấn át nàng ta ngày đó, cho nên nàng ta mới ngăn cản đường vào cung của ngươi.”
Khi Vinh Quý phi biết Thu Từ đã trúng tuyển và được phong làm Tĩnh Quý nhân thì thở dài: “Đây là lí do vì sao ta không muốn nói đáp án cho ngươi biết, với tâm kế của Thạch Thu Từ, trúng tuyển là chuyện tất nhiên, chỉ cần nàng ta được ở bên cạnh quân vương, dù chỉ là một Đáp ứng, thì với ngươi cũng là quân thần khác biệt, ngươi vốn chẳng thể đối phó được với nàng ta.”
Lăng Nhã cắn chặt môi, đến khi trong miệng toàn là mùi máu tươi vẫn chưa chịu lơi ra, tất cả đau đớn và nước mắt đều bị nàng giữ chặt trong cổ họng.
“Quay về đi, hãy quên hết những gì ta vừa nói, an phận làm cách cách, an phận sống cho hết phần đời còn lại, cái gì cũng đừng nhớ, càng nhớ chỉ càng đau lòng mà thôi.” Khi vinh Quý phi nói những lời này, xúc động cũng trào lên trong lòng, ngày xưa nếu bà cũng có thể an phận không tranh giành, thì có lẽ hôm nay không phải nhận lấy kết cục như vậy.
“Không nhớ ư?” Lăng Nhã lẩm bẩm lặp lại ba chữ này, mười ngón tay trong ống tay áo cuộn chặt lại, những vết đỏ thắm trong lòng bàn tay thành giọt nhỏ xuống, Vinh Quý phi nói không sai, địa vị của nàng và Thu Từ cách nhau một trời một vực, dù bản thân nàng không cam lòng thì có thể làm gì, nàng chẳng thể gây ra được chút trở ngại nào cho nàng ta, nhưng muốn nàng quên hết những gì đã xảy ra, quả thật không thể nào, nàng không thể nào làm được...
Nước mắt cứ rơi, vô định như một con diều đứt dây, nỗi hận trong lòng khiến nước mắt không ngừng được. Thu Từ biết rõ Lăng Nhã vào cung chỉ vì muốn người nhà có được một cuộc sống tốt hơn, chứ không phải vì lợi danh hay tranh sủng, vậy mà nàng ta vẫn gạt bỏ tình xưa, âm thầm tính kế. Lăng Nhã thì luôn quý trọng tình cảm tỷ muội này, còn nàng ta chỉ xem đó như một công cụ mà lợi dụng để mưu cầu danh lợi mà thôi.
Hận! Rất hận! Chỉ cần nghĩ tới nữ nhân dối trá kia thôi là Lăng Nhã hận đến muốn thổ huyết, nắm tay trong tay áo xiết càng mạnh, cho đến khi có tiếng động rất nhỏ trong lòng bàn tay.
Nhìn nét mặt đầy thống hận của Lăng Nhã, Vinh Quý phi giống như thấy được chính mình mới đây, cũng cực oán cực hận như vậy, đều là một người đáng thương, thật ra trên đời này có nữ nhân nào mà không đáng thương đâu chứ.
Nghĩ thế, bà không nén được sự cảm thông dành cho Lăng Nhã, nhẹ giọng nói: “Hổ vô ý đả thương người, còn người lại rắp tâm giết hổ, đây chính là đạo lý cá lớn nuốt cá bé, Tử Cấm Thành lại càng như thế, ngã một lần sẽ khôn hơn một chút, ngươi hãy xem đây là một bài học, sau này đừng dễ dàng tin tưởng một ai, mọi việc đều lấy tâm mà nhìn, ngươi..”
Vinh Quý phi khựng lại, nhìn thấy bàn tay của Lăng Nhã thì hai mắt bà trợn lên, bàn tay vốn trắng như bạch ngọc của nàng bây giờ toàn là vết máu, máu tươi không ngừng tuôn ra, dữ tợn đáng sợ, lại còn có vài mảnh móng tay gãy ra cắm chặt vào thịt, nhuốm đầy máu khiến người hoảng loạn.
“Người khác phản bội ta thì có thể xem là bài học, nhưng nàng ta thì không được, nàng ta nhất định phải trả giá gấp ngàn lần.” Cảm nhận được đau đớn ở ngón tay và lòng bàn tay, Lăng Nhã lau sạch nước mắt trên mặt, nói ra từng chữ rất rõ ràng, thái độ vô cùng kiên định.
Vinh Quý phi biết giờ này mình có khuyên gì thì cũng vô dụng, chỉ lắc đầu nói: “Cho dù ngươi hận thì sao, nàng ta là nữ nhân bên cạnh Hoàng thượng, dù được sủng ái hay không thì ngươi cũng không có khả năng đối phó.” Phi tần được sủng ái dĩ nhiên là cao cao tại tượng không ai dám đụng, nhưng dù thất sủng cũng là người quyền quý, vẫn là một chủ tử.
Nhìn những mảnh móng tay từ lòng bàn tay rơi xuống nền nhà đầy bụi, Lăng Nhã lạnh lùng phun ra một câu mà đến bản thân mình cũng thấy đáng sợ: “Hiện giờ không thể không có nghĩa là sau này cũng không thể, ta sẽ chờ, một năm, mười năm, hai mươi năm ta cũng chờ.”
“Ngươi cần gì phải như vậy, oan oan tương báo khi nào mới hết, dù mười năm hay hai mươi năm thì thế nào, nàng ta vẫn luôn là Tĩnh Quý nhân, thậm chí là Tĩnh Tần, Tĩnh Phi, trừ phi...” Nói tới đây Vinh Quý phi bỗng im bặt, bởi vì câu kế tiếp chính là đại bất kính, thận
/195
|