Giang Dật Hàn kéo cô từ dưới đất lên, ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy ấy: "Không sao, mọi thứ đều đã qua rồi, Hân Dư." Ánh mắt anh đầy xót thương.
Làm gì có người phụ nữ nào có thể chịu đựng tủi nhục như vậy hết lần này đến lần khác chứ.
Nhưng cô chỉ giá vờ kiên cường một mình gánh chịu tất cả mà không nói gì.
Nếu như không phải anh đuổi theo nhìn thấy cảnh này thì đêm nay cô biết rời khỏi Cung gia như thế nào?
Bộ dạng nhếch nhác như vậy, một thân một mình, biết bao nguy hiểm cô có biết không? Người đàn ông tự xưng là chồng cô đó đối với một người phụ nữ lại vô tình đến như vậy.
Cho dù không phải vợ anh, đối xử với một người lạ cũng không nên tuyệt tình như vậy chứ.
Từ khi người đàn ông ấy nghiêm túc đánh dấu chủ quyền, từ khi nói với Giang Nhiên Nhiên về những vết hôn trên người cô, anh nghĩ rằng, có thể giữa hai vợ chồng họ có tình cảm thật.
Nhưng thực tế nói với anh chẳng có gì cả.
Giang Dật Hàn ôm mặt cô, áp chặt vào lòng anh, nhẹ nhàng đỡ lưng cô: "Nếu muốn khóc, vòng tay của anh vẫn luôn là nơi để em dựa vào, vùi mặt vào lòng anh, sẽ chẳng ai nhìn thấy em đang khóc đâu.
Hân Dư, đừng sợ, anh vẫn ở bên cạnh em”
Lê Hân Dư bị tạt nước đầy người, cả người lạnh buốt, người đàn ông ôm chặt cô, cho dù dùng hết hơi ấm của mình cũng không thể giảm bớt sự lạnh giá trên người cô.
Khuôn mặt trắng bệch của cô áp vào ngực anh, cảm nhận hơi ẩm từ anh, tim anh đang đập.
Điều tiết cảm xúc bao lâu cũng không thể khống chế được nữa rồi.
Lê Hân Dư khóc trong lồng ngực quen thuộc ấy, nước mắt không ngừng tuôn ướt sũng áo sơ mi của anh.
Giang Dật Hàn một tay ôm cô, một tay đỡ phía lưng cô, anh dịu dàng như đang dỗ một đứa trẻ: “Anh sẽ đưa em về, không sao.
Hân Dư, đừng sợ."
Cô vùi đầu vào ngực anh khóc, giống như con vật bị thương, chốc chốc lại khóc nấc lên.
Cô thấp giọng líu ríu: “Tại sao, tại sao...."
Rõ ràng cô không làm gì, tại sao kết quả lại là một mình cô phải gánh chịu,
Ba năm trước là vậy, ba năm sau cũng như vậy.
Giang Dật Hàn ôm cô, cô hỏi một câu, anh trả lời một câu: "Không sao Hân Dư, thực sự không sao..." Anh sẽ bảo vệ cô.
Lăng Diệu bỏ rơi Lê Hân Dư, vừa lái xe được không xa đã dừng lại hút thuốc.
Anh hút liền tù tì ba điểu.
Trong màn đêm, khuôn mặt tuấn tú ấy bị khói thuốc làm cho mờ ảo, khiến mọi người không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh.
Vứt điếu thuốc ra ngoài cửa xe, vô lăng quay ngược một vòng lái về chỗ cũ.
Suy cho cùng anh vẫn không yên tâm về người phụ nữ vô lương tâm ấy.
Cô xinh đẹp mong manh như vậy, đứng bên đường sớm muộn gì cũng sẽ bị sói tha đi mất.
Nhưng anh không ngờ rằng, con sói tới bắt người đó lại nhanh như vậy.
Từ xa anh đã nhìn thấy hai người ôm chặt lấy nhau, cô vùi đầu thật chặt vào lòng Giang Dật Hàn giống như trước đây.
Dưới ánh đèn vàng dìu dịu, bóng của hai người như bị kéo dài hơn, cảnh tượng mập mờ nhưng hoàn mĩ.
Lăng Diệu nhếch môi cười nhạt, ôi, loại đàn bà này, vốn dĩ không cần mình.
Không ngờ là do anh tự đa tình.
Không nên mềm lòng với người phụ nữ này, có thể vì lợi ích mà từ bỏ tình yêu lên giường của anh, lấy cớ đó để ràng buộc hôn nhân, tâm tư không đơn thuần như vậy.
Về nước chưa được bao lâu đã tìm đường lui cho mình đi tìm tình cũ.
Chỉ chút nữa anh đã bị những biểu hiện thuần khiết này của cô mê hoặc rồi.
Đôi mắt của Lăng Diệu âm u đến đáng sợ.
Lê Hân Dư, là cô gây chuyện với tôi trước, bây giờ lại muốn cùng tình cũ hòa hợp? Không dễ dàng vậy đầu!
Muốn ly hôn, được, chỉ sợ cô không gánh được cái giá phải trả này.
Lê Hân Dư, tôi chờ cô chủ động tới tìm tôi.
/423
|