Nói chuyện được một lát, Lăng Nhã hỏi thăm về tình hình của mấy người Dận Chân ở Giang Tây, lâu rồi nàng không nghe ngóng được gì ở phòng công báo, nên cũng hơi lo lắng, hiện tại đây là cơ hội rất tốt, tin tức từ chỗ Khang Hi chắc chắn là xác thực hơn cả.
“Khanh yên tâm, bọn chúng đều ổn, ở Giang Tây đã gom được hơn hai trăm vạn lượng, cũng đủ để cứu tế. Chắc trong vòng vài ngày nữa sẽ hồi kinh.” Nhắc tới chuyện này, nét mặt của Khang Hi thoải mái hơn một chút, quốc khố trống rỗng không đủ bạc để cứu tế khiến lòng hắn nặng nề như mang đá, mãi đến lúc Dận Chân cho người thúc ngựa trở về bẩm báo, nói là đã gom đủ bạc và lập tức chuyển tới Hà Nam, thì lòng hắn mới nhẹ nhõm đi phần nào. Lần này Dận Chân và Dận Tường trở về phải được nêu công đầu mới thỏa.
“Vậy thì tốt quá.” Lăng Nhã thở phào một hơi, lần gom bạc này chắc chắn không dễ dàng, hai trăm vạn lượng, dù là đại phú quan thương, muốn họ xuất ra tới hơn trăm vạn lượng cũng chẳng khác nào động tới gân tới cốt, không biết mấy người Dận Chân dùng cách gì mà lại khiến mấy quan thương xem tiền như mạng sống đó chịu xuất bạc ra.
Lăng Nhã ở lại dùng cơm trưa với Khang Hi xong rồi mới rời khỏi Nam Thư phòng, lúc này trời đã quá trưa, tuyết mới ngừng được nửa ngày lại tiếp tục bay lả tả, phủ trắng hết cả tường đỏ ngói vàng của Tử Cấm Thành, Lăng Nhã bung dù bước đi trên con đường dẫn ra khỏi cung, thỉnh thoảng nàng nhìn thấy vài người bên ven đường nhỏ, những cung nữ thái giám này phải làm công việc quét tuyết nhàm chán ấy cả đời, thâm cung quạnh quẽ, với những nô tài thấp hèn nhất thì lại càng quạnh hơn, những đống tuyết ven đường kia cũng có thể trở thành thú tiêu khiển của bọn họ vào ngày đông giá rét.
Lúc đi ngang qua vườn mai, Lăng Nhã không tự chủ được mà dừng bước, đây chẳng phải là chỗ năm đó nàng gặp Dận Chân sao? Lâm uyên thiện ngư, bất như thối nhi kết võng*; nói nghe thì dễ nhưng khi làm lại khó biết bao nhiêu, giống như Dận Chân, trước sau hắn vẫn không buông được Mi Nhi…
(*Nhìn sông mà thèm cá thì không bằng về nhà đan lưới.)
“Phúc tấn cũng thích vườn mai này sao? Nô tài nghe sư phó nói, Hoàng thượng rất thích chỗ này, cứ cách mấy ngày là lại tới đây di dạo, với lại hồi trước khi Nạp Lan cách cách còn ở trong cung của Đức phi, mùa đông cũng thường hay kéo Tứ A ca chạy vào vườn mai chơi đùa.” Tiểu thái giám Tứ Hỉ đi bên cạnh Lăng Nhã kể, hắn là đồ đệ của Lý Đức Toàn, là một người lanh lợi.
“Nạp Lan cách cách?” Cái tên này thật lạ lẫm đối với Lăng Nhã, nàng chưa từng nghe bao giờ.
Tứ Hỉ liền giải thích: “Dạ, là nữ nhi của Mạc Ba Nhân tướng quân, sau khi phu phụ tướng quân chết đi, Hoàng thượng xót thương nàng ta không nơi nương tựa nên liền đưa vào trong cung giao cho Đức phi nuôi nấng, vào năm Khang Hi thứ bốn mươi ba, nàng ta được gả cho Bát A ca làm đích phúc tấn.”
Thì ra họ của nàng ta là Nạp Lan – Nạp Lan Mi Nhi…
Một cái tên rất nhẹ nhàng. Tuy nàng mồ côi từ nhỏ, nhưng lại được hai nam tử xuất sắc trong thiên hạ yêu thương, trời cao cũng đã quá công bằng, lấy đi của ai cái gì thì cũng sẽ trả lại một thứ tương tự.
Lăng Nhã cười nhẹ, rụt lại cánh tay đang mân mê canh cây sần sùi, quay người tính rời đi, nhưng lại bất ngờ nhìn thấy nữ nhân mà mình vừa nhắc tới.
Nạp Lan Mi Nhi! Dù trước đây chỉ gặp có một lần, lại còn cách rất xa, nhưng Lăng Nhã tuyệt đối không nhìn lầm, bộ y phục màu hồng lựu yêu kiều thấp thoáng bên kia đúng là nữ nhân mà Dận Chân vẫn luôn thương nhớ, không thể nào quên được, Nạp Lan Mi Nhi, cũng chính là Bát phúc tấn hiện tại, nghe đâu Bát A ca đối xử với vị phúc tấn này rất tốt, coi như là trân bảo, tuy trong phủ còn nhiều thê thiếp khác, nhưng thực tế, vốn không có
“Khanh yên tâm, bọn chúng đều ổn, ở Giang Tây đã gom được hơn hai trăm vạn lượng, cũng đủ để cứu tế. Chắc trong vòng vài ngày nữa sẽ hồi kinh.” Nhắc tới chuyện này, nét mặt của Khang Hi thoải mái hơn một chút, quốc khố trống rỗng không đủ bạc để cứu tế khiến lòng hắn nặng nề như mang đá, mãi đến lúc Dận Chân cho người thúc ngựa trở về bẩm báo, nói là đã gom đủ bạc và lập tức chuyển tới Hà Nam, thì lòng hắn mới nhẹ nhõm đi phần nào. Lần này Dận Chân và Dận Tường trở về phải được nêu công đầu mới thỏa.
“Vậy thì tốt quá.” Lăng Nhã thở phào một hơi, lần gom bạc này chắc chắn không dễ dàng, hai trăm vạn lượng, dù là đại phú quan thương, muốn họ xuất ra tới hơn trăm vạn lượng cũng chẳng khác nào động tới gân tới cốt, không biết mấy người Dận Chân dùng cách gì mà lại khiến mấy quan thương xem tiền như mạng sống đó chịu xuất bạc ra.
Lăng Nhã ở lại dùng cơm trưa với Khang Hi xong rồi mới rời khỏi Nam Thư phòng, lúc này trời đã quá trưa, tuyết mới ngừng được nửa ngày lại tiếp tục bay lả tả, phủ trắng hết cả tường đỏ ngói vàng của Tử Cấm Thành, Lăng Nhã bung dù bước đi trên con đường dẫn ra khỏi cung, thỉnh thoảng nàng nhìn thấy vài người bên ven đường nhỏ, những cung nữ thái giám này phải làm công việc quét tuyết nhàm chán ấy cả đời, thâm cung quạnh quẽ, với những nô tài thấp hèn nhất thì lại càng quạnh hơn, những đống tuyết ven đường kia cũng có thể trở thành thú tiêu khiển của bọn họ vào ngày đông giá rét.
Lúc đi ngang qua vườn mai, Lăng Nhã không tự chủ được mà dừng bước, đây chẳng phải là chỗ năm đó nàng gặp Dận Chân sao? Lâm uyên thiện ngư, bất như thối nhi kết võng*; nói nghe thì dễ nhưng khi làm lại khó biết bao nhiêu, giống như Dận Chân, trước sau hắn vẫn không buông được Mi Nhi…
(*Nhìn sông mà thèm cá thì không bằng về nhà đan lưới.)
“Phúc tấn cũng thích vườn mai này sao? Nô tài nghe sư phó nói, Hoàng thượng rất thích chỗ này, cứ cách mấy ngày là lại tới đây di dạo, với lại hồi trước khi Nạp Lan cách cách còn ở trong cung của Đức phi, mùa đông cũng thường hay kéo Tứ A ca chạy vào vườn mai chơi đùa.” Tiểu thái giám Tứ Hỉ đi bên cạnh Lăng Nhã kể, hắn là đồ đệ của Lý Đức Toàn, là một người lanh lợi.
“Nạp Lan cách cách?” Cái tên này thật lạ lẫm đối với Lăng Nhã, nàng chưa từng nghe bao giờ.
Tứ Hỉ liền giải thích: “Dạ, là nữ nhi của Mạc Ba Nhân tướng quân, sau khi phu phụ tướng quân chết đi, Hoàng thượng xót thương nàng ta không nơi nương tựa nên liền đưa vào trong cung giao cho Đức phi nuôi nấng, vào năm Khang Hi thứ bốn mươi ba, nàng ta được gả cho Bát A ca làm đích phúc tấn.”
Thì ra họ của nàng ta là Nạp Lan – Nạp Lan Mi Nhi…
Một cái tên rất nhẹ nhàng. Tuy nàng mồ côi từ nhỏ, nhưng lại được hai nam tử xuất sắc trong thiên hạ yêu thương, trời cao cũng đã quá công bằng, lấy đi của ai cái gì thì cũng sẽ trả lại một thứ tương tự.
Lăng Nhã cười nhẹ, rụt lại cánh tay đang mân mê canh cây sần sùi, quay người tính rời đi, nhưng lại bất ngờ nhìn thấy nữ nhân mà mình vừa nhắc tới.
Nạp Lan Mi Nhi! Dù trước đây chỉ gặp có một lần, lại còn cách rất xa, nhưng Lăng Nhã tuyệt đối không nhìn lầm, bộ y phục màu hồng lựu yêu kiều thấp thoáng bên kia đúng là nữ nhân mà Dận Chân vẫn luôn thương nhớ, không thể nào quên được, Nạp Lan Mi Nhi, cũng chính là Bát phúc tấn hiện tại, nghe đâu Bát A ca đối xử với vị phúc tấn này rất tốt, coi như là trân bảo, tuy trong phủ còn nhiều thê thiếp khác, nhưng thực tế, vốn không có
/195
|