Ma ma, bà nói xem, Chu Lộc tra xét hết tin tức về Tiểu Tiếu Tử cùng Tiểu Lục Tử rồi bẩm báo cho bản cung, bản cung nên xử lý như thế nào đây?
Phùng ma ma lập tức nói: Nương nương, nếu hai người này thật sự là người của ba chỗ kia, nương nương tuyệt đối không thể chủ động trả đũa. Mỗi một cung trong ba cung này đều dính líu rất lớn, nếu ra tay trả đũa, có khả năng sẽ liên lụy đến bản thân mình.
Bản cung sao có thể không biết, nhưng bản cung không thể nuốt xuống cơn tức này.
Phùng ma ma nói: Nương nương, thực ra chỉ cần ngài sinh ra hoàng tự, người của ba cung kia cũng sẽ không thể ngủ yên.
Kỷ Trà Huyên vuốt ve bụng mình, quả thật là như thế. Nhưng càng làm cho nàng vừa lòng, là thái độ của Phùng ma ma. Ý tứ sâu xa của câu nói nàng không thể nuốt xuống cơn tức này, chính là nàng sẽ không tình nguyện sống cuộc sống bình thản, nàng muốn tranh đấu, muốn trả thù. Kỷ Trà Huyên chỉ sợ vị ma ma này đi theo Trang thái phi lâu ngày, thực hiện theo đạo lý Trung Dung*. Bây giờ hơi thử một chút, nàng thấy Phùng ma ma cũng không phải loại người như nàng nghĩ, nếu không cũng sẽ không thể nói ‘đám người kia không thể ngủ yên.’
*Trung Dung: một cuốn sách trong tứ thư nói về cách giữ cho ý nghĩ và việc làm luôn luôn ở mức trung hòa, không thái quá, không bất cập và phải cố gắng ở đời theo nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, cho thành người quân tử, để cuối cùng thành thánh nhân.
Nương nương... Phùng ma ma thật tình nói.
Kỷ Trà Huyên thở dài một hơi, nàng nói: Bản cung đành tạm thời nhẫn nhịn cơn tức này.
Phùng ma ma tán thưởng gật đầu.
Vị Kỷ tần nương nương này cực kỳ không phù hợp với bộ dáng mà những người trong cung bình luận, chẳng qua Phùng ma ma cẩn thận nghĩ lại, người được thái hậu để ý nếu thực sự hồn nhiên giống như lời đồn trong cung, nói vậy thái hậu cũng sẽ không thể hết lòng nâng đỡ như vậy.
Kỷ Trà Huyên nghỉ tạm hai canh giờ (khoảng 4 tiếng), Tiểu Thuật Tử liền vội vàng bước vào bẩm báo, hai tên Tiểu Tiếu Tử cùng Tiểu Lục Tử kia đã nhận tội. Về nguyên nhân mưu hại nương nương, Tiểu Tiếu Tử và Tiểu Lục Tử nói rằng bởi vì bị Kỷ Trà Huyên trách phạt nên ghi hận trong lòng.
Kỷ Trà Huyên nói: Để Chu Lộc mang hai tên kia đi Thận Hình tư**, mặt khác, ngươi phái người truyền tin tức Chu Lộc hết lòng điều tra tìm ra thủ phạm cho bản cung ra khắp hậu cung đi.
**Thận Hình tư: nơi chuyên tra tấn trừng phạt những tên nô tài có tội.
Tiểu Thuật Tử cười nói: Nô tài tuân mệnh.
Kỷ Trà Huyên gật gật đầu.
Phùng ma ma nói: Thường phi có tính đa nghi rất nặng, chiêu này coi như là không đánh mà có thể làm cho bọn họ sinh ra ngăn cách.
Kỷ Trà Huyên nói: Liền xem ba năm tình chủ tớ của bọn họ bền vững đến mức nào? Có lẽ chiêu này cũng không có tác dụng gì với bọn họ?
Phùng ma ma nói: Nương nương có thể tìm được cơ hội thích hợp đuổi tên Chu Lộc này ra ngoài, đã là thắng lợi lớn nhất rồi. Đồng thời lại có thể quét sạch được hai cái đinh (ý nói hai tên thái giám hãm hại Kỷ Trà Huyên), lần này nương nương đã làm vô cùng ổn thỏa.
Kỷ Trà Huyên không chút để ý gật đầu.
Phùng ma ma nói: Chuyện tiếp theo để cho bọn nô tài làm là tốt rồi, xin nương nương hãy nghỉ ngơi thật tốt.
Kỷ Trà Huyên nói: Trong cung của bản cung phần lớn là người mới, còn cần ma ma chỉ dạy thật tốt.
Phùng ma ma nói: Lão nô sẽ cố gắng.
Ma ma để cho Chi Thảo và Tử Châu tiến vào hầu hạ đi!
Phùng ma ma gật đầu.
***
Chuyện Tĩnh An hiên đưa hai nô tài đến Thận Hình tư** rất nhanh được mọi người trong các cung biết, mọi người cũng biết hai người này là do tổng quản Chu Lộc từng ở Thích Phương cung điều tra ra. Mọi người trong hậu cung cảm thấy không thể tin nổi, Kỷ tần không phải cực kỳ hận Chu Lộc sao, sao có thể đồng ý trọng dụng (tin cậy và giao cho những công việc, chức vụ quan trọng) Chu Lộc. Mà Chu Lộc cũng dốc sức làm việc cho Kỷ Tần, tất cả mọi người đều nghi ngờ, tên Chu Lộc này chẳng lẽ vì bảo vệ mạng của mình mà trở thành người của Kỷ tần sao?
Mặc kệ người bên ngoài đoán như thế nào, Tĩnh An hiên cũng không lộ ra một chút tin tức nào.
Cung nữ thái giám mới đến thấy Tiểu Tiếu Tử cùng Tiểu Lục Tử vốn cùng ở với bọn họ bị đưa đi Thận Hình tư**, bọn họ trở nên càng thêm chịu khó, tay chân cũng sạch sẽ hơn rất nhiều. Chuyện Kỷ tần rất nghiêm khắc, hóa ra là sự thật.
Mới có một ngày, liền truyền đến tin tức Tiểu Tiếu Tử cùng Tiểu Lục Tử sợ tội tự sát, người của Thận Hình tư** cũng không thể tiếp tục tra xét. Mà sau đó, thái hậu và hoàng thượng lần lượt ban thưởng một đống quà tặng, lấy lý do là Kỷ tần mang thai hoàng tự có công. Trên thực tế, Kỷ Trà Huyên nhẹ nhàng cười, đơn giản là an ủi đồng thời thưởng cho sự biết điều của nàng.
Trong hậu cung này, luôn cần có tâm nhãn.
Sự việc này có thể nói đã kết thúc rồi, kết thúc rõ ràng lưu loát như vậy. Dứt khoát giống như tảng đá bị rơi xuống lúc trước (nói đến vụ của Du tu hoa ở chương 33), hơn nữa hai sự kiện đều có điểm tương tự kinh người, đầu sỏ gây nên đều là những tên tiểu thái giám cỏn con.
Chính như lời nói của Phùng ma ma, chỉ cần nàng sinh ra hoàng tử, người không ngủ yên được tuyệt đối không phải nàng.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng tất cả mọi chuyện, Kỷ Trà Huyên gia tăng sự phòng hộ bên người, sau đó liền yên tâm dưỡng thai.
Vốn đang chuẩn bị đuổi Chu Lộc về Thích Phương cung, lại bởi vì nguyên nhân Chu Lộc là người hoàng hậu đưa tới, Kỷ Trà Huyên cũng giữ chút quy củ cầu xin sự đồng ý của hoàng hậu. Chẳng qua trước mắt tuy hoàng hậu đã thoát khỏi thời kì nguy hiểm, nhưng vẫn chưa thể xử lý những chuyện trong hậu cung, cho nên, Kỷ Trà Huyên còn cần chờ một ít ngày.
Hoàng hậu dưỡng bệnh, Kỷ Trà Huyên dưỡng thai, Du tu hoa giữ thai, tối qua thái y viện rất bận rộn.
Đức phi và Thường phi còn mong chờ cung quyền***, ai biết một đạo thánh chỉ của hoàng thượng đã đánh nát mộng đẹp của các nàng ta.
***Cung quyền: quyền xử lý các công việc trong cung.
Do các vị chưởng sự (những người giúp hoàng hậu xử lý công việc trong hậu cung) trong Chiêu Phượng cung hỗ trợ đại công chúa xử lý cung vụ, còn mời thái hậu ra mặt giúp một tay.
Kỷ Trà Huyên nhếch khóe miệng, nàng có thể hình dung ra sắc mặt của hai vị nương nương kia lúc đó như thế nào.
Tuy rằng cung quyền rất quan trọng, nhưng tranh quyền rõ ràng như vậy có vẻ quá vội vàng.
Từ khi đại công chúa thay hoàng hậu quản lý các việc trong cung, Kỷ Trà Huyên cũng chưa chịu ảnh hưởng gì.
Suy cho cùng thì đại công chúa vẫn còn nhỏ, lại là tiểu bối (người kém hơn một thế hệ như con cháu), tuy rằng nắm giữ phượng ấn****, nhưng nhúng tay vào việc trong cung của mẫu phi (ý nói các cung phi về thân phận là người bề trên của công chúa, là thiếp của vua) cũng không phù hợp với lễ nghi. Tiếp tục như vậy, e sẽ gây nên không ít chuyện. Nhưng cũng chỉ là một vài chuyện vụn vặt, trong lòng mọi người đều rõ ràng, nếu huyên náp làm ầm ĩ, thái hậu là người đầu tiên không tha cho bọn họ.
****Phượng ấn: con dấu tượng trưng cho hoàng hậu.
Trong lòng của Đức phi và Thường phi không cam lòng (không cảm thấy bằng lòng trước việc gì), tạo ra chút rắc rối nho nhỏ rèn luyện đại công chúa, ở trong mắt của hoàng đế và thái hậu cũng coi như không ảnh hưởng nhiều đến toàn cục.
Ngày hôm nay, Kỷ Trà Huyên vừa ăn cháo xong, trong lòng thoải mái.
Nương nương, đại công chúa đến! Tiểu Thuật Tử ở bên ngoài bẩm báo.
Kỷ Trà Huyên cảm thấy kỳ quái, đại công chúa sao lại đến chỗ của nàng?
Mau mời đại công chúa vào. Nói xong, nàng cũng đứng lên.
Đại công chúa thấy Kỷ Trà Huyên đang chờ ở cửa, nàng mỉm cười nói: Bản cung quấy rầy Kỷ tần nghỉ ngơi rồi!
Kỷ Trà Huyên lắc đầu nói: Đại công chúa giá lâm, ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Không dùng từ bản cung, mà dùng từ ta, trên khuôn mặt của đại công chúa thản nhiên nở nụ cười.
Kỷ Trà Huyên tiếp đón đại công chúa ngồi xuống, Tử Châu và Lục Châu vội vàng dâng trà.
Công chúa.
Đại công chúa nói: Bản cung mới rời khỏi Vinh Thọ cung, đi ngang qua nơi đây, liền muốn vào thăm Kỷ tần một chút.
Kỷ Trà Huyên cười, đại công chúa liếc nhìn về phía cái bụng còn chưa to lên của Kỷ Trà Huyên, nói: Mấy ngày nay Kỷ tần có khỏe không? Cần thứ gì, có thể sai người nói với bản cung. Nếu nô tài phía dưới vụng trộm làm chuyện xấu, bản cung chắc chắn giúp cho Kỷ tần xả giận.
Kỷ Trà Huyên nói: Chỗ này của ta đều rất tốt, ta còn phải cảm tạ sự chăm sóc của công chúa với Tĩnh An hiên trong mấy ngày nay.
Đại công chúa mỉm cười: Đây là chuyện cần làm, mấy ngày nay mẫu hậu cũng thường dặn bản cung chăm sóc cho Kỷ tần nhiều hơn.
Kỷ Trà Huyên cảm động nói: Để hoàng hậu nương nương lo lắng, thần thiếp cảm động không thôi.
Đại công chúa thấy bộ dáng này của Kỷ Trà Huyên, khẽ gật đầu.
Ngay từ đầu, vị Kỷ tần này cũng rất tôn trọng nàng, bây giờ thấy bộ dáng cảm động của nàng ta không giống như giả vờ, đại công chúa rất vừa lòng. Mấy ngày nay xử lý cung vụ, nàng cũng trưởng thành lên rất nhiều. Phi tần ai cũng có tâm cơ (Là động cơ ẩn sâu bên trong tâm. Nói 1 người có tâm cơ ý nói người đó làm việc gì cũng có tính toán, mang hơi hướm tiêu cực), thế lực phía sau của mẫu hậu rất yếu kém, có thể nói sống rất khó khăn trong hậu cung này, nếu không phải mẫu hậu vất vả khổ cực, hậu cung này sao còn có thể có chỗ của mình. Vị Kỷ tần này, ở lúc được sủng ái nhất còn có thể giữ lễ nghi đã rất khó được.
Đại công chúa liếc nhìn cách trang trí trong phòng, tuy rằng đẹp đẽ quý giá nhưng không xa hoa, cũng không vì có hoàng tự mà vượt qua phân lệ của người có vị trí tần.
Kỷ Trà Huyên không chủ động đáp lời, đại công chúa cũng cảm thấy mất mặt, nói thêm một ít lời nói quan tâm đến Kỷ Trà Huyên liền chuẩn bị rời đi. Kỷ Trà Huyên thấy thế, trong lòng vừa động, liền nói: Đại công chúa, ta có một yêu cầu quá đáng, xin đại công chúa đáp ứng.
Đại công chúa ngạc nhiên nói: Kỷ tần nói một chút xem sao?
Kỷ Trà Huyên mỉm cười nói: Chính là về Chu Lộc trong cung ta, lúc trước hắn tận tâm giúp bản cung giải trừ nguy hiểm, hiện tại cũng vô cùng chịu khó làm việc. Cho nên ta cân nhắc muốn cho hắn một ân điển.
Đại công chúa hỏi: Ân điển thế nào?
Kỷ Trà Huyên gật đầu đáp: Chu Lộc là người rất nặng tình nghĩa, tận tâm vì chủ, ta muốn cho hắn trở về Thích Phương cung tiếp tục hầu hạ Thường phi nương nương!
Trên khuôn mặt của đại công chúa có sự biến hóa rất nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn, thế nhưng không đáp lời.
Kỷ Trà Huyên cúi đầu, nhưng trong nháy mắt cúi đầu xuống, Kỷ Trà Huyên rõ ràng thấy vị ma ma hầu hạ bên người đại công chúa kéo vạt áo của đại công chúa.
Đại công chúa cười nói: Mẫu hậu đưa Chu Lộc đến Tĩnh An hiên, liền do Kỷ tần sắp xếp đi.
Kỷ Trà Huyên biết đây ngụ ý là cho phép, nàng lập tức nói: Tạ ơn hoàng hậu nương nương, tạ ơn đại công chúa.
Đại công chúa hơi gật đầu, sau đó từ biệt Kỷ Trà Huyên, Kỷ Trà Huyên tự mình đưa đại công chúa ra ngoài. Nhìn đại công chúa càng đi càng xa, Kỷ Trà Huyên phân phó: Gọi Chu Lộc đến đây.
Thái giám đứng phía sau nhẹ nhàng lui ra tìm người.
Trong vườn hoa, đại công chúa không nhịn được nói: Ma ma, vì sao muốn bản cung đồng ý cho vị Kỷ tần kia, việc này không phải là tự cho Thường phi thêm người giúp đỡ sao?
Vị ma ma này họ Lưu, là nha hoàn hồi môn của hoàng hậu, cũng là người thân tín bậc nhất của hoàng hậu. Sau này công chúa sinh ra không lâu thánh thượng liền đăng cơ, hoàng hậu mới quản lý hậu cung, tự nhiên vô cùng bận rộn, lại lo lắng cho công chúa, cho nên liền cho bà ta đi qua.
Lưu ma ma nói: Điện hạ, hôm nay nếu là hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương cũng sẽ không thể cự tuyệt, việc này có hai nguyên nhân.
Đại công chúa cẩn thận lắng nghe hơn, hỏi: Vậy phiềm ma ma giải thích nghi vấn cho bản cung.
Thứ nhất, dưới tình huống hợp lý là Kỷ tần cầu công chúa, nàng đang mang thai hoàng tự, thật ra nàng ta muốn trực tiếp đưa Chu Lộc đi Thích Phương cung cũng không có người nói gì. Nàng cầu công chúa, đã tránh được việc đánh vào mặt mũi của hoàng hậu nương nương.
Đại công chúa hiểu ra, mẫu hậu nổi tiếng là người hiền lành, quả thật sẽ đáp ứng chuyện này. Cùng với chờ Kỷ tần tự động tặng người hoặc là xin ý chỉ của phụ hoàng và thái hậu, không bằng tự mình đồng ý. Dù sao người ta tôn kính mẫu hậu, mẫu hậu làm hoàng hậu tự nhiên cũng phải tỏ ra khoan dung rộng lượng, bằng không sẽ làm cho chúng phi tần cảm thấy thất vọng đau khổ, vô cùng bất lợi cho việc quản lý hậu cung của mẫu hậu.
Lưu ma ma thấy thế, khẽ gật đầu.
Thứ hai, tên Chu Lộc này hiện nay dốc lòng trợ giúp Kỷ tần, Thường phi là người vô cùng kiêu ngạo, từ khi sảy thai càng dễ dàng nghi ngờ người khác, tên Chu Lộc này chưa hẳn được tin tưởng như trước kia.
Ánh mắt của đại công chúa sáng lên.
Lưu ma ma nói: Ngày khác, nếu Chu Lộc thật sự bị Thường phi kiêng kị, hoàng hậu nương nương chỉ cần thúc đẩy một chút, sẽ có thể tìm được cơ hội đả kích khí thế kiêu ngạo của Thường phi.
Đại công chúa cười nói: May mắn có ma ma nhắc nhở bản cung.
Lưu ma ma nói: Đây là bổn phận của lão nô.
Đại công chúa lại hỏi: Vị Kỷ tần này nhưng đã giúp bản cung cùng mẫu hậu một lần.
Lưu ma ma hơi híp mắt lại, chỉ sợ đây là kế hoạch mà Kỷ tần đã thiết kế thật tốt. Nhớ tới Kỷ tần lúc trước, Lưu ma ma không tự chủ được lắc đầu, nàng ta sao có thể có tâm cơ như thế?
Không thể không nói, nhân vật mà Kỷ Trà Huyên đóng kịch trước kia quá mức xâm nhập vào lòng người khác.
Lưu ma ma nhẹ giọng nói: Đại công chúa, về sau vẫn cần quan sát vị Kỷ tần kia nhiều hơn mới có thể đưa ra kết luận!
Phùng ma ma lập tức nói: Nương nương, nếu hai người này thật sự là người của ba chỗ kia, nương nương tuyệt đối không thể chủ động trả đũa. Mỗi một cung trong ba cung này đều dính líu rất lớn, nếu ra tay trả đũa, có khả năng sẽ liên lụy đến bản thân mình.
Bản cung sao có thể không biết, nhưng bản cung không thể nuốt xuống cơn tức này.
Phùng ma ma nói: Nương nương, thực ra chỉ cần ngài sinh ra hoàng tự, người của ba cung kia cũng sẽ không thể ngủ yên.
Kỷ Trà Huyên vuốt ve bụng mình, quả thật là như thế. Nhưng càng làm cho nàng vừa lòng, là thái độ của Phùng ma ma. Ý tứ sâu xa của câu nói nàng không thể nuốt xuống cơn tức này, chính là nàng sẽ không tình nguyện sống cuộc sống bình thản, nàng muốn tranh đấu, muốn trả thù. Kỷ Trà Huyên chỉ sợ vị ma ma này đi theo Trang thái phi lâu ngày, thực hiện theo đạo lý Trung Dung*. Bây giờ hơi thử một chút, nàng thấy Phùng ma ma cũng không phải loại người như nàng nghĩ, nếu không cũng sẽ không thể nói ‘đám người kia không thể ngủ yên.’
*Trung Dung: một cuốn sách trong tứ thư nói về cách giữ cho ý nghĩ và việc làm luôn luôn ở mức trung hòa, không thái quá, không bất cập và phải cố gắng ở đời theo nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, cho thành người quân tử, để cuối cùng thành thánh nhân.
Nương nương... Phùng ma ma thật tình nói.
Kỷ Trà Huyên thở dài một hơi, nàng nói: Bản cung đành tạm thời nhẫn nhịn cơn tức này.
Phùng ma ma tán thưởng gật đầu.
Vị Kỷ tần nương nương này cực kỳ không phù hợp với bộ dáng mà những người trong cung bình luận, chẳng qua Phùng ma ma cẩn thận nghĩ lại, người được thái hậu để ý nếu thực sự hồn nhiên giống như lời đồn trong cung, nói vậy thái hậu cũng sẽ không thể hết lòng nâng đỡ như vậy.
Kỷ Trà Huyên nghỉ tạm hai canh giờ (khoảng 4 tiếng), Tiểu Thuật Tử liền vội vàng bước vào bẩm báo, hai tên Tiểu Tiếu Tử cùng Tiểu Lục Tử kia đã nhận tội. Về nguyên nhân mưu hại nương nương, Tiểu Tiếu Tử và Tiểu Lục Tử nói rằng bởi vì bị Kỷ Trà Huyên trách phạt nên ghi hận trong lòng.
Kỷ Trà Huyên nói: Để Chu Lộc mang hai tên kia đi Thận Hình tư**, mặt khác, ngươi phái người truyền tin tức Chu Lộc hết lòng điều tra tìm ra thủ phạm cho bản cung ra khắp hậu cung đi.
**Thận Hình tư: nơi chuyên tra tấn trừng phạt những tên nô tài có tội.
Tiểu Thuật Tử cười nói: Nô tài tuân mệnh.
Kỷ Trà Huyên gật gật đầu.
Phùng ma ma nói: Thường phi có tính đa nghi rất nặng, chiêu này coi như là không đánh mà có thể làm cho bọn họ sinh ra ngăn cách.
Kỷ Trà Huyên nói: Liền xem ba năm tình chủ tớ của bọn họ bền vững đến mức nào? Có lẽ chiêu này cũng không có tác dụng gì với bọn họ?
Phùng ma ma nói: Nương nương có thể tìm được cơ hội thích hợp đuổi tên Chu Lộc này ra ngoài, đã là thắng lợi lớn nhất rồi. Đồng thời lại có thể quét sạch được hai cái đinh (ý nói hai tên thái giám hãm hại Kỷ Trà Huyên), lần này nương nương đã làm vô cùng ổn thỏa.
Kỷ Trà Huyên không chút để ý gật đầu.
Phùng ma ma nói: Chuyện tiếp theo để cho bọn nô tài làm là tốt rồi, xin nương nương hãy nghỉ ngơi thật tốt.
Kỷ Trà Huyên nói: Trong cung của bản cung phần lớn là người mới, còn cần ma ma chỉ dạy thật tốt.
Phùng ma ma nói: Lão nô sẽ cố gắng.
Ma ma để cho Chi Thảo và Tử Châu tiến vào hầu hạ đi!
Phùng ma ma gật đầu.
***
Chuyện Tĩnh An hiên đưa hai nô tài đến Thận Hình tư** rất nhanh được mọi người trong các cung biết, mọi người cũng biết hai người này là do tổng quản Chu Lộc từng ở Thích Phương cung điều tra ra. Mọi người trong hậu cung cảm thấy không thể tin nổi, Kỷ tần không phải cực kỳ hận Chu Lộc sao, sao có thể đồng ý trọng dụng (tin cậy và giao cho những công việc, chức vụ quan trọng) Chu Lộc. Mà Chu Lộc cũng dốc sức làm việc cho Kỷ Tần, tất cả mọi người đều nghi ngờ, tên Chu Lộc này chẳng lẽ vì bảo vệ mạng của mình mà trở thành người của Kỷ tần sao?
Mặc kệ người bên ngoài đoán như thế nào, Tĩnh An hiên cũng không lộ ra một chút tin tức nào.
Cung nữ thái giám mới đến thấy Tiểu Tiếu Tử cùng Tiểu Lục Tử vốn cùng ở với bọn họ bị đưa đi Thận Hình tư**, bọn họ trở nên càng thêm chịu khó, tay chân cũng sạch sẽ hơn rất nhiều. Chuyện Kỷ tần rất nghiêm khắc, hóa ra là sự thật.
Mới có một ngày, liền truyền đến tin tức Tiểu Tiếu Tử cùng Tiểu Lục Tử sợ tội tự sát, người của Thận Hình tư** cũng không thể tiếp tục tra xét. Mà sau đó, thái hậu và hoàng thượng lần lượt ban thưởng một đống quà tặng, lấy lý do là Kỷ tần mang thai hoàng tự có công. Trên thực tế, Kỷ Trà Huyên nhẹ nhàng cười, đơn giản là an ủi đồng thời thưởng cho sự biết điều của nàng.
Trong hậu cung này, luôn cần có tâm nhãn.
Sự việc này có thể nói đã kết thúc rồi, kết thúc rõ ràng lưu loát như vậy. Dứt khoát giống như tảng đá bị rơi xuống lúc trước (nói đến vụ của Du tu hoa ở chương 33), hơn nữa hai sự kiện đều có điểm tương tự kinh người, đầu sỏ gây nên đều là những tên tiểu thái giám cỏn con.
Chính như lời nói của Phùng ma ma, chỉ cần nàng sinh ra hoàng tử, người không ngủ yên được tuyệt đối không phải nàng.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng tất cả mọi chuyện, Kỷ Trà Huyên gia tăng sự phòng hộ bên người, sau đó liền yên tâm dưỡng thai.
Vốn đang chuẩn bị đuổi Chu Lộc về Thích Phương cung, lại bởi vì nguyên nhân Chu Lộc là người hoàng hậu đưa tới, Kỷ Trà Huyên cũng giữ chút quy củ cầu xin sự đồng ý của hoàng hậu. Chẳng qua trước mắt tuy hoàng hậu đã thoát khỏi thời kì nguy hiểm, nhưng vẫn chưa thể xử lý những chuyện trong hậu cung, cho nên, Kỷ Trà Huyên còn cần chờ một ít ngày.
Hoàng hậu dưỡng bệnh, Kỷ Trà Huyên dưỡng thai, Du tu hoa giữ thai, tối qua thái y viện rất bận rộn.
Đức phi và Thường phi còn mong chờ cung quyền***, ai biết một đạo thánh chỉ của hoàng thượng đã đánh nát mộng đẹp của các nàng ta.
***Cung quyền: quyền xử lý các công việc trong cung.
Do các vị chưởng sự (những người giúp hoàng hậu xử lý công việc trong hậu cung) trong Chiêu Phượng cung hỗ trợ đại công chúa xử lý cung vụ, còn mời thái hậu ra mặt giúp một tay.
Kỷ Trà Huyên nhếch khóe miệng, nàng có thể hình dung ra sắc mặt của hai vị nương nương kia lúc đó như thế nào.
Tuy rằng cung quyền rất quan trọng, nhưng tranh quyền rõ ràng như vậy có vẻ quá vội vàng.
Từ khi đại công chúa thay hoàng hậu quản lý các việc trong cung, Kỷ Trà Huyên cũng chưa chịu ảnh hưởng gì.
Suy cho cùng thì đại công chúa vẫn còn nhỏ, lại là tiểu bối (người kém hơn một thế hệ như con cháu), tuy rằng nắm giữ phượng ấn****, nhưng nhúng tay vào việc trong cung của mẫu phi (ý nói các cung phi về thân phận là người bề trên của công chúa, là thiếp của vua) cũng không phù hợp với lễ nghi. Tiếp tục như vậy, e sẽ gây nên không ít chuyện. Nhưng cũng chỉ là một vài chuyện vụn vặt, trong lòng mọi người đều rõ ràng, nếu huyên náp làm ầm ĩ, thái hậu là người đầu tiên không tha cho bọn họ.
****Phượng ấn: con dấu tượng trưng cho hoàng hậu.
Trong lòng của Đức phi và Thường phi không cam lòng (không cảm thấy bằng lòng trước việc gì), tạo ra chút rắc rối nho nhỏ rèn luyện đại công chúa, ở trong mắt của hoàng đế và thái hậu cũng coi như không ảnh hưởng nhiều đến toàn cục.
Ngày hôm nay, Kỷ Trà Huyên vừa ăn cháo xong, trong lòng thoải mái.
Nương nương, đại công chúa đến! Tiểu Thuật Tử ở bên ngoài bẩm báo.
Kỷ Trà Huyên cảm thấy kỳ quái, đại công chúa sao lại đến chỗ của nàng?
Mau mời đại công chúa vào. Nói xong, nàng cũng đứng lên.
Đại công chúa thấy Kỷ Trà Huyên đang chờ ở cửa, nàng mỉm cười nói: Bản cung quấy rầy Kỷ tần nghỉ ngơi rồi!
Kỷ Trà Huyên lắc đầu nói: Đại công chúa giá lâm, ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Không dùng từ bản cung, mà dùng từ ta, trên khuôn mặt của đại công chúa thản nhiên nở nụ cười.
Kỷ Trà Huyên tiếp đón đại công chúa ngồi xuống, Tử Châu và Lục Châu vội vàng dâng trà.
Công chúa.
Đại công chúa nói: Bản cung mới rời khỏi Vinh Thọ cung, đi ngang qua nơi đây, liền muốn vào thăm Kỷ tần một chút.
Kỷ Trà Huyên cười, đại công chúa liếc nhìn về phía cái bụng còn chưa to lên của Kỷ Trà Huyên, nói: Mấy ngày nay Kỷ tần có khỏe không? Cần thứ gì, có thể sai người nói với bản cung. Nếu nô tài phía dưới vụng trộm làm chuyện xấu, bản cung chắc chắn giúp cho Kỷ tần xả giận.
Kỷ Trà Huyên nói: Chỗ này của ta đều rất tốt, ta còn phải cảm tạ sự chăm sóc của công chúa với Tĩnh An hiên trong mấy ngày nay.
Đại công chúa mỉm cười: Đây là chuyện cần làm, mấy ngày nay mẫu hậu cũng thường dặn bản cung chăm sóc cho Kỷ tần nhiều hơn.
Kỷ Trà Huyên cảm động nói: Để hoàng hậu nương nương lo lắng, thần thiếp cảm động không thôi.
Đại công chúa thấy bộ dáng này của Kỷ Trà Huyên, khẽ gật đầu.
Ngay từ đầu, vị Kỷ tần này cũng rất tôn trọng nàng, bây giờ thấy bộ dáng cảm động của nàng ta không giống như giả vờ, đại công chúa rất vừa lòng. Mấy ngày nay xử lý cung vụ, nàng cũng trưởng thành lên rất nhiều. Phi tần ai cũng có tâm cơ (Là động cơ ẩn sâu bên trong tâm. Nói 1 người có tâm cơ ý nói người đó làm việc gì cũng có tính toán, mang hơi hướm tiêu cực), thế lực phía sau của mẫu hậu rất yếu kém, có thể nói sống rất khó khăn trong hậu cung này, nếu không phải mẫu hậu vất vả khổ cực, hậu cung này sao còn có thể có chỗ của mình. Vị Kỷ tần này, ở lúc được sủng ái nhất còn có thể giữ lễ nghi đã rất khó được.
Đại công chúa liếc nhìn cách trang trí trong phòng, tuy rằng đẹp đẽ quý giá nhưng không xa hoa, cũng không vì có hoàng tự mà vượt qua phân lệ của người có vị trí tần.
Kỷ Trà Huyên không chủ động đáp lời, đại công chúa cũng cảm thấy mất mặt, nói thêm một ít lời nói quan tâm đến Kỷ Trà Huyên liền chuẩn bị rời đi. Kỷ Trà Huyên thấy thế, trong lòng vừa động, liền nói: Đại công chúa, ta có một yêu cầu quá đáng, xin đại công chúa đáp ứng.
Đại công chúa ngạc nhiên nói: Kỷ tần nói một chút xem sao?
Kỷ Trà Huyên mỉm cười nói: Chính là về Chu Lộc trong cung ta, lúc trước hắn tận tâm giúp bản cung giải trừ nguy hiểm, hiện tại cũng vô cùng chịu khó làm việc. Cho nên ta cân nhắc muốn cho hắn một ân điển.
Đại công chúa hỏi: Ân điển thế nào?
Kỷ Trà Huyên gật đầu đáp: Chu Lộc là người rất nặng tình nghĩa, tận tâm vì chủ, ta muốn cho hắn trở về Thích Phương cung tiếp tục hầu hạ Thường phi nương nương!
Trên khuôn mặt của đại công chúa có sự biến hóa rất nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn, thế nhưng không đáp lời.
Kỷ Trà Huyên cúi đầu, nhưng trong nháy mắt cúi đầu xuống, Kỷ Trà Huyên rõ ràng thấy vị ma ma hầu hạ bên người đại công chúa kéo vạt áo của đại công chúa.
Đại công chúa cười nói: Mẫu hậu đưa Chu Lộc đến Tĩnh An hiên, liền do Kỷ tần sắp xếp đi.
Kỷ Trà Huyên biết đây ngụ ý là cho phép, nàng lập tức nói: Tạ ơn hoàng hậu nương nương, tạ ơn đại công chúa.
Đại công chúa hơi gật đầu, sau đó từ biệt Kỷ Trà Huyên, Kỷ Trà Huyên tự mình đưa đại công chúa ra ngoài. Nhìn đại công chúa càng đi càng xa, Kỷ Trà Huyên phân phó: Gọi Chu Lộc đến đây.
Thái giám đứng phía sau nhẹ nhàng lui ra tìm người.
Trong vườn hoa, đại công chúa không nhịn được nói: Ma ma, vì sao muốn bản cung đồng ý cho vị Kỷ tần kia, việc này không phải là tự cho Thường phi thêm người giúp đỡ sao?
Vị ma ma này họ Lưu, là nha hoàn hồi môn của hoàng hậu, cũng là người thân tín bậc nhất của hoàng hậu. Sau này công chúa sinh ra không lâu thánh thượng liền đăng cơ, hoàng hậu mới quản lý hậu cung, tự nhiên vô cùng bận rộn, lại lo lắng cho công chúa, cho nên liền cho bà ta đi qua.
Lưu ma ma nói: Điện hạ, hôm nay nếu là hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương cũng sẽ không thể cự tuyệt, việc này có hai nguyên nhân.
Đại công chúa cẩn thận lắng nghe hơn, hỏi: Vậy phiềm ma ma giải thích nghi vấn cho bản cung.
Thứ nhất, dưới tình huống hợp lý là Kỷ tần cầu công chúa, nàng đang mang thai hoàng tự, thật ra nàng ta muốn trực tiếp đưa Chu Lộc đi Thích Phương cung cũng không có người nói gì. Nàng cầu công chúa, đã tránh được việc đánh vào mặt mũi của hoàng hậu nương nương.
Đại công chúa hiểu ra, mẫu hậu nổi tiếng là người hiền lành, quả thật sẽ đáp ứng chuyện này. Cùng với chờ Kỷ tần tự động tặng người hoặc là xin ý chỉ của phụ hoàng và thái hậu, không bằng tự mình đồng ý. Dù sao người ta tôn kính mẫu hậu, mẫu hậu làm hoàng hậu tự nhiên cũng phải tỏ ra khoan dung rộng lượng, bằng không sẽ làm cho chúng phi tần cảm thấy thất vọng đau khổ, vô cùng bất lợi cho việc quản lý hậu cung của mẫu hậu.
Lưu ma ma thấy thế, khẽ gật đầu.
Thứ hai, tên Chu Lộc này hiện nay dốc lòng trợ giúp Kỷ tần, Thường phi là người vô cùng kiêu ngạo, từ khi sảy thai càng dễ dàng nghi ngờ người khác, tên Chu Lộc này chưa hẳn được tin tưởng như trước kia.
Ánh mắt của đại công chúa sáng lên.
Lưu ma ma nói: Ngày khác, nếu Chu Lộc thật sự bị Thường phi kiêng kị, hoàng hậu nương nương chỉ cần thúc đẩy một chút, sẽ có thể tìm được cơ hội đả kích khí thế kiêu ngạo của Thường phi.
Đại công chúa cười nói: May mắn có ma ma nhắc nhở bản cung.
Lưu ma ma nói: Đây là bổn phận của lão nô.
Đại công chúa lại hỏi: Vị Kỷ tần này nhưng đã giúp bản cung cùng mẫu hậu một lần.
Lưu ma ma hơi híp mắt lại, chỉ sợ đây là kế hoạch mà Kỷ tần đã thiết kế thật tốt. Nhớ tới Kỷ tần lúc trước, Lưu ma ma không tự chủ được lắc đầu, nàng ta sao có thể có tâm cơ như thế?
Không thể không nói, nhân vật mà Kỷ Trà Huyên đóng kịch trước kia quá mức xâm nhập vào lòng người khác.
Lưu ma ma nhẹ giọng nói: Đại công chúa, về sau vẫn cần quan sát vị Kỷ tần kia nhiều hơn mới có thể đưa ra kết luận!
/75
|