Chương 2061
Diệp Quân hỏi: “Đây là đâu?”
Từ Chân nó: “Di tích cuối cùng của nền văn minh đầu tiên trên ngôi sao màu xanh”.
Diệp Quân nhìn Từ Chân: “Nền văn minh đầu tiên của ngôi sao màu xanh”.
Từ Chân gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân tò mò: “Nền văn minh gì?”
Từ Chân cười nói: “Không biết, ta không có hứng thú với họ”.
Diệp Quân lắc đầu cười.
Từ Chân nói: “Nơi này có một thứ tốt, sẽ giúp ích rất nhiều cho cậu”.
Diệp Quân hỏi: “Cái gì?”
Từ Chân cười nói: “Ở phía trước, ta dẫn cậu đi lấy”.
Diệp Quân gật đầu.
Hai người đi về phía xa, nhưng lúc này Diệp Quân bỗng quay đầu lại nhìn một cột đá bên phải, người trên cột đá đột nhiên mở mắt ra…
Ngay khi người trên cột đá đó mở mắt, Diệp Quân lập tức như gặp phải kẻ địch, vô cùng phòng bị.
Nếu tu vi không bị áp chế, dĩ nhiên hắn không sợ nhưng tiếc là bây giờ đến cả kiếm ý hắn đều không thể giải phóng được.
Người trên cột đá không ra tay, gã chỉ nhìn chằm chằm Diệp Quân.
Từ Chân nhìn người trên cột đá, không nói gì.
Như cảm nhận được ánh mắt của Từ Chân, người trên cột đá quay đầu sang nhìn Từ Chân, khi nhìn thấy cô ta, đồng từ gã co lại, trong mắt đầy vẻ sợ hãi.
Từ Chân nhếch môi, không phát ra tiếng động nhưng người trên cột đá như nghe thấy gì đó, lập tức gật đầu.
Diệp Quân quay sang nhìn Từ Chân, Từ Chân mỉm cười, không lên tiếng.
Diệp Quân cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều, hắn nhìn sang người trên cột đá: “Ngươi là?”
Người trên cột đá nhìn Diệp Quân: “Người hiến tế”.
Diệp Quân nhíu mày: “Người hiến tế sao?”
Người trên cột đá gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Có nghĩa là gì?”
Người trên cột đá trầm giọng nói: “Đây là tổ điện của nền văn minh Thủy Võ, hễ là người bước vào đây đều sẽ bị hiến tế”.
Diệp Quân nheo mắt lại: “Nền văn minh Thủy Võ?”
Người trên cột đá gật đầu: “Nền văn minh đầu tiên ở ngôi sao màu xanh”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Tại sao bọn ta lại không bị gì?”
Người trên cột đá không nói gì, chỉ nhìn Từ Chân.
Diệp Quân quay sang nhìn Từ Chân, Từ Chân cười nói: “Hai chúng ta không có tu vi, dĩ nhiên đi vào đây sẽ không bị hiến tế, đi lấy thần vật đó thôi”.
Cô ta vừa nói vừa kéo Diệp Quân đi về phía xa.
Hai người đi sâu vào trong, lúc này Diệp Quân mới phát hiện, tổ điện này lớn hơn hắn nghĩ, không thấy điểm cuối ở đâu, hai bên đều dày đặc những cột đá, trên mỗi cột đá đều có một người.
Diệp Quân hỏi: “Đây là đâu?”
Từ Chân nó: “Di tích cuối cùng của nền văn minh đầu tiên trên ngôi sao màu xanh”.
Diệp Quân nhìn Từ Chân: “Nền văn minh đầu tiên của ngôi sao màu xanh”.
Từ Chân gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân tò mò: “Nền văn minh gì?”
Từ Chân cười nói: “Không biết, ta không có hứng thú với họ”.
Diệp Quân lắc đầu cười.
Từ Chân nói: “Nơi này có một thứ tốt, sẽ giúp ích rất nhiều cho cậu”.
Diệp Quân hỏi: “Cái gì?”
Từ Chân cười nói: “Ở phía trước, ta dẫn cậu đi lấy”.
Diệp Quân gật đầu.
Hai người đi về phía xa, nhưng lúc này Diệp Quân bỗng quay đầu lại nhìn một cột đá bên phải, người trên cột đá đột nhiên mở mắt ra…
Ngay khi người trên cột đá đó mở mắt, Diệp Quân lập tức như gặp phải kẻ địch, vô cùng phòng bị.
Nếu tu vi không bị áp chế, dĩ nhiên hắn không sợ nhưng tiếc là bây giờ đến cả kiếm ý hắn đều không thể giải phóng được.
Người trên cột đá không ra tay, gã chỉ nhìn chằm chằm Diệp Quân.
Từ Chân nhìn người trên cột đá, không nói gì.
Như cảm nhận được ánh mắt của Từ Chân, người trên cột đá quay đầu sang nhìn Từ Chân, khi nhìn thấy cô ta, đồng từ gã co lại, trong mắt đầy vẻ sợ hãi.
Từ Chân nhếch môi, không phát ra tiếng động nhưng người trên cột đá như nghe thấy gì đó, lập tức gật đầu.
Diệp Quân quay sang nhìn Từ Chân, Từ Chân mỉm cười, không lên tiếng.
Diệp Quân cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều, hắn nhìn sang người trên cột đá: “Ngươi là?”
Người trên cột đá nhìn Diệp Quân: “Người hiến tế”.
Diệp Quân nhíu mày: “Người hiến tế sao?”
Người trên cột đá gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Có nghĩa là gì?”
Người trên cột đá trầm giọng nói: “Đây là tổ điện của nền văn minh Thủy Võ, hễ là người bước vào đây đều sẽ bị hiến tế”.
Diệp Quân nheo mắt lại: “Nền văn minh Thủy Võ?”
Người trên cột đá gật đầu: “Nền văn minh đầu tiên ở ngôi sao màu xanh”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Tại sao bọn ta lại không bị gì?”
Người trên cột đá không nói gì, chỉ nhìn Từ Chân.
Diệp Quân quay sang nhìn Từ Chân, Từ Chân cười nói: “Hai chúng ta không có tu vi, dĩ nhiên đi vào đây sẽ không bị hiến tế, đi lấy thần vật đó thôi”.
Cô ta vừa nói vừa kéo Diệp Quân đi về phía xa.
Hai người đi sâu vào trong, lúc này Diệp Quân mới phát hiện, tổ điện này lớn hơn hắn nghĩ, không thấy điểm cuối ở đâu, hai bên đều dày đặc những cột đá, trên mỗi cột đá đều có một người.
/4376
|