- Ngươi muốn về luôn sao?
Hoàng Minh sửng sốt hỏi. Hùng Phương gật đầu, ném cho Hoàng Minh bốn cái không gian giới chỉ. Hoàng Minh không nhìn, đoạn thu về ba lô. Nhìn Hoàng Minh không cần xem xét, đã thu vào, Hùng Phương gật đầu. Tiểu thử này không cần xem mà thu vào ngay, đây là sự tín nhiệm tuyệt đối. Hùng Phương đâu biết Hoàng Minh cách nghĩ. Yêu thú cần gì dùng kim tệ, hắn không cần kiểm tra. Với lại hắn còn có việc muốn hỏi Hùng Phương.
- Hùng ca, ta muốn hỏi một chút!
Hùng Phương ngồi xuống ghế trước mặt, hai tay nắm lấy hai bên ghế nói.
- Chuyện gì nữa sao?
Hoàng Minh mỉm cười hỏi:
- Hùng Thiên Sâm lâm, Hùng ca biết ở đâu có Bán Nguyệt Thụ không?
- Bán Nguyệt thụ sao?
Hùng phương nhíu mày một chút, hỏi lại:
- Bán Nguyệt thụ rất ít. Ngươi cần bao nhiêu cây?
- Một Ngàn!
Hoàng Minh chắc nịch.
- Một ngàn?
Hùng Phương giật mình, bỗng mặt hắn đang từ cau có chuyển sang hớn hở. Hắn cất tiếng:
- Ta biết một nơi có một ngàn cây như vậy, nhưng ta sợ hắn không cho ngươi mang đi đâu?
- Thật sự có?
Hoàng Minh hớn hở đứng bật dậy.
- Đúng vậy!
Hùng Phương đáp.
- Vậy chúng ta mau đi, đi đến thương lượng.
Hoàng Minh nhanh chóng kéo Hùng Phương đi ra ngoài. Hùng Phương cười ha hả, nói:
- Không phải đi, hắn ở đây mà!
Hoàng Minh ngưng lại, hắn ở đây, hắn là ai?
Hùng Phương bước ra ngoài cửa phòng, hét lên một tiếng vang vọng cả Vân Nam Thành.
- Tiểu Nguyệt, mau tới đây, có việc!
Giọng nói ồm ồm của Hùng Phương làm cả vân nam thành sợ hãi. Hoàng Minh cười khổ, không biết làm sao, đây là cách gọi của yêu thú trong sâm lâm mà. Hùng Phương quen thói không nghĩ nhiều. Chỉ vài phút sau, một bóng to lớn nhảy thoăn thoắt trên mái nhà, di chuyển vài bước đã tới phòng của Hoàng Minh. Ngân Nguyệt tới.
- Tên khốn kia, đừng có mở mồm là Tiểu Nguyệt Đại Nguyệt. Có tin ta cắn nát ngươi ra không?
Ngân Nguyệt bộ cánh hung dữ gào to. Bộ bờm của hắn hắn dựng lên, vô cùng dọa người.
- Hắc hắc, ta gọi ngươi đến là có việc gấp mà!
Hùng Phương miệng cười đểu nói.
- Việc gấp quái gì, gia gia ngươi đang uống rượu, có gì nói nhanh!
Hoàng Minh không ngờ một con yêu thú lại mê rượu sao? Rượu ở thế giới này, Hoàng Minh đã uống qua bao lần, chả khác gì nước ngọt. Quá tệ.
Hoàng Minh mau chóng mời cả hai vào trong, vào trong Hùng Phương mới lên tiếng nói ra việc của Hoàng Minh.
- Bán Nguyệt thụ? Ngân Nguyệt hơi mở to con mắt của hắn, vô cùng biểu cảm. Hoàng Minh gật đầu.
- Ngươi cần bao nhiêu cây, mười hay hai mươi?
Ngân Nguyệt lại hỏi.
- Một nghìn!
Hoàng Minh lại một lần nữa khẳng định chắc nịch.
- Cái gì?
Ngân Nguyệt nhảy cẫng lên. Hai mắt trừng to, mồm há rộng lộ cả hai hàm răng to chi chít, vô cùng sắc nhọn.
Hùng Phương cười lớn hô hố, ôm bụng mà cười.
Hoàng Minh nhìn biểu hiện của Ngân Nguyệt, không rõ mình đã nói sai chuyện gì? Hắn thấy ngân nguyệt phản ứng mà có chút dữ dội.
- Sao vậy NGân ca? Quá nhiều sao?.
Hoàng Minh nhỏ nhẹ hỏi. Ngân Nguyệt trừng mắt, đáp lời.
- Quá nhiều cái vòng vòng, ngươi có biết cả lãnh địa của ta cũng chỉ có một ngàn lẻ tám cây không?
Hoàng Minh lúc này mới ồ lên, hóa ra lãnh địa của Ngân nguyệt chính là toàn bộ Bán Nguyệt thụ. Hóa ra có mối liên kết này. Giờ xin một ngàn cây, khác gì nhổ cả nhà người ta mang đi. Hoàng Minh cười khổ. Không biết nói gì thêm.
Ngân Nguyệt bỗng nhiên hỏi:
- Tiểu huynh đệ, rốt cuộc ngươi cần nhiều Bán Nguyệt thụ như vậy để làm gì?
Hùng Phương cũng rất tò mò nhìn về phía Hoàng Minh. Hoàng Minh cũng không giấu, hắn kể ra việc kiến tạo Tụ Linh Thiên trận!
- Tụ Linh Thiên trận?
Cả Hùng Phương và Ngân Nguyệt đều há hốc mồm kinh ngạc đồng thanh hô lớn. Hoàng Minh cũng giật mình, hỏi:
- Sao mà hai huynh biểu cảm thế?
Hùng Phương với Ngân Nguyệt nhìn nhau một lúc,Ngân Nguyệt lên tiếng đáp lời:
- Ngươi có biết Tụ Linh Thiên trận khủng bố cỡ nào không?
- Khủng bố cỡ nào?
Hoàng Minh nhìn vẻ mặt của cả hai, có chút tò mò.
- Tụ Linh thiên trận rất khủng bố, ta nghe các lão quái vật trong sâm lâm từng kể. Tụ Linh thiên trận cần một trận pháp sư thiên tài mới có thể thiết kế. Bởi vị sự khó khăn của nó, cùng hàng tá các trận pháp nhỏ liên kết. Chỉ một sai lầm cũng có thể Hỏng cả đại trận.
- Khó khăn như vậy?
Hoàng Minh khó tin hỏi lại.
Ngân Nguyệt gật đầu, cái gật đầu của một con sư tử trông rất buồn cười, thế nhưng Hoàng Minh lại không hề để ý. Đầu óc hắn chỉ đang kinh ngạc về Tụ Linh Thiên trận.
- Đúng là khó khăn cùng cực, hơn nữa tài liệu lại thất truyền mấy ngàn năm nay.
Hùng Phương lại một lần nữa khẳng định.
- Thất truyền mấy ngàn năm?
Hoàng Minh như nhận ra điều kì lạ. Thất truyền mấy ngàn năm nay, vậy tại sao? Tại sao Chu Du lại biết đến Tụ Linh Thiên Trận. Càng đáng kinh ngạc hơn là, Cao Trang. Đúng vậy, Cao Trang lại biết đến Tụ Linh Thiên Trận, hơn nữa nàng ấy còn biết nguyên liệu, cùng cách tạo trận pháp. Hoàng Minh đầu có chút ong ong lên. Dường Như cái đầu hắn lúc này không đủ để dùng vậy.
- Tụ Linh Thiên trận, nếu được dựng thành công thì....
Hùng Phương lẩm nhẩm nói.
Hoàng Minh sửng sốt hỏi. Hùng Phương gật đầu, ném cho Hoàng Minh bốn cái không gian giới chỉ. Hoàng Minh không nhìn, đoạn thu về ba lô. Nhìn Hoàng Minh không cần xem xét, đã thu vào, Hùng Phương gật đầu. Tiểu thử này không cần xem mà thu vào ngay, đây là sự tín nhiệm tuyệt đối. Hùng Phương đâu biết Hoàng Minh cách nghĩ. Yêu thú cần gì dùng kim tệ, hắn không cần kiểm tra. Với lại hắn còn có việc muốn hỏi Hùng Phương.
- Hùng ca, ta muốn hỏi một chút!
Hùng Phương ngồi xuống ghế trước mặt, hai tay nắm lấy hai bên ghế nói.
- Chuyện gì nữa sao?
Hoàng Minh mỉm cười hỏi:
- Hùng Thiên Sâm lâm, Hùng ca biết ở đâu có Bán Nguyệt Thụ không?
- Bán Nguyệt thụ sao?
Hùng phương nhíu mày một chút, hỏi lại:
- Bán Nguyệt thụ rất ít. Ngươi cần bao nhiêu cây?
- Một Ngàn!
Hoàng Minh chắc nịch.
- Một ngàn?
Hùng Phương giật mình, bỗng mặt hắn đang từ cau có chuyển sang hớn hở. Hắn cất tiếng:
- Ta biết một nơi có một ngàn cây như vậy, nhưng ta sợ hắn không cho ngươi mang đi đâu?
- Thật sự có?
Hoàng Minh hớn hở đứng bật dậy.
- Đúng vậy!
Hùng Phương đáp.
- Vậy chúng ta mau đi, đi đến thương lượng.
Hoàng Minh nhanh chóng kéo Hùng Phương đi ra ngoài. Hùng Phương cười ha hả, nói:
- Không phải đi, hắn ở đây mà!
Hoàng Minh ngưng lại, hắn ở đây, hắn là ai?
Hùng Phương bước ra ngoài cửa phòng, hét lên một tiếng vang vọng cả Vân Nam Thành.
- Tiểu Nguyệt, mau tới đây, có việc!
Giọng nói ồm ồm của Hùng Phương làm cả vân nam thành sợ hãi. Hoàng Minh cười khổ, không biết làm sao, đây là cách gọi của yêu thú trong sâm lâm mà. Hùng Phương quen thói không nghĩ nhiều. Chỉ vài phút sau, một bóng to lớn nhảy thoăn thoắt trên mái nhà, di chuyển vài bước đã tới phòng của Hoàng Minh. Ngân Nguyệt tới.
- Tên khốn kia, đừng có mở mồm là Tiểu Nguyệt Đại Nguyệt. Có tin ta cắn nát ngươi ra không?
Ngân Nguyệt bộ cánh hung dữ gào to. Bộ bờm của hắn hắn dựng lên, vô cùng dọa người.
- Hắc hắc, ta gọi ngươi đến là có việc gấp mà!
Hùng Phương miệng cười đểu nói.
- Việc gấp quái gì, gia gia ngươi đang uống rượu, có gì nói nhanh!
Hoàng Minh không ngờ một con yêu thú lại mê rượu sao? Rượu ở thế giới này, Hoàng Minh đã uống qua bao lần, chả khác gì nước ngọt. Quá tệ.
Hoàng Minh mau chóng mời cả hai vào trong, vào trong Hùng Phương mới lên tiếng nói ra việc của Hoàng Minh.
- Bán Nguyệt thụ? Ngân Nguyệt hơi mở to con mắt của hắn, vô cùng biểu cảm. Hoàng Minh gật đầu.
- Ngươi cần bao nhiêu cây, mười hay hai mươi?
Ngân Nguyệt lại hỏi.
- Một nghìn!
Hoàng Minh lại một lần nữa khẳng định chắc nịch.
- Cái gì?
Ngân Nguyệt nhảy cẫng lên. Hai mắt trừng to, mồm há rộng lộ cả hai hàm răng to chi chít, vô cùng sắc nhọn.
Hùng Phương cười lớn hô hố, ôm bụng mà cười.
Hoàng Minh nhìn biểu hiện của Ngân Nguyệt, không rõ mình đã nói sai chuyện gì? Hắn thấy ngân nguyệt phản ứng mà có chút dữ dội.
- Sao vậy NGân ca? Quá nhiều sao?.
Hoàng Minh nhỏ nhẹ hỏi. Ngân Nguyệt trừng mắt, đáp lời.
- Quá nhiều cái vòng vòng, ngươi có biết cả lãnh địa của ta cũng chỉ có một ngàn lẻ tám cây không?
Hoàng Minh lúc này mới ồ lên, hóa ra lãnh địa của Ngân nguyệt chính là toàn bộ Bán Nguyệt thụ. Hóa ra có mối liên kết này. Giờ xin một ngàn cây, khác gì nhổ cả nhà người ta mang đi. Hoàng Minh cười khổ. Không biết nói gì thêm.
Ngân Nguyệt bỗng nhiên hỏi:
- Tiểu huynh đệ, rốt cuộc ngươi cần nhiều Bán Nguyệt thụ như vậy để làm gì?
Hùng Phương cũng rất tò mò nhìn về phía Hoàng Minh. Hoàng Minh cũng không giấu, hắn kể ra việc kiến tạo Tụ Linh Thiên trận!
- Tụ Linh Thiên trận?
Cả Hùng Phương và Ngân Nguyệt đều há hốc mồm kinh ngạc đồng thanh hô lớn. Hoàng Minh cũng giật mình, hỏi:
- Sao mà hai huynh biểu cảm thế?
Hùng Phương với Ngân Nguyệt nhìn nhau một lúc,Ngân Nguyệt lên tiếng đáp lời:
- Ngươi có biết Tụ Linh Thiên trận khủng bố cỡ nào không?
- Khủng bố cỡ nào?
Hoàng Minh nhìn vẻ mặt của cả hai, có chút tò mò.
- Tụ Linh thiên trận rất khủng bố, ta nghe các lão quái vật trong sâm lâm từng kể. Tụ Linh thiên trận cần một trận pháp sư thiên tài mới có thể thiết kế. Bởi vị sự khó khăn của nó, cùng hàng tá các trận pháp nhỏ liên kết. Chỉ một sai lầm cũng có thể Hỏng cả đại trận.
- Khó khăn như vậy?
Hoàng Minh khó tin hỏi lại.
Ngân Nguyệt gật đầu, cái gật đầu của một con sư tử trông rất buồn cười, thế nhưng Hoàng Minh lại không hề để ý. Đầu óc hắn chỉ đang kinh ngạc về Tụ Linh Thiên trận.
- Đúng là khó khăn cùng cực, hơn nữa tài liệu lại thất truyền mấy ngàn năm nay.
Hùng Phương lại một lần nữa khẳng định.
- Thất truyền mấy ngàn năm?
Hoàng Minh như nhận ra điều kì lạ. Thất truyền mấy ngàn năm nay, vậy tại sao? Tại sao Chu Du lại biết đến Tụ Linh Thiên Trận. Càng đáng kinh ngạc hơn là, Cao Trang. Đúng vậy, Cao Trang lại biết đến Tụ Linh Thiên Trận, hơn nữa nàng ấy còn biết nguyên liệu, cùng cách tạo trận pháp. Hoàng Minh đầu có chút ong ong lên. Dường Như cái đầu hắn lúc này không đủ để dùng vậy.
- Tụ Linh Thiên trận, nếu được dựng thành công thì....
Hùng Phương lẩm nhẩm nói.
/797
|