Sau giờ Ngọ, trong cung truyền tin tức đến, Hoàng thượng phái Tứ A ca Dận Chân và Thập Tam A ca Dận Tường làm khâm sai đại thần, đi quyên bạc cứu tế. Cùng lúc này, Bát A ca Dận Tự và Cửu A ca Dận Đường cũng được phái đến Hà Nam, kết hợp với quan viên địa phương phụ trách việc cứu trợ, nhất định phải sắp xếp thỏa đáng cho bá tánh chạy nạn, khống chế hậu quả của thiên tai, đặc biệt là ngăn chặn ôn dịch bùng phát.
Trong suốt quá trình tính toán ngân sách cứu tế, tên của Thái tử vẫn chưa từng xuất hiện, chứng tỏ Khang Hi đang rất thất vọng về biểu hiện của hắn ở Hộ Bộ trong suốt thời gian qua, nhất là việc hắn chính là người quản việc mượn tiền của quốc khố, sau này nếu muốn tiến hành thu hồi nợ, người đầu tiên phải đòi chỉ sợ cũng là chính Thái tử hắn.
Chẳng ai ngờ được, mấy người Dận Chân đi chuyến này đến tận hơn hai tháng, nên chẳng kịp trở về đón năm mới, Dận Chân không có ở phủ, các vị nữ nhân chẳng có tâm tư đón Tết, mất hết hứng thú, chỉ vào đêm Trừ tịch, mọi người mới tới Hàm Nguyên cư dùng bữa cơm cuối năm rồi thôi, mạnh ai ở chỗ của người nấy.
Ngoài việc đến thỉnh an rồi nhân tiện trò chuyện với Na Lạp thị một chút, mỗi ngày Lăng Nhã đều làm một việc, đó là tới phòng công báo* trong phủ nhằm dò la tin tức của Dận Chân, dù chỉ là đôi câu vài lời thôi thì cũng quá tốt rồi. Trong thời gian này, Niên thị từng gây chuyện với Lăng Nhã vài lần, nhưng nàng luôn luôn cẩn thận, lại có Na Lạp thị giúp đỡ nên vẫn chưa bị nàng ta nắm được nhược điểm gì, hữu kinh vô hiểm**. Còn Y Lan thì lại thường xuyên tới phủ, mỗi lần tới đều ở lại mấy ngày, ngày nào cũng phải tới Linh Lung các trò chuyện với Linh Tịch, mà nghĩ cũng lạ, có lẽ nàng thật sự có duyên với Linh Tịch, bình thường Linh Tịch luôn thờ ơ với người khác nhưng khi gặp nàng thì lại mở miệng nói chuyện, tuy trước mắt vẫn chưa có gì khởi sắc, nhưng đó cũng là một dấu hiệu rất tốt.
(*Nơi nhận tin tức của mỗi phủ đệ.)
(**Tuy có chút phiền phức nhưng cũng không có gì nguy hiểm.)
Dung Viễn vẫn tới phủ mỗi ngày như cũ, hài tử trong bụng Diệp Tú nhờ được hắn chăm sóc tỉ mỉ mà đã khỏe mạnh trở lại, tuy nàng vẫn không thể xuống giường, nhưng đã có thể dựa gối hoa mềm tựa đầu vào giường được rồi. Tính tới nay Diệp Tú đã chịu đựng được tới tháng thứ tám, cho dù bây giờ hài tử ra đời thì cơ hội sống cũng rất lớn.
Còn về phần Lý thị, trong một lần Dung Viễn thỉnh mạch cho Lăng Nhã đã vô tình nhắc tới, mạch tượng của Lý thị có gì đó khác thường, rõ ràng là có thai đã hơn sáu tháng, nhưng mạch thai lúc thì giống sáu tháng, lúc thì lại như năm tháng, khiến hắn không thể nào lý giải được.
Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ nhất chính là vào ngày sáu tháng giêng, Lý Đức Toàn phụng chỉ của Khang Hi, đến phủ triệu Lăng Nhã tới Nam Thư phòng yết kiến. Đây là lần đầu tiên Khang Hi triệu kiến Lăng Nhã kể từ sau khi tuyển tú, cũng là lần đầu tiên Hoàng thượng đặc biệt triệu kiến một vị thứ phúc tấn mà ngay cả tên còn chưa từng được nhập vào tông sách Hoàng thất, vì vậy nên trong nhất thời khiến mọi người mông lung khó hiểu, chỉ có số ít lờ mờ đoán được gì đó.
Lăng Nhã thấp thỏm đi theo Lý Đức Toàn tiến vào Nam Thư phòng ở phía Tây Nam của Càn Thanh cung, đây là nơi Khang Hi đọc sách, phê duyệt tấu chương, nghị sự chuyện cơ mật...
Lý Đức Toàn lệnh cho tiểu thái giám dâng lên một chén trà xuân Long Tĩnh thượng hạng rồi sau đó chắp tay hành lễ: “Hoàng thượng có việc nên đến muộn, phiền Lăng phúc tấn chịu khó chờ một lát, nô tài còn có chút việc nên xin phép cáo lui trước.”
“Làm phiền Lý công công.” Lý Đức Toàn là nô tài tâm phúc bên cạnh Khang Hi, Lăng Nhã không dám chậm trễ nên vội vàng đáp lại, đợi Lý Đức Toàn đi rồi, nàng mới cẩn thận quan sát đánh giá nơi được coi là quan trọng nhất Tử Cấm Thành này, người trong triều nói rằng: Đây không phải là một nơi giành cho Hoàng gia quý tộc bình thường, nếu không thật sự là người thân cận của Hoàng đế thì cũng không thể vào; không hiểu sao Khang Hi lại chọn nơi này để triệu kiến nàng.
Chỗ này rộng hơn thư phòng của Dận Chân rất nhiều, trên tường treo rất nhiều tranh chữ, đa phần là bút tích của tiền triều, bất cứ bức nào giá trị cũng lên tới ngàn vàng, Lăng Nhã đang chiêm ngưỡng thì đột nhiên thốt lên một tiếng, xen giữa những bức tranh chữ đó còn có một bức họa nữ nhân dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, không có châu ngọc xung quanh, không có hoa y cẩm phục nhưng tư thái lại xuất thần, ngạc nhiên hơn chính là nữ nhân trong bức họa đó nhìn giống nàng tới năm sáu phần, khiến nàng chợt nhớ tới lời của Vinh Quý phi từng nói, không lẽ người này chính là Hiếu Thành Nhân Hoàng hậu?
Rõ ràng bức họa vẽ nữ nhân đang cười, nhưng tự dưng Lăng Nhã lại sinh ra một thứ cảm giác bi thương, mà ngắm càng
/195
|