Giọng của Hùng Phương tuy bé nhưng phòng yên tĩnh, Hoàng Minh vẫn là nghe rõ mồn một.
- Dựng thành công thì thế nào?
Hoàng Minh không nhịn được hỏi.
- Thì sẽ là một nơi Kinh thiên!
Ngân Nguyệt trả lời hộ Hùng Phương.
Hùng Phương gật đầu, tỏ ý đồng ý với lời nói của Ngân Nguyệt.
- Tiểu Huynh đệ, Ngươi tại sao biết được Tụ Linh Thiên trận?
Ngân Nguyệt ngay lập tức hỏi. Hoàng Minh cũng không giấu gì, hắn nói ra chuyện của Đảo, thậm chí là Cao Trang hắn cũng không giấu.
Hùng Phương hai tay vắt chéo, rơi vào suy nghĩ. Ngân Nguyệt cùng thế, hắn cũng rơi vào trầm tư, căn phòng bỗng nhiên tĩnh lặng.
- Vị Hôn thê của ngươi có chắc chắn không?
Ngân Nguyệt Bỗng chốc lên tiếng, phá tan không khí trầm mặc trong phòng.
Hoàng Minh không rõ là có hay không. Hắn chỉ biết đôi mắt của Cao Trang. Đôi mắt tự tin, vô cùng tinh tế cùng một nét gì đó hắn không nhận ra. Thế nhưng Hoàng Minh gật đầu.
Ngân Nguyệt Cùng Hùng Phương nhìn nhau.
- Ngươi thấy sao?
- Ngươi thì sao?
Cả hai nhìn chằm chằm vào nhau một lúc lâu rồi bỗng nhiên cười phá lên. Hoàng Minh còn đang không hiểu bọn hắn cười vì chuyện gì, đã thấy cả hai quay sang nhìn hắn..
- Ngươi có biết trong Hùng Thiên Sâm lâm, bọn ta được gọi là gì không?
Hoàng Minh lắc đầu, làm sao mà hắn biết được hai tên dở hơi này ở Hùng Thiên Sâm lâm được gọi là gì..
Ngân Nguyệt tiếp lời Hùng Phương, giải đáp nghi vấn.
- Chúng gọi hai bọn ta là Đồ Liều Mạng!
Đồ Liều Mạng!
Hoàng Minh hơi ngẩn ra, đây là ý gì.
- Tiểu Huynh đệ, Bán Nguyệt Sư của ta đã rơi vào sự bấp bênh cùng tuyệt chủng giống loài. Như ngươi thấy, ta mặc dù là vương, thế nhưng tu vi thì sao? ta chỉ là Kim thần hậu kì. Ha ha ha.
Ngân Nguyệt cười lớn. Thế nhưng Hoàng Minh cảm nhận được trong lòng hắn một nỗi buồn, một điểm không cam lòng. Ngân Nguyệt cùng Hùng Phương, Hai vương của một bầy đàn lớn. Thế nhưng đang rơi vào khủng hoảng, dần dần bị đào thải. Vậy thì sao không thử một lần, không thử một lần liều mạng, chơi một ván cược lớn nhất của đời bọn hắn.
- Tiểu Huynh đệ, tới lấy đi, ta giúp ngươi lấy. Chỉ cần ngươi tạo dựng thành công, ta mong ngươi cho chúng ta tới nơi đó sống.
Hoàng Minh hai mắt sáng ngời. Quá tốt. Không chỉ tạo dựng được mối quan hệ, thậm chí nếu thành công, hắn còn có cả một đội quân yêu thú cùng sống trên đảo nữa. Tội gì không nhận. Cao Trang, tất cả chỉ còn đợi nàng thôi!
Hoàng minh nhủ thầm trong lòng.
Phục Giang phái.
Một tiểu tử chạy từ ngoài vào, miệng lắp bắp kêu lớn!
- Sư huynh, sư huynh! Có chuyện rồi!
Trong điện nhỏ một thanh niên đang nằm dài trong điện, mắt đang he hé, không rõ ngủ hay chưa. Nghe tiếng gọi, hắn lầm bầm bò dậy, thấy người vào hắn lầu bầu nói:
- Có việc gì mà ầm ĩ cả lên vậy?
Thiếu niên kia quên cả hành lễ, vội nói lớn:
- Vân Nam đế quốc xảy ra chuyện, có truyền tín khẩn cấp lên cho huynh!
- Cái gì?
Thanh niên hai mắt trừng to, đứng bật dậy, trong đầu hắn như có tiếng sét đánh giữa trời quang. Hắn khựng lại một lúc rồi cất tiếng hỏi.
- Tình hình thế nào rồi?
Thiếu niên kia lắc đầu, đáp:
- Đệ không rõ, đệ đang ở ngoài điện canh gác, không ngờ có truyền tín loại gấp. Nhận ra là từ Vân Nam quốc nên đệ ngay lập tức chạy đến báo cho huynh.
Thanh niên kia không ai khác đó là Càn Thiên Hằng, thái tử của Vân Nam quốc. Hắn hiện tại còn đang bị cấm túc vì tội tranh chấp trong môn phái, không thể ra khỏi.
- Ta còn chịu cấm túc ba tháng nữa, thật không ngờ. Đệ giúp ta xuống điều tra một chút được chứ?
Càn Thiên Hằng hạ giọng xuống. Thiếu niên kia gật đầu, đáp:
- Đệ biết rồi, ngay chiều nay đệ sẽ nhận nhiệm vụ để tranh thủ đi xuống xem giúp huynh.
- Tốt, cảm ơn đệ, ta sẽ không quên ơn đệ!
Càn Thiên Hằng nói.
- Vậy đệ đi nhé!
Thiếu niên quay lưng chạy đi.
Càn Thiên Hằng nhìn bóng thiếu niên kia rời đi. Hắn lẳng lặng đi ra ngoài vườn phía sau, ánh mắt có chút sắc lạnh.
Vân Nam quốc xảy ra biến cố làm hàng chục quốc gia xung quanh nghe tin, hơn nữa quan trọng nhất là trận đấu giữa hai cao thủ Huyền Thần xuất hiện. Đáng kinh ngạc nhất là một màn phía sau được truyền đi. Đệ nhất thiên tài của Hoàng Gia, lấy tu vị ngân huyền cảnh giết chết huyền thần cảnh làm các nước rung động. Giang hồ xôn xao bàn luận. Miệng lưỡi thiên hạ thì độ phong phú thì vô cùng. Từ một chuyện có thể chế biến xào xáo ra hàng chục diễn biến khác nhau vô cùng lì kì. Thế nhưng tất cả đều biết, Hoàng Gia đã nắm quyền của Hoàng Thất, xưng vương chỉ còn là vấn đề thời gian. Mặc dù Vân Nam quốc đang hỗn loạn vô cùng, nhưng không có quốc gia nào có động tĩnh. Nhất là khi nghe tin, Huyền Thần cảnh xuất hiện. Huyền thần cảnh là cao thủ bậc nào. Chỉ có bốn năm quốc gia có huyền thần cảnh giới. Một cao thủ huyền thần đã có thể hủy diệt một quốc gia rồi.
Một quán trọ nhỏ vô cùng huyên náo. Lữ khách đi qua lườm lượm. Cái nóng oi ả khiến mọi người đều muốn ghé qua làm bát nước mát. Bàn tán câu chuyện nóng nhất hiện nay. Truyện về một thiên tài của Vân Nam quốc.
- Dựng thành công thì thế nào?
Hoàng Minh không nhịn được hỏi.
- Thì sẽ là một nơi Kinh thiên!
Ngân Nguyệt trả lời hộ Hùng Phương.
Hùng Phương gật đầu, tỏ ý đồng ý với lời nói của Ngân Nguyệt.
- Tiểu Huynh đệ, Ngươi tại sao biết được Tụ Linh Thiên trận?
Ngân Nguyệt ngay lập tức hỏi. Hoàng Minh cũng không giấu gì, hắn nói ra chuyện của Đảo, thậm chí là Cao Trang hắn cũng không giấu.
Hùng Phương hai tay vắt chéo, rơi vào suy nghĩ. Ngân Nguyệt cùng thế, hắn cũng rơi vào trầm tư, căn phòng bỗng nhiên tĩnh lặng.
- Vị Hôn thê của ngươi có chắc chắn không?
Ngân Nguyệt Bỗng chốc lên tiếng, phá tan không khí trầm mặc trong phòng.
Hoàng Minh không rõ là có hay không. Hắn chỉ biết đôi mắt của Cao Trang. Đôi mắt tự tin, vô cùng tinh tế cùng một nét gì đó hắn không nhận ra. Thế nhưng Hoàng Minh gật đầu.
Ngân Nguyệt Cùng Hùng Phương nhìn nhau.
- Ngươi thấy sao?
- Ngươi thì sao?
Cả hai nhìn chằm chằm vào nhau một lúc lâu rồi bỗng nhiên cười phá lên. Hoàng Minh còn đang không hiểu bọn hắn cười vì chuyện gì, đã thấy cả hai quay sang nhìn hắn..
- Ngươi có biết trong Hùng Thiên Sâm lâm, bọn ta được gọi là gì không?
Hoàng Minh lắc đầu, làm sao mà hắn biết được hai tên dở hơi này ở Hùng Thiên Sâm lâm được gọi là gì..
Ngân Nguyệt tiếp lời Hùng Phương, giải đáp nghi vấn.
- Chúng gọi hai bọn ta là Đồ Liều Mạng!
Đồ Liều Mạng!
Hoàng Minh hơi ngẩn ra, đây là ý gì.
- Tiểu Huynh đệ, Bán Nguyệt Sư của ta đã rơi vào sự bấp bênh cùng tuyệt chủng giống loài. Như ngươi thấy, ta mặc dù là vương, thế nhưng tu vi thì sao? ta chỉ là Kim thần hậu kì. Ha ha ha.
Ngân Nguyệt cười lớn. Thế nhưng Hoàng Minh cảm nhận được trong lòng hắn một nỗi buồn, một điểm không cam lòng. Ngân Nguyệt cùng Hùng Phương, Hai vương của một bầy đàn lớn. Thế nhưng đang rơi vào khủng hoảng, dần dần bị đào thải. Vậy thì sao không thử một lần, không thử một lần liều mạng, chơi một ván cược lớn nhất của đời bọn hắn.
- Tiểu Huynh đệ, tới lấy đi, ta giúp ngươi lấy. Chỉ cần ngươi tạo dựng thành công, ta mong ngươi cho chúng ta tới nơi đó sống.
Hoàng Minh hai mắt sáng ngời. Quá tốt. Không chỉ tạo dựng được mối quan hệ, thậm chí nếu thành công, hắn còn có cả một đội quân yêu thú cùng sống trên đảo nữa. Tội gì không nhận. Cao Trang, tất cả chỉ còn đợi nàng thôi!
Hoàng minh nhủ thầm trong lòng.
Phục Giang phái.
Một tiểu tử chạy từ ngoài vào, miệng lắp bắp kêu lớn!
- Sư huynh, sư huynh! Có chuyện rồi!
Trong điện nhỏ một thanh niên đang nằm dài trong điện, mắt đang he hé, không rõ ngủ hay chưa. Nghe tiếng gọi, hắn lầm bầm bò dậy, thấy người vào hắn lầu bầu nói:
- Có việc gì mà ầm ĩ cả lên vậy?
Thiếu niên kia quên cả hành lễ, vội nói lớn:
- Vân Nam đế quốc xảy ra chuyện, có truyền tín khẩn cấp lên cho huynh!
- Cái gì?
Thanh niên hai mắt trừng to, đứng bật dậy, trong đầu hắn như có tiếng sét đánh giữa trời quang. Hắn khựng lại một lúc rồi cất tiếng hỏi.
- Tình hình thế nào rồi?
Thiếu niên kia lắc đầu, đáp:
- Đệ không rõ, đệ đang ở ngoài điện canh gác, không ngờ có truyền tín loại gấp. Nhận ra là từ Vân Nam quốc nên đệ ngay lập tức chạy đến báo cho huynh.
Thanh niên kia không ai khác đó là Càn Thiên Hằng, thái tử của Vân Nam quốc. Hắn hiện tại còn đang bị cấm túc vì tội tranh chấp trong môn phái, không thể ra khỏi.
- Ta còn chịu cấm túc ba tháng nữa, thật không ngờ. Đệ giúp ta xuống điều tra một chút được chứ?
Càn Thiên Hằng hạ giọng xuống. Thiếu niên kia gật đầu, đáp:
- Đệ biết rồi, ngay chiều nay đệ sẽ nhận nhiệm vụ để tranh thủ đi xuống xem giúp huynh.
- Tốt, cảm ơn đệ, ta sẽ không quên ơn đệ!
Càn Thiên Hằng nói.
- Vậy đệ đi nhé!
Thiếu niên quay lưng chạy đi.
Càn Thiên Hằng nhìn bóng thiếu niên kia rời đi. Hắn lẳng lặng đi ra ngoài vườn phía sau, ánh mắt có chút sắc lạnh.
Vân Nam quốc xảy ra biến cố làm hàng chục quốc gia xung quanh nghe tin, hơn nữa quan trọng nhất là trận đấu giữa hai cao thủ Huyền Thần xuất hiện. Đáng kinh ngạc nhất là một màn phía sau được truyền đi. Đệ nhất thiên tài của Hoàng Gia, lấy tu vị ngân huyền cảnh giết chết huyền thần cảnh làm các nước rung động. Giang hồ xôn xao bàn luận. Miệng lưỡi thiên hạ thì độ phong phú thì vô cùng. Từ một chuyện có thể chế biến xào xáo ra hàng chục diễn biến khác nhau vô cùng lì kì. Thế nhưng tất cả đều biết, Hoàng Gia đã nắm quyền của Hoàng Thất, xưng vương chỉ còn là vấn đề thời gian. Mặc dù Vân Nam quốc đang hỗn loạn vô cùng, nhưng không có quốc gia nào có động tĩnh. Nhất là khi nghe tin, Huyền Thần cảnh xuất hiện. Huyền thần cảnh là cao thủ bậc nào. Chỉ có bốn năm quốc gia có huyền thần cảnh giới. Một cao thủ huyền thần đã có thể hủy diệt một quốc gia rồi.
Một quán trọ nhỏ vô cùng huyên náo. Lữ khách đi qua lườm lượm. Cái nóng oi ả khiến mọi người đều muốn ghé qua làm bát nước mát. Bàn tán câu chuyện nóng nhất hiện nay. Truyện về một thiên tài của Vân Nam quốc.
/797
|