Lê Hân Dư khóc cho đến khi lớp trang điểm trên mặt cô trôi hết thì cảm xúc của cô mới ổn định trở lại.
Cô dè dặt chui ra từ trong lòng Giang Dật Hàn, nét mặt có chút ngượng ngùng.
Trước đây chỉ vì ra nước ngoài cô đã bất ngờ chia tay với Giang Dật Hàn, gả cho Lăng Diệu.
Khó khăn trải qua ba năm, có lẽ cô đã buông xuôi tất cả.
Nhưng cô không ngờ rằng đã khiến Giang Dật Hàn liên tục nhìn thấy bộ dạng thê thảm này của mình.
Giang Dật Hàn nhìn thấy bộ dạng này của cô không nhịn được mà cười, ngón tay vuốt nhẹ: “Mèo con."
Động tác thuần thục quen thuộc giống như quay lại năm ấy.
Lê Hân Dư muốn cười nhưng không cười được.
Năm ấy cô rất thích Giang Dật Hàn, bây giờ có lẽ vẫn còn thích nhưng sớm đã không còn cảm giác nồng nhiệt như trước nữa rồi.
Thời gian ba năm san bằng mọi thứ, trách nhiệm mà cô phải gánh trên vai cũng nhiều hơn.
Có những trách nhiệm một khi đã gánh sẽ không còn cách nào gỡ xuống nữa.
Ví dụ chính là cuộc hôn nhân không có chuẩn bị của mình.
Cô không còn cách nào trả lời Giang Dật Hàn như trước đây nữa.
Phát hiện cảm xúc của Lê Hân Dư vẫn rất suy sụp, Giang Dật Hàn ân cần đưa cô về nhà Giang Nhiên Nhiên.
Giang Nhiên Nhiên cùng Giang Dật Hàn tham gia bữa tiệc nhà Cung gia, lúc này cùng nhau đi một xe về.
Giang Dật Hàn để Lê Hân Dư ngồi ở bên cạnh ghế lái xe, lấy chăn từ trong xe đắp cho cô.
Giang Nhiên Nhiên ngồi ghế sau, trên đường đều nghịch điện thoại.
Lê Hân Dư hơi mệt nên đã dựa vào cửa xe ngủ thiếp đi.
Đến nhà Giang Nhiên Nhiên.
Giang Dật Hàn xuống xe trước, đi sang bên kia mở cửa ra.
Anh không định gọi Lê Hân Dư dậy, nhưng vừa gỡ dây thất an toàn ra cô đã tự tỉnh dậy.
Lúc ấy, mặt của hai người gần như chạm nhau, bầu không khí có chút tế nhi.
Giang Nhiên Nhiên gọi to: “Nhanh lên đi thôi, cả người Hân Dư ướt sũng xuyên thấu rồi, mau chóng về theo mình tằm rồi thay đồ, nếu không ngày mai sẽ bị cảm đó."
Lê Hân Dư trốn tránh Giang Dật Hàn đi theo Giang Nhiên Nhiên lên nhà.
Trước đây đã từng đến nên cô cũng có chút quen thuộc.
Giang Nhiên Nhiên lấy một bộ quần áo tắm mới cho cô rồi đẩy cô vào phòng tâm.
Giang Dật Hàn đến cửa lớn cũng chưa vào, sau khi ra khỏi thang máy vẫn luôn đứng ở ngoài cửa hút thuốc.
Lúc quay lại Giang Nhiên Nhiên nhìn thấy anh đang chau mày, khói thuốc nghi ngút.
"Anh, có phải anh vẫn không buông bỏ được Hân Dư?" Giang Nhiên Nhiên vốn dĩ không định hỏi, nhưng như vậy càng khiến cô thấy khó chịu.
"Ba năm rồi, anh nghĩ là mình đã có thể buông tay." Ngón tay dài của anh kẹp điếu thuốc, ánh lửa chập chờn giống như những ngôi sao đang trôi hững hờ.
Khói thuốc làm sặc mũi, Giang Nhiên Nhiên giật điểu thuốc từ trong tay anh, dập tắt đầu thuốc rồi vứt vào thùng rác: “Anh không nghiện thuốc thì đừng hút." “Em đi chăm sóc cho Hân Dư, anh đi trước đây.
Ngày mai mua đồ ăn sáng cho bọn em, Nhiên Nhiên em muốn ăn gì?” "Ba năm nay, tại sao không thấy anh mua đồ ăn sáng cho em?" Giang Nhiên Nhiên lẩm bẩm một tiếng, trong lòng cô cũng hiểu rõ: “Hân Dư cái gì cũng ăn, không kén ăn.
Có điều anh cứ mua cho cô ấy ít cháo.
Tối nay nó đã quá mệt mỏi rồi, nếu sáng mai ăn đồ ngấy quá chắc chắn sẽ không dễ chịu lắm."
Giang Dật Hàn xoa dầu cô, ra dáng một người anh trai: “Cảm ơn em."
Cô gạt tay anh ra: "Đừng nói như kiểu em là vì anh vậy, Hân Dư cũng là bạn thân của em."
Lê Hân Dự ngâm mình trong bồn tắm rất lâu mới chịu bước ra, đúng lúc Giang Nhiên Nhiên cầm theo máy sấy tóc đưa cho Lê Hân Du.
Giang Nhiên Nhiên cười cô: “Ngâm lâu như vậy, mình còn nghĩ cậu ngủ quên trong phòng tắm rồi." "Cả người ướt đẫm, mình ngâm cho người ấm rồi sẽ dễ ngủ hơn." Lê Hân Du noi "Cậu sây tóc trước đi không sáng mai dậy đau đầu đấy." Sau khi tiếng máy sấy tóc kêu phần phật, Giang Nhiên Nhiên mới mở miệng hỏi: “Cậu không hỏi anh mình đâu u?".
/423
|