Trương tài tử không phải ở tại tây uyển của Chung Vân hiên, hình như ngược hướng với Tĩnh An cungsao? Kỷ Trà Huyên kỳ quái nói.
Sắc mặt Trương Vũ Oánh hơi trắng một chút, thấy biểu cảm nghi hoặc của Kỷ Trà Huyên, trong lòng không khỏi có chút oán hận, nhưng lúc này nàng đã là tu hoa, so với nàng ta lại cao hơn bốn cấp, hiện tại lại được Hoàng thượng sủng ái, căn bản không như nàng một vị tài tử tiền đồ không biết ra sao.
Mọi người hoặc cười hoặc cúi đầu, sắc mặt Trương Vũ Oánh càng khó coi.
Kỷ Trà Huyên trong lòng phiền chán, nếu nàng ta đi theo nàng thì nàng cũng không đến thỉnh an Thái hậu được.
Trí nhớ của Kỷ tỷ tỷ thật tốt. Nàng ta mỉa mai nói.
Kỷ Trà Huyên lúc này giống như hiểu ra cái gì, hỏi: Trương tài tử muốn đến làm khách tại Tĩnh An cung?
Trương Vũ Oánh trong lòng không nói gì, người này cũng không đến nỗi không hiểu thế sự đầu óc ngu xuẩn.
Chẳng lẽ tỷ tỷ không chào đón?
Kỷ Trà Huyên cao hứng kéo tay Trương Vũ Oánh nói: Sao có thể? Tài tử cũng tốt, càng nhiều người càng náo nhiệt.
Một tia hoài nghi cuối cùng trong lòng Trương Vũ Oánh cũng bị bỏ xuống.
Kỷ Trà Huyên mang theoTrương Vũ Oánh đi ra khỏi Chiêu Phượng cung.
Trên đường đi, Trương Vũ Oánh không nhịn nổi nhàm chán hướng Kỷ Trà Huyên thám thính xem Hoàng thượng đối xử với nàng thế nào, cũng tìm hiểu sở thích của Hoàng thượng và mấy chuyện linh tinh. Kỷ Trà Huyên trong lòng đã thấy ngán ngẩm, hiện nay tài nữ đều như vậy tự cho là đúng?
Kỷ Trà Huyên cái gì cũng chưa nói, Trương Vũ Oánh nhất thời cảm thấy kỳ quái.
Như thế nào?
Kỷ Trà Huyên lắc đầu nhưng bước chân cứ thế nhanh dần lên, sau cùng thành chạy chậm.
Tử Châu cùng Tiểu Thuật Tử vội vàng chạy chậm theođi lên.
Trương Vũ Oánh nhìn Kỷ Trà Huyên đã chạy được khá xa, nàng ta dám khẳng định con nhóc ngốc ngếch Kỷ Trà Huyên giận nàng ta, bởi vì nàng ta thấy được thần sắc ủy khuất trên khuôn mặt nàng. Tức thời, nàng tanóng vội đuổi theo.
Kỷ Trà Huyên nhìn thấy nàng ta đuổi theo đang muốn đi sang đường khác thì thấy trước mặt có một đội kiệu đi tới, Kỷ Trà Huyên vội vàng dừng lại.
Ra là kiệu của Thường phi, Kỷ Trà Huyên đi ra khỏi chỗ rẽ, theo sau đi đến một bên thì dừng lại quỳ xuống hành lễ.
Thường phi ở trên cỗ kiệu nghỉ ngơi, thấy Kỷ Trà Huyên thi lễ liền hướng nàng khoát tay, ýtứ cho nàngmiễn lễ.
Kỷ Trà Huyên đứng lên, cỗ kiệu tiếp tục đi về phía trước, đi sau là Kỷ Trà Phù mỉm cười gật đầu với Kỷ Trà Huyên.
Đột nhiên, đội ngũ ngừng lại.
Chỉ thấy Trương Vũ Oánh ngã sấp xuống ở trước cỗ kiệu của Thường phi.
Thường phi nhíu mày: Trương tài tử!
Trương Vũ Oánh thầm nghĩ không tốt, nàng ta một đường đuổi theo Kỷ Trà Huyên, cũng có chút mệt mỏi ai biết ở chỗ rẽ lại thấy xe giá, nàng ta đang muốn dừng lại không biết vì sao phía sau như có ai đẩy nàng ta ra ngoài. Hiện tại va phải Thường phi, mặt Trương Vũ Oánh trắng bệch, vội vàng đứng dậy, quỳ xuống nói: “Thần thiếp có tội!”
Kỷ Trà Huyên ánh mắt như có như không đảo qua cung nữ biết vâng lời đi phía sau nàng.
Ánh mắt sắc bén của Thường phi đảo qua Kỷ Trà Huyên cùng Trương Vũ Oánh, trong lòng nghĩ ngợi đến cùng ai lợi dụng hai người này tính kế với nàng. Trị tội va chạm ngày thứ hai chỉ sợ truyền ra tin đồn ác ý nàng không vừa lòng người mới. Nhưng nếu không trị tội uy tín của nàng nhất định suy giảm.
Kỷ Trà Huyên vội vàng nói: Nương nương, là thần thiếp đi nhanh, cho nên Trương tài tử nóng nảy đuổi theo!
Trong lòng Trương Vũ Oánh thoải mái hơn, con ngốc này cuối cùng còn có thể nói một câu công đạo.
Ánh mắt Thường phi thả lỏng, vội vàng liền chứng minh là vô tình va chạm, tự mình từ bậc xe đi xuống. Tức thời Thường phi ôn hòa nói: “Thì ra là thế, cũng có thể hiểu được đường này đúng là nhỏ hẹp.”
Trương Vũ Oánh yên tâm, Thường phi cuối cùng sẽ không trị tội nàng ta.
Mắt Thường phi đảo qua Trương Vũ Oánh âm thanh lạnh lùng nói: “Chủ tử đi vội, thân là cung nữ hầu hạ lại không đỡ chủ tử đi? Người đâu, đem cung nữ cùng thái giám tới xử hình đi!”
Kỷ Trà Huyên đã sớm dự đoán được Thường phi sẽ không bỏ qua như thế, cả hậu cung đều đang xem.Đối phó cung nữ bên người Trương Vũ Oánh cũng là thủ đoạn.
Trương Vũ Oánh kinh hãi, phía sau nàng ta là thị nữ từ nhỏ đi theo hầu hạ, là tâm phúc của nàng ta. Về phần tên thái giám nếu bây giờ Thường phi không phạt, nàng hồi cung cũng sẽ xử phạt.Nhưng cũng chỉ có thể lén làm, dù sao đối với bên ngoài thì hai người này đều là người hầu đắc lực của nàng.
Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng... Cung nữ thái giám phía sau Trương Vũ Oánh vội vàng quỳ xuống dập đầu.
Nương nương... Trương Vũ Oánh muốn cứucung nữ thân cận của nàng.
Thường phi cười như không cười: “Cung quy nghiêm cẩn, loại nô tài không thể hầu hạ chủ tử sao có thể dùng, tài tử không cần nhiều lời, bản cung sẽ bẩm báo lại với Hoàng hậu nương nương, chuẩn bị cho tài từ vài nô tài khác.”
Trương Vũ Oánh cả kinh.
Thường phi gật gật đầu với thái giám đi theo bên cạnh, vị thái giám kia vung tay lên, nhất thời có bốn tiểu thái giám đem cung nữ thái giám của Trương Vũ Oánh kéo đi. Mà Trương Vũ Oánh không nói nổi một câu nói.
Trương Vũ Oánh muốn nói cho Thường phi là tên thái giám kia đẩy nàng, nhưng nàng lại nhịn xuống, bởi vì không có chứng cớ, nếu thái giám kia lại cắn ngược lại nói nàng che chở nô tì thân cận đổ tội cho người khác sự việc liền lớn hơn. Nhưng nếu làm rõ chân tướng nàng cũng sẽ bị giáng cho tội quản giáo nô tài không nghiêm, bây giờ là tháng đầu tiên các tú nữ mới tiến cung thị tẩm, nếu bị phạt giam nói không chừng sau này nàng khó gặp được Hoàng thượng. Nhưng nếu không điều tra rõ chân tướng, nàng không chỉ mất đi sự trung thành của các cung nữ trong cung, muốn bảo vệ bản thân cũng không được.Nhịn hồi lâu, Trương Vũ Oánh vẫn là nhịn xuống sự xúc động của bản thân.
Kỷ Trà Huyên bắt đầu cân nhắc, đến cùng là ai muốn hại Trương Vũ Oánh, theo đạo lý, uy hiếp của Trương Vũ Oánh cũng không lớn.
Thường phi lại nhìn Kỷ Trà Huyên cùng Trương Vũ Oánh liếc mắt một cái, sau đó vẫy tay, cỗ kiệu tiếp tục đi.
Ánh mắt sắc bén của Kỷ Trà Phù dừng trên người Trương Vũ Oánh làm nàng ta hoảng hốt, dựa vào sự thông minh của Kỷ Trà Phù cũng không khó tưởng tượng ra Trương Vũ Oánh muốn chủ động làm thân với thứ muội của nàng.Ánh mắt này mang ý cảnh cáo Trương Vũ Oánh.
Đợi cỗ kiệu rời đi, thân hình Trương Vũ Oánh liền mềm nhũn ngã xuống.
Kỷ Trà Huyên vội vàng nâng nàng dậy.
Trương Vũ Oánh một lần nữa đứng thẳng lên, thi lễ với Kỷ Trà Huyên.
Thân thể thần thiếp không thoải mái, sẽ không cùng Kỷ tu hoa đi Tĩnh An cung, còn thỉnh Kỷ tu hoa tha thứ.
Kỷ Trà Huyên lo lắng nói: Tài tử...
Trương Vũ Oánh nói: Thần thiếp cáo từ!
Kỷ Trà Huyên thở dài: Tài tử đi thong thả.
Trương Vũ Oánh xoay người, một mình rời đi theo phương hướng ngược lại.
Kỷ Trà Huyên xem bóng lưng của Trương Vũ Oánh, khóe miệng giật giật.
Tiểu Thuật Tử nói: Chủ tử, Trương tài tử rất không biết phân biệt phải trái.
Kỷ Trà Huyên nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, lạnh nhạt nói: Chuyện thị phi của chủ tử ngươi không cần nhiều lời.
Tiểu Thuật Tử cả kinh, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội.
Kỷ Trà Huyên cái gì cũng chưa nói, khoát tay Tử Châu đi đến Tĩnh An cung.
Tại Tĩnh An cung.
Chi Thảo đã sớm cùng mọi người chờ, thấy Kỷ Trà Huyên trở về, nàng vội vã thay thế vị trí của Tử Châu.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Kỷ Trà Huyên nói: Chi Thảo, thế nào rồi?
Chi Thảo nói: Đều không có động tĩnh.
Kỷ Trà Huyên cười nói: Một khi đã như vậy, hãy chú ý Hồng Châu cùng Tiểu Đinh Tử.
Chi Thảo hỏi: Chủ tử muốn chú ý điều gì?
Kỷ Trà Huyên nói: Chờ xem, Hoàng hậu tự nhiên sẽ lập tức phái người đầy đủ ở Tĩnh An cung.
Chi Thảo do dự nói: Ba vị cung nữ mới đến kia?
Kỷ Trà Huyên nói: “Dùng các nàng không bằng dùng Tam Châu, đểTam Châu lên vị trí đại cung nữ. Sau đó để Tử Châu đi Chiêu Phượng điện đáp lời, nói ta ở đây chỉ thiếu hai vị cung nữ làm việc nặng.”
Chi Thảo gật gật đầu.
Việc hầu hạ ta không muốn cho các nàng làm.
Chi Thảo lại gật đầu.
Hiện tại, emtheo ta đi Vinh Thọ cung.
Chi Thảo hỏi: Cần phải mang cái gì đi?
Kỷ Trà Huyên nói: Không cần.
Chi Thảo muốn nói gì đó, nhưng là từlúc mới tiến cung tới nay, chủ tử đều có chủ ý của mình, thức thời đem lời muốnnói nuốt xuống.
Kỷ Trà Huyên cười cười.
Vinh Thọ cung.
Lý thái hậu vừa khéo dùng xong đồ ăn sáng, nghe cung nữ bẩm báo Kỷ tu hoa cầu kiến.
Lý thái hậu cùng Trình ma ma nhìn nhau cười.
Đã đến lúc Ai gia niệm kinh, Trình ma ma, cùng ai gia đi tĩnh phòng.
Trình ma ma gật gật đầu.
Kỷ Trà Huyên cùng Chi Thảo chờ ở ngoài Vinh Thọ cung.
Tu hoa chủ tử cát tường, Thái hậu nương nương hiện tại đang niệm kinh ở tĩnh phòng, còn mời tu hoa chủ tử lát sau lại đến.
Kỷ Trà Huyên nói: Thần thiếp sẽ ở đây chờ, nhờ mama thông báo một tiếng khi Thái hậu niệm kinh xong.
Lão ma ma gật đầu.
Chi Thảo cùng Kỷ Trà Huyên ở ngoài chờ, mắt thấy thời gian chậm rãi trôi qua, trong lòng Chi Thảo trở nên do dự. Sắc mặt Kỷ Trà Huyên vẫn như cũ không thay đổi, tính nhẫn nại, nàng cho tới bây giờ luôn luôn có.
Trong hậu cung là nơi cần tính nhẫn nại nhất, tâm tính Kỷ Trà Huyên vô cùng tốt!
Qua một canh giờ nữa, lão ma ma rốt cục lại đi ra.
Tu hoa chủ tử, Thái hậu đã đi ra, bảo nô tì mời tu hoa chủ tử vào.
Làm phiền ma ma.
Lão ma ma cười đi phía trước dẫn đường.
Thần thiếp thỉnh an Thái hậu nương nương. Kỷ Trà Huyên mang theo ý cười lại dùng giọng điệu cực kì thân cận nói.
Lý thái hậu cười nói: Mau đứng lên.
Kỷ Trà Huyên nói: Tạ thái hậu nương nương.
Lý thái hậu vội vàng tiếp đón Kỷ Trà Huyên.
Nghe bọn nô tài nói, Trà Huyên luôn chờ ngoài Vinh Thọ cung?Haizzz... nơi này cũng gần Tĩnh An cung, sao không biết về cung của mình chờ!
Kỷ Trà Huyên cười nói: Thái hậu nương nương ở tĩnh phòng vì Hoàng thượng, vì quốc gia cầu phúc, thần thiếp hẳn là nên ở ngoài chờ.
Lý thái hậu nghe xong lời này, cực kì vừa lòng.
Quả nhiên hiểu biết lễ nghĩa.
Kỷ Trà Huyên nói: Tạ thái hậu nương nương.
Lý thái hậu hỏi: Trà Huyên hôm nay thế nào đến sớm như vậy? Bởi vì thời gian bái kiến thái hậu là sau giữa trưa, hiện thời vẫn là buổi sáng.
Kỷ Trà Huyên nói: “Bẩm Thái hậu, Hoàng thượng nói muốn thần thiếp ở cùng Thái hậu nương nương làm người vui vẻ. Thần thiếp ở trong cung suy nghĩ thật lâu, chưa nghĩ ra được ý kiến gì hay cho nên vốn muốn cùng mama thương lương, không nghĩ đến Thái hậu bắt đầu cầu phúc.Thần thiếp nghĩ ngày mai có nên đến sớm hơn một chút.”
Lý thái hậu nghe xong lời này vui vẻ, nói: Ngươi thật biết nói ngọt.
Kỷ Trà Huyên cười nói: Thái hậu nương nương nhân từ, những lời thần thiếp nói đều là thật.
Lý thái hậu chỉ vào Kỷ Trà Huyên, cười trêu nói: Tốt lắm, ai gia muốn nhìn xem ngươi làm ta vui vẻ thế nào?
Kỷ Trà Huyên rối rắm nói: Thần thiếp còn chưa cùng ma ma thương lượng.
Lý thái hậu vừa cười, nhìn về phía Trình ma ma: Trình Bội, đi, xem con khỉ con này có thể làm ra được chuyện gì.”
Kỷ Trà Huyên thoải mái thi lễ: Tạ thái hậu.
Trình ma ma mang Kỷ Trà Huyên đến thiên điện.
Sau khi Kỷ Trà Huyên rời đi, trong mắt Lý thái hậucòn có ý cười.
Đối với Thái hậu mà nói sự hiếu thuận của Hoàng thượng so với sự hiếu thuận của các phi tần làm cho bà thấy vui vẻ hơn nhiều.Thái độ trong lòng của các cung nữ trong Vinh Thọ cung cũng thay đổi.
Kỷ Trà Huyên thấy thái độ của Trình mama đối với nàng đã tốt hơn, nhẹ nhõm thở dài một hơi, xem ra nàng đã thành công.So với tự biểu hiện lòng hiếu thảo của bản thân không bằng để cho Thái hậu biết được lòng hiếu thảo của Hoàng đế. Chẳng sợ người ta nghĩ nàng vì muốn gần gũi với Hoàng thượng mà chiếm lấy niềm vui của Thái hậu.
Bởi vì Kỷ Trà Huyên nghĩ Thái hậu không vì thế mà thả lỏng với nàng, bà ở trong cung đã lâu, chưa chuyện gì là chưa gặp qua, thật hay giả căn bản không lừa được người.
Tu hoa chủ tử, người có gì cần sai khiến cứ việc nói. Trình ma ma nói.
Kỷ Trà Huyên cười nói: Trà Huyên mời Trình ma matới đây, là muốn thỉnh giáo Trình ma ma.
Trình ma ma mỉm cười nói: Thỉnh giáo lão nô không dám nhận, tu hoa chủ tử mời nói, điều gì lão nô biết sẽ nói đều không ngạt người.
Kỷ Trà Huyên gật đâu hỏi: “Mama có nguyện ý nói cho Trà Huyên biết những điều Thái hậu nương nương không thích và kiêng kị gì khác không?
Trong lòng Trình mama cảm thấy kỳ quái với cách nói thẳng của Kỷ Trà Huyên, nhưng nhìn đến bộ dáng nghiêm cẩn của nàng, Trình mama trong lòng gật đầu, vài phần vừa ý với người Thái hậu tuyển chọn, Trình mama nhìn Kỷ Trà Huyên nói: “Thái hậu nươngnương không thích đồ ngọt, kiêng kị nhất là độc chiếm sủng ái, vui vẻ nhất là được ôm hoàng tôn.”
Kỷ Trà Huyên trong lòng thư thái, Thái hậu quả nhiên là như nàng suy nghĩ.
Xem ra nếu muốnđược Thái hộ tiếp tục bảo hộ nàng, nàng nhất định phải biểu hiện giá trị của bản thân.
Hoàng tử công chúa, Kỷ Trà Huyên cũng phải sớm chuẩn bị.Nếu không cho Thái hậu nhìn thấy giá trị của nàng thì cũng là gia thế đứng sau nàng.Không có Thái hậu nàng cũng phải dụng tâm tính toán.
Nàng không giống các phi tần khác, địa vị của nàng tuy rằng thấp dù có nuôi hoàng tử công chúa cũng không xong. Nhưng chỉ cần duy trì sự ân sủng này, thái hậu tự nhiên sẽ không để đứa nhỏ rơi vào tay phi tần khác.
Vinh Thọ cung chung quy cách Tĩnh An cung cũng chỉ một khoảng cách nhỏ, hơn nữa lại có sự bảo hộ của Thái hậu, đối với người vừa mới tiến cung thực lực yếu kém như nàng Thái hậu lại đảm bảo tầm quan trọng của đứa nhỏ đối với nàng,.
Kỷ Trà Huyên nghiêm cẩn nói: Thần thiếp đã hiểu.
Trình ma ma gật gật đầu, quả nhiên là người hiểu chuyện.
Trình mama lại bắt đầu nói kỹ càng hơn cho Kỷ Trà Huyên về những chuyện cần phải kiêng kị.
Trong đó bà có nhắc tới mẹ đẻ của nhị hoàng tử Ngọc phi. Ngọc phi độc sủng nửa năm, Thái hậu không lo chuyện nàng sinh nhị hoảng tử, vì nay người đã mất năm năm, mà Thái hậu vẫn như cũ không thích nàng, thậm chí Hoàng hậu mang theo nhị hoàng tử cầu kiến Thái hậu cũng lạnh nhạt.
Kỷ Trà Huyên gật đầu, độc sủng có tác dụng gì, làm hỏng thanh danh địa vị lại không được an toàn. Càng quan trọng hơn, muốn chiếm độc sủng của vị hoàng đế này lại dễ dàng như vậy?
Ngọc phi,thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, lại là nữ nhi của phiên vương khác phái. Trong sự độc sủng này có bao nhiêu mờ ám, chỉ có mình Triệu Tồn Hi biết.
Nói thêm một lát, Kỷ Trà Huyên cùng Trình ma ma đi ra ngoài.
Lại thấy Thái hậu cười vui vẻnói chuyện cùng một tiểu cô nương tầm chín mười tuổi.
Trình ma manói bên taiKỷ Trà Huyên: Đây là đại công chúa.
Đại công chúa Triệu Thù Linh, khoảng chừng chín tuổi là nữ nhi của Hoàng hậu, trong cung nói vị đại công chúa này trí tuệ lanh lợi, hào phóng có lễ với mọi người, Hoàng thượng cũng cực kỳ coi trọng vị trưởng nữ này.
Đại công chúa thấy Kỷ Trà Huyên, hơi hơi sửng sốt, lập tức đứng dậy, vuốt cằm nói: Kỷ tu hoa.
Kỷ Trà Huyên không là phi tần địa vị cao, luận vàophân vị còn thấp hơn công chúa, vì thế nàng hướng tới đại công chúa cúi người, nói: Thỉnh an đại công chúa.
Đại công chúa nhìn lướt qua dung mạo cùng quần áo của Kỷ Trà Huyên, lại nhớ tới thân phận của nàng, nàng vội vã nâng tay nói: Kỷ tu hoa không cần đa lễ.
Lý thái hậu trong mắt cười cười ngồi xem.
Kỷ Trà Huyên đối với lễ nghi của đại công chúa không chút cảm giác thụ sủng nhược kinh. Thái hậu coi trọng diện mạo không yêu mị của nàng, gia thế không có gì kiêng kị với Hoàng thượng, cùng với tính cách của nàng.
Vui buồn, giân dữ đều có thể hiện ra trên sắc mặt.Nhưng tuyệt đối không thể hiện ra trước mặt tiểu cô nương mới chín tuổi, bằng không Thái hậu sẽ sinh ra cảm giác Kỷ Trà Huyên là người không hiểu chuyện.
Lý thái hậu trong lòng hài lòng, đại công chúa có chút ngoài ý muốn với thái độ kính cẩn không lấy lòng của Kỷ Trà Huyên.
Chú thích:
1.
Hoàng tôn: cách xưng của thái hậu với con của vua.
2.
Thụ sủng nhược kinh: cách nói của Trung Quốc có ý nói vì được sủng ái kính trọng mà kinh hãi.
Sắc mặt Trương Vũ Oánh hơi trắng một chút, thấy biểu cảm nghi hoặc của Kỷ Trà Huyên, trong lòng không khỏi có chút oán hận, nhưng lúc này nàng đã là tu hoa, so với nàng ta lại cao hơn bốn cấp, hiện tại lại được Hoàng thượng sủng ái, căn bản không như nàng một vị tài tử tiền đồ không biết ra sao.
Mọi người hoặc cười hoặc cúi đầu, sắc mặt Trương Vũ Oánh càng khó coi.
Kỷ Trà Huyên trong lòng phiền chán, nếu nàng ta đi theo nàng thì nàng cũng không đến thỉnh an Thái hậu được.
Trí nhớ của Kỷ tỷ tỷ thật tốt. Nàng ta mỉa mai nói.
Kỷ Trà Huyên lúc này giống như hiểu ra cái gì, hỏi: Trương tài tử muốn đến làm khách tại Tĩnh An cung?
Trương Vũ Oánh trong lòng không nói gì, người này cũng không đến nỗi không hiểu thế sự đầu óc ngu xuẩn.
Chẳng lẽ tỷ tỷ không chào đón?
Kỷ Trà Huyên cao hứng kéo tay Trương Vũ Oánh nói: Sao có thể? Tài tử cũng tốt, càng nhiều người càng náo nhiệt.
Một tia hoài nghi cuối cùng trong lòng Trương Vũ Oánh cũng bị bỏ xuống.
Kỷ Trà Huyên mang theoTrương Vũ Oánh đi ra khỏi Chiêu Phượng cung.
Trên đường đi, Trương Vũ Oánh không nhịn nổi nhàm chán hướng Kỷ Trà Huyên thám thính xem Hoàng thượng đối xử với nàng thế nào, cũng tìm hiểu sở thích của Hoàng thượng và mấy chuyện linh tinh. Kỷ Trà Huyên trong lòng đã thấy ngán ngẩm, hiện nay tài nữ đều như vậy tự cho là đúng?
Kỷ Trà Huyên cái gì cũng chưa nói, Trương Vũ Oánh nhất thời cảm thấy kỳ quái.
Như thế nào?
Kỷ Trà Huyên lắc đầu nhưng bước chân cứ thế nhanh dần lên, sau cùng thành chạy chậm.
Tử Châu cùng Tiểu Thuật Tử vội vàng chạy chậm theođi lên.
Trương Vũ Oánh nhìn Kỷ Trà Huyên đã chạy được khá xa, nàng ta dám khẳng định con nhóc ngốc ngếch Kỷ Trà Huyên giận nàng ta, bởi vì nàng ta thấy được thần sắc ủy khuất trên khuôn mặt nàng. Tức thời, nàng tanóng vội đuổi theo.
Kỷ Trà Huyên nhìn thấy nàng ta đuổi theo đang muốn đi sang đường khác thì thấy trước mặt có một đội kiệu đi tới, Kỷ Trà Huyên vội vàng dừng lại.
Ra là kiệu của Thường phi, Kỷ Trà Huyên đi ra khỏi chỗ rẽ, theo sau đi đến một bên thì dừng lại quỳ xuống hành lễ.
Thường phi ở trên cỗ kiệu nghỉ ngơi, thấy Kỷ Trà Huyên thi lễ liền hướng nàng khoát tay, ýtứ cho nàngmiễn lễ.
Kỷ Trà Huyên đứng lên, cỗ kiệu tiếp tục đi về phía trước, đi sau là Kỷ Trà Phù mỉm cười gật đầu với Kỷ Trà Huyên.
Đột nhiên, đội ngũ ngừng lại.
Chỉ thấy Trương Vũ Oánh ngã sấp xuống ở trước cỗ kiệu của Thường phi.
Thường phi nhíu mày: Trương tài tử!
Trương Vũ Oánh thầm nghĩ không tốt, nàng ta một đường đuổi theo Kỷ Trà Huyên, cũng có chút mệt mỏi ai biết ở chỗ rẽ lại thấy xe giá, nàng ta đang muốn dừng lại không biết vì sao phía sau như có ai đẩy nàng ta ra ngoài. Hiện tại va phải Thường phi, mặt Trương Vũ Oánh trắng bệch, vội vàng đứng dậy, quỳ xuống nói: “Thần thiếp có tội!”
Kỷ Trà Huyên ánh mắt như có như không đảo qua cung nữ biết vâng lời đi phía sau nàng.
Ánh mắt sắc bén của Thường phi đảo qua Kỷ Trà Huyên cùng Trương Vũ Oánh, trong lòng nghĩ ngợi đến cùng ai lợi dụng hai người này tính kế với nàng. Trị tội va chạm ngày thứ hai chỉ sợ truyền ra tin đồn ác ý nàng không vừa lòng người mới. Nhưng nếu không trị tội uy tín của nàng nhất định suy giảm.
Kỷ Trà Huyên vội vàng nói: Nương nương, là thần thiếp đi nhanh, cho nên Trương tài tử nóng nảy đuổi theo!
Trong lòng Trương Vũ Oánh thoải mái hơn, con ngốc này cuối cùng còn có thể nói một câu công đạo.
Ánh mắt Thường phi thả lỏng, vội vàng liền chứng minh là vô tình va chạm, tự mình từ bậc xe đi xuống. Tức thời Thường phi ôn hòa nói: “Thì ra là thế, cũng có thể hiểu được đường này đúng là nhỏ hẹp.”
Trương Vũ Oánh yên tâm, Thường phi cuối cùng sẽ không trị tội nàng ta.
Mắt Thường phi đảo qua Trương Vũ Oánh âm thanh lạnh lùng nói: “Chủ tử đi vội, thân là cung nữ hầu hạ lại không đỡ chủ tử đi? Người đâu, đem cung nữ cùng thái giám tới xử hình đi!”
Kỷ Trà Huyên đã sớm dự đoán được Thường phi sẽ không bỏ qua như thế, cả hậu cung đều đang xem.Đối phó cung nữ bên người Trương Vũ Oánh cũng là thủ đoạn.
Trương Vũ Oánh kinh hãi, phía sau nàng ta là thị nữ từ nhỏ đi theo hầu hạ, là tâm phúc của nàng ta. Về phần tên thái giám nếu bây giờ Thường phi không phạt, nàng hồi cung cũng sẽ xử phạt.Nhưng cũng chỉ có thể lén làm, dù sao đối với bên ngoài thì hai người này đều là người hầu đắc lực của nàng.
Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng... Cung nữ thái giám phía sau Trương Vũ Oánh vội vàng quỳ xuống dập đầu.
Nương nương... Trương Vũ Oánh muốn cứucung nữ thân cận của nàng.
Thường phi cười như không cười: “Cung quy nghiêm cẩn, loại nô tài không thể hầu hạ chủ tử sao có thể dùng, tài tử không cần nhiều lời, bản cung sẽ bẩm báo lại với Hoàng hậu nương nương, chuẩn bị cho tài từ vài nô tài khác.”
Trương Vũ Oánh cả kinh.
Thường phi gật gật đầu với thái giám đi theo bên cạnh, vị thái giám kia vung tay lên, nhất thời có bốn tiểu thái giám đem cung nữ thái giám của Trương Vũ Oánh kéo đi. Mà Trương Vũ Oánh không nói nổi một câu nói.
Trương Vũ Oánh muốn nói cho Thường phi là tên thái giám kia đẩy nàng, nhưng nàng lại nhịn xuống, bởi vì không có chứng cớ, nếu thái giám kia lại cắn ngược lại nói nàng che chở nô tì thân cận đổ tội cho người khác sự việc liền lớn hơn. Nhưng nếu làm rõ chân tướng nàng cũng sẽ bị giáng cho tội quản giáo nô tài không nghiêm, bây giờ là tháng đầu tiên các tú nữ mới tiến cung thị tẩm, nếu bị phạt giam nói không chừng sau này nàng khó gặp được Hoàng thượng. Nhưng nếu không điều tra rõ chân tướng, nàng không chỉ mất đi sự trung thành của các cung nữ trong cung, muốn bảo vệ bản thân cũng không được.Nhịn hồi lâu, Trương Vũ Oánh vẫn là nhịn xuống sự xúc động của bản thân.
Kỷ Trà Huyên bắt đầu cân nhắc, đến cùng là ai muốn hại Trương Vũ Oánh, theo đạo lý, uy hiếp của Trương Vũ Oánh cũng không lớn.
Thường phi lại nhìn Kỷ Trà Huyên cùng Trương Vũ Oánh liếc mắt một cái, sau đó vẫy tay, cỗ kiệu tiếp tục đi.
Ánh mắt sắc bén của Kỷ Trà Phù dừng trên người Trương Vũ Oánh làm nàng ta hoảng hốt, dựa vào sự thông minh của Kỷ Trà Phù cũng không khó tưởng tượng ra Trương Vũ Oánh muốn chủ động làm thân với thứ muội của nàng.Ánh mắt này mang ý cảnh cáo Trương Vũ Oánh.
Đợi cỗ kiệu rời đi, thân hình Trương Vũ Oánh liền mềm nhũn ngã xuống.
Kỷ Trà Huyên vội vàng nâng nàng dậy.
Trương Vũ Oánh một lần nữa đứng thẳng lên, thi lễ với Kỷ Trà Huyên.
Thân thể thần thiếp không thoải mái, sẽ không cùng Kỷ tu hoa đi Tĩnh An cung, còn thỉnh Kỷ tu hoa tha thứ.
Kỷ Trà Huyên lo lắng nói: Tài tử...
Trương Vũ Oánh nói: Thần thiếp cáo từ!
Kỷ Trà Huyên thở dài: Tài tử đi thong thả.
Trương Vũ Oánh xoay người, một mình rời đi theo phương hướng ngược lại.
Kỷ Trà Huyên xem bóng lưng của Trương Vũ Oánh, khóe miệng giật giật.
Tiểu Thuật Tử nói: Chủ tử, Trương tài tử rất không biết phân biệt phải trái.
Kỷ Trà Huyên nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, lạnh nhạt nói: Chuyện thị phi của chủ tử ngươi không cần nhiều lời.
Tiểu Thuật Tử cả kinh, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội.
Kỷ Trà Huyên cái gì cũng chưa nói, khoát tay Tử Châu đi đến Tĩnh An cung.
Tại Tĩnh An cung.
Chi Thảo đã sớm cùng mọi người chờ, thấy Kỷ Trà Huyên trở về, nàng vội vã thay thế vị trí của Tử Châu.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Kỷ Trà Huyên nói: Chi Thảo, thế nào rồi?
Chi Thảo nói: Đều không có động tĩnh.
Kỷ Trà Huyên cười nói: Một khi đã như vậy, hãy chú ý Hồng Châu cùng Tiểu Đinh Tử.
Chi Thảo hỏi: Chủ tử muốn chú ý điều gì?
Kỷ Trà Huyên nói: Chờ xem, Hoàng hậu tự nhiên sẽ lập tức phái người đầy đủ ở Tĩnh An cung.
Chi Thảo do dự nói: Ba vị cung nữ mới đến kia?
Kỷ Trà Huyên nói: “Dùng các nàng không bằng dùng Tam Châu, đểTam Châu lên vị trí đại cung nữ. Sau đó để Tử Châu đi Chiêu Phượng điện đáp lời, nói ta ở đây chỉ thiếu hai vị cung nữ làm việc nặng.”
Chi Thảo gật gật đầu.
Việc hầu hạ ta không muốn cho các nàng làm.
Chi Thảo lại gật đầu.
Hiện tại, emtheo ta đi Vinh Thọ cung.
Chi Thảo hỏi: Cần phải mang cái gì đi?
Kỷ Trà Huyên nói: Không cần.
Chi Thảo muốn nói gì đó, nhưng là từlúc mới tiến cung tới nay, chủ tử đều có chủ ý của mình, thức thời đem lời muốnnói nuốt xuống.
Kỷ Trà Huyên cười cười.
Vinh Thọ cung.
Lý thái hậu vừa khéo dùng xong đồ ăn sáng, nghe cung nữ bẩm báo Kỷ tu hoa cầu kiến.
Lý thái hậu cùng Trình ma ma nhìn nhau cười.
Đã đến lúc Ai gia niệm kinh, Trình ma ma, cùng ai gia đi tĩnh phòng.
Trình ma ma gật gật đầu.
Kỷ Trà Huyên cùng Chi Thảo chờ ở ngoài Vinh Thọ cung.
Tu hoa chủ tử cát tường, Thái hậu nương nương hiện tại đang niệm kinh ở tĩnh phòng, còn mời tu hoa chủ tử lát sau lại đến.
Kỷ Trà Huyên nói: Thần thiếp sẽ ở đây chờ, nhờ mama thông báo một tiếng khi Thái hậu niệm kinh xong.
Lão ma ma gật đầu.
Chi Thảo cùng Kỷ Trà Huyên ở ngoài chờ, mắt thấy thời gian chậm rãi trôi qua, trong lòng Chi Thảo trở nên do dự. Sắc mặt Kỷ Trà Huyên vẫn như cũ không thay đổi, tính nhẫn nại, nàng cho tới bây giờ luôn luôn có.
Trong hậu cung là nơi cần tính nhẫn nại nhất, tâm tính Kỷ Trà Huyên vô cùng tốt!
Qua một canh giờ nữa, lão ma ma rốt cục lại đi ra.
Tu hoa chủ tử, Thái hậu đã đi ra, bảo nô tì mời tu hoa chủ tử vào.
Làm phiền ma ma.
Lão ma ma cười đi phía trước dẫn đường.
Thần thiếp thỉnh an Thái hậu nương nương. Kỷ Trà Huyên mang theo ý cười lại dùng giọng điệu cực kì thân cận nói.
Lý thái hậu cười nói: Mau đứng lên.
Kỷ Trà Huyên nói: Tạ thái hậu nương nương.
Lý thái hậu vội vàng tiếp đón Kỷ Trà Huyên.
Nghe bọn nô tài nói, Trà Huyên luôn chờ ngoài Vinh Thọ cung?Haizzz... nơi này cũng gần Tĩnh An cung, sao không biết về cung của mình chờ!
Kỷ Trà Huyên cười nói: Thái hậu nương nương ở tĩnh phòng vì Hoàng thượng, vì quốc gia cầu phúc, thần thiếp hẳn là nên ở ngoài chờ.
Lý thái hậu nghe xong lời này, cực kì vừa lòng.
Quả nhiên hiểu biết lễ nghĩa.
Kỷ Trà Huyên nói: Tạ thái hậu nương nương.
Lý thái hậu hỏi: Trà Huyên hôm nay thế nào đến sớm như vậy? Bởi vì thời gian bái kiến thái hậu là sau giữa trưa, hiện thời vẫn là buổi sáng.
Kỷ Trà Huyên nói: “Bẩm Thái hậu, Hoàng thượng nói muốn thần thiếp ở cùng Thái hậu nương nương làm người vui vẻ. Thần thiếp ở trong cung suy nghĩ thật lâu, chưa nghĩ ra được ý kiến gì hay cho nên vốn muốn cùng mama thương lương, không nghĩ đến Thái hậu bắt đầu cầu phúc.Thần thiếp nghĩ ngày mai có nên đến sớm hơn một chút.”
Lý thái hậu nghe xong lời này vui vẻ, nói: Ngươi thật biết nói ngọt.
Kỷ Trà Huyên cười nói: Thái hậu nương nương nhân từ, những lời thần thiếp nói đều là thật.
Lý thái hậu chỉ vào Kỷ Trà Huyên, cười trêu nói: Tốt lắm, ai gia muốn nhìn xem ngươi làm ta vui vẻ thế nào?
Kỷ Trà Huyên rối rắm nói: Thần thiếp còn chưa cùng ma ma thương lượng.
Lý thái hậu vừa cười, nhìn về phía Trình ma ma: Trình Bội, đi, xem con khỉ con này có thể làm ra được chuyện gì.”
Kỷ Trà Huyên thoải mái thi lễ: Tạ thái hậu.
Trình ma ma mang Kỷ Trà Huyên đến thiên điện.
Sau khi Kỷ Trà Huyên rời đi, trong mắt Lý thái hậucòn có ý cười.
Đối với Thái hậu mà nói sự hiếu thuận của Hoàng thượng so với sự hiếu thuận của các phi tần làm cho bà thấy vui vẻ hơn nhiều.Thái độ trong lòng của các cung nữ trong Vinh Thọ cung cũng thay đổi.
Kỷ Trà Huyên thấy thái độ của Trình mama đối với nàng đã tốt hơn, nhẹ nhõm thở dài một hơi, xem ra nàng đã thành công.So với tự biểu hiện lòng hiếu thảo của bản thân không bằng để cho Thái hậu biết được lòng hiếu thảo của Hoàng đế. Chẳng sợ người ta nghĩ nàng vì muốn gần gũi với Hoàng thượng mà chiếm lấy niềm vui của Thái hậu.
Bởi vì Kỷ Trà Huyên nghĩ Thái hậu không vì thế mà thả lỏng với nàng, bà ở trong cung đã lâu, chưa chuyện gì là chưa gặp qua, thật hay giả căn bản không lừa được người.
Tu hoa chủ tử, người có gì cần sai khiến cứ việc nói. Trình ma ma nói.
Kỷ Trà Huyên cười nói: Trà Huyên mời Trình ma matới đây, là muốn thỉnh giáo Trình ma ma.
Trình ma ma mỉm cười nói: Thỉnh giáo lão nô không dám nhận, tu hoa chủ tử mời nói, điều gì lão nô biết sẽ nói đều không ngạt người.
Kỷ Trà Huyên gật đâu hỏi: “Mama có nguyện ý nói cho Trà Huyên biết những điều Thái hậu nương nương không thích và kiêng kị gì khác không?
Trong lòng Trình mama cảm thấy kỳ quái với cách nói thẳng của Kỷ Trà Huyên, nhưng nhìn đến bộ dáng nghiêm cẩn của nàng, Trình mama trong lòng gật đầu, vài phần vừa ý với người Thái hậu tuyển chọn, Trình mama nhìn Kỷ Trà Huyên nói: “Thái hậu nươngnương không thích đồ ngọt, kiêng kị nhất là độc chiếm sủng ái, vui vẻ nhất là được ôm hoàng tôn.”
Kỷ Trà Huyên trong lòng thư thái, Thái hậu quả nhiên là như nàng suy nghĩ.
Xem ra nếu muốnđược Thái hộ tiếp tục bảo hộ nàng, nàng nhất định phải biểu hiện giá trị của bản thân.
Hoàng tử công chúa, Kỷ Trà Huyên cũng phải sớm chuẩn bị.Nếu không cho Thái hậu nhìn thấy giá trị của nàng thì cũng là gia thế đứng sau nàng.Không có Thái hậu nàng cũng phải dụng tâm tính toán.
Nàng không giống các phi tần khác, địa vị của nàng tuy rằng thấp dù có nuôi hoàng tử công chúa cũng không xong. Nhưng chỉ cần duy trì sự ân sủng này, thái hậu tự nhiên sẽ không để đứa nhỏ rơi vào tay phi tần khác.
Vinh Thọ cung chung quy cách Tĩnh An cung cũng chỉ một khoảng cách nhỏ, hơn nữa lại có sự bảo hộ của Thái hậu, đối với người vừa mới tiến cung thực lực yếu kém như nàng Thái hậu lại đảm bảo tầm quan trọng của đứa nhỏ đối với nàng,.
Kỷ Trà Huyên nghiêm cẩn nói: Thần thiếp đã hiểu.
Trình ma ma gật gật đầu, quả nhiên là người hiểu chuyện.
Trình mama lại bắt đầu nói kỹ càng hơn cho Kỷ Trà Huyên về những chuyện cần phải kiêng kị.
Trong đó bà có nhắc tới mẹ đẻ của nhị hoàng tử Ngọc phi. Ngọc phi độc sủng nửa năm, Thái hậu không lo chuyện nàng sinh nhị hoảng tử, vì nay người đã mất năm năm, mà Thái hậu vẫn như cũ không thích nàng, thậm chí Hoàng hậu mang theo nhị hoàng tử cầu kiến Thái hậu cũng lạnh nhạt.
Kỷ Trà Huyên gật đầu, độc sủng có tác dụng gì, làm hỏng thanh danh địa vị lại không được an toàn. Càng quan trọng hơn, muốn chiếm độc sủng của vị hoàng đế này lại dễ dàng như vậy?
Ngọc phi,thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, lại là nữ nhi của phiên vương khác phái. Trong sự độc sủng này có bao nhiêu mờ ám, chỉ có mình Triệu Tồn Hi biết.
Nói thêm một lát, Kỷ Trà Huyên cùng Trình ma ma đi ra ngoài.
Lại thấy Thái hậu cười vui vẻnói chuyện cùng một tiểu cô nương tầm chín mười tuổi.
Trình ma manói bên taiKỷ Trà Huyên: Đây là đại công chúa.
Đại công chúa Triệu Thù Linh, khoảng chừng chín tuổi là nữ nhi của Hoàng hậu, trong cung nói vị đại công chúa này trí tuệ lanh lợi, hào phóng có lễ với mọi người, Hoàng thượng cũng cực kỳ coi trọng vị trưởng nữ này.
Đại công chúa thấy Kỷ Trà Huyên, hơi hơi sửng sốt, lập tức đứng dậy, vuốt cằm nói: Kỷ tu hoa.
Kỷ Trà Huyên không là phi tần địa vị cao, luận vàophân vị còn thấp hơn công chúa, vì thế nàng hướng tới đại công chúa cúi người, nói: Thỉnh an đại công chúa.
Đại công chúa nhìn lướt qua dung mạo cùng quần áo của Kỷ Trà Huyên, lại nhớ tới thân phận của nàng, nàng vội vã nâng tay nói: Kỷ tu hoa không cần đa lễ.
Lý thái hậu trong mắt cười cười ngồi xem.
Kỷ Trà Huyên đối với lễ nghi của đại công chúa không chút cảm giác thụ sủng nhược kinh. Thái hậu coi trọng diện mạo không yêu mị của nàng, gia thế không có gì kiêng kị với Hoàng thượng, cùng với tính cách của nàng.
Vui buồn, giân dữ đều có thể hiện ra trên sắc mặt.Nhưng tuyệt đối không thể hiện ra trước mặt tiểu cô nương mới chín tuổi, bằng không Thái hậu sẽ sinh ra cảm giác Kỷ Trà Huyên là người không hiểu chuyện.
Lý thái hậu trong lòng hài lòng, đại công chúa có chút ngoài ý muốn với thái độ kính cẩn không lấy lòng của Kỷ Trà Huyên.
Chú thích:
1.
Hoàng tôn: cách xưng của thái hậu với con của vua.
2.
Thụ sủng nhược kinh: cách nói của Trung Quốc có ý nói vì được sủng ái kính trọng mà kinh hãi.
/75
|