Hiên Viên Bác đè thấp giọng, một khắc kia tưởng chừng trái tim như ngừng đập.
“Sao lại như vậy?” Tay ông ta hơi run rẩy, vội vàng hỏi.
“Người đó là ai?… Không biết?… Phong tỏa tin tức, lập tức điều tra, phải tìm bằng được cho tôi!”
Vội vàng liên tiếp phân phó, Hiên Viên Bác buông di động xuống, xuội lơ trên ghế.
Rõ ràng vẫn là ban ngày nhưng không khí trong thư phòng lại trở nên u ám.
Ông ta nhìn thẳng về phía trước, bỗng dưng rùng mình một cái…
“A?” Một nơi khác ở Đế Đô, một cuộc đối thoại tương tự cũng đang diễn ra.
“…Phản ứng của Hiên Viên Bác rất lớn?”
Vân Khuynh như đang suy tư gì đó mà nheo mắt lại, phân phó vài câu mới buông điện thoại ra.
Hiên Viên Bác.
Lãnh đạo đương nhiệm của tập đoàn Hiên Viên.
Từ phản ứng này có thể thấy được ông ta biết “Kỳ Tế”, hơn nữa còn biết rõ nội tình.
Cũng không biết trong cái chết của người yêu, rốt cuộc ông ta sắm vai gì…
Nàng không kiềm được có chút nôn nóng.
Vân Khuynh thở dài, đi đến phía án thư ——
Trải một tờ giấy vàng ra, cầm bút chu sa, tĩnh tâm vẽ phù.
Sau một thời gian tu luyện, nàng chỉ cảm thấy tinh thần sáng láng, mới lần nữa cân nhắc lại.
Hơn nửa tháng nay, thông qua việc lật xem kinh thư vô danh kia, Vân Khuynh đối với đạo thuật thần quái này đã sớm hiểu rõ bảy tám phần.
Dựa vào việc Kỳ Tế không thể rời khỏi Thánh Nặc, có thể hắn chính là Địa Phược Linh ——
Loại quỷ hồn này, đều đã chết thảm ở một nơi đặc biệt nào đó, oán niệm không đổi nên mới trở thành ác linh, hơn nữa, linh hồn không thể rời khỏi nơi trước khi chết quá xa.
Cũng có nghĩa là, Kỳ Tế đã chết tại Thánh Nặc!
Thánh Nặc vốn là trường quý tộc, được Hiên Viên Bác thành lập khoảng ba mươi năm trước...
Hiện giờ, tài liệu nội bộ đã bị Hiên Viên gia khống chế hoàn toàn, trong đám học sinh hình như cũng chưa bao giờ nói qua truyền thuyết gì đó…
Không.
Vân Khuynh hơi ngưng mắt, đột nhiên nghĩ tới nữ quỷ váy đỏ trong phòng thí nghiệm kia.
Nếu ả đã gọi Kỳ Tế là “Đại nhân”, có thể ả biết được chuyện gì đó hay không?
Còn nữ quỷ đó… chắc cũng là một loại Địa Phược Linh, hình như ả cũng không thể rời khỏi phạm vi của phòng thí nghiệm?
Vân Khuynh nghĩ, cảm thấy lại có thêm manh mối.
Có điều dựa vào hai lần “Giao lưu” trước đây, đối phương tuy rằng còn một chút thần trí, nhưng thời gian thanh tỉnh cũng không dài.
Vẫn là tu luyện thêm thôi, có thể tiêu trừ oán khí này rồi nói sau…
Chỉ là không biết lại mất bao nhiêu thời gian.
Nàng lắc lắc đầu thầm thở dài một hơi.
Bắt đầu điên cuồng tu luyện…
Lại không ngờ.
Vài ngày sau, Vân Khuynh may mắn lĩnh hội được ngộ đạo.
Sau khi tỉnh dậy, tu vi của nàng tăng vọt, miễn cưỡng có thể tiêu trừ oán khí của mấy con quỷ cấp thấp.
Nhưng Vân Khuynh cũng không lập tức đi tìm nữ quỷ váy đỏ.
Bởi vì kỳ kiểm tra hàng tháng đã đến.
*
“Đinh đinh ——”
Chuông tan học kêu, âm thanh uy nghiêm của chủ nhiệm lớp cũng đồng thời vang lên.
“Thu bài!”
Nghe thấy hai chữ này, phần lớn học sinh đều ồn ào kêu rên.
Nhưng cũng có người được như trong dự liệu, bình tĩnh buông bút xuống.
Chẳng hạn như… Đồng An Khả.
Cô ta sắp xếp lại bài thi của mình, đứng lên, nhìn xung quanh một vòng, đi lên bục giảng ——
Là lớp trưởng, tất nhiên là muốn giúp cô giáo kiểm kê bài thi.
“Nghiêm lão sư.”
Đồng An Khả đi đến trước mặt chủ nhiệm lớp.
“Ừ.” Nghiêm Thục Nhã gật gật đầu, trong mắt có chút phức tạp.
Đồng An Khả không thấy, vừa nhờ các tổ trưởng thu bài giúp, vừa âm thầm chú ý.
Đến khi cô ta thấy được một bài thi có chữ viết đoan chính thanh nhã ——
Là Thẩm Vân Khuynh.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Đồng An Khả tự tin cười, nhanh chóng nhìn qua vài lần.
Dần dần biến sắc.
Bởi vì Thẩm Vân Khuynh… vậy mà đều làm đúng hết!
Càng khiến Đồng An Khả không dám tin chính là ——
Những đề bài cô ta cho rằng khó nhất, như viết chính tả thơ cổ, đọc hiểu cổ văn, Thẩm Vân Khuynh đều làm hết toàn bộ!
Tuy không biết có đúng hay không.
Bởi vì cô ta đều không làm…
Còn Thẩm Vân Khuynh…
Không.
Không thể nào.
Đồng An Khả gắt gao cắn môi, không dám nghĩ đến khả năng nếu mình thua kia.
Nghiêm Thục Nhã thấy cô ta bất động hơi lâu cảm thấy hơi kỳ quái, cũng tiến lại nhìn lướt qua.
“A?” Nháy mắt khi thấy rõ bài thi kia, trước mắt Nghiêm Thục Nhã sáng ngời, không khỏi thấp giọng nói.
“Vậy mà đều làm đúng hết?”
Nói xong, tự giác thấy mình đã lỡ lời liền ngậm miệng.
Nhưng Đồng An Khả đứng gần lại nghe được rành mạch!
Trong khoảnh khắc đó, sắc mặt Đồng An Khả trở nên trắng bệch.
Sao có thể như thế?
Trước kia thành tích của Thẩm Vân Khuynh đúng là không tồi, nhưng sao có thể so với cô ta?
Không…
Cho đến khi Nghiêm Thục Nhã cầm bài thi trở về văn phòng, Đồng An Khả vẫn còn mắc kẹt trong cảm xúc khó tiêu tan, đi về chỗ ngồi.
Vừa ngồi xuống, cô ta đã nghe được từ trong góc truyền đến tiếng kinh hô.
“Trời ạ, Vân Khuynh, vậy mà cậu lại làm được hết luôn à?”
Đồng An Khả đột nhiên ngẩn ra, vừa quay đầu ——
Thấy Tô Lộ đang vây quanh đối thủ của cô ta, hô to gọi nhỏ.
Hình như đang so đáp án, hơn nữa còn dần dần hấp dẫn càng nhiều người kinh ngạc cảm thán…
Bên kia.
Vân Khuynh bị bắt so đáp án cùng Tô đại tiểu thư lại có chút bất đắc dĩ.
Kỳ thật, nàng vốn cũng không muốn vừa bắt đầu đã nổi bật như vậy.
Giả trư ăn hổ, cuối cùng đánh “Khí vận chi nữ” kia một kích, không phải càng tốt hơn sao?
…
Nhưng mà, Vân Khuynh nhướng mày, như lơ đãng nhìn sang sắc mặt đã tái nhợt như tờ giấy của “Khí vận chi nữ”.
Như vậy… Cũng không tệ.
Trên thực tế, thành tích của nguyên chủ vốn dĩ tuy không bằng Đồng An Khả, nhưng khoảng cách cũng không lớn.
Còn nàng đã trải qua vài kiếp, rất nhiều tri thức, như cổ văn, tiếng Anh cũng hiểu rõ hơn.
Càng miễn bàn đến việc sau khi tu luyện, đầu óc càng thêm minh mẩn, tăng hiệu suất học tập lên không ít.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác.
Chính là… còn có một gia sư chỉ thuộc về mình.
Vân Khuynh nghĩ, liếc mắt nhìn người đàn ông yêu mị trước mặt, trong mắt xẹt qua ý cười.
Mấy ngày nay ngồi học cùng Kỳ Tế, mỗi ngày sau giờ học hắn còn lôi kéo dạy cho nàng không ít kiến thức.
Dưới sự phụ đạo như vậy, sao nàng có thể không tiến bộ thần tốc?
Vì không để người yêu phải thất vọng, nàng tuyệt đối sẽ không thua!
Vân Khuynh nâng mắt, không hề cố kỵ mà đón nhận ánh mắt nóng bỏng kia.
Xa xa nhìn nhau, nàng cong môi cười đầy khiêu khích.
…Sắc mặt Đồng An Khả trắng bệch, không khỏi nắm chặt tay.
Nhưng chuyện thật sự đả kích cô ta còn đang ở phía sau ——
Bài kiểm tra buổi chiều chính là tiếng Anh, cảnh tượng tương tự lại trình diễn lần nữa.
Đồng An Khả càng thêm mất tự tin.
Lúc chạng vạng khi cô ta đi tìm Hiên Viên Vũ, đối phương lại nhắc tới bài kiểm tra.
“Đúng rồi, chuyện thi đấu không có vấn đề gì chứ?”
“Không…” Đồng An Khả co rúm lại, có chút do dự.
Hiên Viên Vũ lại nhăn mày: “Này, em cũng không thể thua được! Có nghe không đấy?”
“Dạ.” Đồng An Khả nâng cao tinh thần.
“Luận thành tích, sao em có thể thua Thẩm Vân Khuynh được chứ?”
Mặc dù cô ta nói vậy, nhưng nội tâm lại càng thêm hoang mang lo sợ.
Không!
Cô ta cần phải nghĩ ra cách gì đó!
Đúng rồi.
Đột nhiên, Đồng An Khả linh quang chợt lóe ——
Đáp án tham khảo để ở văn phòng, cô ta có thể dùng… Ẩn thân phù!
“Sao lại như vậy?” Tay ông ta hơi run rẩy, vội vàng hỏi.
“Người đó là ai?… Không biết?… Phong tỏa tin tức, lập tức điều tra, phải tìm bằng được cho tôi!”
Vội vàng liên tiếp phân phó, Hiên Viên Bác buông di động xuống, xuội lơ trên ghế.
Rõ ràng vẫn là ban ngày nhưng không khí trong thư phòng lại trở nên u ám.
Ông ta nhìn thẳng về phía trước, bỗng dưng rùng mình một cái…
“A?” Một nơi khác ở Đế Đô, một cuộc đối thoại tương tự cũng đang diễn ra.
“…Phản ứng của Hiên Viên Bác rất lớn?”
Vân Khuynh như đang suy tư gì đó mà nheo mắt lại, phân phó vài câu mới buông điện thoại ra.
Hiên Viên Bác.
Lãnh đạo đương nhiệm của tập đoàn Hiên Viên.
Từ phản ứng này có thể thấy được ông ta biết “Kỳ Tế”, hơn nữa còn biết rõ nội tình.
Cũng không biết trong cái chết của người yêu, rốt cuộc ông ta sắm vai gì…
Nàng không kiềm được có chút nôn nóng.
Vân Khuynh thở dài, đi đến phía án thư ——
Trải một tờ giấy vàng ra, cầm bút chu sa, tĩnh tâm vẽ phù.
Sau một thời gian tu luyện, nàng chỉ cảm thấy tinh thần sáng láng, mới lần nữa cân nhắc lại.
Hơn nửa tháng nay, thông qua việc lật xem kinh thư vô danh kia, Vân Khuynh đối với đạo thuật thần quái này đã sớm hiểu rõ bảy tám phần.
Dựa vào việc Kỳ Tế không thể rời khỏi Thánh Nặc, có thể hắn chính là Địa Phược Linh ——
Loại quỷ hồn này, đều đã chết thảm ở một nơi đặc biệt nào đó, oán niệm không đổi nên mới trở thành ác linh, hơn nữa, linh hồn không thể rời khỏi nơi trước khi chết quá xa.
Cũng có nghĩa là, Kỳ Tế đã chết tại Thánh Nặc!
Thánh Nặc vốn là trường quý tộc, được Hiên Viên Bác thành lập khoảng ba mươi năm trước...
Hiện giờ, tài liệu nội bộ đã bị Hiên Viên gia khống chế hoàn toàn, trong đám học sinh hình như cũng chưa bao giờ nói qua truyền thuyết gì đó…
Không.
Vân Khuynh hơi ngưng mắt, đột nhiên nghĩ tới nữ quỷ váy đỏ trong phòng thí nghiệm kia.
Nếu ả đã gọi Kỳ Tế là “Đại nhân”, có thể ả biết được chuyện gì đó hay không?
Còn nữ quỷ đó… chắc cũng là một loại Địa Phược Linh, hình như ả cũng không thể rời khỏi phạm vi của phòng thí nghiệm?
Vân Khuynh nghĩ, cảm thấy lại có thêm manh mối.
Có điều dựa vào hai lần “Giao lưu” trước đây, đối phương tuy rằng còn một chút thần trí, nhưng thời gian thanh tỉnh cũng không dài.
Vẫn là tu luyện thêm thôi, có thể tiêu trừ oán khí này rồi nói sau…
Chỉ là không biết lại mất bao nhiêu thời gian.
Nàng lắc lắc đầu thầm thở dài một hơi.
Bắt đầu điên cuồng tu luyện…
Lại không ngờ.
Vài ngày sau, Vân Khuynh may mắn lĩnh hội được ngộ đạo.
Sau khi tỉnh dậy, tu vi của nàng tăng vọt, miễn cưỡng có thể tiêu trừ oán khí của mấy con quỷ cấp thấp.
Nhưng Vân Khuynh cũng không lập tức đi tìm nữ quỷ váy đỏ.
Bởi vì kỳ kiểm tra hàng tháng đã đến.
*
“Đinh đinh ——”
Chuông tan học kêu, âm thanh uy nghiêm của chủ nhiệm lớp cũng đồng thời vang lên.
“Thu bài!”
Nghe thấy hai chữ này, phần lớn học sinh đều ồn ào kêu rên.
Nhưng cũng có người được như trong dự liệu, bình tĩnh buông bút xuống.
Chẳng hạn như… Đồng An Khả.
Cô ta sắp xếp lại bài thi của mình, đứng lên, nhìn xung quanh một vòng, đi lên bục giảng ——
Là lớp trưởng, tất nhiên là muốn giúp cô giáo kiểm kê bài thi.
“Nghiêm lão sư.”
Đồng An Khả đi đến trước mặt chủ nhiệm lớp.
“Ừ.” Nghiêm Thục Nhã gật gật đầu, trong mắt có chút phức tạp.
Đồng An Khả không thấy, vừa nhờ các tổ trưởng thu bài giúp, vừa âm thầm chú ý.
Đến khi cô ta thấy được một bài thi có chữ viết đoan chính thanh nhã ——
Là Thẩm Vân Khuynh.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Đồng An Khả tự tin cười, nhanh chóng nhìn qua vài lần.
Dần dần biến sắc.
Bởi vì Thẩm Vân Khuynh… vậy mà đều làm đúng hết!
Càng khiến Đồng An Khả không dám tin chính là ——
Những đề bài cô ta cho rằng khó nhất, như viết chính tả thơ cổ, đọc hiểu cổ văn, Thẩm Vân Khuynh đều làm hết toàn bộ!
Tuy không biết có đúng hay không.
Bởi vì cô ta đều không làm…
Còn Thẩm Vân Khuynh…
Không.
Không thể nào.
Đồng An Khả gắt gao cắn môi, không dám nghĩ đến khả năng nếu mình thua kia.
Nghiêm Thục Nhã thấy cô ta bất động hơi lâu cảm thấy hơi kỳ quái, cũng tiến lại nhìn lướt qua.
“A?” Nháy mắt khi thấy rõ bài thi kia, trước mắt Nghiêm Thục Nhã sáng ngời, không khỏi thấp giọng nói.
“Vậy mà đều làm đúng hết?”
Nói xong, tự giác thấy mình đã lỡ lời liền ngậm miệng.
Nhưng Đồng An Khả đứng gần lại nghe được rành mạch!
Trong khoảnh khắc đó, sắc mặt Đồng An Khả trở nên trắng bệch.
Sao có thể như thế?
Trước kia thành tích của Thẩm Vân Khuynh đúng là không tồi, nhưng sao có thể so với cô ta?
Không…
Cho đến khi Nghiêm Thục Nhã cầm bài thi trở về văn phòng, Đồng An Khả vẫn còn mắc kẹt trong cảm xúc khó tiêu tan, đi về chỗ ngồi.
Vừa ngồi xuống, cô ta đã nghe được từ trong góc truyền đến tiếng kinh hô.
“Trời ạ, Vân Khuynh, vậy mà cậu lại làm được hết luôn à?”
Đồng An Khả đột nhiên ngẩn ra, vừa quay đầu ——
Thấy Tô Lộ đang vây quanh đối thủ của cô ta, hô to gọi nhỏ.
Hình như đang so đáp án, hơn nữa còn dần dần hấp dẫn càng nhiều người kinh ngạc cảm thán…
Bên kia.
Vân Khuynh bị bắt so đáp án cùng Tô đại tiểu thư lại có chút bất đắc dĩ.
Kỳ thật, nàng vốn cũng không muốn vừa bắt đầu đã nổi bật như vậy.
Giả trư ăn hổ, cuối cùng đánh “Khí vận chi nữ” kia một kích, không phải càng tốt hơn sao?
…
Nhưng mà, Vân Khuynh nhướng mày, như lơ đãng nhìn sang sắc mặt đã tái nhợt như tờ giấy của “Khí vận chi nữ”.
Như vậy… Cũng không tệ.
Trên thực tế, thành tích của nguyên chủ vốn dĩ tuy không bằng Đồng An Khả, nhưng khoảng cách cũng không lớn.
Còn nàng đã trải qua vài kiếp, rất nhiều tri thức, như cổ văn, tiếng Anh cũng hiểu rõ hơn.
Càng miễn bàn đến việc sau khi tu luyện, đầu óc càng thêm minh mẩn, tăng hiệu suất học tập lên không ít.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác.
Chính là… còn có một gia sư chỉ thuộc về mình.
Vân Khuynh nghĩ, liếc mắt nhìn người đàn ông yêu mị trước mặt, trong mắt xẹt qua ý cười.
Mấy ngày nay ngồi học cùng Kỳ Tế, mỗi ngày sau giờ học hắn còn lôi kéo dạy cho nàng không ít kiến thức.
Dưới sự phụ đạo như vậy, sao nàng có thể không tiến bộ thần tốc?
Vì không để người yêu phải thất vọng, nàng tuyệt đối sẽ không thua!
Vân Khuynh nâng mắt, không hề cố kỵ mà đón nhận ánh mắt nóng bỏng kia.
Xa xa nhìn nhau, nàng cong môi cười đầy khiêu khích.
…Sắc mặt Đồng An Khả trắng bệch, không khỏi nắm chặt tay.
Nhưng chuyện thật sự đả kích cô ta còn đang ở phía sau ——
Bài kiểm tra buổi chiều chính là tiếng Anh, cảnh tượng tương tự lại trình diễn lần nữa.
Đồng An Khả càng thêm mất tự tin.
Lúc chạng vạng khi cô ta đi tìm Hiên Viên Vũ, đối phương lại nhắc tới bài kiểm tra.
“Đúng rồi, chuyện thi đấu không có vấn đề gì chứ?”
“Không…” Đồng An Khả co rúm lại, có chút do dự.
Hiên Viên Vũ lại nhăn mày: “Này, em cũng không thể thua được! Có nghe không đấy?”
“Dạ.” Đồng An Khả nâng cao tinh thần.
“Luận thành tích, sao em có thể thua Thẩm Vân Khuynh được chứ?”
Mặc dù cô ta nói vậy, nhưng nội tâm lại càng thêm hoang mang lo sợ.
Không!
Cô ta cần phải nghĩ ra cách gì đó!
Đúng rồi.
Đột nhiên, Đồng An Khả linh quang chợt lóe ——
Đáp án tham khảo để ở văn phòng, cô ta có thể dùng… Ẩn thân phù!
/274
|