Các ngươi có biết vừa phục dụng vật gì sao?
Hoàng Minh nhàn nhạt hỏi. Cả năm người đều thu lại vẻ vui sướng, lắc đầu.
- Tiền bối, chúng ta...
Tên đại ca kia hai mắt lại ánh lên vẻ kính sợ không thể che dấu. Hoàng Minh cầm lấy một ngọn cỏ, khẽ đưa lên miệng mà tùy ý cắn. Năm người không thấy hắn nói gì, cũng không dám nhúc nhích chút nào. Thời gian cứ đi qua khiến bọn hắn vô cùng luống cuống.
- Các ngươi trình bày một chút!
Hoàng Minh rốt cuộc lên tiếng. Cả năm tên đại hán lập tức thở ra một ngụm khí. Lên tiếng lúc này tự nhiên chính là tên đại ca cầm đầu:
- Tiền bối, Ta là Cáp Sâm, sau ta là Cáp Vân, Cáp Đốn, Cáp Kiệt, Cáp Vĩ. Chúng ta là huynh đệ một nhà. Hiện tại ra ngoài lăn lộn, cũng chỉ là một nhóm cướp nho nhỏ bên trong Biên Hòa sâm lâm này mà thôi. Tu vi của năm huynh đệ ta cũng thuộc vào tầng lớp hạng trung bình, thế nên là...
Hoàng Minh giơ tay lên làm hắn lập tức ngừng lại, ánh mắt lo lắng nhìn về Hoàng Minh. Sợ rằng hắn vừa nói câu gì đó làm vị tổ tông này chán ghét. Hoàng Minh ánh mắt lúc này hờ hững, đoạn nói:
- Các ngươi vừa phục dụng một viên Thượng Anh đan, các ngươi có biết?
Hoàng Minh vừa lên tiếng làm cho cả bọn như rơi vào ngây ngốc. Thượng Anh đan, không phải hai ngày nay đang làm ầm ĩ toàn bộ đại lục hay sao? Lập tức cả năm người đều kinh hãi, vẻ mặt ngốc nghếch vô cùng. Thượng Anh Đan, bọn hắn vừa phục dụng một viên Thượng Anh đan. Thảo nào hiệu quả lập tức như thế hiển ra, so với tin tức đồn đại không khác nhau là mấy. Hoàng Minh không muốn mất thêm thì giờ, nói luôn:
- Ta đang cần một đám thủ hạ, hiện tại các ngươi có một cơ hội.
Hoàng Minh vừa nói đến đây, tên Đại ca Cáp Sâm lập tức dập đầu liên tục ba cái, miệng hô lớn:
- Tiền bối, chúng ta nguyện ý vì ngài mà chiến đấu, tùy ngài sai bảo, sống chết không từ!
Cáp Sâm không hổ là lão đại trong năm huynh đệ, đầu óc vô cùng nhanh nhậy. Đám đệ đệ của hắn thấy đại ca đã lên tiếng, cũng ngay lập tức vừa dập đầu vừa hô:
- Tiền bối, chúng ta nguyện ý a!
- Tiền bối, chỉ cần ngài ra lệnh, chúng ta tuyệt đối thi hành!
Hoàng Minh mỉm cười, đám người này tuy hung ác, giết người không gớm tay, thế nhưng có thể sinh hoạt tại một sâm lâm, cướp bóc mà sinh sống, hiển nhiên có thể dùng được. Chỉ cần hắn bày ra thực lực của mình, cùng đem ra lợi ích khiến bọn hắn động tâm, nhất định có thể khiến đám người này đỏ mắt mà đi theo.
- Gọi thiếu gia!
Hoàng Minh chỉnh lại, hắn đã quen với câu thiếu gia này. Lập tức năm người vâng dạ đồng thanh hô:
- Vâng, thiếu gia!
Hoàng Minh gật gật đầu, đứng dậy quay đầu rời đi. Năm huynh đệ Cáp Sâm, Cáp Đốn, Cáp Vân, Cáp Vĩ, Cáp Kiệt vội vã đứng dậy, chạy theo đi phía sau Hoàng Minh. Bọn hắn cho dù có ngu cũng hiểu được, vị thiếu gia trước mắt này chính là một tồn tại khủng bố. Có thể đi theo làm tay sai cho hạng người này, chính là vinh dự vô cùng. Nhất là bọn hắn vừa chứng kiến qua sự khủng bố của đối phương. Hơn hết là vị thiếu gia này vung tay là một đám Thượng Anh đan. Chứng tỏ là hắn không hề coi trọng đan dược loại này. Cáp Sâm trong lòng đã sung sướng đến phát điên rồi, khóe miệng cứ cười hề hề.
Hoàng Minh lần này rời khỏi Biên Hòa sâm lâm, thế nhưng phía sau hắn lúc này lại có thêm năm siêu cấp bảo tiêu hung hãn ngưu bức vô cùng.
- Thiếu gia, chúng ta bây giờ đi đâu?
Cáp Sâm cung kính mà lên tiếng hỏi thăm Hoàng Minh. Hoàng Minh lúc này đã thu hết pokemon vào trong đai lưng rồi, nghe Cáp Sâm hỏi, cũng trả lời luôn:
- Bá Ngã thành!
Hoàng Minh nói xong liền triệu hồi Tử Dạ, nhanh chóng nhảy lên trên lưng nó. Năm huynh đệ Cáp Sâm cũng nhanh chóng triệu hồi ra sủng thú của mình. Bọn hắn dẫu sao cũng lăn lộn tại Biên Hòa sâm lâm, một kiện thú cưỡi là nhất định phải có. Cũng không phải bọn hắn không muốn phi hành, phi hành rất tốn linh lực, trong thời điểm không cần thiết, nhất định phải bảo tồn thực lực. Sáu người Hoàng Minh tốc độ cũng không nhanh, dù sao cũng không cần gấp. Tốc độ bình thường thế này cũng chập tối là đến Bá Ngã thành mà thôi.
- Thiếu gia, chúng ta có cần tăng thêm tốc độ không?
Cáp Sâm lên tiếng hỏi thăm. Hoàng Minh lắc đầu, nói:
- Không vội, cứ bình tĩnh mà đi!
Thấy Hoàng Minh đã nói, Cáp Sâm cũng không hỏi thêm, chậm rãi cùng huynh đệ đi theo phía sau Hoàng Minh. Tử Dạ của Hoàng Minh vô cùng chói mắt, một màu đen tuyền, xung quanh lại phát ra những tia lôi điện. Năm huynh đệ Cáp Sâm đám người đều hâm mộ không thôi. Bọn hắn nhìn vào Tử Dạ càng là cảm thấy chính mình đi theo vị Thiếu gia này nhất định là tiền đồ vô lượng. Dù sao cũng không ai muốn đi làm cướp mãi cả. Chỉ là bọn hắn căn cơ thiên phú không tốt. Năm nay đều đã trên ba mươi, nhất là Cáp Sâm năm nay đã ba mươi tám. Thuộc về loại bình thường tu sĩ mà thôi.
- Phía trước phát sinh chiến đấu!
Cáp Vân bỗng chốc lên tiếng. Hoàng Minh cũng nhận ra phát sinh chiến đấu trước mặt. Hắn cũng không định dừng lại. Mấy chuyện phát sinh cướp bóc trong sâm lâm này nhiều lắm. Nếu không phải đụng tới Hoàng Minh, hắn cũng là lười quản. Thế nhưng chính là lúc sắp đi qua, ánh mắt Hoàng Minh bỗng chốc dừng lại, trong đầu không khỏi kinh ngạc nhìn về trận chiến ở giữa trung tâm kia, một thân ảnh đơn bạc đang đấu cùng bốn năm thân ảnh khác. Hoàng Minh khóe miệng không khỏi mỉm cười:
- Là hắn!!!
Hoàng Minh nhàn nhạt hỏi. Cả năm người đều thu lại vẻ vui sướng, lắc đầu.
- Tiền bối, chúng ta...
Tên đại ca kia hai mắt lại ánh lên vẻ kính sợ không thể che dấu. Hoàng Minh cầm lấy một ngọn cỏ, khẽ đưa lên miệng mà tùy ý cắn. Năm người không thấy hắn nói gì, cũng không dám nhúc nhích chút nào. Thời gian cứ đi qua khiến bọn hắn vô cùng luống cuống.
- Các ngươi trình bày một chút!
Hoàng Minh rốt cuộc lên tiếng. Cả năm tên đại hán lập tức thở ra một ngụm khí. Lên tiếng lúc này tự nhiên chính là tên đại ca cầm đầu:
- Tiền bối, Ta là Cáp Sâm, sau ta là Cáp Vân, Cáp Đốn, Cáp Kiệt, Cáp Vĩ. Chúng ta là huynh đệ một nhà. Hiện tại ra ngoài lăn lộn, cũng chỉ là một nhóm cướp nho nhỏ bên trong Biên Hòa sâm lâm này mà thôi. Tu vi của năm huynh đệ ta cũng thuộc vào tầng lớp hạng trung bình, thế nên là...
Hoàng Minh giơ tay lên làm hắn lập tức ngừng lại, ánh mắt lo lắng nhìn về Hoàng Minh. Sợ rằng hắn vừa nói câu gì đó làm vị tổ tông này chán ghét. Hoàng Minh ánh mắt lúc này hờ hững, đoạn nói:
- Các ngươi vừa phục dụng một viên Thượng Anh đan, các ngươi có biết?
Hoàng Minh vừa lên tiếng làm cho cả bọn như rơi vào ngây ngốc. Thượng Anh đan, không phải hai ngày nay đang làm ầm ĩ toàn bộ đại lục hay sao? Lập tức cả năm người đều kinh hãi, vẻ mặt ngốc nghếch vô cùng. Thượng Anh Đan, bọn hắn vừa phục dụng một viên Thượng Anh đan. Thảo nào hiệu quả lập tức như thế hiển ra, so với tin tức đồn đại không khác nhau là mấy. Hoàng Minh không muốn mất thêm thì giờ, nói luôn:
- Ta đang cần một đám thủ hạ, hiện tại các ngươi có một cơ hội.
Hoàng Minh vừa nói đến đây, tên Đại ca Cáp Sâm lập tức dập đầu liên tục ba cái, miệng hô lớn:
- Tiền bối, chúng ta nguyện ý vì ngài mà chiến đấu, tùy ngài sai bảo, sống chết không từ!
Cáp Sâm không hổ là lão đại trong năm huynh đệ, đầu óc vô cùng nhanh nhậy. Đám đệ đệ của hắn thấy đại ca đã lên tiếng, cũng ngay lập tức vừa dập đầu vừa hô:
- Tiền bối, chúng ta nguyện ý a!
- Tiền bối, chỉ cần ngài ra lệnh, chúng ta tuyệt đối thi hành!
Hoàng Minh mỉm cười, đám người này tuy hung ác, giết người không gớm tay, thế nhưng có thể sinh hoạt tại một sâm lâm, cướp bóc mà sinh sống, hiển nhiên có thể dùng được. Chỉ cần hắn bày ra thực lực của mình, cùng đem ra lợi ích khiến bọn hắn động tâm, nhất định có thể khiến đám người này đỏ mắt mà đi theo.
- Gọi thiếu gia!
Hoàng Minh chỉnh lại, hắn đã quen với câu thiếu gia này. Lập tức năm người vâng dạ đồng thanh hô:
- Vâng, thiếu gia!
Hoàng Minh gật gật đầu, đứng dậy quay đầu rời đi. Năm huynh đệ Cáp Sâm, Cáp Đốn, Cáp Vân, Cáp Vĩ, Cáp Kiệt vội vã đứng dậy, chạy theo đi phía sau Hoàng Minh. Bọn hắn cho dù có ngu cũng hiểu được, vị thiếu gia trước mắt này chính là một tồn tại khủng bố. Có thể đi theo làm tay sai cho hạng người này, chính là vinh dự vô cùng. Nhất là bọn hắn vừa chứng kiến qua sự khủng bố của đối phương. Hơn hết là vị thiếu gia này vung tay là một đám Thượng Anh đan. Chứng tỏ là hắn không hề coi trọng đan dược loại này. Cáp Sâm trong lòng đã sung sướng đến phát điên rồi, khóe miệng cứ cười hề hề.
Hoàng Minh lần này rời khỏi Biên Hòa sâm lâm, thế nhưng phía sau hắn lúc này lại có thêm năm siêu cấp bảo tiêu hung hãn ngưu bức vô cùng.
- Thiếu gia, chúng ta bây giờ đi đâu?
Cáp Sâm cung kính mà lên tiếng hỏi thăm Hoàng Minh. Hoàng Minh lúc này đã thu hết pokemon vào trong đai lưng rồi, nghe Cáp Sâm hỏi, cũng trả lời luôn:
- Bá Ngã thành!
Hoàng Minh nói xong liền triệu hồi Tử Dạ, nhanh chóng nhảy lên trên lưng nó. Năm huynh đệ Cáp Sâm cũng nhanh chóng triệu hồi ra sủng thú của mình. Bọn hắn dẫu sao cũng lăn lộn tại Biên Hòa sâm lâm, một kiện thú cưỡi là nhất định phải có. Cũng không phải bọn hắn không muốn phi hành, phi hành rất tốn linh lực, trong thời điểm không cần thiết, nhất định phải bảo tồn thực lực. Sáu người Hoàng Minh tốc độ cũng không nhanh, dù sao cũng không cần gấp. Tốc độ bình thường thế này cũng chập tối là đến Bá Ngã thành mà thôi.
- Thiếu gia, chúng ta có cần tăng thêm tốc độ không?
Cáp Sâm lên tiếng hỏi thăm. Hoàng Minh lắc đầu, nói:
- Không vội, cứ bình tĩnh mà đi!
Thấy Hoàng Minh đã nói, Cáp Sâm cũng không hỏi thêm, chậm rãi cùng huynh đệ đi theo phía sau Hoàng Minh. Tử Dạ của Hoàng Minh vô cùng chói mắt, một màu đen tuyền, xung quanh lại phát ra những tia lôi điện. Năm huynh đệ Cáp Sâm đám người đều hâm mộ không thôi. Bọn hắn nhìn vào Tử Dạ càng là cảm thấy chính mình đi theo vị Thiếu gia này nhất định là tiền đồ vô lượng. Dù sao cũng không ai muốn đi làm cướp mãi cả. Chỉ là bọn hắn căn cơ thiên phú không tốt. Năm nay đều đã trên ba mươi, nhất là Cáp Sâm năm nay đã ba mươi tám. Thuộc về loại bình thường tu sĩ mà thôi.
- Phía trước phát sinh chiến đấu!
Cáp Vân bỗng chốc lên tiếng. Hoàng Minh cũng nhận ra phát sinh chiến đấu trước mặt. Hắn cũng không định dừng lại. Mấy chuyện phát sinh cướp bóc trong sâm lâm này nhiều lắm. Nếu không phải đụng tới Hoàng Minh, hắn cũng là lười quản. Thế nhưng chính là lúc sắp đi qua, ánh mắt Hoàng Minh bỗng chốc dừng lại, trong đầu không khỏi kinh ngạc nhìn về trận chiến ở giữa trung tâm kia, một thân ảnh đơn bạc đang đấu cùng bốn năm thân ảnh khác. Hoàng Minh khóe miệng không khỏi mỉm cười:
- Là hắn!!!
/797
|