Lúc này, Vân tần đang ngồi một bên đột nhiên chậm rãi nói: Nói được những lời như thế này, trong hậu cung chỉ sợ không ai so được với Đan muội muội.
Đan tu hoa ngẩn ra, nhìn thấy không ít phi tần đang cười trộm, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhưng ở trước mặt Vân tần nàng ta cũng không dám làm càn chỉ đành phải kìm nén cơn giận.
Hoàng hậu cười nói: Vân tần nói chuyện vẫn như trước kia, thật sự là nhất châm kiến huyết.
Kỷ Trà Huyên cùng Kỷ Trà Phù nhìn về phía Vân tần, thật là lợi hại, một câu nói đã đem sự xấu hổ của Hoàng hậu và hai người tỷ muội các nàng dời đi. Vân tần cười nói: Hoàng hậu nương nương đến cùng là đang khen nô tì hay là chê cười nô tì, nếu là trước mặt nhiều vị muội muội như vậy nói xấu nô tì, nô tì sẽ nhất quyết không tha.
Hoàng hậu cười mắng: Nghĩ đến các vị muội muội còn chưa có gặp qua bộ dáng ngươi khóc lóc om sòm.
Vân tần vừa nghe, hơi có chút ủy khuất nói: Hoàng hậu tỷ tỷ hay trêu chọc nô tì.
Mọi người nhìn bộ dáng của Vân tần, cũng không khỏi vui vẻ, không khí trở nên thân thiện, Hoàng hậu thuận thế nhường mọi người tán gẫu.
Lần này Kỷ Trà Huyên cùng Kỷ Trà Phù không nói gì, các nàng im lặng ngồi trên chỗ ngồi.Vị trí của Đan tu hoa cùng Kỷ Trà Huyên là ngồi cạnh nhau, nàng ta cười nhạo nói: Kỷ muội muội, Hoàng hậu nương nương nhường các muội nói chuyện riêng, mọi người đang nói chuyện nhưng tỷ muội hai người lại không nói câu nào.
Kỷ Trà Huyên không đáp ngược lại cười hỏi: Đan tu hoa, tỷ có biết cái gì còn làm người ta chán ghét hơn cả quạ đen?
Đan tu hoa sửng sốt, có chút theo không kịp ý nghĩ của Kỷ Trà Huyên.
Kỷ Trà Huyên nhẹ nhàng nói: Mồm quạ đen! Vừa làm như ở trả lời vấn đề, lại làm như mắng nàng ta. Đan tu hoa lại khẳng định là Kỷ Trà Huyên đang chửi bới nàng ta, nàng ta chỉ vào Kỷ Trà Huyên nói: Ngươi... Ngươi mới là mồm quạ đen!
Nàng ta nói lời này rất lớn, mọi người an tĩnh lại đều nhìn về phía Đan tu hoa cùng Kỷ Trà Huyên.
Hoàng hậu hỏi: Đan muội muội cùng Kỷ muội muội có chuyện gì? Trong hậu cung, quan trọng nhất chính là tỷ muội hòa thuận! Khi nói những lời này giọng điệu trở nên nghiêm túc.
Kỷ Trà Huyên cười nói: Hoàng hậu nương nương, thần thiếp chẳng qua hỏi Đan tu hoa một vấn đề mà thôi, ai biết Đan tu hoa hiểu lầm ...
Đan tu hoa trừng mắt nhìn nàng.
Hoàng hậu nhìn Đan tu hoa, hỏi: Là vấn đề gì?
Kỷ Trà Huyên nói: Thần thiếp chẳng qua hỏi một câu, cái gì còn làm người ta chán ghét hơn cả quạ đen? Mọi người nếu không phải nghe được câu nói kia của Đan tu hoa, trong khoảng thời gian ngắn thật đúng không thể nghĩ ra được.
Sau đó thần thiếp thấy Đan tu hoa không trả lời được, vì thế thần thiếp có lòng tốt nói đáp án cho nàng là ‘mồm quạ đen’! Không nghĩ tới, khi biết đáp án Đan tu hoa lại mắng thần thiếp, thần thiếp thật ủy khuất! Xin hoàng hậu nương nương làm chủ cho thần thiếp! Nói xong, Kỷ Trà Huyên đứng lên, lấy khăn lau khóe mắt bộ dáng cực kỳ oan ức.
Tình cảnh này nhìn qua cũng thấy Đan tu hoa tự nhận mình là mồm quạ đen!
Sắc mặt hoàng hậu nương nương có chút cổ quái, Vân tần trực tiếp cười ra tiếng, còn có một ít tần phi cũng vui vẻ ngã vào ghế tựa, khoa trương nhất là một vị cùng các nàng tiến cung Mạnh quý nhân phun ra trà còn chưa kịp nuốt xuống.
Đan tu hoa tức giận đến nói không nên lời, bởi vì Kỷ Trà Huyên nói là sự thật, người ta chẳng qua hỏi nàng một vấn đề, là chính nàng tự nhận bản thân là mồm quạ đen!
Hoàng hậu nói: Đan muội muội, tuổi của Kỷ muội muội còn nhỏ có chút hoạt bát cũng là chuyện tự nhiên, làm tỷ tỷ muội nên rộng lượng với muội ấy một chút.
Sắc mặt Đan tu hoa trắng nhợt, nhưng cũng không thể không tuân chỉ.
Hoàng hậu lại quay đầu: Kỷ muội muội, Đan tỷ tỷ của muội thường xuyên nói chuyện không dùng đầu óc, muội không cần tính toán với nàng.
Kỷ Trà Huyên gật đầu: Thần thiếp xin tuân theo lời dạy bảo của hoàng hậu nương nương!
Hoàng hậu vừa lòng gật gật đầu.
Một lát sau, Tôn lương viện cùng các phi tần khác cũng từ từ đến, thanh âm tán gẫu trong Chiêu Phượng điện cũng nhiều lên. Nhân vật chính được đề cập đến phần lớn là Thường phi nương nương, bất quá một lời nói bậy ai cũng không dám nói ra, phần lớn là lời nói biểu hiện hâm mộ cùng chúc mừng.
Thời gian chậm rãi đi qua, lại chỉ có hai người Đức phi và Thường phi chưa đến.
Trong lòng mọi người bắt đầu suy đoán.
Lại qua gần nửa canh giờ, Chu Hải từ ngoài điện đi đến.
Hoàng hậu nhíu mày, trước ánh mắt của mọi người Chu Hải vẫn là thỉnh an hoàng hậu, nói: Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, nữ quan ở Đức Nghi cung nói tối hôm qua Đức phi nương nương bị lạnh, Đức phi nương nương phái nữ quan đến thỉnh tội với hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu nghiêm túc kêu lên: Cho vào!
Chu Hải chạy ra ngoài, không lâu, liền gặp một cung nữ bình thường tuổi còn trẻ chậm rãi đi tới, khí độ này cũng không kém hơn một số vị chủ tử trong cung.
Nô tì Vấn Thuyên thỉnh an hoàng hậu nương nương, thỉnh an Vân tần nương nương, thỉnh an các vị chủ tử.
Sắc mặt hoàng hậu tốt hơn một chút, Vấn Thuyên là nữ quan cao nhất của Đức Nghi cung, Đức phi sai nàng tới đây có thể thấy được thành ý thỉnh tội.
Miễn lễ.
Vấn Thuyên đứng lên, hoàng hậu hỏi: Đức phi như thế nào? Đã mời thái y chưa?
Vấn Thuyên nói: Nương nương hơi sốt, một thời gian không được ra gió, thái y đã cho đơn thuốc nhưng nương nương lại hôn mê rồi.
Sắc mặt hoàng hậu lo lắng: Sao nghiêm trọng như vậy?
Vấn Thuyên cúi đầu.
Mọi người cũng cả kinh, hôm qua sắc mặt của Đức phi hồng nhuận, khí sắc vô cùng tốt. Thế nào bỗng chốc bệnh nặng như vậy, phải biết rằng đêm qua cũng không có gió to.
Hoàng hậu thấy thế, thở dài: Ngươi trở về chăm sóc Đức phi dưỡng bệnh thật tốt, mấy ngày nay không cần đến thỉnh an bản cung.
Vấn Thuyên vội vàng cảm kích nói: Hoàng hậu nương nương nhân từ!
Hoàng hậu quay đầu, nói: Khuyết ma ma, ngươi đi chọn một cây nhân sâm tốt nhất đưa qua cho Đức phi, cũng thay bản cung thăm hỏi một chút.
Khuyết ma ma vội vàng bước ra khỏi hàng, quỳ xuống tiếp chỉ.
Vấn Thuyên cũng quỳ xuống dập đầu một cái: Nô tì thay Đức phi nương nương cảm tạ hoàng hậu thiên tuế.
Hoàng hậu vẫy tay với hai người các nàng.
Sau khi hai người này lui ra, trong điện yên tĩnh đến cực điểm. Còn lại Thường phi, Thường phi hay là ỷ vào bản thân mang thai nên không đến thỉnh an hoàng hậu nương nương?
Nụ cười trên khuôn mặt của hoàng hậu theo thời gian trôi qua càng lâu càng cứng ngắc.
Lúc này, bên ngoài lại có tiếng bước chân, chẳng qua người đi vào không phải Thường phi, mà là Chu Hải.
Hoàng hậu vẫn như cũ sắc mặt không đổi, trong lòng Chu Hải oán thán.
Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, tổng quản Thích Phương cung Chu Lộc cầu kiến.
Cho vào! Trong giọng nói không nghe ra một tia tức giận, tâm tính này cũng khiến Kỷ Trà Huyên cũng phải cảnh giác.
Chu Lộc đi vào, nhìn thấy hoàng hậu trước hết thỉnh an, theo sau nói: Hồi bẩm hoàng hậu nương nương, buổi sáng hôm nay, thái y tới bắt mạch cho Thường phi nương nương, thái y nói thể chất của nương nương rất lạnh, ba tháng đầu phải tĩnh dưỡng, bằng không có khả năng bị xảy thai, cho nên Thường phi nương nương phái nô tài thỉnh tội với hoàng hậu nương nương.
Ánh mắt hoàng hậu hơi trầm xuống, gắt gao nhìn chằm chằm Chu Lộc: Chuyện quan trọng như thế về long thai, vì sao Thích Phương cung không nhanh chóng bẩm báo?
Chu Lộc không nhanh không chậm nói: Thường phi nương nương nói hoàng hậu nương nương bỏ tâm sức lực lo lắng cho hậu cung, nương nương không muốn khiến cho hoàng hậu nương nương thêm phiền toái, nương nương đã chuẩn bị y nữ ở bên cạnh chăm sóc.
Tay của hoàng hậu nắm chặt vào tay đỡ trên ghế phượng.
Ngô thái y phụ trách long thai của Thường phi vì sao không kịp thời báo lại? Hoàng hậu hỏi.
Chu Lộc nói: Ngô thái y xem bệnh cho Thường phi nương nương xong, đã bị Đức phi nương nương gọi đi rồi, cho nên...
Hoàng hậu nghiêm mặt nói: “Ngô thái y còn xem bệnh cho Đức phi, vì vậy về sau long thai của Thường phi do Vương thái y phụ trách! Kỳ Nguyệt, ngươi đi truyền ý chỉ của bản cung đến viện thái y!
Nữ quan bên người hoàng hậu Kỳ Nguyệt đứng dậy tuân chỉ.
Trên trán của Chu Lộc túa ra chút mồ hôi, ngày hôm qua hoàng hậu lấy cớ nương nương có thai không nên thị tẩm, đưa hoàng thượng đi cung điện phụ phía tây, hôm nay nương nương vốn định làm hoàng hậu nương nương mất mặt không nghĩ tới bị hoàng hậu nương nương phản công lại, đổi Ngô thái y mà chủ tử đã cầu xin Hoàng thượng gọi tới.
Hoàng hậu nương nương, Ngô thái y là Hoàng thượng tự mình chỉ định. Chu Lộc vội la lên.
Hoàng hậu ôn hòa nói: Ngô thái y chung quy phụ trách chữa bệnh nặng cho Đức phi, tâm lực sợ rằng không đủ, bản cung sẽ bẩm báo cho hoàng thượng để Vương thái y làm chủ, mà Ngô thái y theo sau hỗ trợ!
Chu Lộc kinh hãi, cứ như vậy Hoàng thượng còn có thể khen Hoàng hậu nương nương xử lý thỏa đáng. Nương nương bây giờ vẫn còn nóng giận, nếu như biết tin tức này, trong lòng Chu Lộc nhịn không được phát run.
Cứ làm như vậy đi, Kỳ Nguyệt, ngươi mau chóng đi viện thái y tuyên đọc khẩu dụ của bản cung.
Nô tì tuân chỉ! Kỳ Nguyệt vội vàng hành lễ nói, không cho Chu Lộc cơ hội mở miệng!
Những người còn lại, có người hiểu ra, cũng có người không rõ. Kỷ Trà Huyên xem trận tranh đấu ngầm này, khóe miệng hơi nhếch. Thoáng nhìn Kỷ Trà Phù, Kỷ Trà Huyên cả kinh, sắc mặt của nàng khi nào trở nên tái nhợt như thế?
Chú thích:
Nhất châm kiến huyết: câu thành ngữ của Trung Quốc có nghĩa nói thẳng vào trọng tâm của vấn đề.
Long thai: con của hoàng đế khi còn trong bụng mẹ.
Nửa canh giờ: ngang với 1 tiếng thời nay vì 1 canh giờ ngày xưa là 2 tiếng.
Khẩu dụ: thánh chỉ bằng miệng của vua chúa, hoàng hậu, thái hậu.
/75
|