Năm tên đại hán hung dữ kia bỗng chốc kinh hãi. Rõ ràng khung cảnh xung quanh bọn hắn đều bị thay đổi.
- Đại ca, nhị ca...
Tiếng gọi thất thanh của một tên vang lên. Hắn đang sợ hãi nhìn về xung quanh mình. Hiện tại hắn lúc này không ngờ đang bị vây trong một gian phòng nhỏ, bốn phía là bốn bức tường đá vô cùng rắn chắc. Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Bỗng nhiên một loạt tiễn từ trong bức tường đối diện phóng tới, tên hán tử này vẻ mặt biến sắc, nhanh chóng lộn một vòng tránh né, chật vật tránh thoát được. Da đầu hắn lúc này đã tê rần lại, không ngờ lại có cơ quan. Còn chưa kịp định thần, một loạt kiếm quang phá không mà lao tới, nhanh chóng chém phá bả vai hắn, máu tươi tuôn ra, hắn kêu lên thảm thiết, không ngừng lui về phía sau. Thế nhưng vừa lui về bức tường phía sau, phát hiện từ bức tường nhô ra vô số gai nhọn, đáng sợ đến cùng cực. Không chỉ hắn, bốn tên còn lại cũng đang lâm vào cảnh tượng tương tự. Bọn hắn cũng không biết đã trải qua bao lâu, chỉ biết là lúc nào cũng rơi vào tình huống thập tử nhất sinh, chỉ cần sơ hở một chút là mạng nhỏ coi như xong. Tin thần mỗi người căng thẳng như dây đàn. Nỗi sợ hãi tràn ngập đầu óc.
Hoàng Minh ngồi tựa vào gốc cây, khóe miệng mỉm cười. Nhìn về phía năm tên đại hán hung ác kia đang khổ sở vô cùng. Chỉ thấy trong khoảng đất trống phía trước, mỗi tên tráng hán hung dữ kia đang không ngừng lăn lộn, nhảy lên, sau đó lại nằm rạp ra, các loại tư thế liên tục thi triển. Kinh ngạc nhất là đám người này chỉ di chuyển trong phạm vi có hai mét vuông mà thôi. Ánh mắt kẻ nào cũng tràn ngập sợ hãi. Quần áo đã bê bết đát cát, khổ không thể tả.
Hoàng Minh lần đầu sử dụng ảo thuật, từ khi lên tới Nguyên Anh kì hắn vẫn chưa lần nào sử dụng. Hiện tại thử nghiệm trên đầu năm tên này, kết quả coi như là hài lòng. Hiện tại mặc dù Hoàng Minh vẫn chỉ là Nguyên Anh trung kì, thế nhưng thực lực của hắn đã viễn siêu đồng cấp, gần như là vô địch. Thậm chí có thể vượt cấp khiêu chiến với Hóa Thần tu sĩ.
Nửa tiếng rốt cục trôi qua, năm tên kia cuối cùng cũng nằm bẹt ở trên đất, khuôn mặt cắt không còn một giọt máu. Sau khi nhìn thấy thân thể mình vẫn còn lành lặn, chỉ có một đám đất cát thì đều kinh ngạc sợ hãi. Rất nhanh bọn hắn thấy thanh niên kia đang ngồi dưới gốc cây, hờ hững nhìn bọn hắn, chẳng khác nào đang nhìn một đám trẻ con nghịch ngợm thì khiếp sợ không thôi. Không cần nói cũng biết, năm tên ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thấy vẻ mặt cũng thân thể cả bọn không khác nhau là mấy thì bất giác rùng mình. Đáng sợ, quá đáng sợ. Bọn hắn lúc này làm sao không nhận ra đối phương kinh khủng chứ. Vậy mà khi nãy còn định cướp đối phương sủng vật.
- Tiền bối tha mạng!
Tên đại ca quỳ xuống đất, dập đầu mà hô. Bốn tên còn lại cũng đều quỳ mọp xuống. Lão đại của bọn hắn đều quỳ rồi, còn ai dám nói gì. Vị thanh niên kia rõ ràng tuổi đời chưa đến hai mươi đâu, vậy mà không cần ra tay, một ánh mắt cũng có thể khiến bọn hắn khổ sở như vậy. Nếu người ta thật sự động thủ, bọn hắn làm sao còn sống đến bây giờ chứ. Trẻ tuổi thì sao, có khi lại là lão bất tử nào đó cãi lão hoàn đồng ấy chứ. Lập tức cả năm tên tráng hán hung dữ lực lưỡng như thế liên tục dập đầu xin tha mạng. Hoàng Minh cũng không có ý định giết năm tên này, thậm chí có chút chủ ý khác.
Xoạt!
Một lọ đan dược ném tới trước mặt tên đại ca kia. Hắn giật mình kinh hãi, nhìn về phía Hoàng Minh.
- Mỗi tên một viên!
Hoàng Minh hờ hững nói.
Tên đại ca này kinh sợ rồi, không lẽ là độc dược, chẳng nhẽ hắn muốn độc bọn ta, hay là muốn lấy bọn ta thử độc. Một đám ý nghĩ hiện ra trong đầu hắn, thế nhưng bọn hắn có thể phản kháng sao?
Hoàng Minh hai mắt híp lại, có chút không vui. Tên đại ca kia cắn chặt răng, cũng tại hắn, tự nhiên đang yên đang lành kéo đến trêu chọc tiểu tổ tông này làm gì chứ. Lúc này hắn ngay cả một tia liều mạng cũng không dám. Người ta một ánh mắt đã khiến cả năm huynh đệ bọn hắn đều đỡ không nổi, liều mạng được sao?
Hắn chậm rãi lấy ra năm viên đan dược màu trắng bên trong lọ, phát cho mỗi tên một viên. Cả đám vẻ mặt như trái mướp đắng, không cam tâm mà ném vào trong miệng, nuốt xuống.
Ầm ầm, một luồng khí tức mạnh mẽ khiến cả năm tên đều thất kinh sợ hãi. Nguồn năng lượng ba động khủng bố này lập tức đánh tan tu vi hiện tại của bọn hắn, lập tức đề thăng lên một tầng cao hơn. Cả năm đều thất sắc, không thể nào tin tưởng được. Vẻ mặt sợ hãi, đúng vậy, chỉ có sợ hãi mà thôi.
- Tiền bối, đây là?
Tên đại ca kia nước mắt rơi xuống, hắn khóc, thật sự là khóc. Hắn đã bị kẹt tại cảnh giới Nguyên Anh trung kì năm năm rồi. Hiện tại không ngờ một viên đan dược lại có thể giúp hắn đột phá lên tới Nguyên Anh hậu kì. Đây thật là điều mà hắn không dám nghĩ tới.
- Đại ca, nhị ca...
Tiếng gọi thất thanh của một tên vang lên. Hắn đang sợ hãi nhìn về xung quanh mình. Hiện tại hắn lúc này không ngờ đang bị vây trong một gian phòng nhỏ, bốn phía là bốn bức tường đá vô cùng rắn chắc. Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Bỗng nhiên một loạt tiễn từ trong bức tường đối diện phóng tới, tên hán tử này vẻ mặt biến sắc, nhanh chóng lộn một vòng tránh né, chật vật tránh thoát được. Da đầu hắn lúc này đã tê rần lại, không ngờ lại có cơ quan. Còn chưa kịp định thần, một loạt kiếm quang phá không mà lao tới, nhanh chóng chém phá bả vai hắn, máu tươi tuôn ra, hắn kêu lên thảm thiết, không ngừng lui về phía sau. Thế nhưng vừa lui về bức tường phía sau, phát hiện từ bức tường nhô ra vô số gai nhọn, đáng sợ đến cùng cực. Không chỉ hắn, bốn tên còn lại cũng đang lâm vào cảnh tượng tương tự. Bọn hắn cũng không biết đã trải qua bao lâu, chỉ biết là lúc nào cũng rơi vào tình huống thập tử nhất sinh, chỉ cần sơ hở một chút là mạng nhỏ coi như xong. Tin thần mỗi người căng thẳng như dây đàn. Nỗi sợ hãi tràn ngập đầu óc.
Hoàng Minh ngồi tựa vào gốc cây, khóe miệng mỉm cười. Nhìn về phía năm tên đại hán hung ác kia đang khổ sở vô cùng. Chỉ thấy trong khoảng đất trống phía trước, mỗi tên tráng hán hung dữ kia đang không ngừng lăn lộn, nhảy lên, sau đó lại nằm rạp ra, các loại tư thế liên tục thi triển. Kinh ngạc nhất là đám người này chỉ di chuyển trong phạm vi có hai mét vuông mà thôi. Ánh mắt kẻ nào cũng tràn ngập sợ hãi. Quần áo đã bê bết đát cát, khổ không thể tả.
Hoàng Minh lần đầu sử dụng ảo thuật, từ khi lên tới Nguyên Anh kì hắn vẫn chưa lần nào sử dụng. Hiện tại thử nghiệm trên đầu năm tên này, kết quả coi như là hài lòng. Hiện tại mặc dù Hoàng Minh vẫn chỉ là Nguyên Anh trung kì, thế nhưng thực lực của hắn đã viễn siêu đồng cấp, gần như là vô địch. Thậm chí có thể vượt cấp khiêu chiến với Hóa Thần tu sĩ.
Nửa tiếng rốt cục trôi qua, năm tên kia cuối cùng cũng nằm bẹt ở trên đất, khuôn mặt cắt không còn một giọt máu. Sau khi nhìn thấy thân thể mình vẫn còn lành lặn, chỉ có một đám đất cát thì đều kinh ngạc sợ hãi. Rất nhanh bọn hắn thấy thanh niên kia đang ngồi dưới gốc cây, hờ hững nhìn bọn hắn, chẳng khác nào đang nhìn một đám trẻ con nghịch ngợm thì khiếp sợ không thôi. Không cần nói cũng biết, năm tên ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thấy vẻ mặt cũng thân thể cả bọn không khác nhau là mấy thì bất giác rùng mình. Đáng sợ, quá đáng sợ. Bọn hắn lúc này làm sao không nhận ra đối phương kinh khủng chứ. Vậy mà khi nãy còn định cướp đối phương sủng vật.
- Tiền bối tha mạng!
Tên đại ca quỳ xuống đất, dập đầu mà hô. Bốn tên còn lại cũng đều quỳ mọp xuống. Lão đại của bọn hắn đều quỳ rồi, còn ai dám nói gì. Vị thanh niên kia rõ ràng tuổi đời chưa đến hai mươi đâu, vậy mà không cần ra tay, một ánh mắt cũng có thể khiến bọn hắn khổ sở như vậy. Nếu người ta thật sự động thủ, bọn hắn làm sao còn sống đến bây giờ chứ. Trẻ tuổi thì sao, có khi lại là lão bất tử nào đó cãi lão hoàn đồng ấy chứ. Lập tức cả năm tên tráng hán hung dữ lực lưỡng như thế liên tục dập đầu xin tha mạng. Hoàng Minh cũng không có ý định giết năm tên này, thậm chí có chút chủ ý khác.
Xoạt!
Một lọ đan dược ném tới trước mặt tên đại ca kia. Hắn giật mình kinh hãi, nhìn về phía Hoàng Minh.
- Mỗi tên một viên!
Hoàng Minh hờ hững nói.
Tên đại ca này kinh sợ rồi, không lẽ là độc dược, chẳng nhẽ hắn muốn độc bọn ta, hay là muốn lấy bọn ta thử độc. Một đám ý nghĩ hiện ra trong đầu hắn, thế nhưng bọn hắn có thể phản kháng sao?
Hoàng Minh hai mắt híp lại, có chút không vui. Tên đại ca kia cắn chặt răng, cũng tại hắn, tự nhiên đang yên đang lành kéo đến trêu chọc tiểu tổ tông này làm gì chứ. Lúc này hắn ngay cả một tia liều mạng cũng không dám. Người ta một ánh mắt đã khiến cả năm huynh đệ bọn hắn đều đỡ không nổi, liều mạng được sao?
Hắn chậm rãi lấy ra năm viên đan dược màu trắng bên trong lọ, phát cho mỗi tên một viên. Cả đám vẻ mặt như trái mướp đắng, không cam tâm mà ném vào trong miệng, nuốt xuống.
Ầm ầm, một luồng khí tức mạnh mẽ khiến cả năm tên đều thất kinh sợ hãi. Nguồn năng lượng ba động khủng bố này lập tức đánh tan tu vi hiện tại của bọn hắn, lập tức đề thăng lên một tầng cao hơn. Cả năm đều thất sắc, không thể nào tin tưởng được. Vẻ mặt sợ hãi, đúng vậy, chỉ có sợ hãi mà thôi.
- Tiền bối, đây là?
Tên đại ca kia nước mắt rơi xuống, hắn khóc, thật sự là khóc. Hắn đã bị kẹt tại cảnh giới Nguyên Anh trung kì năm năm rồi. Hiện tại không ngờ một viên đan dược lại có thể giúp hắn đột phá lên tới Nguyên Anh hậu kì. Đây thật là điều mà hắn không dám nghĩ tới.
/797
|