Thấy Kỷ Trà Phù nói chuyện thận trọng, Kỷ Trà Huyên vội la lên: Liệu tỷ tỷ có gặp nguy hiểm không?
Kỷ Trà Phù nói: “Tỷ sẽ thường xuyên cẩn thận, muội hãy nhớ kỹ lời ta, còn nữa, ngày mai muội hãy đến đưa lễ vật chúc mừng cho Thường phi, không nên đưa đồ ăn dễ bị người ta động tay động chân.”
Kỷ Trà Huyên hỏi: Vây đưa cái gì thì tốt?
Kỷ Trà Phù nói: Trang sức, nhưng đừng quá mức tinh xảo.
Kỷ Trà Huyên do dự nói: Như vậy có phải quá mức keo kiệt?
Kỷ Trà Phù nói: “Thường phi nương nương được sủng ái nhiều năm, chỉ lấy đồ quý trọng nhất của chúng ta đưa qua kỳ thực cũng đã keo kiệt ở trước mặt nương nương rồi.”
Kỷ Trà Huyên nghĩ nghĩ, trên mặt hoàn toàn là có biểu cảm tán thành.
Muội nghe tỷ tỷ.
Trong lòng Kỷ Trà Phù buông lỏng, vốn muốn thử một lần hiện tại muội muội đã được tấn phong là tu hoa có còn nghe lời nàng hay không, bây giờ thấy vậy có thể thấy được nàng là người biết nghe lời dạy bảo. Chờ ngày mai xem lễ vật chúc mừng của nàng, nếu như thật sự là trang sức thì sau này ở trong cung nàng có thể cùng muội muội nâng đỡ lẫn nhau. Nếu không phải là trang sức mà là dùng vật quý trọng khác lấy lòng Thường phi, nàng tuy rằng sẽ không đối địch nhưng nếu có liên quan đến việc an nguy của gia tộc thì vị muội muội này nàng về sau nhất định sẽ không hỗ trợ.
Hai tỷ muội còn nói chuyện hồi lâu, đến tận khi Chu Lộc lại đến thỉnh an mới dừng lại. Chu Lộc thấy hai tỷ muội nói chuyện vui vẻ lại nghe cung nữ ở bên ngoài điện báo lại hai tỷ muội này không ra khỏi phòng một bước, Thường phi thật vừa lòng với việc này, thậm chí còn phái Chu Lộc hộ tống Kỷ Trà Huyên rời khỏi Thích Phương cung.
Kỷ Trà Huyên nói lời từ biệt với Kỷ Trà Phù, sau đó mang theo Tử Châu cùng Chu Lộc rời đi, sau khi im lặng đi ra Thích Phương cung, vừa vặn đụng phải phượng kiệu của Lưu hoàng hậu, phi tần có thai làm hoàng hậu đương nhiên sẽ tới xem.
Kỷ Trà Huyên đi đến một bên đường, hành lễ.
Hoàng hậu nghe xong bước xuống phượng kiệu: Kỷ muội muội có gặp Thường phi?
Kỷ Trà Huyên lắc đầu: Thần thiếp cùng Kỷ mỹ nhân nói chuyện một hồi, vẫn chưa từng nhìn thấy nương nương.
Lưu hoàng hậu gật đầu.
Kỷ muội muội chuẩn bị về cung?
Kỷ Trà Huyên gật đầu.
Lưu hoàng hậu nói: Sắc trời đã tối muộn, Tĩnh An cung cách nơi đây khá xa, để bản cung sai Chu Hải đưa Kỷ muội muội trở về.
Kỷ Trà Huyên ngẩng đầu, trên mặt mang theo kinh ngạc, hơn nữa trong kinh ngạc còn có chút cảm động.
Thần thiếp tạ ơn hoàng hậu nương nương quan tâm. Đối với Thường phi không gọi nàng diện kiến, và hoàng hậu nương nương phái thái giám bên người đưa nàng về cung, người nào tốt người nào xấu vừa nhìn là hiểu ngay.
Hoàng hậu cho thái giám một ánh mắt.
Vị thái giám này từ trong đội ngũ đi ra.
Chờ phượng kiệu của Lưu hoàng hậu rời đi, Chu Hải cung kính nói: Tu hoa chủ tử, mời người đi trước!
Kỷ Trà Huyên gật gật đầu.
Dọc theo đường đi thế nhưng náo nhiệt hơn, hiện tại các cung hẳn là đều biết tin tức Thường phi nương nương mang thai, không nói tới người cũ trong cung, chính là trong lòng nhóm phi tần mới tiến cung cũng vô cùng ghen tị.
Trở lại Tĩnh An cung, Kỷ Trà Huyên gọi người ban thưởng cho Chu Hải.
Lại dùng một ít điểm tâm, đi một lát trong hoa viên ở trong cung điện, thẳng đến nửa đêm Kỷ Trà Huyên mới trở lại tẩm điện.
Ngày thứ hai, Kỷ Trà Huyên để Lục Châu chuẩn bị tốt lễ vật cùng Tiểu Thuật Tử đưa đi Thích Phương cung, sau đó chuẩn bị xuất phát đi Chiêu Phượng cung thỉnh an hoàng hậu.
Ngay tại thời điểm ra cửa, Hồng Châu đột nhiên chạy vội vã từ bên ngoài điện tới.
Chủ tử! Thoạt nhìn thực cấp thiết.
Kỷ Trà Huyên nói: Hồng Châu, xảy ra chuyện gì, sao lại kích động như thế!
Hồng Châu quỳ xuống nói: Chủ tử tha tội, nô tì vừa mới từ ngự hoa viên hái chút hoa cho chủ tử, lại nghe được một tin tức ở đó.
Tin tức gì?
Hồng Châu nói: Hoàng thượng tối hôm qua sủng ái Kỷ mỹ nhân ở sườn điện phía tây của Thích Phương cung, sáng sớm hôm nay không chỉ thăng làm quý nhân, còn ban cho phong hào “Dung”.
Kỷ Trà Huyên lạnh lùng nói: Ngươi có nghe rõ ràng không?
Hồng Châu dập đầu: Nô tì không dám giấu diếm.
Trong lòng Kỷ Trà Huyên có muôn vàn suy nghĩ, Kỷ Trà Phù là người rất lý trí, ở lúc thế lực của Thường phi lớn như thế nàng ấy tuyệt đối sẽ không chủ động câu dẫn Hoàng thượng dẫn đến sự không vui của Thường phi. Chẳng lẽ không phải do Kỷ Trà Phù mà là do Thường phi chủ động? Không đúng, hôm qua Thường phi cực kỳ cố kị nàng cùng Kỷ Trà Phù tới gần chính điện, như thế nào lại để Hoàng thượng đi qua.
Suy nghĩ một lát, Kỷ Trà Huyên đột nhiên nghĩ đến một người.
Kỷ Trà Huyên ngẩng đầu, nói: Đi Chiêu Phượng cung.
Tử Châu và Tiểu Thuật Tử gật đầu.
Khi Hồng Châu cung kính đưa Kỷ Trà Huyên ra cửa liếc thấy tay nàng nắm chặt, trong mắt vụt qua một tia ánh sáng.
Kỷ Trà Huyên chọn thời gian không sớm cũng không muộn, cho nên trên đường đi, nàng gặp được nhiều vị tỷ tỷ muội muội, chẳng mấy chốc nàng còn đụng phải Tôn lương viện.
Tôn lương viện nhìn thấy Kỷ Trà Huyên hừ lạnh một tiếng, tiếp đón cũng không tiếp đón liền chuẩn bị rời đi.
Tiểu Thuật Tử thấp giọng nói: Chủ tử, phân vị của Tôn lương viện thấp hơn người mà không thỉnh an chủ tử, thật sự quá mức làm càn.
Kỷ Trà Huyên cười mắng: Tiểu Thuật Tử thật lắm miệng, trong lòng Tôn lương viện không thoải mái, cùng nàng so đo thì có vẻ lòng độ lượng của ta thật nhỏ hẹp. Thanh âm nàng nói không lớn không nhỏ, Tôn lương viện tự nhiên cũng nghe thấy, thế này khác gì châm chọc nàng ta không hiểu quy củ?
Nàng dừng chân, ánh mắt nhìn Kỷ Trà Huyên càng thêm âm trầm vài phần.
Kỷ Trà Huyên chậm rãi đi đến trước mặt nàng ta, cười nói: Muội muội làm gì phải tức giận, chuyện của Thường phi nương nương là chuyện vui, nếu tức giận Thường phi nương nương nhìn thấy cũng không vừa mắt.
Tôn lương viện kêu lên: Ngươi có ý gì?
Kỷ Trà Huyên tiến đến bên tai nàng, dùng thanh âm chỉ có Tôn lương viện có thể nghe được nói: Dung quý nhân dù được sủng ái nhưng vẫn do mặt mũi của Thường phi nương nương, điều này ai cũng rõ chỉ là không nói ra, Tôn lương viện lại làm vẻ ta đây, sẽ khiến cho người ta thất vọng.
Tôn lương viện sửng sốt, lập tức sau lưng toát ra một tia mồ hôi lạnh.
Ở Thích Phương cung, lá gan của Kỷ mỹ nhân có lớn cũng không dám đào góc tường của Thường phi, cho nên Kỷ mỹ nhân được sủng ái chỉ sợ là ân điển của Thường phi, nàng trách tội tỷ muội nhà họ Kỷ chẳng phải là đắc tội Thường phi?
Nghĩ xong, ánh mắt của Tôn lương viện nhìn Kỷ Trà Huyên không còn vẻ âm trầm nhưng cũng không tốt hơn. Trong lòng Kỷ Trà Huyên cười, trong nhà vị Tôn lương viện này chỉ có mình nàng là đích nữ, cũng khó trách dưỡng thành tính tình cao ngạo này.
Kỷ Trà Huyên lười cùng nàng ta tiếp tục nói chuyện, liền tính cứ để nàng ta nghĩ đầu sỏ gây nên là Thường phi, hai người tỷ muội các nàng cũng không làm bạn được với nàng ta.
Tôn lương viện thấy Kỷ Trà Huyên rời đi, lại thấy mọi người ở một bên đứng xem kịch vui.
Lạnh lùng nói: Còn đứng xem chê cười bản lương viện?
Các vị phi tần có vị phân thấp hơn Tôn lương viện, bị nàng nói như vậy, ào ào tản ra.
Chiêu Phượng cung, khi Kỷ Trà Huyên đi vào, liền thấy hoàng hậu nói chuyện thân thiết cùng Kỷ Trà Phù. Trong lòng Kỷ Trà Huyên thở dài, quả thế, hoàng hậu thật đúng là ‘hiền lành’.
Sắc mặt Kỷ Trà Phù hồng nhuận, dung mạo nguyên bản sáng ngời tăng thêm một tia kiều mị.
Không ít người thấy nàng, ánh mắt lộ ra một tia kiêng kị. Không thể không nói, tỷ tỷ của nàng, dung mạo quả nhiên xuất sắc.
Thần thiếp thỉnh an hoàng hậu nương nương.
Lưu hoàng hậu mỉm cười nói: Tu hoa miễn lễ.
Kỷ Trà Huyên đứng lên, theo sau mỉm cười với Kỷ Trà Phù, không chỉ không có một tia ghen tị, ngược lại như là vì tỷ tỷ cao hứng. Nàng nói: Chúc mừng Dung quý nhân.
Kỷ Trà Phù cúi thân đáp lễ.
Kỷ Trà Huyên nâng nàng dậy, hai tỷ muội cầm tay nhau.
Trong lòng Lưu hoàng hậu và mọi người cả kinh, tỷ tỷ không để ý thứ muội có phân vị cao hơn, thứ muội cũng không để ý tỷ tỷ được sủng ái là sự uy hiếp với bản thân. Hai người các nàng chẳng lẽ không có ý niệm tranh giành? Cho dù là cùng một mẫu thân dạy dỗ cũng ganh đua nhau. Huống chi, hai người này căn bản không phải cùng một mẫu thân sinh ra, Kỷ gia thật sự có thể hòa thuận vui vẻ với nhau như thế sao?
Hoà thuận vui vẻ? Chỉ cần trong nhà có thê có thiếp thì sẽ có tranh đấu. Đáng tiếc, Kỷ Trà Huyên không phải là thứ nữ chân chính, mục tiêu của nàng sẽ không chèn ép đích tỷ. Mà Kỷ Trà Phù, cũng là cô nương được Kỷ gia bồi dưỡng, điều quan tâm nhất là lợi ích của nhà họ Kỷ! Nếu muốn để hai tỷ muội nàng kết thù, thì chút thủ đoạn kia cũng không đủ!
Lưu hoàng hậu mỉm cười nói: Hai tỷ muội các ngươi mau ngồi xuống đi!
Hai người cùng nói lời cảm tạ.
Lúc này đây vị trí của Kỷ Trà Phù chuyển mấy chỗ, là người đứng đầu trong vị phân quý nhân, dù sao chỉ có một mình nàng có phong hào, Kỷ Trà Huyên ngồi ở phía sau Ninh tu hoa cùng Chu tu hoa, cho nên nàng cùng Kỷ Trà Phù chỉ cách một vị trí của Tôn lương viện.
Mọi người nhìn về phía hai tỷ muội này, Kỷ Trà Huyên nở một nụ cười với Kỷ Trà Phù, Kỷ Trà Phù gật đầu với nàng, hai ngón tay so đối một chút, Kỷ Trà Huyên gật đầu hiểu ra.
Xem tình cảm của Kỷ tu hoa cùng Dung quý nhân thật tốt, hai người cách một vị trí còn lặng lẽ trao đổi. Đan tu hoa thấy động tác của hai người liền vội vàng cáo trạng, phải biết rằng, ở dưới tình huống không có sự cho phép của hoàng hậu, làm như vậy là đại bất kính.
Kỷ Trà Huyên đang muốn nói lại Đan tu hoa vài câu, lại bị Kỷ Trà Phù dùng ánh mắt ngăn cản. Khó trách Đan tu hoa dù được sủng ai cũng không được thăng lên địa vị cao, cái miệng cùng đầu óc không có trí lực đoán chừng giúp nàng ta được đại ân. Lần này nàng ta lên tiếng, không chỉ đắc tội với tỷ muội nhà họ Kỷ, nàng ta còn vô ý đưa cho Hoàng hậu một vấn đề khó, Hoàng hậu là người hiền lành như vậy cũng sẽ không làm ra chuyện giáo huấn phi tần vừa được sủng ái! Cho nên, nhân vật như Đan tu hoa, Kỷ Trà Phù cảm thấy không cần cùng nàng ta so đo.
Hoàng hậu thấy thế, ánh mắt chợt lóe, vị tỷ tỷ này quả nhiên không hổ là Kỷ gia tỉ mỉ bồi dưỡng ra.
Đan tu hoa thấy hai tỷ muội không có phản đối, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, coi như không phát hiện ra sự không vui của hoàng hậu, cảm thán nói: Đáng tiếc, chính là cách một vị trí! Nàng ta làm bộ như thật tiếc thay cho các nàng.
Ánh mắt Kỷ Trà Phù chợt lóe, Kỷ Trà Huyên cười lạnh trong lòng, châm chọc trong lời nói này kém vài tầng so với thủ đoạn tối hôm qua của hoàng hậu!
Kỷ Trà Phù nói: “Tỷ sẽ thường xuyên cẩn thận, muội hãy nhớ kỹ lời ta, còn nữa, ngày mai muội hãy đến đưa lễ vật chúc mừng cho Thường phi, không nên đưa đồ ăn dễ bị người ta động tay động chân.”
Kỷ Trà Huyên hỏi: Vây đưa cái gì thì tốt?
Kỷ Trà Phù nói: Trang sức, nhưng đừng quá mức tinh xảo.
Kỷ Trà Huyên do dự nói: Như vậy có phải quá mức keo kiệt?
Kỷ Trà Phù nói: “Thường phi nương nương được sủng ái nhiều năm, chỉ lấy đồ quý trọng nhất của chúng ta đưa qua kỳ thực cũng đã keo kiệt ở trước mặt nương nương rồi.”
Kỷ Trà Huyên nghĩ nghĩ, trên mặt hoàn toàn là có biểu cảm tán thành.
Muội nghe tỷ tỷ.
Trong lòng Kỷ Trà Phù buông lỏng, vốn muốn thử một lần hiện tại muội muội đã được tấn phong là tu hoa có còn nghe lời nàng hay không, bây giờ thấy vậy có thể thấy được nàng là người biết nghe lời dạy bảo. Chờ ngày mai xem lễ vật chúc mừng của nàng, nếu như thật sự là trang sức thì sau này ở trong cung nàng có thể cùng muội muội nâng đỡ lẫn nhau. Nếu không phải là trang sức mà là dùng vật quý trọng khác lấy lòng Thường phi, nàng tuy rằng sẽ không đối địch nhưng nếu có liên quan đến việc an nguy của gia tộc thì vị muội muội này nàng về sau nhất định sẽ không hỗ trợ.
Hai tỷ muội còn nói chuyện hồi lâu, đến tận khi Chu Lộc lại đến thỉnh an mới dừng lại. Chu Lộc thấy hai tỷ muội nói chuyện vui vẻ lại nghe cung nữ ở bên ngoài điện báo lại hai tỷ muội này không ra khỏi phòng một bước, Thường phi thật vừa lòng với việc này, thậm chí còn phái Chu Lộc hộ tống Kỷ Trà Huyên rời khỏi Thích Phương cung.
Kỷ Trà Huyên nói lời từ biệt với Kỷ Trà Phù, sau đó mang theo Tử Châu cùng Chu Lộc rời đi, sau khi im lặng đi ra Thích Phương cung, vừa vặn đụng phải phượng kiệu của Lưu hoàng hậu, phi tần có thai làm hoàng hậu đương nhiên sẽ tới xem.
Kỷ Trà Huyên đi đến một bên đường, hành lễ.
Hoàng hậu nghe xong bước xuống phượng kiệu: Kỷ muội muội có gặp Thường phi?
Kỷ Trà Huyên lắc đầu: Thần thiếp cùng Kỷ mỹ nhân nói chuyện một hồi, vẫn chưa từng nhìn thấy nương nương.
Lưu hoàng hậu gật đầu.
Kỷ muội muội chuẩn bị về cung?
Kỷ Trà Huyên gật đầu.
Lưu hoàng hậu nói: Sắc trời đã tối muộn, Tĩnh An cung cách nơi đây khá xa, để bản cung sai Chu Hải đưa Kỷ muội muội trở về.
Kỷ Trà Huyên ngẩng đầu, trên mặt mang theo kinh ngạc, hơn nữa trong kinh ngạc còn có chút cảm động.
Thần thiếp tạ ơn hoàng hậu nương nương quan tâm. Đối với Thường phi không gọi nàng diện kiến, và hoàng hậu nương nương phái thái giám bên người đưa nàng về cung, người nào tốt người nào xấu vừa nhìn là hiểu ngay.
Hoàng hậu cho thái giám một ánh mắt.
Vị thái giám này từ trong đội ngũ đi ra.
Chờ phượng kiệu của Lưu hoàng hậu rời đi, Chu Hải cung kính nói: Tu hoa chủ tử, mời người đi trước!
Kỷ Trà Huyên gật gật đầu.
Dọc theo đường đi thế nhưng náo nhiệt hơn, hiện tại các cung hẳn là đều biết tin tức Thường phi nương nương mang thai, không nói tới người cũ trong cung, chính là trong lòng nhóm phi tần mới tiến cung cũng vô cùng ghen tị.
Trở lại Tĩnh An cung, Kỷ Trà Huyên gọi người ban thưởng cho Chu Hải.
Lại dùng một ít điểm tâm, đi một lát trong hoa viên ở trong cung điện, thẳng đến nửa đêm Kỷ Trà Huyên mới trở lại tẩm điện.
Ngày thứ hai, Kỷ Trà Huyên để Lục Châu chuẩn bị tốt lễ vật cùng Tiểu Thuật Tử đưa đi Thích Phương cung, sau đó chuẩn bị xuất phát đi Chiêu Phượng cung thỉnh an hoàng hậu.
Ngay tại thời điểm ra cửa, Hồng Châu đột nhiên chạy vội vã từ bên ngoài điện tới.
Chủ tử! Thoạt nhìn thực cấp thiết.
Kỷ Trà Huyên nói: Hồng Châu, xảy ra chuyện gì, sao lại kích động như thế!
Hồng Châu quỳ xuống nói: Chủ tử tha tội, nô tì vừa mới từ ngự hoa viên hái chút hoa cho chủ tử, lại nghe được một tin tức ở đó.
Tin tức gì?
Hồng Châu nói: Hoàng thượng tối hôm qua sủng ái Kỷ mỹ nhân ở sườn điện phía tây của Thích Phương cung, sáng sớm hôm nay không chỉ thăng làm quý nhân, còn ban cho phong hào “Dung”.
Kỷ Trà Huyên lạnh lùng nói: Ngươi có nghe rõ ràng không?
Hồng Châu dập đầu: Nô tì không dám giấu diếm.
Trong lòng Kỷ Trà Huyên có muôn vàn suy nghĩ, Kỷ Trà Phù là người rất lý trí, ở lúc thế lực của Thường phi lớn như thế nàng ấy tuyệt đối sẽ không chủ động câu dẫn Hoàng thượng dẫn đến sự không vui của Thường phi. Chẳng lẽ không phải do Kỷ Trà Phù mà là do Thường phi chủ động? Không đúng, hôm qua Thường phi cực kỳ cố kị nàng cùng Kỷ Trà Phù tới gần chính điện, như thế nào lại để Hoàng thượng đi qua.
Suy nghĩ một lát, Kỷ Trà Huyên đột nhiên nghĩ đến một người.
Kỷ Trà Huyên ngẩng đầu, nói: Đi Chiêu Phượng cung.
Tử Châu và Tiểu Thuật Tử gật đầu.
Khi Hồng Châu cung kính đưa Kỷ Trà Huyên ra cửa liếc thấy tay nàng nắm chặt, trong mắt vụt qua một tia ánh sáng.
Kỷ Trà Huyên chọn thời gian không sớm cũng không muộn, cho nên trên đường đi, nàng gặp được nhiều vị tỷ tỷ muội muội, chẳng mấy chốc nàng còn đụng phải Tôn lương viện.
Tôn lương viện nhìn thấy Kỷ Trà Huyên hừ lạnh một tiếng, tiếp đón cũng không tiếp đón liền chuẩn bị rời đi.
Tiểu Thuật Tử thấp giọng nói: Chủ tử, phân vị của Tôn lương viện thấp hơn người mà không thỉnh an chủ tử, thật sự quá mức làm càn.
Kỷ Trà Huyên cười mắng: Tiểu Thuật Tử thật lắm miệng, trong lòng Tôn lương viện không thoải mái, cùng nàng so đo thì có vẻ lòng độ lượng của ta thật nhỏ hẹp. Thanh âm nàng nói không lớn không nhỏ, Tôn lương viện tự nhiên cũng nghe thấy, thế này khác gì châm chọc nàng ta không hiểu quy củ?
Nàng dừng chân, ánh mắt nhìn Kỷ Trà Huyên càng thêm âm trầm vài phần.
Kỷ Trà Huyên chậm rãi đi đến trước mặt nàng ta, cười nói: Muội muội làm gì phải tức giận, chuyện của Thường phi nương nương là chuyện vui, nếu tức giận Thường phi nương nương nhìn thấy cũng không vừa mắt.
Tôn lương viện kêu lên: Ngươi có ý gì?
Kỷ Trà Huyên tiến đến bên tai nàng, dùng thanh âm chỉ có Tôn lương viện có thể nghe được nói: Dung quý nhân dù được sủng ái nhưng vẫn do mặt mũi của Thường phi nương nương, điều này ai cũng rõ chỉ là không nói ra, Tôn lương viện lại làm vẻ ta đây, sẽ khiến cho người ta thất vọng.
Tôn lương viện sửng sốt, lập tức sau lưng toát ra một tia mồ hôi lạnh.
Ở Thích Phương cung, lá gan của Kỷ mỹ nhân có lớn cũng không dám đào góc tường của Thường phi, cho nên Kỷ mỹ nhân được sủng ái chỉ sợ là ân điển của Thường phi, nàng trách tội tỷ muội nhà họ Kỷ chẳng phải là đắc tội Thường phi?
Nghĩ xong, ánh mắt của Tôn lương viện nhìn Kỷ Trà Huyên không còn vẻ âm trầm nhưng cũng không tốt hơn. Trong lòng Kỷ Trà Huyên cười, trong nhà vị Tôn lương viện này chỉ có mình nàng là đích nữ, cũng khó trách dưỡng thành tính tình cao ngạo này.
Kỷ Trà Huyên lười cùng nàng ta tiếp tục nói chuyện, liền tính cứ để nàng ta nghĩ đầu sỏ gây nên là Thường phi, hai người tỷ muội các nàng cũng không làm bạn được với nàng ta.
Tôn lương viện thấy Kỷ Trà Huyên rời đi, lại thấy mọi người ở một bên đứng xem kịch vui.
Lạnh lùng nói: Còn đứng xem chê cười bản lương viện?
Các vị phi tần có vị phân thấp hơn Tôn lương viện, bị nàng nói như vậy, ào ào tản ra.
Chiêu Phượng cung, khi Kỷ Trà Huyên đi vào, liền thấy hoàng hậu nói chuyện thân thiết cùng Kỷ Trà Phù. Trong lòng Kỷ Trà Huyên thở dài, quả thế, hoàng hậu thật đúng là ‘hiền lành’.
Sắc mặt Kỷ Trà Phù hồng nhuận, dung mạo nguyên bản sáng ngời tăng thêm một tia kiều mị.
Không ít người thấy nàng, ánh mắt lộ ra một tia kiêng kị. Không thể không nói, tỷ tỷ của nàng, dung mạo quả nhiên xuất sắc.
Thần thiếp thỉnh an hoàng hậu nương nương.
Lưu hoàng hậu mỉm cười nói: Tu hoa miễn lễ.
Kỷ Trà Huyên đứng lên, theo sau mỉm cười với Kỷ Trà Phù, không chỉ không có một tia ghen tị, ngược lại như là vì tỷ tỷ cao hứng. Nàng nói: Chúc mừng Dung quý nhân.
Kỷ Trà Phù cúi thân đáp lễ.
Kỷ Trà Huyên nâng nàng dậy, hai tỷ muội cầm tay nhau.
Trong lòng Lưu hoàng hậu và mọi người cả kinh, tỷ tỷ không để ý thứ muội có phân vị cao hơn, thứ muội cũng không để ý tỷ tỷ được sủng ái là sự uy hiếp với bản thân. Hai người các nàng chẳng lẽ không có ý niệm tranh giành? Cho dù là cùng một mẫu thân dạy dỗ cũng ganh đua nhau. Huống chi, hai người này căn bản không phải cùng một mẫu thân sinh ra, Kỷ gia thật sự có thể hòa thuận vui vẻ với nhau như thế sao?
Hoà thuận vui vẻ? Chỉ cần trong nhà có thê có thiếp thì sẽ có tranh đấu. Đáng tiếc, Kỷ Trà Huyên không phải là thứ nữ chân chính, mục tiêu của nàng sẽ không chèn ép đích tỷ. Mà Kỷ Trà Phù, cũng là cô nương được Kỷ gia bồi dưỡng, điều quan tâm nhất là lợi ích của nhà họ Kỷ! Nếu muốn để hai tỷ muội nàng kết thù, thì chút thủ đoạn kia cũng không đủ!
Lưu hoàng hậu mỉm cười nói: Hai tỷ muội các ngươi mau ngồi xuống đi!
Hai người cùng nói lời cảm tạ.
Lúc này đây vị trí của Kỷ Trà Phù chuyển mấy chỗ, là người đứng đầu trong vị phân quý nhân, dù sao chỉ có một mình nàng có phong hào, Kỷ Trà Huyên ngồi ở phía sau Ninh tu hoa cùng Chu tu hoa, cho nên nàng cùng Kỷ Trà Phù chỉ cách một vị trí của Tôn lương viện.
Mọi người nhìn về phía hai tỷ muội này, Kỷ Trà Huyên nở một nụ cười với Kỷ Trà Phù, Kỷ Trà Phù gật đầu với nàng, hai ngón tay so đối một chút, Kỷ Trà Huyên gật đầu hiểu ra.
Xem tình cảm của Kỷ tu hoa cùng Dung quý nhân thật tốt, hai người cách một vị trí còn lặng lẽ trao đổi. Đan tu hoa thấy động tác của hai người liền vội vàng cáo trạng, phải biết rằng, ở dưới tình huống không có sự cho phép của hoàng hậu, làm như vậy là đại bất kính.
Kỷ Trà Huyên đang muốn nói lại Đan tu hoa vài câu, lại bị Kỷ Trà Phù dùng ánh mắt ngăn cản. Khó trách Đan tu hoa dù được sủng ai cũng không được thăng lên địa vị cao, cái miệng cùng đầu óc không có trí lực đoán chừng giúp nàng ta được đại ân. Lần này nàng ta lên tiếng, không chỉ đắc tội với tỷ muội nhà họ Kỷ, nàng ta còn vô ý đưa cho Hoàng hậu một vấn đề khó, Hoàng hậu là người hiền lành như vậy cũng sẽ không làm ra chuyện giáo huấn phi tần vừa được sủng ái! Cho nên, nhân vật như Đan tu hoa, Kỷ Trà Phù cảm thấy không cần cùng nàng ta so đo.
Hoàng hậu thấy thế, ánh mắt chợt lóe, vị tỷ tỷ này quả nhiên không hổ là Kỷ gia tỉ mỉ bồi dưỡng ra.
Đan tu hoa thấy hai tỷ muội không có phản đối, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, coi như không phát hiện ra sự không vui của hoàng hậu, cảm thán nói: Đáng tiếc, chính là cách một vị trí! Nàng ta làm bộ như thật tiếc thay cho các nàng.
Ánh mắt Kỷ Trà Phù chợt lóe, Kỷ Trà Huyên cười lạnh trong lòng, châm chọc trong lời nói này kém vài tầng so với thủ đoạn tối hôm qua của hoàng hậu!
/75
|