Kỷ Trà Huyên đi ra Vinh Thọ cung, trong long chợt cảm thấy buồn bực.
Phùng ma ma khẩn trương nói: Nương nương...
Kỷ Trà Huyên lắc đầu, nói: Không có chuyện gì.
Phùng ma ma lo lắng nhìn Kỷ Trà Huyên, Kỷ Trà Huyên cẩn thận nhớ lại những đồ trong cung thái hậu, bỗng dưng nhớ ra.
Sau đó trong lòng Kỷ Trà Huyên càng cảm thấy lạnh lẽo hơn, thế nhưng có người với tay vào trong cung thái hậu.
Thủ đoạn thật sự rất lớn. Nếu nàng lại ở thêm một lúc nữa, lãnh hương che giấu trong an thần hương kết hợp với mùi hoa được bày biện trong phòng, nàng tất nhiên sẽ đẻ non.
Nương nương?
Kỷ Trà Huyên nhẹ giọng nói: Về cung đi!
Phùng ma ma gật đầu, vừa đi ra cửa cung không lâu, đã thấy không ít phi tần đi về phía này. Kỷ Trà Huyên tránh những người này, sau đó từ rất xa quan sát nhóm người đi vào Vinh Thọ cung.
Vừa gặp Du tu hoa đã ở trong nhóm này, Kỷ Trà Huyên trở về Tĩnh An hiên. Nàng không thể nói ra sự việc này. Đầu tiên không thể lộ ra khả năng của bản thân, thứ hai, nàng không muốn sinh ra khúc mắc gì với thái hậu. Nàng không cần sự áy náy của thái hậu, bởi vì một khi người ta áy náy, tuy ngoài mặt đối xử rất tốt với ngươi, nhưng trong lòng sẽ trở nên xa lạ với ngươi, chuyện này sẽ làm Kỷ Trà Huyên mất nhiều hơn được.
Nếu Du tu hoa ở lâu, thật đúng là khó nói.
Trở lại trong cung, Kỷ Trà Huyên mới ngồi xuống một lúc, Phùng ma ma thấy sắc mặt của nàng cũng không tốt, lo lắng nói: Nương nương, gọi thái y đến xem đi!
Kỷ Trà Huyên xoa thái dương, nói: Cũng tốt.
Phùng ma ma vội vàng dặn người đi mời thái y.
Chi Thảo bưng tới một chén thuốc, Kỷ Trà Huyên nói: Đặt lên bàn trước đi.
Chi Thảo nói: Nương nương vừa trở về, sắc mặt không được tốt lắm.
Kỷ Trà Huyên nói: Bản cung thăm thái hậu, cần hương an thần mới có thể ngủ yên, thật là khiến người ta lo lắng.
Chi Thảo an ủi: Thái hậu có ông trời phù hộ, nương nương cần chăm sóc bản thân trước để thái hậu yên tâm mới đúng.
Kỷ Trà Huyên không có tinh thần, Tử Châu bước về phía trước một bước, nói: Nương nương, nô tì nhìn qua một chút cho ngài?
Kỷ Trà Huyên gật đầu, mấy ngày nay, Tử Châu dốc lòng hầu hạ, hơn nữa năng lực cũng khá được, Kỷ Trà Huyên rất tin tưởng nàng ta, gần như ngang bằng với Chi Thảo.
Tử Châu không tinh thông y thuật, nhưng cũng hiểu biết một ít, vừa bắt mạch, phát hiện Kỷ Trà Huyên bị suy yếu. Rõ ràng lúc đi ra ngoài, thân thể của nương nương rất tốt.
Chẳng lẽ trong thời gian đi ra ngoài này, nương nương gặp phải cái gì. Chẳng qua cũng không nhìn ra sự khác thường gì trên mặt của nương nương và Phùng ma ma!
Nghĩ đến đây, Tử Châu nhẹ nhàng đè lại huyệt đạo trên vai Kỷ Trà Huyên, Kỷ Trà Huyên cảm giác được một trận tê mỏi, sau đó thế nhưng cảm giác cả người vô cùng thoải mái.
Chi Thảo nhìn thấy bộ dáng này của Kỷ Trà Huyên, cười với Tử Châu.
Tử Châu bắt đầu xoa bóp cho Kỷ Trà Huyên, thân thể mang thai vốn rất dễ dàng cứng ngắc, thậm chí còn rất dễ bị rút gân.
Trong khoảng hai khắc (khoảng 30 phút), Phùng ma ma đã trở về.
Trương viện phán cùng một đám người đang bàn bạc về bệnh tình của thái hậu, cho nên lần này tới là Lí kiêm mạch.
Bắt mạch xong một lúc lâu, Lí kiêm mạch hỏi: Nương nương cảm thấy chỗ nào không khoẻ?
Kỷ Trà Huyên nói: Ngực thật buồn bực, hơn nữa trái tim không tự giác nhảy lên, có khi thế nhưng cảm thấy khó thở.
Lí kiêm mạch còn chưa nói chuyện, Chi Thảo đã khẩn trương kêu lên: Nương nương.
Phùng ma ma cùng Tử Châu cũng quan tâm hơn.
Lí kiêm mạch suy nghĩ thật lâu: Gần đây nhất nương nương có dùng qua vật gì làm cho mình có cảm giác không khoẻ không?
Kỷ Trà Huyên lắc đầu.
Lí kiêm mạch nhíu mày.
Lí thái y, nương nương thế nào?
Lí kiêm mạch nghe nói, nhẹ giọng nói: Nương nương không có chuyện gì, chỉ cần tản bộ ở trong vườn là được.
Mọi người bây giờ mới yên tâm.
Vậy vì sao nương nương sẽ xuất hiện loại dấu hiệu này? Phùng ma ma hỏi.
Lí kiêm mạch nói: Mọi người đều có thể chất khác nhau, có lẽ nương nương đã tiếp xúc phải hơi thở nàng không thích, cho nên, mới có dấu hiệu như thế.
Lúc này mọi người mới hoàn toàn yên tâm.
Lí kiêm mạch hành lễ, sau đó viết ra một phương thuốc.
Tử Châu xem Lí kiêm mạch viết xong đơn thuốc, sau đó đưa Lí kiêm mạch đi ra ngoài.
Phùng ma ma nói: Do hương an thần sao?
Kỷ Trà Huyên nói: Không có việc gì, lại nói tiếp Trình ma ma cũng nhắc nhở qua bản cung, là do thân thể của bản cung không tốt.
Nương nương, là do hương an thần sao? Đã xảy ra chuyện gì? Chi Thảo vội vàng hỏi.
Phùng ma ma kể chuyện trong Vinh Thọ cung.
Chi Thảo hít sâu một hơi, nói: Nương nương phải cẩn thận hơn một chút.
Kỷ Trà Huyên nói: Ngươi đi nói với Lí kiêm mạch, đừng để hắn nói ra chuyện này, nếu như người khác hỏi, nói bản cung đều rất bình thường.
Chi Thảo đồng ý gật đầu.
Dù sao trong cung thái hậu, lại nhắc nhở qua nương nương, nếu nương nương làm to chuyện, ngược lại sẽ làm hỏng mối quan hệ giữa hai cung.
Nô tì sẽ đi ngay.
Kỷ Trà Huyên phất tay ra hiệu cho nàng ta đi thôi.
Trong phòng lại chỉ còn lại có hai người Kỷ Trà Huyên cùng Phùng ma ma, Phùng ma ma nói: Qua hơn một tháng nữa nương nương liền đủ tháng, trong khoảng thời gian này tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện gì.
Kỷ Trà Huyên nhìn về phía tẩm điện to như vậy, nói: Còn xin ma ma dốc lòng giúp đỡ.
Phùng ma ma nói: Thái hậu đang bị bệnh, chỉ sợ do hoàng hậu an bày bà đỡ, nương nương phải sớm chuẩn bị.
Lòng Kỷ Trà Huyên nặng trĩu, đều nói nữ tử sinh sản như dạo một vòng ở quỷ môn quan*, nếu bà đỡ động tay chân, sự an nguy của cơ thể mẹ còn rất khó nói.
*Quỷ môn quan: ý nói như đi qua địa ngục một lần.
Du tu hoa còn hơn bản cung nửa tháng, nàng ta như thế nào rồi?
Thường phi nương nương đã cẩn thận chọn tốt ba vị ma ma, chẳng qua nô tì nghĩ, sự việc này rất đáng ngờ.
Kỷ Trà Huyên hỏi: Hoàng hậu nương nương cùng hoàng thượng có phản ứng gì sao?
Phùng ma ma nói: Không có.
Kỷ Trà Huyên thở dài, bây giờ Thường phi có thế lực to lớn, chẳng sợ nàng ta thật sự làm Du tu hoa chết rồi lấy hoàng tử, chỉ cần cẩn thận một chút, kể cả hoàng hậu cũng không ngăn cản được. Trừ phi hoàng thượng muốn giữ Du tu hoa lại, bằng không... Kỷ Trà Huyên cảm thấy thật căng thẳng.
Ma ma, ngài tìm thời gian đi nhắc nhở Trình ma ma đi!
Phùng ma ma ngẩng đầu nhìn Kỷ Trà Huyên, Kỷ Trà Huyên nói: Trừ thái hậu cùng hoàng thượng, ta cũng không yên tâm bất cứ ai.
Phùng ma ma ngẩn ra, Kỷ Trà Huyên nhìn bầu trời phía ngoài cửa sổ, vẻ mặt có chút uể oải.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Kỷ Trà Huyên nhíu mày: Như thế nào?
Phùng ma ma mở cửa, sau đó nhìn ra phía bên ngoài.
Tiểu Thuật tử nhanh chóng chạy tới, nói: Nương nương, Du tu hoa đi ra từ trong cung thái hậu, ở trên đường đến Tĩnh An hiên bị vấp ngã, sinh non!
Kỷ Trà Huyên cùng Phùng ma ma đều thay đổi sắc mặt, trong giây lát các nàng đã hiểu rõ, té ngã, nào có chuyện khéo như vậy.
Xung quanh trừ Vinh Thọ cung của thái hậu, cũng chỉ có Tĩnh An hiên của nàng, hơn nữa nàng ta vẫn đang trên đường đến Tĩnh An hiên, mặc kệ như thế nào, nàng phải chuyển nàng ta đến Tĩnh An hiên sinh sản, bằng không, chính là không có tình người, thật sự mắc phải tội lớn.
Kỷ Trà Huyên giận tái mặt, nói: Mau đỡ Du tu hoa vào, sau đó phái thái giám có tốc độ nhanh nhất đi Hi Phương hiên mời bà đỡ đi theo, càng nhanh càng tốt. Chắc Lí thái y còn chưa đi xa, tiểu Thuật tử cũng mau phái người đi gọi hắn trở về. Tiểu Thuật tử ngươi tự đi bẩm báo lại cho hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương.
Tiểu Thuật tử vội vàng lên tiếng trả lời, chỉ huy mọi người bắt đầu hành động.
Phùng ma ma nhanh chóng đỡ lấy Kỷ Trà Huyên, Kỷ Trà Huyên nói: Chuyển người đến chính điện đi.
Tuy rằng Phùng ma ma rất lo lắng, nhưng vẫn không đến mức quá rối loạn, nói: Thân thể của nương nương không nên thấy máu, nô tì cùng nương nương đi chờ trong thiên điện.
Kỷ Trà Huyên lắc đầu, Du tu hoa vì bảo vệ bản thân tạo ra một cái bẫy, bây giờ nàng muốn tránh đi cũng không còn kịp rồi. Mạng của Du tu hoa cùng với mạng của đứa nhỏ trong bụng nàng ta, nàng đều phải bảo vệ, nếu không, tất nhiên sau này mưa gió sẽ lan đến người nàng.
Lưu Uyển Như, ta nhớ kỹ! Trong mắt Kỷ Trà Huyên hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, khiến Phùng ma ma đang đứng bên cạnh cảm thấy thật căng thẳng.
Một tiếng kêu thảm truyền đến từ bên ngoài, sau đó liền thấy một đám thái giám nâng Du tu hoa cả người đều là máu tiến vào chính điện.
Kỷ Trà Huyên nói: Ma ma, bản cung không quen thuộc với quá trình sinh sản, làm phiền ngài.
Phùng ma ma cũng biết tầm quan trọng của việc này, bà vội vã gọi Lục Châu đang bưng nước, nói: Mau tới chăm sóc cho nương nương.
Lục Châu đưa chậu nước cho Phùng ma ma, sau đó đỡ Kỷ Trà Huyên ngồi một bên xem Phùng ma ma chỉ huy người khác.
Từng chậu nước ấm cùng máu loãng được bưng ra bưng vào, trong lòng Kỷ Trà Huyên vừa cảm thấy ghê tởm đồng thời cũng không ngừng run sợ.
Ba cái bà đỡ, bị thái giám của Tĩnh An hiên cấp tốc dẫn lại đây, thoạt nhìn còn không kịp sửa sang lại quần áo. Ba cái bà đỡ sẽ đi vào, Kỷ Trà Huyên đột nhiên quát: Ba vị ma ma, hôm nay Du tu hoa sinh sản ở chỗ của bản cung, nếu Du tu hoa cùng tiểu hoàng tử xảy ra chuyện gì, bản cung không chỉ làm cho các ngươi khó giữ được tính mạng, kể cả gia đình của các ngươi, bản cung cũng tuyệt đối không buông tha.
Ba cái bà đỡ run sợ, không nhịn được ngẩng đầu lên, chạm đến ánh mắt lạnh lẽo của Kỷ Trà Huyên, trong lòng đều cảm thấy vô cùng rét lạnh.
Kỷ tần, nhưng là phi tần rất được sủng ái, còn có hoàng tự phù hộ, muốn xử tử ba người các nàng căn bản là chuyện rất dễ dàng. Nhưng, Thường phi... Ba người các nàng đều khó xử.
Kỷ Trà Huyên xem Tử Châu Chi Thảo cùng Lí kiêm mạch gấp gáp trở về, nàng vội vã nói: Tử Châu, Chi Thảo, các ngươi đi vào giúp bản cung xem ba vị ma ma này có tận tâm không.
Tử Châu cùng Chi Thảo vội vàng đáp: Vâng!
Kỷ Trà Huyên lại nhìn về phía Lí kiêm mạch, nói: Lí thái y, làm phiền ngươi!
Lí kiêm mạch bình tĩnh hành lễ, nói: Vi thần nhất định sẽ cố gắng hết sức.
Kỷ Trà Huyên lập tức lạnh lùng nhìn ba vị bà đỡ, nói: Còn không đi vào đứng sững sờ ở làm gì.
Ba bà đỡ hoảng hốt, các nàng liếc nhìn lẫn nhau, sau đó vội vàng đi vào.
Tử Châu cùng Chi Thảo cũng lập tức đi vào.
Lí kiêm mạch cũng đứng lên, trong mắt Kỷ Trà Huyên lộ ra một chút áy náy, điều này khiến Lí kiêm mạch lại không kiềm chế được cúi đầu xuống.
Lục Châu đỡ Kỷ Trà Huyên, Kỷ Trà Huyên quay lưng bước đi, nghe được tiếng khóc tiếng la hét trong phòng, nàng nắm chặt khăn tay. Cung nữ thái giám trong Tĩnh An hiên đều bị chỉ huy vô cùng bận rộn, Lục Châu đều bị tiếng hét từ bên trong của Du tu hoa làm tinh thần nàng không yên, nàng lo lắng nhìn Kỷ Trà Huyên, không nhịn được nói: Nương nương, nô tì hầu hạ ngài đi thiên điện chờ xem!
Đây cũng là lần đầu tiên Kỷ Trà Huyên trải qua việc này, trong lòng nàng vô cùng hoảng hốt, nhưng nàng bắt mình phải trở bình tĩnh.
Đừng nói nữa, bản cung nhất định phải đợi đến lúc Du tu hoa sinh nở bình an.
Lục Châu khẩn trương nhìn Kỷ Trà Huyên, sợ Kỷ Trà Huyên cũng xảy ra chuyện gì.
Bên trong tiếng kêu thảm thiết vẫn không dứt như cũ, sắc mặt của Kỷ Trà Huyên cũng trở nên trắng bệch.
Lúc này, cửa chính điện bị mở ra, Phùng ma ma nói: Nương nương, Du tu hoa khó sinh.
Thân thể Kỷ Trà Huyên nhoáng lên một cái, Lục Châu tiến lên đỡ lấy nàng.
Ba người các nàng...
Phùng ma ma lặng lẽ nói: Chi Thảo cùng Tử Châu đều nhìn chằm chằm, Lí thái y cũng kiểm tra ba người bọn họ rồi, các nàng không thể gây ra chuyện gì. Nhưng lần này Du tu hoa thật sự khó sinh... Hơn nữa... Hơn nữa Du tu hoa đã mau hết sức lực rồi...
Trong lòng Kỷ Trà Huyên trùng xuống, hỏi: Lí thái y nói như thế nào?
Phùng ma ma nói: Thái y đang nghĩ biện pháp ở bên ngoài.
Kỷ Trà Huyên bỏ tay Lục Châu ra, sau đó đi đến phòng trong.
Nương nương, ngài không thể đi vào... Lục Châu cùng Phùng ma ma hô to.
Nhưng Kỷ Trà Huyên đã đi vào rồi.
Nhìn đến bóng người phía sau màn, trái tim Kỷ Trà Huyên đập cực nhanh.
Lí kiêm mạch không ngừng đi lại phía bên ngoài tấm màn, nhìn thấy Kỷ Trà Huyên, lập tức nói: Nương nương.
Kỷ Trà Huyên hỏi: Có thể nghĩ đến biện pháp sao?
Lí kiêm mạch lắc đầu, Kỷ Trà Huyên lại nghe thấy tiếng kêu to cùng sợ hãi, nàng nghiêng người đi, vừa vặn quay về chỗ không có người, miệng giật giật.
Mà lúc này lại không nghe được thanh âm gì.
Lí kiêm mạch sững sờ đứng ở nơi đó, Kỷ Trà Huyên hơi quay đầu, sốt ruột nói: Thái y, ngươi muốn cứu tu hoa!
Lí kiêm mạch kinh ngạc ngẩng đầu, Kỷ Trà Huyên lúc này, ánh mắt rất vội vàng.
Lòng Lí kiêm mạch run lên, hắn quỳ xuống: Nương nương, vi thần có thể châm cứu.
Trong lòng Kỷ Trà Huyên buông lỏng, nàng lập tức nói: Thái y cứ làm đi, tất cả có bản cung chịu trách nhiệm.
Lí kiêm mạch quỳ xuống dập đầu trước mặt Kỷ Trà Huyên, sau đó đi vào trong màn.
Lúc này Phùng ma ma cùng Lục Châu mới dám tới gần.
Phùng ma ma khẩn trương nói: Nương nương...
Kỷ Trà Huyên lắc đầu, nói: Không có chuyện gì.
Phùng ma ma lo lắng nhìn Kỷ Trà Huyên, Kỷ Trà Huyên cẩn thận nhớ lại những đồ trong cung thái hậu, bỗng dưng nhớ ra.
Sau đó trong lòng Kỷ Trà Huyên càng cảm thấy lạnh lẽo hơn, thế nhưng có người với tay vào trong cung thái hậu.
Thủ đoạn thật sự rất lớn. Nếu nàng lại ở thêm một lúc nữa, lãnh hương che giấu trong an thần hương kết hợp với mùi hoa được bày biện trong phòng, nàng tất nhiên sẽ đẻ non.
Nương nương?
Kỷ Trà Huyên nhẹ giọng nói: Về cung đi!
Phùng ma ma gật đầu, vừa đi ra cửa cung không lâu, đã thấy không ít phi tần đi về phía này. Kỷ Trà Huyên tránh những người này, sau đó từ rất xa quan sát nhóm người đi vào Vinh Thọ cung.
Vừa gặp Du tu hoa đã ở trong nhóm này, Kỷ Trà Huyên trở về Tĩnh An hiên. Nàng không thể nói ra sự việc này. Đầu tiên không thể lộ ra khả năng của bản thân, thứ hai, nàng không muốn sinh ra khúc mắc gì với thái hậu. Nàng không cần sự áy náy của thái hậu, bởi vì một khi người ta áy náy, tuy ngoài mặt đối xử rất tốt với ngươi, nhưng trong lòng sẽ trở nên xa lạ với ngươi, chuyện này sẽ làm Kỷ Trà Huyên mất nhiều hơn được.
Nếu Du tu hoa ở lâu, thật đúng là khó nói.
Trở lại trong cung, Kỷ Trà Huyên mới ngồi xuống một lúc, Phùng ma ma thấy sắc mặt của nàng cũng không tốt, lo lắng nói: Nương nương, gọi thái y đến xem đi!
Kỷ Trà Huyên xoa thái dương, nói: Cũng tốt.
Phùng ma ma vội vàng dặn người đi mời thái y.
Chi Thảo bưng tới một chén thuốc, Kỷ Trà Huyên nói: Đặt lên bàn trước đi.
Chi Thảo nói: Nương nương vừa trở về, sắc mặt không được tốt lắm.
Kỷ Trà Huyên nói: Bản cung thăm thái hậu, cần hương an thần mới có thể ngủ yên, thật là khiến người ta lo lắng.
Chi Thảo an ủi: Thái hậu có ông trời phù hộ, nương nương cần chăm sóc bản thân trước để thái hậu yên tâm mới đúng.
Kỷ Trà Huyên không có tinh thần, Tử Châu bước về phía trước một bước, nói: Nương nương, nô tì nhìn qua một chút cho ngài?
Kỷ Trà Huyên gật đầu, mấy ngày nay, Tử Châu dốc lòng hầu hạ, hơn nữa năng lực cũng khá được, Kỷ Trà Huyên rất tin tưởng nàng ta, gần như ngang bằng với Chi Thảo.
Tử Châu không tinh thông y thuật, nhưng cũng hiểu biết một ít, vừa bắt mạch, phát hiện Kỷ Trà Huyên bị suy yếu. Rõ ràng lúc đi ra ngoài, thân thể của nương nương rất tốt.
Chẳng lẽ trong thời gian đi ra ngoài này, nương nương gặp phải cái gì. Chẳng qua cũng không nhìn ra sự khác thường gì trên mặt của nương nương và Phùng ma ma!
Nghĩ đến đây, Tử Châu nhẹ nhàng đè lại huyệt đạo trên vai Kỷ Trà Huyên, Kỷ Trà Huyên cảm giác được một trận tê mỏi, sau đó thế nhưng cảm giác cả người vô cùng thoải mái.
Chi Thảo nhìn thấy bộ dáng này của Kỷ Trà Huyên, cười với Tử Châu.
Tử Châu bắt đầu xoa bóp cho Kỷ Trà Huyên, thân thể mang thai vốn rất dễ dàng cứng ngắc, thậm chí còn rất dễ bị rút gân.
Trong khoảng hai khắc (khoảng 30 phút), Phùng ma ma đã trở về.
Trương viện phán cùng một đám người đang bàn bạc về bệnh tình của thái hậu, cho nên lần này tới là Lí kiêm mạch.
Bắt mạch xong một lúc lâu, Lí kiêm mạch hỏi: Nương nương cảm thấy chỗ nào không khoẻ?
Kỷ Trà Huyên nói: Ngực thật buồn bực, hơn nữa trái tim không tự giác nhảy lên, có khi thế nhưng cảm thấy khó thở.
Lí kiêm mạch còn chưa nói chuyện, Chi Thảo đã khẩn trương kêu lên: Nương nương.
Phùng ma ma cùng Tử Châu cũng quan tâm hơn.
Lí kiêm mạch suy nghĩ thật lâu: Gần đây nhất nương nương có dùng qua vật gì làm cho mình có cảm giác không khoẻ không?
Kỷ Trà Huyên lắc đầu.
Lí kiêm mạch nhíu mày.
Lí thái y, nương nương thế nào?
Lí kiêm mạch nghe nói, nhẹ giọng nói: Nương nương không có chuyện gì, chỉ cần tản bộ ở trong vườn là được.
Mọi người bây giờ mới yên tâm.
Vậy vì sao nương nương sẽ xuất hiện loại dấu hiệu này? Phùng ma ma hỏi.
Lí kiêm mạch nói: Mọi người đều có thể chất khác nhau, có lẽ nương nương đã tiếp xúc phải hơi thở nàng không thích, cho nên, mới có dấu hiệu như thế.
Lúc này mọi người mới hoàn toàn yên tâm.
Lí kiêm mạch hành lễ, sau đó viết ra một phương thuốc.
Tử Châu xem Lí kiêm mạch viết xong đơn thuốc, sau đó đưa Lí kiêm mạch đi ra ngoài.
Phùng ma ma nói: Do hương an thần sao?
Kỷ Trà Huyên nói: Không có việc gì, lại nói tiếp Trình ma ma cũng nhắc nhở qua bản cung, là do thân thể của bản cung không tốt.
Nương nương, là do hương an thần sao? Đã xảy ra chuyện gì? Chi Thảo vội vàng hỏi.
Phùng ma ma kể chuyện trong Vinh Thọ cung.
Chi Thảo hít sâu một hơi, nói: Nương nương phải cẩn thận hơn một chút.
Kỷ Trà Huyên nói: Ngươi đi nói với Lí kiêm mạch, đừng để hắn nói ra chuyện này, nếu như người khác hỏi, nói bản cung đều rất bình thường.
Chi Thảo đồng ý gật đầu.
Dù sao trong cung thái hậu, lại nhắc nhở qua nương nương, nếu nương nương làm to chuyện, ngược lại sẽ làm hỏng mối quan hệ giữa hai cung.
Nô tì sẽ đi ngay.
Kỷ Trà Huyên phất tay ra hiệu cho nàng ta đi thôi.
Trong phòng lại chỉ còn lại có hai người Kỷ Trà Huyên cùng Phùng ma ma, Phùng ma ma nói: Qua hơn một tháng nữa nương nương liền đủ tháng, trong khoảng thời gian này tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện gì.
Kỷ Trà Huyên nhìn về phía tẩm điện to như vậy, nói: Còn xin ma ma dốc lòng giúp đỡ.
Phùng ma ma nói: Thái hậu đang bị bệnh, chỉ sợ do hoàng hậu an bày bà đỡ, nương nương phải sớm chuẩn bị.
Lòng Kỷ Trà Huyên nặng trĩu, đều nói nữ tử sinh sản như dạo một vòng ở quỷ môn quan*, nếu bà đỡ động tay chân, sự an nguy của cơ thể mẹ còn rất khó nói.
*Quỷ môn quan: ý nói như đi qua địa ngục một lần.
Du tu hoa còn hơn bản cung nửa tháng, nàng ta như thế nào rồi?
Thường phi nương nương đã cẩn thận chọn tốt ba vị ma ma, chẳng qua nô tì nghĩ, sự việc này rất đáng ngờ.
Kỷ Trà Huyên hỏi: Hoàng hậu nương nương cùng hoàng thượng có phản ứng gì sao?
Phùng ma ma nói: Không có.
Kỷ Trà Huyên thở dài, bây giờ Thường phi có thế lực to lớn, chẳng sợ nàng ta thật sự làm Du tu hoa chết rồi lấy hoàng tử, chỉ cần cẩn thận một chút, kể cả hoàng hậu cũng không ngăn cản được. Trừ phi hoàng thượng muốn giữ Du tu hoa lại, bằng không... Kỷ Trà Huyên cảm thấy thật căng thẳng.
Ma ma, ngài tìm thời gian đi nhắc nhở Trình ma ma đi!
Phùng ma ma ngẩng đầu nhìn Kỷ Trà Huyên, Kỷ Trà Huyên nói: Trừ thái hậu cùng hoàng thượng, ta cũng không yên tâm bất cứ ai.
Phùng ma ma ngẩn ra, Kỷ Trà Huyên nhìn bầu trời phía ngoài cửa sổ, vẻ mặt có chút uể oải.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Kỷ Trà Huyên nhíu mày: Như thế nào?
Phùng ma ma mở cửa, sau đó nhìn ra phía bên ngoài.
Tiểu Thuật tử nhanh chóng chạy tới, nói: Nương nương, Du tu hoa đi ra từ trong cung thái hậu, ở trên đường đến Tĩnh An hiên bị vấp ngã, sinh non!
Kỷ Trà Huyên cùng Phùng ma ma đều thay đổi sắc mặt, trong giây lát các nàng đã hiểu rõ, té ngã, nào có chuyện khéo như vậy.
Xung quanh trừ Vinh Thọ cung của thái hậu, cũng chỉ có Tĩnh An hiên của nàng, hơn nữa nàng ta vẫn đang trên đường đến Tĩnh An hiên, mặc kệ như thế nào, nàng phải chuyển nàng ta đến Tĩnh An hiên sinh sản, bằng không, chính là không có tình người, thật sự mắc phải tội lớn.
Kỷ Trà Huyên giận tái mặt, nói: Mau đỡ Du tu hoa vào, sau đó phái thái giám có tốc độ nhanh nhất đi Hi Phương hiên mời bà đỡ đi theo, càng nhanh càng tốt. Chắc Lí thái y còn chưa đi xa, tiểu Thuật tử cũng mau phái người đi gọi hắn trở về. Tiểu Thuật tử ngươi tự đi bẩm báo lại cho hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương.
Tiểu Thuật tử vội vàng lên tiếng trả lời, chỉ huy mọi người bắt đầu hành động.
Phùng ma ma nhanh chóng đỡ lấy Kỷ Trà Huyên, Kỷ Trà Huyên nói: Chuyển người đến chính điện đi.
Tuy rằng Phùng ma ma rất lo lắng, nhưng vẫn không đến mức quá rối loạn, nói: Thân thể của nương nương không nên thấy máu, nô tì cùng nương nương đi chờ trong thiên điện.
Kỷ Trà Huyên lắc đầu, Du tu hoa vì bảo vệ bản thân tạo ra một cái bẫy, bây giờ nàng muốn tránh đi cũng không còn kịp rồi. Mạng của Du tu hoa cùng với mạng của đứa nhỏ trong bụng nàng ta, nàng đều phải bảo vệ, nếu không, tất nhiên sau này mưa gió sẽ lan đến người nàng.
Lưu Uyển Như, ta nhớ kỹ! Trong mắt Kỷ Trà Huyên hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, khiến Phùng ma ma đang đứng bên cạnh cảm thấy thật căng thẳng.
Một tiếng kêu thảm truyền đến từ bên ngoài, sau đó liền thấy một đám thái giám nâng Du tu hoa cả người đều là máu tiến vào chính điện.
Kỷ Trà Huyên nói: Ma ma, bản cung không quen thuộc với quá trình sinh sản, làm phiền ngài.
Phùng ma ma cũng biết tầm quan trọng của việc này, bà vội vã gọi Lục Châu đang bưng nước, nói: Mau tới chăm sóc cho nương nương.
Lục Châu đưa chậu nước cho Phùng ma ma, sau đó đỡ Kỷ Trà Huyên ngồi một bên xem Phùng ma ma chỉ huy người khác.
Từng chậu nước ấm cùng máu loãng được bưng ra bưng vào, trong lòng Kỷ Trà Huyên vừa cảm thấy ghê tởm đồng thời cũng không ngừng run sợ.
Ba cái bà đỡ, bị thái giám của Tĩnh An hiên cấp tốc dẫn lại đây, thoạt nhìn còn không kịp sửa sang lại quần áo. Ba cái bà đỡ sẽ đi vào, Kỷ Trà Huyên đột nhiên quát: Ba vị ma ma, hôm nay Du tu hoa sinh sản ở chỗ của bản cung, nếu Du tu hoa cùng tiểu hoàng tử xảy ra chuyện gì, bản cung không chỉ làm cho các ngươi khó giữ được tính mạng, kể cả gia đình của các ngươi, bản cung cũng tuyệt đối không buông tha.
Ba cái bà đỡ run sợ, không nhịn được ngẩng đầu lên, chạm đến ánh mắt lạnh lẽo của Kỷ Trà Huyên, trong lòng đều cảm thấy vô cùng rét lạnh.
Kỷ tần, nhưng là phi tần rất được sủng ái, còn có hoàng tự phù hộ, muốn xử tử ba người các nàng căn bản là chuyện rất dễ dàng. Nhưng, Thường phi... Ba người các nàng đều khó xử.
Kỷ Trà Huyên xem Tử Châu Chi Thảo cùng Lí kiêm mạch gấp gáp trở về, nàng vội vã nói: Tử Châu, Chi Thảo, các ngươi đi vào giúp bản cung xem ba vị ma ma này có tận tâm không.
Tử Châu cùng Chi Thảo vội vàng đáp: Vâng!
Kỷ Trà Huyên lại nhìn về phía Lí kiêm mạch, nói: Lí thái y, làm phiền ngươi!
Lí kiêm mạch bình tĩnh hành lễ, nói: Vi thần nhất định sẽ cố gắng hết sức.
Kỷ Trà Huyên lập tức lạnh lùng nhìn ba vị bà đỡ, nói: Còn không đi vào đứng sững sờ ở làm gì.
Ba bà đỡ hoảng hốt, các nàng liếc nhìn lẫn nhau, sau đó vội vàng đi vào.
Tử Châu cùng Chi Thảo cũng lập tức đi vào.
Lí kiêm mạch cũng đứng lên, trong mắt Kỷ Trà Huyên lộ ra một chút áy náy, điều này khiến Lí kiêm mạch lại không kiềm chế được cúi đầu xuống.
Lục Châu đỡ Kỷ Trà Huyên, Kỷ Trà Huyên quay lưng bước đi, nghe được tiếng khóc tiếng la hét trong phòng, nàng nắm chặt khăn tay. Cung nữ thái giám trong Tĩnh An hiên đều bị chỉ huy vô cùng bận rộn, Lục Châu đều bị tiếng hét từ bên trong của Du tu hoa làm tinh thần nàng không yên, nàng lo lắng nhìn Kỷ Trà Huyên, không nhịn được nói: Nương nương, nô tì hầu hạ ngài đi thiên điện chờ xem!
Đây cũng là lần đầu tiên Kỷ Trà Huyên trải qua việc này, trong lòng nàng vô cùng hoảng hốt, nhưng nàng bắt mình phải trở bình tĩnh.
Đừng nói nữa, bản cung nhất định phải đợi đến lúc Du tu hoa sinh nở bình an.
Lục Châu khẩn trương nhìn Kỷ Trà Huyên, sợ Kỷ Trà Huyên cũng xảy ra chuyện gì.
Bên trong tiếng kêu thảm thiết vẫn không dứt như cũ, sắc mặt của Kỷ Trà Huyên cũng trở nên trắng bệch.
Lúc này, cửa chính điện bị mở ra, Phùng ma ma nói: Nương nương, Du tu hoa khó sinh.
Thân thể Kỷ Trà Huyên nhoáng lên một cái, Lục Châu tiến lên đỡ lấy nàng.
Ba người các nàng...
Phùng ma ma lặng lẽ nói: Chi Thảo cùng Tử Châu đều nhìn chằm chằm, Lí thái y cũng kiểm tra ba người bọn họ rồi, các nàng không thể gây ra chuyện gì. Nhưng lần này Du tu hoa thật sự khó sinh... Hơn nữa... Hơn nữa Du tu hoa đã mau hết sức lực rồi...
Trong lòng Kỷ Trà Huyên trùng xuống, hỏi: Lí thái y nói như thế nào?
Phùng ma ma nói: Thái y đang nghĩ biện pháp ở bên ngoài.
Kỷ Trà Huyên bỏ tay Lục Châu ra, sau đó đi đến phòng trong.
Nương nương, ngài không thể đi vào... Lục Châu cùng Phùng ma ma hô to.
Nhưng Kỷ Trà Huyên đã đi vào rồi.
Nhìn đến bóng người phía sau màn, trái tim Kỷ Trà Huyên đập cực nhanh.
Lí kiêm mạch không ngừng đi lại phía bên ngoài tấm màn, nhìn thấy Kỷ Trà Huyên, lập tức nói: Nương nương.
Kỷ Trà Huyên hỏi: Có thể nghĩ đến biện pháp sao?
Lí kiêm mạch lắc đầu, Kỷ Trà Huyên lại nghe thấy tiếng kêu to cùng sợ hãi, nàng nghiêng người đi, vừa vặn quay về chỗ không có người, miệng giật giật.
Mà lúc này lại không nghe được thanh âm gì.
Lí kiêm mạch sững sờ đứng ở nơi đó, Kỷ Trà Huyên hơi quay đầu, sốt ruột nói: Thái y, ngươi muốn cứu tu hoa!
Lí kiêm mạch kinh ngạc ngẩng đầu, Kỷ Trà Huyên lúc này, ánh mắt rất vội vàng.
Lòng Lí kiêm mạch run lên, hắn quỳ xuống: Nương nương, vi thần có thể châm cứu.
Trong lòng Kỷ Trà Huyên buông lỏng, nàng lập tức nói: Thái y cứ làm đi, tất cả có bản cung chịu trách nhiệm.
Lí kiêm mạch quỳ xuống dập đầu trước mặt Kỷ Trà Huyên, sau đó đi vào trong màn.
Lúc này Phùng ma ma cùng Lục Châu mới dám tới gần.
/75
|