- Hừ, tiểu tử muốn gây phiền phức cho bọn ta hả?
Một tiếng hừ lạnh vang lên bên tai. Hoàng Minh lập tức thu lại thần thức của mình. Hắn không nghĩ là Thần thức của mình lại làm cho mấy tên mặc giáp sắt kia chú ý.
Đông Phương Sơn liếc mắt một cái sau đó nói:
- Ta quên không nhắc ngươi không được tự tiện phóng ra thần thức.
- Vì sao vậy?
Hoàng Minh tò mò hỏi. Đông Phương Sơn nhanh chóng trả lời:
- Chúng ta đang phi hành trên tầng không. Tu vi của ngươi mới chỉ là hạ vị thần, nếu phát ra thần thức rất dễ bị đám cướp mắt mù kia tới hỏi thăm làm chậm trễ hành trình! Đám người kia lại lười đi giải quyết!
Hoàng Minh gật đầu, ra là vậy. Hoàng Minh cũng cảm nhận được tu vi của bốn tên này mạnh hơn hắn, Có lẽ đều là trung vị thần.
- Đông Phương Huynh, vậy hiện tại chúng ta nên làm gì?
- Chờ thôi, để xem lần ày chúng ta sẽ được xếp vào bộ lạc nào!
Đông Phương Sơn cười cười, ánh mắt lại hướng ra bên ngoài.
Hắn không nói nữa, Hoàng Minh cũng không có hỏi thêm. Kim trúc sinh mệnh bay đúng mười ngày, rốt cuộc cũng đã tới một địa phương thì dừng lại.
- Đây là của các ngươi Tử Tinh thạch, cầm lấy sử dụng cho tốt!
Mỗi người rời khỏi phi thuyền đều được phát cho hai viên tử tinh thạch. Hoàng Minh cầm hai viên tử tinh thạch trong tay có chút kinh ngạc. Hai viên tử tinh thạch này chứa một dạng năng lượng kì lạ, có lẽ dùng để tu luyện. Nhưng Hoàng Minh hắn có cần phải hấp thu năng lượng đâu. Thế nhưng nghe Đông Phương Sơn nói đây chính là đơn vị tiền tệ của tiên giới thì cũng thu lấy.
Mười hai người đứng từ xa quan sát. Thấy bốn tên trung niên kia gặp một người đã có tuổi mà nói chuyện. Rất nhanh sau đó bọn hắn lên phi thuyền rơi đi, để lại mười hai phi thăng giả lần này. Lão nhân tóc hoa râm kia bay tới trước mặt mười hai người mà nói:
- Xin chào, ta là Hoa Dung Tác, tới đây tiếp nhận các ngươi tiến vào bộ lạc Hanh Khê. Tại đây các ngươi có thể giao ra hai viên tử tinh thạch để gia nhập bộ lạc. Hoặc cũng có thể các ngươi tự mình rời đi, gia nhập các ngươi muốn bộ lạc.
Hoa Dung Tác nói xong mỉm cười thân thiện chờ đợi. Một kẻ trong số mười hai người lên tiếng:
- Tại sao chúng ta phải giao ra tử tinh thạch?
Hoa Dung Tác gật đầu, như đã quen với cảnh này cho nên không chút tức giận trả lời:
- Hai tử tinh thạch chính là phia gia nhập bộ lạc của Phi thăng giả. Gia nhập bộ lạc các ngươi sẽ được bảo hộ, có một nơi yên tĩnh tu luyện sớm ngày trở thanh trung vị thần. Có lẽ các ngươi chưa biết, ở bên ngoài cứ ngàn dặm lại có một đội cướp lớn. Các ngươi chỉ sợ đến một cọng lông cũng không còn.
- Ta gia nhập Hanh Khê bộ lạc!
Đông Phương Sơn hích tay với Hoàng Minh một cái ngay sau đó đi tới giao ra hai viên tử tinh thạch. Hoàng Minh thấy vậy đoán ra Đông Phương Sơn có ý muốn hắn làm theo. Hoàng Minh liền cũng đi tới giao ra tử tinh thạch vừa nhận được. Hoa Dung Tác cười mỉm nhìn những kẻ còn lại. Cuối cùng cũng có mười người đồng ý gia nhập Hanh Khê bộ lạc. Chỉ có hai kẻ là cứng đầu, quay người rời đi!
- Bọn hắn chết chắc!
Đông Phương Sơn lắc đầu thở dài chỉ buông ra lời như vậy.
- Vì sao, tốt xấu gì bọn hắn cũng là hạ vị thần mà?
Hoàng Minh ngạc nhiên hỏi.
- Hoàng Minh à, đấy là ngươi không biết. Ngươi nghĩ một toán cướp có thể lộng hành tại tiên giới chính là tu vi gì không? Nhất định là có một thượng vị thần làm chủ, bét nhất cũng là trung vị thần đỉnh phong. Hai bọn hắn, chỉ sợ đám lâu la hạ vị thần cũng có thể ăn cho đến xương cũng chẳng còn!
Đông Phương Sơn thở hắt ra, tiếp tục bay theo Hoa Dung Tác.
Cả đôi bay tới gần một ngày đường rốt cục cũng đã tới. Hoàng Minh kinh ngạc nhìn những kiến trúc lớn nhỏ mà ngạc nhiên.
- Trời, nhìn kiểu này có lẽ cũng phải đến mấy ngàn người đấy nhỉ?
Đông Phương Sơn cũng kinh ngạc mà cảm thán.
- Xuống thôi!
Hoa Dung Tác lên tiếng nói. Rất nhanh cả đám mười người rơi vào tầm mắt của không ít người chú ý.
Mất cả tiếng đồng hồ rốt cuộc thì Hoàng Minh cũng được phân phó tới một ngôi nhà ở một ngọn núi mới. Nơi này có lẽ là địa điểm mới cho nên cũng ít người. Đông Phương Sơn thì ở núi ngay bên cạnh, cũng không tính là xa.
Buổi tối, Hoàng Minh ngồi yên tĩnh trước bàn trà không biết đang suy nghĩ chuyênn gì. A Trang ngồi đối diện với hắn lặng lẽ châm trà, nàng cũng không nói gì cả.
- Trước tiên thăm dò một chút hoàn cảnh của tiên giới đã, sau đó mới tìm biện pháp rời đi!
A Trang gật đầu, châm cho Hoàng Minh ly trà mới xong nàng mới ngẩng đầu lên, một đôi con ngươi đen láy làm Hoàng Minh tâm trạng cũng có chút xao xuyến.
- Hoàng Minh, đã có bản cập nhật mới rồi, chàng có muốn cập nhật ngay bây giờ không?
- Lại có bản cập nhật rồi sao?
Hoàng Minh ngạc nhiên, ngay sau đó là gật gù. Cũng đúng, hiện tại hắn đã lên tới tiên giới, có lẽ hệ thống cũng vì đó mà đã cập nhật.
Một tiếng hừ lạnh vang lên bên tai. Hoàng Minh lập tức thu lại thần thức của mình. Hắn không nghĩ là Thần thức của mình lại làm cho mấy tên mặc giáp sắt kia chú ý.
Đông Phương Sơn liếc mắt một cái sau đó nói:
- Ta quên không nhắc ngươi không được tự tiện phóng ra thần thức.
- Vì sao vậy?
Hoàng Minh tò mò hỏi. Đông Phương Sơn nhanh chóng trả lời:
- Chúng ta đang phi hành trên tầng không. Tu vi của ngươi mới chỉ là hạ vị thần, nếu phát ra thần thức rất dễ bị đám cướp mắt mù kia tới hỏi thăm làm chậm trễ hành trình! Đám người kia lại lười đi giải quyết!
Hoàng Minh gật đầu, ra là vậy. Hoàng Minh cũng cảm nhận được tu vi của bốn tên này mạnh hơn hắn, Có lẽ đều là trung vị thần.
- Đông Phương Huynh, vậy hiện tại chúng ta nên làm gì?
- Chờ thôi, để xem lần ày chúng ta sẽ được xếp vào bộ lạc nào!
Đông Phương Sơn cười cười, ánh mắt lại hướng ra bên ngoài.
Hắn không nói nữa, Hoàng Minh cũng không có hỏi thêm. Kim trúc sinh mệnh bay đúng mười ngày, rốt cuộc cũng đã tới một địa phương thì dừng lại.
- Đây là của các ngươi Tử Tinh thạch, cầm lấy sử dụng cho tốt!
Mỗi người rời khỏi phi thuyền đều được phát cho hai viên tử tinh thạch. Hoàng Minh cầm hai viên tử tinh thạch trong tay có chút kinh ngạc. Hai viên tử tinh thạch này chứa một dạng năng lượng kì lạ, có lẽ dùng để tu luyện. Nhưng Hoàng Minh hắn có cần phải hấp thu năng lượng đâu. Thế nhưng nghe Đông Phương Sơn nói đây chính là đơn vị tiền tệ của tiên giới thì cũng thu lấy.
Mười hai người đứng từ xa quan sát. Thấy bốn tên trung niên kia gặp một người đã có tuổi mà nói chuyện. Rất nhanh sau đó bọn hắn lên phi thuyền rơi đi, để lại mười hai phi thăng giả lần này. Lão nhân tóc hoa râm kia bay tới trước mặt mười hai người mà nói:
- Xin chào, ta là Hoa Dung Tác, tới đây tiếp nhận các ngươi tiến vào bộ lạc Hanh Khê. Tại đây các ngươi có thể giao ra hai viên tử tinh thạch để gia nhập bộ lạc. Hoặc cũng có thể các ngươi tự mình rời đi, gia nhập các ngươi muốn bộ lạc.
Hoa Dung Tác nói xong mỉm cười thân thiện chờ đợi. Một kẻ trong số mười hai người lên tiếng:
- Tại sao chúng ta phải giao ra tử tinh thạch?
Hoa Dung Tác gật đầu, như đã quen với cảnh này cho nên không chút tức giận trả lời:
- Hai tử tinh thạch chính là phia gia nhập bộ lạc của Phi thăng giả. Gia nhập bộ lạc các ngươi sẽ được bảo hộ, có một nơi yên tĩnh tu luyện sớm ngày trở thanh trung vị thần. Có lẽ các ngươi chưa biết, ở bên ngoài cứ ngàn dặm lại có một đội cướp lớn. Các ngươi chỉ sợ đến một cọng lông cũng không còn.
- Ta gia nhập Hanh Khê bộ lạc!
Đông Phương Sơn hích tay với Hoàng Minh một cái ngay sau đó đi tới giao ra hai viên tử tinh thạch. Hoàng Minh thấy vậy đoán ra Đông Phương Sơn có ý muốn hắn làm theo. Hoàng Minh liền cũng đi tới giao ra tử tinh thạch vừa nhận được. Hoa Dung Tác cười mỉm nhìn những kẻ còn lại. Cuối cùng cũng có mười người đồng ý gia nhập Hanh Khê bộ lạc. Chỉ có hai kẻ là cứng đầu, quay người rời đi!
- Bọn hắn chết chắc!
Đông Phương Sơn lắc đầu thở dài chỉ buông ra lời như vậy.
- Vì sao, tốt xấu gì bọn hắn cũng là hạ vị thần mà?
Hoàng Minh ngạc nhiên hỏi.
- Hoàng Minh à, đấy là ngươi không biết. Ngươi nghĩ một toán cướp có thể lộng hành tại tiên giới chính là tu vi gì không? Nhất định là có một thượng vị thần làm chủ, bét nhất cũng là trung vị thần đỉnh phong. Hai bọn hắn, chỉ sợ đám lâu la hạ vị thần cũng có thể ăn cho đến xương cũng chẳng còn!
Đông Phương Sơn thở hắt ra, tiếp tục bay theo Hoa Dung Tác.
Cả đôi bay tới gần một ngày đường rốt cục cũng đã tới. Hoàng Minh kinh ngạc nhìn những kiến trúc lớn nhỏ mà ngạc nhiên.
- Trời, nhìn kiểu này có lẽ cũng phải đến mấy ngàn người đấy nhỉ?
Đông Phương Sơn cũng kinh ngạc mà cảm thán.
- Xuống thôi!
Hoa Dung Tác lên tiếng nói. Rất nhanh cả đám mười người rơi vào tầm mắt của không ít người chú ý.
Mất cả tiếng đồng hồ rốt cuộc thì Hoàng Minh cũng được phân phó tới một ngôi nhà ở một ngọn núi mới. Nơi này có lẽ là địa điểm mới cho nên cũng ít người. Đông Phương Sơn thì ở núi ngay bên cạnh, cũng không tính là xa.
Buổi tối, Hoàng Minh ngồi yên tĩnh trước bàn trà không biết đang suy nghĩ chuyênn gì. A Trang ngồi đối diện với hắn lặng lẽ châm trà, nàng cũng không nói gì cả.
- Trước tiên thăm dò một chút hoàn cảnh của tiên giới đã, sau đó mới tìm biện pháp rời đi!
A Trang gật đầu, châm cho Hoàng Minh ly trà mới xong nàng mới ngẩng đầu lên, một đôi con ngươi đen láy làm Hoàng Minh tâm trạng cũng có chút xao xuyến.
- Hoàng Minh, đã có bản cập nhật mới rồi, chàng có muốn cập nhật ngay bây giờ không?
- Lại có bản cập nhật rồi sao?
Hoàng Minh ngạc nhiên, ngay sau đó là gật gù. Cũng đúng, hiện tại hắn đã lên tới tiên giới, có lẽ hệ thống cũng vì đó mà đã cập nhật.
/797
|