Nương nương, nếu thái y đã có biện pháp, chúng ta đi ra ngoài đi! Lục Châu cẩn thận nói.
Kỷ Trà Huyên nghe được tiếng kêu thảm thiết bên trong, bụng cũng hơi co rúm lại, nàng chịu đựng cảm giác không khỏe này, nói với Phùng ma ma: Bản cung chờ ở bên ngoài, ma ma, ngươi cũng đi vào xem.
Phùng ma ma gật đầu.
Lục Châu đỡ Kỷ Trà Huyên rời khỏi căn phòng này, hai người mới trở lại trước cửa chờ không lâu, liền nghe thấy thái giám ở ngoài Tĩnh An Hiên hô: Hoàng hậu nương nương giá lâm, Đức phi nương nương đến, Thường phi nương nương đến, Ninh tần nương nương, Tần tần nương nương đến!
Kỷ Trà Huyên thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đến rồi.
Chỉ một lát sau, hoàng hậu đi phía trước, Đức phi cùng Thường phi theo sát hai bên trái phải.
Kỷ Trà Huyên đang muốn thỉnh an, hoàng hậu vội vàng chặn lại nói: Thân thể ngươi không tiện, miễn đi. Du tu hoa thế nào rồi?
Kỷ Trà Huyên khổ sở nói: Nương nương, Du muội muội khó sinh, tần thiếp tự quyết định cho thái y đi vào.
Hoàng hậu hỏi: Có chuyện gì vậy?
Lục Châu đứng bên người Kỷ Trà Huyên kể hết ra mọi chuyện dưới sự chỉ thị của Kỷ Trà Huyên.
Hoàng hậu vội vàng nói: Tử Sam, Khuyết ma ma, hai người cũng đi vào giúp một tay, phải bảo đảm cho sự an toàn của hai mẹ con Du tu hoa.
Tay Kỷ Trà Huyên chậm rãi buông ra, không ngăn cản.
Thường phi nói: Nương nương, Kỷ tần đã bớt căng thẳng rồi, nương nương phái người bên cạnh mình đi vào, không tránh được phải hành lễ, chậm trễ Du tu hoa sinh sản, đây chính là mất đi mạng người.
Một đôi mắt sắc bén của hoàng hậu gắt gao nhìn chằm chằm Thường phi.
Thường phi lại xem như chưa nhìn thấy, nàng ta nói: Trừ Hi Phương hiên, chỉ còn lại Tĩnh An hiên có điều kiện đầy đủ hết. Xem những nô tài nô tì này làm mọi chuyện rất ổn thỏa, hiển nhiên Kỷ tần đã sớm chuẩn bị tốt. Bây giờ đột nhiên nhiều ra hai người, có phải sẽ làm loạn sự bố trí của Kỷ tần không?
Kỷ Trà Huyên vội vàng cúi đầu, nói: Nương nương nói đùa, nơi này của tần thiếp chưa từng có ma ma đỡ đẻ, sao dám nói đã chuẩn bị đầy đủ hết, tần thiếp vô cùng hi vọng hoàng hậu nương nương cùng Thường phi nương nương có thể phái người đứng ra quản lý mọi việc.
Hoàng hậu mỉm cười, Thường phi cười lạnh nhìn Kỷ Trà Huyên.
Khuyết ma ma cùng Tử Sam đang muốn đẩy cửa bước vào, Thường phi cũng nói: Bảo Tiếc, Phương ma ma, các ngươi cũng đi vào xem cho bản cung, phải bảo đảm cho sự an toàn của hoàng tử.
Người hai bên vừa đi tới cửa, bên trong truyền ra một tiếng Oa , mọi người đều rất nôn nóng. Tử Sam, Khuyết ma ma cùng Bảo Tiếc, Phương ma ma đang muốn đi vào đều dừng chân, sau đó phân biệt lui đến bên cạnh chủ tử của mình.
Chỉ một lát sau, Lí kiêm mạch cùng Phùng ma ma đều đi ra, phía sau bọn họ đi theo ba cái bà đỡ, người đi ở giữa còn ôm một cái tã lót trẻ con màu đỏ.
Nhìn thấy bên ngoài có nhiều người như vậy, năm người bắt đầu hành lễ.
Hoàng hậu nói: Là hoàng tử vẫn là công chúa?
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm tã lót trong lòng bà đỡ.
Bẩm báo hoàng hậu nương nương, là một vị hoàng tử khỏe mạnh.
Ánh mắt Thường phi lộ ra vẻ vui sướng, hoàng hậu cũng tươi cười, phi tần ở phía sau cũng vội vàng chúc mừng hoàng hậu.
Du tu hoa đâu?
Bà đỡ nói: Tu hoa chủ tử đã dùng hết sức lực, đã hôn mê rồi ạ.
Ánh mắt Thường phi lộ ra ánh sáng lạnh, ba bà đỡ dường như cũng cảm giác được, các nàng đều cúi đầu xuống.
Lần này Du tu hoa khó sinh, ngày sau rất khó mang thai lại. Một trong ba bà đỡ vội vàng nói.
Ánh mắt Thường phi thâm sâu như hồ nước, không thể biết nàng ta đang suy nghĩ gì.
Hoàng hậu ôm tam hoàng tử mới sinh ra trong lòng bà đỡ, khẽ thở dài nói một câu.
Lí thái y, quả thật như thế sao?
Lí kiêm mạch nói: Khi tu hoa chủ tử mang thai còn có nhiều lần gặp dấu hiệu đẻ non, lúc này, đã tổn thương đến bên trong. Vi thần không còn cách nào nữa, chỉ có thể bảo ưu tiên đảm tính mạng của chủ tử cùng tiểu hoàng tử.
Hoàng hậu liếc mắt nhìn Thường phi một cái, sau đó nói: Kéo tất cả những nô tài hầu hạ tu hoa hôm nay xuống.
Thường phi lập tức nói: Hoàng hậu tỷ tỷ chậm đã.
Hoàng hậu nói: Thường phi muốn nói gì, chẳng lẽ ngươi cho rằng còn cần giữ lại những nô tài vô dụng để chủ tử té ngã sao?
Thường phi mỉm cười nói: Hôm nay tam hoàng tử vừa mới sinh ra, nô tì nghĩ nên tích thêm phúc cho tam hoàng tử mới đúng.
Hoàng hậu cười lạnh: Vậy giữ lại thêm mấy ngày vậy.
Thường phi không thèm để ý, nàng ta nhìn về phía tam hoàng tử trong lòng hoàng hậu, trong mắt lộ ra tình cảm mãnh liệt.
Hoàng hậu không kiềm chế được ôm tam hoàng tử thật chặt.
Nương nương... Lục Châu hoảng sợ kêu lên.
Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy lúc này Kỷ Trà Huyên đã té xỉu.
Hoàng hậu đặt tam hoàng tử vào lòng Khuyết ma ma, vội vàng nói: Mau, Lí thái y mau xem Kỷ tần như thế nào rồi.
Lí kiêm mạch đi tới, trong lòng do dự không biết nên quyết định như thế nào, hắn suy nghĩ một lát, nói: Nương nương quá khẩn trương, đã hôn mê bất tỉnh.
Mọi người đều cảm thấy hơi thất vọng, nhưng lại lộ ra ánh mắt tràn vẻ quan tâm.
Chính điện đang bị Du tu hoa chiếm lấy, trong thời gian ngắn cũng không thể chuyển ra.
Tiểu Thuật tử thu được ánh mắt mà Phùng ma ma nhìn qua, hắn tiến lên một bước nói: Bẩm hoàng hậu nương nương, đã thu xếp xong sườn điện ở phía đông.
Hoàng hậu vừa nghe, nói: Còn không mau đỡ Kỷ tần đi xuống nghỉ ngơi.
Phùng ma ma cùng Lục Châu hành lễ, nói: Vâng.
Hai người ôm Kỷ Trà Huyên đang hôn mê đi sườn điện phía đông, trong lòng hoàng hậu thở dài, quả nhiên là người đi ra từ chỗ của Trang thái phi, đều lo lắng đến mọi thứ, Kỷ tần thật may mắn!
Người tới, nhanh đi bẩm báo cho hoàng thượng và thái hậu.
Nô tì tuân mệnh.
Trong lòng Thường phi càng kích động hơn, đứa nhỏ này lập tức sẽ là của nàng.
Hoàng hậu thấy thế, trong lòng đã có quyết định.
Trong sườn điện phía đông.
Kỷ Trà Huyên chậm rãi mở to mắt, nàng xoa ánh mắt tỉnh dậy.
Chi Thảo, giờ nào rồi?
Giờ Hợi*! Không phải giọng nói của Chi Thảo, mà là giọng nam mạnh mẽ.
*Giờ Hợi: từ chín giờ tối đến 11 giờ đêm.
Kỷ Trà Huyên lập tức tỉnh táo lại, thấy người ngồi bên giường, đầu tiên nàng cảm thấy hoảng hốt, sau đó vui sướng nói: Hoàng thượng. Vừa nói, nàng định đứng dậy.
Triệu Tồn Hi nói: Nàng cần nghỉ ngơi nhiều, không cần có nhiều quy củ như vậy.
Kỷ Trà Huyên cười nói: Hoàng thượng đến thăm tần thiếp, thật sự là niềm vui to lớn.
Triệu Tồn Hi nói: Ý nói là trẫm vắng vẻ nàng sao?
Kỷ Trà Huyên không hề sợ hãi, nàng cười nói: Nơi nào chứ? Hoàng thượng luôn luôn đối xử với tần thiếp tốt lắm. Tần thiếp cho rằng hoàng thượng sẽ ở cùng Du muội muội.
Triệu Tồn Hi nghe được lời nói thật long của nàng, cũng cảm thấy rất hài lòng.
Hôm nay nàng làm tốt lắm.
Kỷ Trà Huyên nhìn về phía Triệu Tồn Hi, Triệu Tồn Hi nói: Nàng sắp xếp mọi chuyện rất hợp lý, nếu không Lưu thị không thể bình yên sinh sản.
Kỷ Trà Huyên nói: Người hầu trong cung tần thiếp đã sớm diễn tập lâu ngày vì tần thiếp, chẳng thế nhận lời khen ngợi của hoàng thượng.
Triệu Tồn Hi mỉm cười: Tuy là như thế, cũng phải do nàng tận tâm. Chủ tử không tận tâm, người dưới sẽ khinh thường.
Kỷ Trà Huyên không nói gì nữa.
Triệu Tồn Hi lúc này đứng lên, nói: Ba bà đỡ đã tự sát.
Tay Kỷ Trà Huyên run lên.
Triệu Tồn Hi còn nói: Trước khi chết, các nàng nói bị người khác sai khiến hại chết Lưu thị, nàng đoán xem bọn họ nói người khác là ai?
Kỷ Trà Huyên căng thẳng, sự cân bằng giữa nàng và hắn rốt cục bị đánh vỡ sao?
Chẳng lẽ là tần thiếp?
Triệu Tồn Hi xoay người, nói: Nếu Lưu thị thật sự mất, lời này còn có chỗ có thể tin tưởng.
Kỷ Trà Huyên nhắm mắt lại: Tạ ơn hoàng thượng.
Triệu Tồn Hi thấy bộ dáng của nàng, hắn nói: Không phải nàng. Kỷ Trà Huyên lập tức mở to mắt.
Triệu Tồn Hi nói: Trẫm có nên ôm tam hoàng tử cho một người muốn giết mẹ đẻ của hắn không đây?
Kỷ Trà Huyên cúi đầu: Hoàng thượng đều có quyết định của mình.
Triệu Tồn Hi cười khẽ: Khi hoàng hậu báo lại với trẫm, trẫm cũng hỏi nàng, nàng cũng nói như vậy với trẫm.
Kỷ Trà Huyên lập tức ngẩng đầu, kêu to: Hoàng thượng...
Triệu Tồn Hi nói: Chuyện phiền lòng như thế, cũng do nàng làm ra. Ba bà đỡ có thể bị ngươi dọa qua hai ba câu nói mà trở nên thành thật, đúng là người mà trẫm coi trọng.
Kỷ Trà Huyên nhẹ giọng nói: Tần thiếp là người sắp làm mẹ, tự nhiên biết tầm quan trọng của bà đỡ, không dọa các nàng bằng lời nói, các nàng sẽ không hết lòng chăm sóc Du tu hoa.
Triệu Tồn Hi ngồi gần lại, giúp Kỷ Trà Huyên gạt ra những sợi tóc xòa trước trán.
Tử Châu còn nghe lời sao? Trẫm lại đưa một người nữa cho nàng được không?
Trong lòng Kỷ Trà Huyên run lên, nhưng nàng vẫn vui mừng nói: Tạ ơn hoàng thượng.
Triệu Tồn Hi nhìn chằm chằm ánh mắt của Kỷ Trà Huyên, trong mắt Kỷ Trà Huyên không hề có sự do dự, hắn vỗ vai Kỷ Trà Huyên, nói: Có Thanh Anh, tứ hoàng tử của trẫm cũng có thể lớn lên an toàn.
Kỷ Trà Huyên cười nói: Nếu là công chúa phải làm sao bây giờ?
Triệu Tồn Hi nói: Luôn còn có cơ hội.
Kỷ Trà Huyên bắt lấy tay Triệu Tồn Hi, yếu ớt nói: Hoàng thượng quân vô hí ngôn*.
Triệu Tồn Hi nói: “Phải nhìn biểu hiện của nàng.
Kỷ Trà Huyên buông lỏng tay hắn ra rồi nói: Tần thiếp sẽ không để hoàng thượng phải thất vọng.
Triệu Tồn Hi gật đầu.
Triệu Tồn Hi nói mấy câu tán gẫu với nàng, sau đó hắn mới bước đi.
Nương nương, hoàng thượng đi đến chính điện. Chi Thảo đi vào, lo lắng hỏi.
Kỷ Trà Huyên nói: Hoàng thượng tới từ lúc nào?
Chi Thảo nói: Sắp được một canh giờ (khoảng 2 tiếng) rồi, hoàng thượng vẫn luôn luôn bên cạnh nương nương. Cuối cùng Kỷ Trà Huyên cũng thả lỏng, nàng tạm thời khiến vị hoàng đế này hài lòng.
Ngươi nói với Tử Châu một chút, hoàng thượng sẽ ban thưởng một người cung nữ tên là Thanh Anh cho bản cung.
Chi Thảo lập tức giật mình: Thanh Anh, nàng...
Kỷ Trà Huyên gật đầu.
Chi Thảo hơi lo lắng, Kỷ Trà Huyên cười nói: Em nên cảm thấy vui vẻ mới đúng, trong cung có mấy người được vinh hạnh như thế này chứ. Kể cả chỗ Thường phi cũng chỉ có một người!
Chi Thảo gật đầu: Nô tì sẽ nói chuyện này với Tử Châu.
Du tu hoa như thế nào rồi? Tam hoàng tử đâu?
Du tu hoa đã tỉnh dậy rồi, Chi Thảo nói: Nương nương, hôm nay hoàng thượng tới, nô tì vừa được nhìn vở kịch tranh con.
Là hoàng hậu cùng Thường phi sao?
Chi Thảo cười gật đầu.
Ai thắng?
Chi Thảo nói: Không thể nói rõ ai thắng, bởi vì hoàng hậu nương nương nói để Du tu hoa cùng tam hoàng tử ở cùng nhau ba ngày mới ôm cho Thường phi nương nương.
Kỷ Trà Huyên đã đoán trước sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Chẳng qua, sau này lại xảy ra một sự kiện, khiến kết quả này trở nên khó phân biệt.
Kỷ Trà Huyên nói: Nói đi, đừng thả mồi câu nữa.
Chi Thảo cười: Ba bà đỡ kia bị ngã rơi ra một bọc giấy.
Bọc giấy sao?
Là thuốc lưu thông máu.
Kỷ Trà Huyên hỏi: Ai?
Chi Thảo nói: Ba vị ma ma là người Thường phi nương nương tiến cử.
Kỷ Trà Huyên có hứng thú, nàng hỏi: Sau đó thì sao?
Chi Thảo nói: Ba vị ma ma kia thấy mọi chuyện bị bại lộ, hô to xin Thường phi nương nương cứu mạng!
Kỷ Trà Huyên lắc đầu, tuy ba vị ma ma này không có ý tốt, nhưng các nàng chả nghĩ đến Du tu hoa sẽ sinh sản vào hôm nay, sao có thể kịp mang theo những thứ đồ hại người này. Hơn nữa, việc bị đẩy ngã cùng phản ứng gọi tên đầu tiên, quả thật là những chữ cần suy nghĩ hơn.
Bà đỡ muốn đẩy người sinh vào chỗ chết, căn bản không cần dùng thuốc.
Nương nương...
Kỷ Trà Huyên hỏi: Sau đó?
Chi Thảo nói: Tam hoàng tử tạm thời còn ở trong Tĩnh An hiên, ba vị ma ma bị người của hoàng thượng mang đi rồi.
Kỷ Trà Huyên nhớ tới lời Triệu Tồn Hi nói với nàng, nàng nói: Chăm sóc tam hoàng tử cùng Du tu hoa thật tốt.
Chi Thảo nói: Hoàng thượng cũng phái người đi chính điện, Phùng ma ma lại phái một ít người cẩn thận thật thà đi chính điện giúp đỡ người của hoàng thượng.
Kỷ Trà Huyên gật đầu, Phùng ma ma luôn làm việc rất chu đáo.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng la hét ầm ĩ.
Kỷ Trà Huyên nhíu mày, nói: Em đi xem sao.
Chi Thảo vội vàng gật đầu, sau khi nàng ta mở cửa đi ra ngoài lại đóng cửa lại.
Kỷ Trà Huyên mơ hồ nghe được tiếng Chi Thảo quát mắng.
Ánh mắt Hồng châu hơi đỏ lên, thái giám cùng cung nữ đứng một bên đều cúi đầu.
Có một cung nữ xa lạ khác đang đắc ý nhìn Hồng Châu.
Chi Thảo nói: Ngươi có thời gian đến tranh cãi với Hồng Châu, không bằng quay lại chính điện hầu hạ Du tu hoa đi.
Cung nữ kia nói: Nhưng chủ tử của ta cùng hoàng thượng muốn canh gà.
Hồng Châu nhìn về phía Chi Thảo: Bếp lò chính trong phòng bếp đang đun thuốc cho nương nương, làm sao còn có chỗ trống chứ.
Chi Thảo lạnh lùng nhìn tên cung nữ này.
Người cung nữ này không kiềm chế được lui về phía sau, Chi Thảo đang muốn nói chuyện.
Lại phát hiện cửa đã mở ra, Kỷ Trà Huyên xuất hiện trước mặt các nàng.
Chi Thảo đi qua đỡ Kỷ Trà Huyên nói: Hoàng thượng vẫn quan trọng hơn, thân thể bản cung cũng không sai, nhường vị trí ra đi.
Hồng Châu không tình nguyện lắm, nói thầm: Tu hú chiếm tổ chim khách, có cái gì đáng kiêu ngạo.
Kỷ Trà Huyên trừng mắt liếc mắt nhìn nàng ta một cái, Hồng Châu lạnh lùng nói: Ngươi đi theo ta.
Cung nữ kia hành lễ với Kỷ Trà Huyên, nói: Vẫn là nương nương hiền lành. Nói xong đã đi theo Hồng Châu rồi.
Chi Thảo nói: Tiểu nhân đắc ý.
Kỷ Trà Huyên cười khẽ: Chi Thảo, bản cung đã nói với ngươi cần cẩn thận quan sát, không nên dễ dàng tin vào bề ngoài.
Chi Thảo cau mày, hình như nàng nghĩ đến cái gì.
Kỷ Trà Huyên nói: Ngày mai phái người kể hết những chuyện xảy ra đêm nay cho Du tu hoa nghe.
Chi Thảo vội vàng gật đầu.
Kỷ Trà Huyên nhìn về phía trước, xem ra những biểu hiện trước kia của nàng đã đi sâu vào lòng người, chẳng qua cũng chỉ lừa được người khác, thái hậu, hoàng thượng cũng không bị lừa. Kỷ Trà Huyên, ngươi còn cần troi dồi kĩ năng của mình hơn nữa.
Nếu Kỷ Trà Huyên trước kia gặp được loại chuyện quá đáng đến mức này, Kỷ Trà Huyên tất nhiên sẽ dạy bảo tên cung nữ này thật tốt. Như vậy rất nhanh sẽ gây ra chuyện lớn, không chỉ có bản thân sẽ phải gánh vác danh tiếng không biết tha thứ người khác, cũng khiến Du tu hoa xấu hổ, càng để lại ấn tượng rất kém trước mặt hoàng thượng. Thậm chí chỉ cần lại thêm mồi lửa, làm to chuyện này khiến nàng cùng Du tu hoa gây thù, hay là kích thích cho nàng sinh non, vậy sẽ càng hoàn hảo.
Vẫn là chủ tử chín chắn, nếu không nô tì sẽ thật sự trúng kế ly gián của người khác.
Kỷ Trà Huyên nói: Du tu hoa cùng người hầu của nàng ta đều là người cẩn thận, cung nữ kiêu ngạo đến mức này, chẳng phải người thân tín của nàng ta.
Chi Thảo nói: Chủ tử cho nô tì kể chuyện này cho Du tu hoa, Du tu hoa sẽ tự xử lý nàng ta.
Kỷ Trà Huyên gật đầu: Du tu hoa đã nợ bản cung món nợ không đếm được, mặc kệ là vì danh tiếng của mình, hay là vì an ủi bản cung, chẳng sợ đắc tội Thường phi cùng những người khác, tất nhiên nàng ta sẽ làm ra chuyện cho bản cung hài lòng!
Về phần Du tu hoa tính kế nàng Kỷ Trà Huyên, Kỷ Trà Huyên mỉm cười, ngày tháng trong hậu cung đâu chỉ trăm ngàn ngày, sẽ có lúc nàng đòi lại. Hơn nữa, tránh được lần đầu, còn có rất nhiều lần tiếp theo đang chờ nàng ta.
Hoàng thượng không chán ghét người biết tính kế, chỉ cần không tính kế tới trên người hắn, hắn vẫn có thể dễ dàng tha thứ. Lúc trước hắn đồng ý để Thường phi sắp xếp bà đỡ cho Du tu hoa, có thể nhìn ra thái độ của hắn.
Cho nên lúc này đây, Kỷ Trà Huyên cảm thấy nàng ta không mất đi quyền nuôi nấng tam hoàng tử, chẳng qua việc ghi tên còn không rõ ràng. Đương nhiên, nếu có tin thắng trận truyền đến sẽ không nhất định.
Kỷ Trà Huyên nghe được tiếng kêu thảm thiết bên trong, bụng cũng hơi co rúm lại, nàng chịu đựng cảm giác không khỏe này, nói với Phùng ma ma: Bản cung chờ ở bên ngoài, ma ma, ngươi cũng đi vào xem.
Phùng ma ma gật đầu.
Lục Châu đỡ Kỷ Trà Huyên rời khỏi căn phòng này, hai người mới trở lại trước cửa chờ không lâu, liền nghe thấy thái giám ở ngoài Tĩnh An Hiên hô: Hoàng hậu nương nương giá lâm, Đức phi nương nương đến, Thường phi nương nương đến, Ninh tần nương nương, Tần tần nương nương đến!
Kỷ Trà Huyên thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đến rồi.
Chỉ một lát sau, hoàng hậu đi phía trước, Đức phi cùng Thường phi theo sát hai bên trái phải.
Kỷ Trà Huyên đang muốn thỉnh an, hoàng hậu vội vàng chặn lại nói: Thân thể ngươi không tiện, miễn đi. Du tu hoa thế nào rồi?
Kỷ Trà Huyên khổ sở nói: Nương nương, Du muội muội khó sinh, tần thiếp tự quyết định cho thái y đi vào.
Hoàng hậu hỏi: Có chuyện gì vậy?
Lục Châu đứng bên người Kỷ Trà Huyên kể hết ra mọi chuyện dưới sự chỉ thị của Kỷ Trà Huyên.
Hoàng hậu vội vàng nói: Tử Sam, Khuyết ma ma, hai người cũng đi vào giúp một tay, phải bảo đảm cho sự an toàn của hai mẹ con Du tu hoa.
Tay Kỷ Trà Huyên chậm rãi buông ra, không ngăn cản.
Thường phi nói: Nương nương, Kỷ tần đã bớt căng thẳng rồi, nương nương phái người bên cạnh mình đi vào, không tránh được phải hành lễ, chậm trễ Du tu hoa sinh sản, đây chính là mất đi mạng người.
Một đôi mắt sắc bén của hoàng hậu gắt gao nhìn chằm chằm Thường phi.
Thường phi lại xem như chưa nhìn thấy, nàng ta nói: Trừ Hi Phương hiên, chỉ còn lại Tĩnh An hiên có điều kiện đầy đủ hết. Xem những nô tài nô tì này làm mọi chuyện rất ổn thỏa, hiển nhiên Kỷ tần đã sớm chuẩn bị tốt. Bây giờ đột nhiên nhiều ra hai người, có phải sẽ làm loạn sự bố trí của Kỷ tần không?
Kỷ Trà Huyên vội vàng cúi đầu, nói: Nương nương nói đùa, nơi này của tần thiếp chưa từng có ma ma đỡ đẻ, sao dám nói đã chuẩn bị đầy đủ hết, tần thiếp vô cùng hi vọng hoàng hậu nương nương cùng Thường phi nương nương có thể phái người đứng ra quản lý mọi việc.
Hoàng hậu mỉm cười, Thường phi cười lạnh nhìn Kỷ Trà Huyên.
Khuyết ma ma cùng Tử Sam đang muốn đẩy cửa bước vào, Thường phi cũng nói: Bảo Tiếc, Phương ma ma, các ngươi cũng đi vào xem cho bản cung, phải bảo đảm cho sự an toàn của hoàng tử.
Người hai bên vừa đi tới cửa, bên trong truyền ra một tiếng Oa , mọi người đều rất nôn nóng. Tử Sam, Khuyết ma ma cùng Bảo Tiếc, Phương ma ma đang muốn đi vào đều dừng chân, sau đó phân biệt lui đến bên cạnh chủ tử của mình.
Chỉ một lát sau, Lí kiêm mạch cùng Phùng ma ma đều đi ra, phía sau bọn họ đi theo ba cái bà đỡ, người đi ở giữa còn ôm một cái tã lót trẻ con màu đỏ.
Nhìn thấy bên ngoài có nhiều người như vậy, năm người bắt đầu hành lễ.
Hoàng hậu nói: Là hoàng tử vẫn là công chúa?
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm tã lót trong lòng bà đỡ.
Bẩm báo hoàng hậu nương nương, là một vị hoàng tử khỏe mạnh.
Ánh mắt Thường phi lộ ra vẻ vui sướng, hoàng hậu cũng tươi cười, phi tần ở phía sau cũng vội vàng chúc mừng hoàng hậu.
Du tu hoa đâu?
Bà đỡ nói: Tu hoa chủ tử đã dùng hết sức lực, đã hôn mê rồi ạ.
Ánh mắt Thường phi lộ ra ánh sáng lạnh, ba bà đỡ dường như cũng cảm giác được, các nàng đều cúi đầu xuống.
Lần này Du tu hoa khó sinh, ngày sau rất khó mang thai lại. Một trong ba bà đỡ vội vàng nói.
Ánh mắt Thường phi thâm sâu như hồ nước, không thể biết nàng ta đang suy nghĩ gì.
Hoàng hậu ôm tam hoàng tử mới sinh ra trong lòng bà đỡ, khẽ thở dài nói một câu.
Lí thái y, quả thật như thế sao?
Lí kiêm mạch nói: Khi tu hoa chủ tử mang thai còn có nhiều lần gặp dấu hiệu đẻ non, lúc này, đã tổn thương đến bên trong. Vi thần không còn cách nào nữa, chỉ có thể bảo ưu tiên đảm tính mạng của chủ tử cùng tiểu hoàng tử.
Hoàng hậu liếc mắt nhìn Thường phi một cái, sau đó nói: Kéo tất cả những nô tài hầu hạ tu hoa hôm nay xuống.
Thường phi lập tức nói: Hoàng hậu tỷ tỷ chậm đã.
Hoàng hậu nói: Thường phi muốn nói gì, chẳng lẽ ngươi cho rằng còn cần giữ lại những nô tài vô dụng để chủ tử té ngã sao?
Thường phi mỉm cười nói: Hôm nay tam hoàng tử vừa mới sinh ra, nô tì nghĩ nên tích thêm phúc cho tam hoàng tử mới đúng.
Hoàng hậu cười lạnh: Vậy giữ lại thêm mấy ngày vậy.
Thường phi không thèm để ý, nàng ta nhìn về phía tam hoàng tử trong lòng hoàng hậu, trong mắt lộ ra tình cảm mãnh liệt.
Hoàng hậu không kiềm chế được ôm tam hoàng tử thật chặt.
Nương nương... Lục Châu hoảng sợ kêu lên.
Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy lúc này Kỷ Trà Huyên đã té xỉu.
Hoàng hậu đặt tam hoàng tử vào lòng Khuyết ma ma, vội vàng nói: Mau, Lí thái y mau xem Kỷ tần như thế nào rồi.
Lí kiêm mạch đi tới, trong lòng do dự không biết nên quyết định như thế nào, hắn suy nghĩ một lát, nói: Nương nương quá khẩn trương, đã hôn mê bất tỉnh.
Mọi người đều cảm thấy hơi thất vọng, nhưng lại lộ ra ánh mắt tràn vẻ quan tâm.
Chính điện đang bị Du tu hoa chiếm lấy, trong thời gian ngắn cũng không thể chuyển ra.
Tiểu Thuật tử thu được ánh mắt mà Phùng ma ma nhìn qua, hắn tiến lên một bước nói: Bẩm hoàng hậu nương nương, đã thu xếp xong sườn điện ở phía đông.
Hoàng hậu vừa nghe, nói: Còn không mau đỡ Kỷ tần đi xuống nghỉ ngơi.
Phùng ma ma cùng Lục Châu hành lễ, nói: Vâng.
Hai người ôm Kỷ Trà Huyên đang hôn mê đi sườn điện phía đông, trong lòng hoàng hậu thở dài, quả nhiên là người đi ra từ chỗ của Trang thái phi, đều lo lắng đến mọi thứ, Kỷ tần thật may mắn!
Người tới, nhanh đi bẩm báo cho hoàng thượng và thái hậu.
Nô tì tuân mệnh.
Trong lòng Thường phi càng kích động hơn, đứa nhỏ này lập tức sẽ là của nàng.
Hoàng hậu thấy thế, trong lòng đã có quyết định.
Trong sườn điện phía đông.
Kỷ Trà Huyên chậm rãi mở to mắt, nàng xoa ánh mắt tỉnh dậy.
Chi Thảo, giờ nào rồi?
Giờ Hợi*! Không phải giọng nói của Chi Thảo, mà là giọng nam mạnh mẽ.
*Giờ Hợi: từ chín giờ tối đến 11 giờ đêm.
Kỷ Trà Huyên lập tức tỉnh táo lại, thấy người ngồi bên giường, đầu tiên nàng cảm thấy hoảng hốt, sau đó vui sướng nói: Hoàng thượng. Vừa nói, nàng định đứng dậy.
Triệu Tồn Hi nói: Nàng cần nghỉ ngơi nhiều, không cần có nhiều quy củ như vậy.
Kỷ Trà Huyên cười nói: Hoàng thượng đến thăm tần thiếp, thật sự là niềm vui to lớn.
Triệu Tồn Hi nói: Ý nói là trẫm vắng vẻ nàng sao?
Kỷ Trà Huyên không hề sợ hãi, nàng cười nói: Nơi nào chứ? Hoàng thượng luôn luôn đối xử với tần thiếp tốt lắm. Tần thiếp cho rằng hoàng thượng sẽ ở cùng Du muội muội.
Triệu Tồn Hi nghe được lời nói thật long của nàng, cũng cảm thấy rất hài lòng.
Hôm nay nàng làm tốt lắm.
Kỷ Trà Huyên nhìn về phía Triệu Tồn Hi, Triệu Tồn Hi nói: Nàng sắp xếp mọi chuyện rất hợp lý, nếu không Lưu thị không thể bình yên sinh sản.
Kỷ Trà Huyên nói: Người hầu trong cung tần thiếp đã sớm diễn tập lâu ngày vì tần thiếp, chẳng thế nhận lời khen ngợi của hoàng thượng.
Triệu Tồn Hi mỉm cười: Tuy là như thế, cũng phải do nàng tận tâm. Chủ tử không tận tâm, người dưới sẽ khinh thường.
Kỷ Trà Huyên không nói gì nữa.
Triệu Tồn Hi lúc này đứng lên, nói: Ba bà đỡ đã tự sát.
Tay Kỷ Trà Huyên run lên.
Triệu Tồn Hi còn nói: Trước khi chết, các nàng nói bị người khác sai khiến hại chết Lưu thị, nàng đoán xem bọn họ nói người khác là ai?
Kỷ Trà Huyên căng thẳng, sự cân bằng giữa nàng và hắn rốt cục bị đánh vỡ sao?
Chẳng lẽ là tần thiếp?
Triệu Tồn Hi xoay người, nói: Nếu Lưu thị thật sự mất, lời này còn có chỗ có thể tin tưởng.
Kỷ Trà Huyên nhắm mắt lại: Tạ ơn hoàng thượng.
Triệu Tồn Hi thấy bộ dáng của nàng, hắn nói: Không phải nàng. Kỷ Trà Huyên lập tức mở to mắt.
Triệu Tồn Hi nói: Trẫm có nên ôm tam hoàng tử cho một người muốn giết mẹ đẻ của hắn không đây?
Kỷ Trà Huyên cúi đầu: Hoàng thượng đều có quyết định của mình.
Triệu Tồn Hi cười khẽ: Khi hoàng hậu báo lại với trẫm, trẫm cũng hỏi nàng, nàng cũng nói như vậy với trẫm.
Kỷ Trà Huyên lập tức ngẩng đầu, kêu to: Hoàng thượng...
Triệu Tồn Hi nói: Chuyện phiền lòng như thế, cũng do nàng làm ra. Ba bà đỡ có thể bị ngươi dọa qua hai ba câu nói mà trở nên thành thật, đúng là người mà trẫm coi trọng.
Kỷ Trà Huyên nhẹ giọng nói: Tần thiếp là người sắp làm mẹ, tự nhiên biết tầm quan trọng của bà đỡ, không dọa các nàng bằng lời nói, các nàng sẽ không hết lòng chăm sóc Du tu hoa.
Triệu Tồn Hi ngồi gần lại, giúp Kỷ Trà Huyên gạt ra những sợi tóc xòa trước trán.
Tử Châu còn nghe lời sao? Trẫm lại đưa một người nữa cho nàng được không?
Trong lòng Kỷ Trà Huyên run lên, nhưng nàng vẫn vui mừng nói: Tạ ơn hoàng thượng.
Triệu Tồn Hi nhìn chằm chằm ánh mắt của Kỷ Trà Huyên, trong mắt Kỷ Trà Huyên không hề có sự do dự, hắn vỗ vai Kỷ Trà Huyên, nói: Có Thanh Anh, tứ hoàng tử của trẫm cũng có thể lớn lên an toàn.
Kỷ Trà Huyên cười nói: Nếu là công chúa phải làm sao bây giờ?
Triệu Tồn Hi nói: Luôn còn có cơ hội.
Kỷ Trà Huyên bắt lấy tay Triệu Tồn Hi, yếu ớt nói: Hoàng thượng quân vô hí ngôn*.
Triệu Tồn Hi nói: “Phải nhìn biểu hiện của nàng.
Kỷ Trà Huyên buông lỏng tay hắn ra rồi nói: Tần thiếp sẽ không để hoàng thượng phải thất vọng.
Triệu Tồn Hi gật đầu.
Triệu Tồn Hi nói mấy câu tán gẫu với nàng, sau đó hắn mới bước đi.
Nương nương, hoàng thượng đi đến chính điện. Chi Thảo đi vào, lo lắng hỏi.
Kỷ Trà Huyên nói: Hoàng thượng tới từ lúc nào?
Chi Thảo nói: Sắp được một canh giờ (khoảng 2 tiếng) rồi, hoàng thượng vẫn luôn luôn bên cạnh nương nương. Cuối cùng Kỷ Trà Huyên cũng thả lỏng, nàng tạm thời khiến vị hoàng đế này hài lòng.
Ngươi nói với Tử Châu một chút, hoàng thượng sẽ ban thưởng một người cung nữ tên là Thanh Anh cho bản cung.
Chi Thảo lập tức giật mình: Thanh Anh, nàng...
Kỷ Trà Huyên gật đầu.
Chi Thảo hơi lo lắng, Kỷ Trà Huyên cười nói: Em nên cảm thấy vui vẻ mới đúng, trong cung có mấy người được vinh hạnh như thế này chứ. Kể cả chỗ Thường phi cũng chỉ có một người!
Chi Thảo gật đầu: Nô tì sẽ nói chuyện này với Tử Châu.
Du tu hoa như thế nào rồi? Tam hoàng tử đâu?
Du tu hoa đã tỉnh dậy rồi, Chi Thảo nói: Nương nương, hôm nay hoàng thượng tới, nô tì vừa được nhìn vở kịch tranh con.
Là hoàng hậu cùng Thường phi sao?
Chi Thảo cười gật đầu.
Ai thắng?
Chi Thảo nói: Không thể nói rõ ai thắng, bởi vì hoàng hậu nương nương nói để Du tu hoa cùng tam hoàng tử ở cùng nhau ba ngày mới ôm cho Thường phi nương nương.
Kỷ Trà Huyên đã đoán trước sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Chẳng qua, sau này lại xảy ra một sự kiện, khiến kết quả này trở nên khó phân biệt.
Kỷ Trà Huyên nói: Nói đi, đừng thả mồi câu nữa.
Chi Thảo cười: Ba bà đỡ kia bị ngã rơi ra một bọc giấy.
Bọc giấy sao?
Là thuốc lưu thông máu.
Kỷ Trà Huyên hỏi: Ai?
Chi Thảo nói: Ba vị ma ma là người Thường phi nương nương tiến cử.
Kỷ Trà Huyên có hứng thú, nàng hỏi: Sau đó thì sao?
Chi Thảo nói: Ba vị ma ma kia thấy mọi chuyện bị bại lộ, hô to xin Thường phi nương nương cứu mạng!
Kỷ Trà Huyên lắc đầu, tuy ba vị ma ma này không có ý tốt, nhưng các nàng chả nghĩ đến Du tu hoa sẽ sinh sản vào hôm nay, sao có thể kịp mang theo những thứ đồ hại người này. Hơn nữa, việc bị đẩy ngã cùng phản ứng gọi tên đầu tiên, quả thật là những chữ cần suy nghĩ hơn.
Bà đỡ muốn đẩy người sinh vào chỗ chết, căn bản không cần dùng thuốc.
Nương nương...
Kỷ Trà Huyên hỏi: Sau đó?
Chi Thảo nói: Tam hoàng tử tạm thời còn ở trong Tĩnh An hiên, ba vị ma ma bị người của hoàng thượng mang đi rồi.
Kỷ Trà Huyên nhớ tới lời Triệu Tồn Hi nói với nàng, nàng nói: Chăm sóc tam hoàng tử cùng Du tu hoa thật tốt.
Chi Thảo nói: Hoàng thượng cũng phái người đi chính điện, Phùng ma ma lại phái một ít người cẩn thận thật thà đi chính điện giúp đỡ người của hoàng thượng.
Kỷ Trà Huyên gật đầu, Phùng ma ma luôn làm việc rất chu đáo.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng la hét ầm ĩ.
Kỷ Trà Huyên nhíu mày, nói: Em đi xem sao.
Chi Thảo vội vàng gật đầu, sau khi nàng ta mở cửa đi ra ngoài lại đóng cửa lại.
Kỷ Trà Huyên mơ hồ nghe được tiếng Chi Thảo quát mắng.
Ánh mắt Hồng châu hơi đỏ lên, thái giám cùng cung nữ đứng một bên đều cúi đầu.
Có một cung nữ xa lạ khác đang đắc ý nhìn Hồng Châu.
Chi Thảo nói: Ngươi có thời gian đến tranh cãi với Hồng Châu, không bằng quay lại chính điện hầu hạ Du tu hoa đi.
Cung nữ kia nói: Nhưng chủ tử của ta cùng hoàng thượng muốn canh gà.
Hồng Châu nhìn về phía Chi Thảo: Bếp lò chính trong phòng bếp đang đun thuốc cho nương nương, làm sao còn có chỗ trống chứ.
Chi Thảo lạnh lùng nhìn tên cung nữ này.
Người cung nữ này không kiềm chế được lui về phía sau, Chi Thảo đang muốn nói chuyện.
Lại phát hiện cửa đã mở ra, Kỷ Trà Huyên xuất hiện trước mặt các nàng.
Chi Thảo đi qua đỡ Kỷ Trà Huyên nói: Hoàng thượng vẫn quan trọng hơn, thân thể bản cung cũng không sai, nhường vị trí ra đi.
Hồng Châu không tình nguyện lắm, nói thầm: Tu hú chiếm tổ chim khách, có cái gì đáng kiêu ngạo.
Kỷ Trà Huyên trừng mắt liếc mắt nhìn nàng ta một cái, Hồng Châu lạnh lùng nói: Ngươi đi theo ta.
Cung nữ kia hành lễ với Kỷ Trà Huyên, nói: Vẫn là nương nương hiền lành. Nói xong đã đi theo Hồng Châu rồi.
Chi Thảo nói: Tiểu nhân đắc ý.
Kỷ Trà Huyên cười khẽ: Chi Thảo, bản cung đã nói với ngươi cần cẩn thận quan sát, không nên dễ dàng tin vào bề ngoài.
Chi Thảo cau mày, hình như nàng nghĩ đến cái gì.
Kỷ Trà Huyên nói: Ngày mai phái người kể hết những chuyện xảy ra đêm nay cho Du tu hoa nghe.
Chi Thảo vội vàng gật đầu.
Kỷ Trà Huyên nhìn về phía trước, xem ra những biểu hiện trước kia của nàng đã đi sâu vào lòng người, chẳng qua cũng chỉ lừa được người khác, thái hậu, hoàng thượng cũng không bị lừa. Kỷ Trà Huyên, ngươi còn cần troi dồi kĩ năng của mình hơn nữa.
Nếu Kỷ Trà Huyên trước kia gặp được loại chuyện quá đáng đến mức này, Kỷ Trà Huyên tất nhiên sẽ dạy bảo tên cung nữ này thật tốt. Như vậy rất nhanh sẽ gây ra chuyện lớn, không chỉ có bản thân sẽ phải gánh vác danh tiếng không biết tha thứ người khác, cũng khiến Du tu hoa xấu hổ, càng để lại ấn tượng rất kém trước mặt hoàng thượng. Thậm chí chỉ cần lại thêm mồi lửa, làm to chuyện này khiến nàng cùng Du tu hoa gây thù, hay là kích thích cho nàng sinh non, vậy sẽ càng hoàn hảo.
Vẫn là chủ tử chín chắn, nếu không nô tì sẽ thật sự trúng kế ly gián của người khác.
Kỷ Trà Huyên nói: Du tu hoa cùng người hầu của nàng ta đều là người cẩn thận, cung nữ kiêu ngạo đến mức này, chẳng phải người thân tín của nàng ta.
Chi Thảo nói: Chủ tử cho nô tì kể chuyện này cho Du tu hoa, Du tu hoa sẽ tự xử lý nàng ta.
Kỷ Trà Huyên gật đầu: Du tu hoa đã nợ bản cung món nợ không đếm được, mặc kệ là vì danh tiếng của mình, hay là vì an ủi bản cung, chẳng sợ đắc tội Thường phi cùng những người khác, tất nhiên nàng ta sẽ làm ra chuyện cho bản cung hài lòng!
Về phần Du tu hoa tính kế nàng Kỷ Trà Huyên, Kỷ Trà Huyên mỉm cười, ngày tháng trong hậu cung đâu chỉ trăm ngàn ngày, sẽ có lúc nàng đòi lại. Hơn nữa, tránh được lần đầu, còn có rất nhiều lần tiếp theo đang chờ nàng ta.
Hoàng thượng không chán ghét người biết tính kế, chỉ cần không tính kế tới trên người hắn, hắn vẫn có thể dễ dàng tha thứ. Lúc trước hắn đồng ý để Thường phi sắp xếp bà đỡ cho Du tu hoa, có thể nhìn ra thái độ của hắn.
Cho nên lúc này đây, Kỷ Trà Huyên cảm thấy nàng ta không mất đi quyền nuôi nấng tam hoàng tử, chẳng qua việc ghi tên còn không rõ ràng. Đương nhiên, nếu có tin thắng trận truyền đến sẽ không nhất định.
/75
|