Chu Lộc nhìn mọi người, ngụ ý gì không cần nói cũng biết.
Kỷ Trà Huyên nói: Các ngươi đều đi xuống đi.
Chi Thảo lo lắng, trong lòng đám người Trình ma ma cũng không đồng ý, Chu Lộc là người đi ra từ Thích Phương cung, thân thể của nương nương quý giá, nhỡ tên cẩu nô tài này va chạm nương nương thì làm sao bây giờ?
Kỷ Trà Huyên liếc mắt về phía Chi Thảo, nói: Chi Thảo, em cùng Phùng ma ma canh giữ ở ngoài điện.
Chi Thảo gật đầu, sau đó dẫn đầu đi trước.
Mọi người thấy thế, cũng theo nhau đi ra ngoài.
Cả tẩm điện (phòng ngủ) rộng lớn chỉ còn lại có Kỷ Trà Huyên cùng Chu Lộc, Kỷ Trà Huyên nhìn về phía cửa sổ, Chi Thảo và Phùng ma ma canh giữ ở cửa tẩm điện, Tử Châu và Lục Châu canh giữ ở lối ra.
Nói đi!
Chu Lộc lập tức quỳ xuống, nói: Là do Tiểu Tiếu Tử làm ra.
Kỷ Trà Huyên nói: Tiểu Tiếu Tử sao?
Chu Lộc nói: Hôm qua khi nương nương đọc sách ở vườn hoa, trừ bỏ nô tài đi qua vườn ra ngoài lấy đồ, những người còn lại đều tự làm công việc của mình, không có rời đi
Kỷ Trà Huyên nói: Quả thật như thế.
Chu lộc nói: Mỗi người bọn họ đều có nhân chứng?
Kỷ Trà Huyên gật đầu.
Nô tài lại tra được khi Tiểu Tiếu Tử quét lá rụng ở đình viện liền rời đi nửa canh giờ (khoảng 1 tiếng).
Nửa canh giờ (khoảng 1 tiếng) đi từ đình viện đến hoa viên, còn phải né tránh tai mắt của người khác, không phải không có khả năng sao.
Chu Lộc nói: Tiểu Tiếu Tử chưa từng đến vườn hoa.
Kỷ Trà Huyên hừ lạnh một tiếng: Vậy vì sao ngươi lại nói là do hắn làm?
Chu Lộc nói: Tiểu Tiếu Tử vụng trộm đưa một số đồ vật cho tiểu Lục tử có nhiệm vụ tỉa hoa, nương nương, Tiểu Lục Tử nhận được đồ vật cũng không rời đi vị trí của mình, sau này Chi Thảo cô nương phân phó Tiểu Lục Tử cùng Tiểu Sơn Tử chuyển đồ về cho nương nương, cho nên lúc đi đến sẽ ngang qua chỗ mà nương nương phải đi qua.
Kỷ Trà Huyên nhíu mày, nói: Chi Thảo luôn đi theo hai người được nàng gọi đến Tiểu Lục Tử cùng Tiểu Sơn Tử, nếu Tiểu Lục tTử có hành động gì khác thường, sẽ không qua được mắt của Chi Thảo và Tiểu Sơn Tử.
Chu Lộc nói: Chỗ khéo léo của chuyện này chính là ở điểm đó.
Kỷ Trà Huyên nhìn về phía hắn, Chu Lộc nói: Thái giám vừa vào cung thì không thể hầu hạ chủ tử, cho nên đều sẽ được huấn luyện trong phủ nội vụ, mỗi khi mắc sai lầm, đội ấm nước đi cũng là việc thường, mặc kệ đang làm cái gì, mỗi thái giám đều có thể điều chỉnh vừa đúng sức lực của từng bước chân.
Kỷ Trà Huyên hỏi: Ý của ngươi là, hắn bôi dầu ở dưới đế giày sao?
Chu Lộc lập tức gật đầu.
Không đúng, nếu thật sự là như thế, dọc theo đường đi hẳn phải có dấu vết của dầu dưới chân, nhưng trừ bỏ chỗ kia, không còn dấu vết của dầu ở chỗ khác.
Chu Lộc lấy ra một đồ vật từ trên người.
Kỷ Trà Huyên nhận lấy, một tờ giấy bạc.
Chu Lộc lại lấy ra một cái hộp nhỏ, Kỷ Trà Huyên mở ra, dĩ nhiên là một hộp dầu nhỏ.
Nương nương, xin nương nương bôi dầu lên giấy bạc này.
Kỷ Trà Huyên lấy thìa qua sau đó lại lấy một ít dầu bôi lên giấy bạc, Chu Lộc tiến lên một bước, tiếp nhận giấy bạc trên tay Kỷ Trà Huyên, sau đó linh hoạt gập thành một cái bọc. Bọc giấy chỉ dày khoảng 1cm.
Nương nương, lại trét một ít hồ dán vào vật này, sau đó dính vào đế giày, bình thường chỉ cần bước chân thật nhẹ, bọc giấy dầu này cũng sẽ không dễ dàng vỡ vụn. Mà muốn làm cho bọc giấy dầu này vỡ ra, chỉ cần dùng sức tiếp xúc với tảng đá, chỗ buộc của bọc giấy dầu sẽ lỏng xuống. Bởi vì giấy bạc này không dính dầu, như vậy dùng một chút lực, trong nháy mắt bọc giấy dầu sẽ hoàn toàn rơi xuống.
Ánh mắt Kỷ Trà Huyên lóe lên, nói: Ngươi tới làm thử xem?
Chu Lộc vội vàng gật đầu, khi thêu thùa may vá trong tẩm điện cũng có chút hồ dán, Kỷ Trà Huyên lấy ra đưa cho Chu Lộc.
Chu Lộc linh hoạt biểu diễn một lượt, nhìn đến Chu Lộc đi mấy bước, lại chỉ có một chỗ lưu lại vết dầu, nàng liền trầm mặc. Kỷ Trà Huyên đã sớm đoán là những tên nô tài mới tới ra tay, nhưng không nghĩ tới biện pháp của bọn họ lại tinh vi như thế.
Chu Lộc yên tĩnh đứng một bên chờ Kỷ Trà Huyên xử lý.
Tiểu Tiếu Tử cùng Tiểu Lục Tử đã nhận tội chưa?
Chu Lộc nói: Nô tài không có quyền lợi xử trí hai người này, nô tài luôn luôn bí mật điều tra, giấy bạc này là do nô tài đào ra từ trong vườn hoa, cách chỗ Tiểu Lục Tử tỉa hoa khá gần. Nương nương nếu muốn lấy khẩu cung, nô tài cũng có biện pháp!
Kỷ Trà Huyên không nói gì, nàng cười nói: Chu Lộc, ngươi cũng có không ít năng lực đấy!
Chu Lộc thở dài trong lòng, nếu hắn muốn tìm biện pháp tẩy trắng tội danh của mình, hắn đương nhiên phải dành hết tâm huyết.
Nô tài ở trong cung lâu ngày thôi.
Kỷ Trà Huyên nói: Thế sao bản cung nghe nói ngươi mời người khác hỗ trợ?
Chu Lộc cũng không ngoài ý muốn, nếu vị nương nương này không phái người đi theo hắn, hắn cũng không có cơ hội chứng minh sự trong sạch của bản thân.
Nô tài chỉ gặp mặt một vài thái giám lớn tuổi, xin bọn họ tra xét thân phận của Tiểu Tiếu Tử cùng Tiểu Lục Tử, nhưng những chuyện ở Tĩnh An hiên, nô tài cũng không lộ ra chút nào. Chu Lộc vội vàng nói.
Kỷ Trà Huyên thầm nghĩ Chu Lộc thật thông minh, không dấu vết chuyển đề tài, nàng mỉm cười, tạm thời bỏ qua cho hắn.
Bọn họ là người của ai?
Chu Lộc đột nhiên quỳ xuống, Kỷ Trà Huyên lạnh lùng hỏi: Là ai?
Chu Lộc ngẩng đầu: Bọn họ đều rất quen thuộc với một số người ở Chiêu Phượng cung, Đức Nghi cung, thậm chí cả Phương Hoa hiên, về phần là người của vị nương nương nào, nô tài cũng không dám xác định.
Ánh mắt của Kỷ Trà Huyên lóe ra tia sáng lạnh, làm cho trái tim của Chu Lộc không ngừng nhảy lên.
Chu Lộc, bản cung đuổi ngươi về Thích Phương cung được không? Kỷ Trà Huyên hỏi bằng giọng rất nhẹ.
Trong mắt Chu Lộc lướt qua một tia do dự.
Kỷ Trà Huyên nói: Không tin tưởng bản cung sao?
Chu Lộc nói: Nô tài không dám.
Kỷ Trà Huyên nói: Nếu Tiểu Tiếu Tử cùng Tiểu Lục Tử đã nhận tội, ngươi hãy đưa hai người bọn họ đi Thận Hình tư (nơi xử phạt những nô tài có tội)!
Chu Lộc vội kêu lên: Nương nương, nô tài...
Kỷ Trà Huyên cắt lời hắn: Bản cung hẳn là nên cảm ơn ngươi đã ‘tra rõ mọi việc’, ngày mai bản cung không chỉ đưa ngươi trở về làm tổng quản ở Thích Phương cung, còn chuẩn bị xin hoàng hậu nương nương ban thưởng cho ngươi.
Chu Lộc cúi đầu, không thốt lên được những lời nói đã đến bên miệng.
Bởi vì giọng điệu của Kỷ Trà Huyên rất kiên định, căn bản không chấp nhận sự phản kháng của hắn.
Nghĩ đến ngày mai, khi hắn đưa Tiểu Tiếu Tử cùng Tiểu Lục Tử đi Thận Hình tư, tất nhiên sẽ đắc tội với chủ tử phía sau bọn họ. Hơn nữa bởi vì hắn giúp Kỷ tần nương nương như thế, lại có chuyện Kỷ tần nương nương xin hoàng hậu ban thưởng cho hắn, Thường phi nương nương có tiếp tục tín nhiệm hắn như trước hay không vẫn không biết trước được.
Kỷ Trà Huyên kêu lên: Người tới!
Cửa bị đẩy ra ngay lập tức, Chi Thảo và Phùng ma ma vội vàng đi vào.
Thấy Kỷ Trà Huyên bình an vô sự, hai người mới yên tâm.
Chi Thảo, em đi nói với Tiểu Thuật Tử, bảo hắn đi cùng Chu Lộc.
Chi Thảo hiểu rõ gật đầu, nàng cúi người hành lễ, sau đó im lặng lui xuống.
Chu Lộc, điều tra được đến chỗ này cũng không nên bỏ dở nửa chừng ở thời điểm thẩm vấn? Kỷ Trà Huyên cười như không cười nói.
Trong lòng Chu Lộc trở nên căng thẳng, mạng của hắn vẫn chưa được an toàn.
Nương nương, xin yên tâm!
Kỷ Trà Huyên phất tay với hắn.
Trong lòng Phùng ma ma toàn là nghi hoặc, Kỷ Trà Huyên nói: Ma ma đã trở thành người bên cạnh bản cung, bản cung cũng không che giấu ma ma, nhưng hi vọng ma ma không cần làm mất đi sự tín nhiệm của bản cung với ma ma!
Phùng ma ma ngẩn ra, sau đó bà kiên định nói: Nương nương yên tâm, lão nô tuy rằng là người thái hậu nương nương đưa tới, nhưng từ đây về sau, chỉ có nương nương là chủ tử của lão nô.
Kỷ Trà Huyên vỗ nhẹ tay bà, ý bảo bà đứng lên.
Ma ma đã nói rõ ràng như thế, để cho bản cung cảm thấy thật xấu hổ, bản cung phải tạ lỗi với ma ma!
Phùng ma ma kinh hãi, bà vội vã nói: Nương nương, tuyệt đối không thể, đây là bổn phận của lão nô.
Kỷ Trà Huyên mỉm cười: Về sau bản cung còn rất nhiều việc phải nhờ vào ma ma, bản cung có lẽ có rất nhiều tật xấu, nhưng vẫn luôn đối xử rất tốt với người một nhà, hơn nữa bản cung luôn thích nghe ý kiến của cấp dưới.
Phùng ma ma không ngừng cân nhắc lời nói của Kỷ Trà Huyên, suy nghĩ nửa ngày, bà cũng không tìm ra được một tia giả dối.
Nương nương yên tâm, nếu lão nô phản bội nương nương, thì bắt lão nô chết không rõ...
Kỷ Trà Huyên cắt ngang lời nói của bà, mỉm cười tiếp lời: Ma ma, lời thề độc ác như thế thì không cần, bản cung tin ma ma.
Trong lòng Phùng ma ma vừa động, bà chậm rãi gật đầu, đối xử với Kỷ Trà Huyên kính cẩn và thân cận hơn mấy phần.
Kỷ Trà Huyên thuật lại chuyện khi rời đi vườn hoa gặp dầu trơn, còn nói rõ ràng với bà chuyện để cho Chu Lộc điều tra sự tình, thấy bộ dáng suy nghĩ sâu xa của Phùng ma ma, nàng chậm rãi cầm lấy cái chén trên bàn, rót một chén nước ấm cho mình.
Nương nương làm rất đúng! Ánh mắt Phùng ma ma lộ ra một tia tán thưởng.
Kỷ Trà Huyên thở dài: Đáng tiếc!
Tâm tư của Phùng ma ma rất nhanh nhạy, bà lập tức hiểu rõ Kỷ Trà Huyên đang cảm thán cái gì, bà vội vã an ủi nói: Chu Lộc tuy rằng có khả năng, nhưng thủ đoạn và con người hắn, lấy năng lực của nương nương không đủ để thu phục.
Kỷ Trà Huyên nói: Các ngươi đều đi xuống đi.
Chi Thảo lo lắng, trong lòng đám người Trình ma ma cũng không đồng ý, Chu Lộc là người đi ra từ Thích Phương cung, thân thể của nương nương quý giá, nhỡ tên cẩu nô tài này va chạm nương nương thì làm sao bây giờ?
Kỷ Trà Huyên liếc mắt về phía Chi Thảo, nói: Chi Thảo, em cùng Phùng ma ma canh giữ ở ngoài điện.
Chi Thảo gật đầu, sau đó dẫn đầu đi trước.
Mọi người thấy thế, cũng theo nhau đi ra ngoài.
Cả tẩm điện (phòng ngủ) rộng lớn chỉ còn lại có Kỷ Trà Huyên cùng Chu Lộc, Kỷ Trà Huyên nhìn về phía cửa sổ, Chi Thảo và Phùng ma ma canh giữ ở cửa tẩm điện, Tử Châu và Lục Châu canh giữ ở lối ra.
Nói đi!
Chu Lộc lập tức quỳ xuống, nói: Là do Tiểu Tiếu Tử làm ra.
Kỷ Trà Huyên nói: Tiểu Tiếu Tử sao?
Chu Lộc nói: Hôm qua khi nương nương đọc sách ở vườn hoa, trừ bỏ nô tài đi qua vườn ra ngoài lấy đồ, những người còn lại đều tự làm công việc của mình, không có rời đi
Kỷ Trà Huyên nói: Quả thật như thế.
Chu lộc nói: Mỗi người bọn họ đều có nhân chứng?
Kỷ Trà Huyên gật đầu.
Nô tài lại tra được khi Tiểu Tiếu Tử quét lá rụng ở đình viện liền rời đi nửa canh giờ (khoảng 1 tiếng).
Nửa canh giờ (khoảng 1 tiếng) đi từ đình viện đến hoa viên, còn phải né tránh tai mắt của người khác, không phải không có khả năng sao.
Chu Lộc nói: Tiểu Tiếu Tử chưa từng đến vườn hoa.
Kỷ Trà Huyên hừ lạnh một tiếng: Vậy vì sao ngươi lại nói là do hắn làm?
Chu Lộc nói: Tiểu Tiếu Tử vụng trộm đưa một số đồ vật cho tiểu Lục tử có nhiệm vụ tỉa hoa, nương nương, Tiểu Lục Tử nhận được đồ vật cũng không rời đi vị trí của mình, sau này Chi Thảo cô nương phân phó Tiểu Lục Tử cùng Tiểu Sơn Tử chuyển đồ về cho nương nương, cho nên lúc đi đến sẽ ngang qua chỗ mà nương nương phải đi qua.
Kỷ Trà Huyên nhíu mày, nói: Chi Thảo luôn đi theo hai người được nàng gọi đến Tiểu Lục Tử cùng Tiểu Sơn Tử, nếu Tiểu Lục tTử có hành động gì khác thường, sẽ không qua được mắt của Chi Thảo và Tiểu Sơn Tử.
Chu Lộc nói: Chỗ khéo léo của chuyện này chính là ở điểm đó.
Kỷ Trà Huyên nhìn về phía hắn, Chu Lộc nói: Thái giám vừa vào cung thì không thể hầu hạ chủ tử, cho nên đều sẽ được huấn luyện trong phủ nội vụ, mỗi khi mắc sai lầm, đội ấm nước đi cũng là việc thường, mặc kệ đang làm cái gì, mỗi thái giám đều có thể điều chỉnh vừa đúng sức lực của từng bước chân.
Kỷ Trà Huyên hỏi: Ý của ngươi là, hắn bôi dầu ở dưới đế giày sao?
Chu Lộc lập tức gật đầu.
Không đúng, nếu thật sự là như thế, dọc theo đường đi hẳn phải có dấu vết của dầu dưới chân, nhưng trừ bỏ chỗ kia, không còn dấu vết của dầu ở chỗ khác.
Chu Lộc lấy ra một đồ vật từ trên người.
Kỷ Trà Huyên nhận lấy, một tờ giấy bạc.
Chu Lộc lại lấy ra một cái hộp nhỏ, Kỷ Trà Huyên mở ra, dĩ nhiên là một hộp dầu nhỏ.
Nương nương, xin nương nương bôi dầu lên giấy bạc này.
Kỷ Trà Huyên lấy thìa qua sau đó lại lấy một ít dầu bôi lên giấy bạc, Chu Lộc tiến lên một bước, tiếp nhận giấy bạc trên tay Kỷ Trà Huyên, sau đó linh hoạt gập thành một cái bọc. Bọc giấy chỉ dày khoảng 1cm.
Nương nương, lại trét một ít hồ dán vào vật này, sau đó dính vào đế giày, bình thường chỉ cần bước chân thật nhẹ, bọc giấy dầu này cũng sẽ không dễ dàng vỡ vụn. Mà muốn làm cho bọc giấy dầu này vỡ ra, chỉ cần dùng sức tiếp xúc với tảng đá, chỗ buộc của bọc giấy dầu sẽ lỏng xuống. Bởi vì giấy bạc này không dính dầu, như vậy dùng một chút lực, trong nháy mắt bọc giấy dầu sẽ hoàn toàn rơi xuống.
Ánh mắt Kỷ Trà Huyên lóe lên, nói: Ngươi tới làm thử xem?
Chu Lộc vội vàng gật đầu, khi thêu thùa may vá trong tẩm điện cũng có chút hồ dán, Kỷ Trà Huyên lấy ra đưa cho Chu Lộc.
Chu Lộc linh hoạt biểu diễn một lượt, nhìn đến Chu Lộc đi mấy bước, lại chỉ có một chỗ lưu lại vết dầu, nàng liền trầm mặc. Kỷ Trà Huyên đã sớm đoán là những tên nô tài mới tới ra tay, nhưng không nghĩ tới biện pháp của bọn họ lại tinh vi như thế.
Chu Lộc yên tĩnh đứng một bên chờ Kỷ Trà Huyên xử lý.
Tiểu Tiếu Tử cùng Tiểu Lục Tử đã nhận tội chưa?
Chu Lộc nói: Nô tài không có quyền lợi xử trí hai người này, nô tài luôn luôn bí mật điều tra, giấy bạc này là do nô tài đào ra từ trong vườn hoa, cách chỗ Tiểu Lục Tử tỉa hoa khá gần. Nương nương nếu muốn lấy khẩu cung, nô tài cũng có biện pháp!
Kỷ Trà Huyên không nói gì, nàng cười nói: Chu Lộc, ngươi cũng có không ít năng lực đấy!
Chu Lộc thở dài trong lòng, nếu hắn muốn tìm biện pháp tẩy trắng tội danh của mình, hắn đương nhiên phải dành hết tâm huyết.
Nô tài ở trong cung lâu ngày thôi.
Kỷ Trà Huyên nói: Thế sao bản cung nghe nói ngươi mời người khác hỗ trợ?
Chu Lộc cũng không ngoài ý muốn, nếu vị nương nương này không phái người đi theo hắn, hắn cũng không có cơ hội chứng minh sự trong sạch của bản thân.
Nô tài chỉ gặp mặt một vài thái giám lớn tuổi, xin bọn họ tra xét thân phận của Tiểu Tiếu Tử cùng Tiểu Lục Tử, nhưng những chuyện ở Tĩnh An hiên, nô tài cũng không lộ ra chút nào. Chu Lộc vội vàng nói.
Kỷ Trà Huyên thầm nghĩ Chu Lộc thật thông minh, không dấu vết chuyển đề tài, nàng mỉm cười, tạm thời bỏ qua cho hắn.
Bọn họ là người của ai?
Chu Lộc đột nhiên quỳ xuống, Kỷ Trà Huyên lạnh lùng hỏi: Là ai?
Chu Lộc ngẩng đầu: Bọn họ đều rất quen thuộc với một số người ở Chiêu Phượng cung, Đức Nghi cung, thậm chí cả Phương Hoa hiên, về phần là người của vị nương nương nào, nô tài cũng không dám xác định.
Ánh mắt của Kỷ Trà Huyên lóe ra tia sáng lạnh, làm cho trái tim của Chu Lộc không ngừng nhảy lên.
Chu Lộc, bản cung đuổi ngươi về Thích Phương cung được không? Kỷ Trà Huyên hỏi bằng giọng rất nhẹ.
Trong mắt Chu Lộc lướt qua một tia do dự.
Kỷ Trà Huyên nói: Không tin tưởng bản cung sao?
Chu Lộc nói: Nô tài không dám.
Kỷ Trà Huyên nói: Nếu Tiểu Tiếu Tử cùng Tiểu Lục Tử đã nhận tội, ngươi hãy đưa hai người bọn họ đi Thận Hình tư (nơi xử phạt những nô tài có tội)!
Chu Lộc vội kêu lên: Nương nương, nô tài...
Kỷ Trà Huyên cắt lời hắn: Bản cung hẳn là nên cảm ơn ngươi đã ‘tra rõ mọi việc’, ngày mai bản cung không chỉ đưa ngươi trở về làm tổng quản ở Thích Phương cung, còn chuẩn bị xin hoàng hậu nương nương ban thưởng cho ngươi.
Chu Lộc cúi đầu, không thốt lên được những lời nói đã đến bên miệng.
Bởi vì giọng điệu của Kỷ Trà Huyên rất kiên định, căn bản không chấp nhận sự phản kháng của hắn.
Nghĩ đến ngày mai, khi hắn đưa Tiểu Tiếu Tử cùng Tiểu Lục Tử đi Thận Hình tư, tất nhiên sẽ đắc tội với chủ tử phía sau bọn họ. Hơn nữa bởi vì hắn giúp Kỷ tần nương nương như thế, lại có chuyện Kỷ tần nương nương xin hoàng hậu ban thưởng cho hắn, Thường phi nương nương có tiếp tục tín nhiệm hắn như trước hay không vẫn không biết trước được.
Kỷ Trà Huyên kêu lên: Người tới!
Cửa bị đẩy ra ngay lập tức, Chi Thảo và Phùng ma ma vội vàng đi vào.
Thấy Kỷ Trà Huyên bình an vô sự, hai người mới yên tâm.
Chi Thảo, em đi nói với Tiểu Thuật Tử, bảo hắn đi cùng Chu Lộc.
Chi Thảo hiểu rõ gật đầu, nàng cúi người hành lễ, sau đó im lặng lui xuống.
Chu Lộc, điều tra được đến chỗ này cũng không nên bỏ dở nửa chừng ở thời điểm thẩm vấn? Kỷ Trà Huyên cười như không cười nói.
Trong lòng Chu Lộc trở nên căng thẳng, mạng của hắn vẫn chưa được an toàn.
Nương nương, xin yên tâm!
Kỷ Trà Huyên phất tay với hắn.
Trong lòng Phùng ma ma toàn là nghi hoặc, Kỷ Trà Huyên nói: Ma ma đã trở thành người bên cạnh bản cung, bản cung cũng không che giấu ma ma, nhưng hi vọng ma ma không cần làm mất đi sự tín nhiệm của bản cung với ma ma!
Phùng ma ma ngẩn ra, sau đó bà kiên định nói: Nương nương yên tâm, lão nô tuy rằng là người thái hậu nương nương đưa tới, nhưng từ đây về sau, chỉ có nương nương là chủ tử của lão nô.
Kỷ Trà Huyên vỗ nhẹ tay bà, ý bảo bà đứng lên.
Ma ma đã nói rõ ràng như thế, để cho bản cung cảm thấy thật xấu hổ, bản cung phải tạ lỗi với ma ma!
Phùng ma ma kinh hãi, bà vội vã nói: Nương nương, tuyệt đối không thể, đây là bổn phận của lão nô.
Kỷ Trà Huyên mỉm cười: Về sau bản cung còn rất nhiều việc phải nhờ vào ma ma, bản cung có lẽ có rất nhiều tật xấu, nhưng vẫn luôn đối xử rất tốt với người một nhà, hơn nữa bản cung luôn thích nghe ý kiến của cấp dưới.
Phùng ma ma không ngừng cân nhắc lời nói của Kỷ Trà Huyên, suy nghĩ nửa ngày, bà cũng không tìm ra được một tia giả dối.
Nương nương yên tâm, nếu lão nô phản bội nương nương, thì bắt lão nô chết không rõ...
Kỷ Trà Huyên cắt ngang lời nói của bà, mỉm cười tiếp lời: Ma ma, lời thề độc ác như thế thì không cần, bản cung tin ma ma.
Trong lòng Phùng ma ma vừa động, bà chậm rãi gật đầu, đối xử với Kỷ Trà Huyên kính cẩn và thân cận hơn mấy phần.
Kỷ Trà Huyên thuật lại chuyện khi rời đi vườn hoa gặp dầu trơn, còn nói rõ ràng với bà chuyện để cho Chu Lộc điều tra sự tình, thấy bộ dáng suy nghĩ sâu xa của Phùng ma ma, nàng chậm rãi cầm lấy cái chén trên bàn, rót một chén nước ấm cho mình.
Nương nương làm rất đúng! Ánh mắt Phùng ma ma lộ ra một tia tán thưởng.
Kỷ Trà Huyên thở dài: Đáng tiếc!
Tâm tư của Phùng ma ma rất nhanh nhạy, bà lập tức hiểu rõ Kỷ Trà Huyên đang cảm thán cái gì, bà vội vã an ủi nói: Chu Lộc tuy rằng có khả năng, nhưng thủ đoạn và con người hắn, lấy năng lực của nương nương không đủ để thu phục.
/75
|