Hôm sau.
Trước khi đến giờ học, Đồng An Khả cố ý đến văn phòng.
“Có chuyện gì vậy?” Nghiêm Thục Nhã hơi ngoài ý muốn hỏi.
“Em muốn hỏi cô mấy vấn đề.”
Đồng An Khả cúi đầu trả lời, hai mắt làm như lơ đãng mà xẹt qua trang giấy trong tay Nghiêm Thục Nhã.
“Cô giáo Nghiêm, cô đang chuẩn bị đề kiểm tra sao?”
“Đúng vậy.” Nghiêm Thục Nhã cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp thừa nhận, lại hỏi: “Em muốn hỏi vấn đề gì?”
Đồng An Khả vội đưa mấy câu hỏi đã chuẩn bị tốt qua.
“A, câu này…”
Nghiêm Thục Nhã nhìn qua vài lần, nghiêm túc giảng giải.
Mà Đồng An Khả đứng ở bên cạnh, nhìn như chuyên tâm lắng nghe, ánh mắt lại không ngừng đánh giá xung quanh.
Lúc cô ta nhìn thấy ——
Chủ Nhiệm Giáo Dục đang phong kín cuốn văn kiện để vào trong ngăn kéo nào đó, ánh mắt không khỏi sáng ngời!
Đây rồi!
Trong lòng Đồng An Khả vui sướng.
Cô ta hít một hơi thật sâu, kiềm chế tâm tình kích động, vờ như không có việc gì dời mắt đi, “Chuyên chú” nghe giảng giải.
Trong văn phòng, các thầy cô đều đang bận rộn.
Không có ai chú ý tới một học sinh khác thường.
Rất nhanh, Đồng An Khả đã hỏi xong vấn đề, trong đầu ấp ủ kế hoạch, thỏa thuê đắc ý rời đi.
Nhưng, cô ta lại không chú ý tới.
Sáng sớm nay trong văn phòng lại lạnh lẽo tối tăm không giống trước kia.
Có một số việc, không có người chú ý.
Nhưng mà…
*
Buổi sáng lúc học thể dục.
Học sinh lớp A năm hai đang đi ra sân, chuẩn bị tập hợp.
Đột nhiên chỗ ngồi giữa lớp vang lên một tiếng thét kinh hãi: “An Khả, cậu làm sao vậy?”
Mọi người theo tiếng kêu nhìn lại, thấy Đồng An Khả ôm bụng, sắc mặt tái nhợt.
“Mình...” cô ta cúi đầu, lúng túng nói: “Mình tới cái kia, có hơi…”
Nói xong lại cố chịu đựng mà đứng lên: Sắp muộn giờ thể dục buổi sáng rồi, nhanh…”
“Trời ạ!” Thấy bộ dạng này của Đồng An Khả, nữ sinh ngồi bên cạnh cô ta vội nói.
“Cậu đã như vậy rồi còn đi cái gì nữa? Lát nữa còn phải làm kiểm tra, trước tiên cứ ở lại trong lớp nghỉ ngơi đi.”
Đồng An Khả lắc lắc đầu, cắn môi: “Nhưng mà…”
Nữ sinh kia lại nói: “An Khả, nếu thấy cậu như vậy, Vũ thiếu cũng sẽ lo lắng.”
Cô nói, trong giọng nói không tự chủ được mà toát ra sự hâm mộ và nịnh nọt: “Đến lúc đó bọn mình phải giải thích với anh ấy thế nào chứ?”
Vừa dứt lời, đa phần mọi người trong lớp đều nhớ tới lời Hiên Viên Vũ cảnh cáo, mặc dù chẳng phải là lo lắng gì cho Đồng An Khả, nhưng cũng chỉ có thể phụ họa nói.
“Đúng vậy, lớp trưởng cứ nghỉ ngơi đi.”
“Phải đó, đợi lát nữa bọn mình sẽ giúp cậu xin phép cô giáo Nghiêm…”
Trong tiếng khuyên nhủ, cuối cùng Đồng An Khả cũng miễn cưỡng ngồi xuống.
Vì thế, khi những người khác lục tục đi ra ngoài xếp hàng thì ——
Cô ta nằm trên bàn, một bộ dạng đau đớn khó nhịn…
“Xì, làm bộ làm tịch. Sáng sớm nay mặt mày còn hồng hào, lúc này lại đau như vậy?”
Một bên khác, Tô Lộ hừ lạnh nói với bạn tốt.
“Còn không phải là không muốn học thể dục à, có quỷ mới biết cậu ta ở lại nơi này là muốn xiếc cái gì…”
Vân Khuynh nghe vậy ánh mắt chợt lóe, có chút vi diệu nhìn cô nàng một cái.
Tô Lộ lại bị ánh mắt này làm cho lông dựng đứng: “Sao, sao vậy?”
“Không có gì.”
Vân Khuynh thu ánh mắt, kéo cô: “Đi trước đi.”
Vì thế, hai người cũng đi theo mọi người trong lớp rời khỏi phòng học.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Nhưng lúc đi ngang qua bàn học của Đồng An Khả ——
Đầu ngón tay của Vân Khuynh chợt cong lên.
Chỉ trong chớp mắt, hình như có ánh sáng màu vàng đất lóe lên, bay đến sau lưng cô ta.
Đồng An Khả còn vẫn che bụng nằm, vô tri vô giác.
Vài giây sau, Vân Khuynh bước ra cửa phòng học.
Xoay người lại.
Nàng xa xa nhìn chỗ trong góc kia, nhẹ giương môi, tươi cười quỷ mị mà giảo hoạt.
…Mà sau khi mấy người cùng lớp đều rời khỏi phòng học.
Đồng An Khả đứng lên, cảnh giác nhìn xung quanh, xác định không có ai mới móc một lá bùa màu vàng từ trong lòng ngực ra, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Sau đó nghênh ngang rời khỏi phòng học.
Giờ tập thể dục buổi sáng của Thánh Nặc, học sinh toàn trường đều ra sân. Ngay cả các thầy cô cũng phải đi theo.
Bởi vậy mỗi khi vào giờ này, các khu dạy học đều trống trơn.
Trong không gian yên tĩnh, Đồng An Khả thuận lợi tiến vào văn phòng…
*
Hai ngày sau, toàn bộ bài kiểm tra đều được phát ra.
Mặc dù vẫn chưa chính thức công bố thành tích, nhưng phần lớn học sinh đều tính được điểm số của mình.
Hôm nay tại lớp A năm hai bỗng vang lên một tiếng cười nhạo.
“Thẩm Vân Khuynh, cô thua rồi!”
Hiên Viên Vũ ôm lấy bạn gái, đắc ý nói: “Cô còn không mau xin lỗi?”
Mà Đồng An Khả cầm bài kiểm tra trong tay, nghe được những tiếng nghị luận xung quanh cũng không khỏi ngẩng đầu lên.
Mọi người đều kinh ngạc cảm thán.
“Trời ạ, vốn dĩ cho rằng Thẩm Vân Khuynh được 700 điểm là đã thần thánh lắm rồi, thật không ngờ…”
“Đồng An Khả lại được 700.5 điểm!”
“Chỉ kém có 0.5 điểm...”
“Nhưng thua chính là thua rồi, haizz.”
…
Trong tiếng nghị luận, Tô Lộ nắm lấy tay bạn tốt, lo lắng nói: “Vân Khuynh…”
Bên kia, Đồng An Khả đã gấp không chờ nổi mà lên tiếng.
“Bạn học Thẩm, đã đánh cuộc thì phải chịu thua, không phải là cậu định không thừa nhận đấy chứ?”
Trong lòng cô ta lại âm thầm cảm thấy may mắn.
Còn may.
Nếu không phải đã tính toán từ sớm, lần này thật sự sẽ thua…
Có điều, hiện giờ người thắng lợi, là cô ta!
Đồng An Khả nghĩ, khi nhìn đến nữ sinh mỹ lệ vẫn bình tĩnh như cũ kia, lại thầm hận nghiến răng.
“Chẳng lẽ cậu thật sự định nuốt lời!?”
Dứt lời, Hiên Viên Vũ đã lập tức kiêu ngạo nói: “Cô ta dám?”
Hắn ta tự giác khí phách mà nói, lại bắt đầu buông lời tàn nhẫn: “Thẩm Vân Khuynh, tôi cảnh cáo…”
Nhưng còn chưa nói xong ——
Vân Khuynh không chút để ý liếc nhìn hai người một cái, cuối cùng cũng lên tiếng.
“Nếu tôi thật sự thua, tất nhiên tôi sẽ nhận. Nhưng… lớp trưởng Đồng à, cậu thật sự thắng tôi bằng chính thực lực của mình sao?”
Đồng An Khả nghe vậy, trong lòng mạnh mẽ nhảy dựng!
“Cậu, cậu có ý gì?”
Cô ta lắp bắp phản bác, lại nhịn không được mà hoảng sợ.
Thẩm Vân Khuynh đã biết?
Không.
Không thể nào!
Cậu ta chỉ không muốn thừa nhận đã thua mình nên mới nói bậy thôi!
Đồng An Khả tự an ủi mình, ý niệm xoay chuyển, bừng tỉnh cười nói.
“A, chẳng lẽ cậu cảm thấy thầy cô thiên vị, cho tôi nhiều điểm hơn?”
Trước mắt bao người cô ta càng nói càng hăng.
“Thẩm Vân Khuynh, không ngờ cậu lại là loại người thua mà không dám nhận!”
Bên kia, Vân Khuynh ý vị không rõ nhẹ liếc vị “Khí vận chi nữ” này một cái, đột nhiên nói.
“Câu hỏi phụ trong đề thi toán kia đúng là cậu đã làm sai.”
Ặc…
Học sinh vây xem nghe vậy đều có chút sửng sốt ——
Đề thi toán học lần này siêu khó, bổ sung thêm một câu hỏi phụ 30 điểm.
Thời điểm nộp bài, bởi vì Đồng An Khả đã làm đúng câu đó nên được không ít lời khen ngợi.
Không nghĩ tới, hiện tại Thẩm Vân Khuynh lại nói…
“Ha, vậy là cậu cảm thấy cô giáo đã chấm sai rồi sao?”
Đồng An Khả nghe được Vân Khuynh nói như vậy thì thoáng an tâm.
Thì ra đúng là đối phương chỉ nói bậy…
“Thẩm Vân Khuynh, cậu cảm thấy bản thân còn giỏi hơn thầy cô sao?”
Cô ta bĩu môi.
Nực cười, sao đáp án có thể sai được chứ?
“Ngay cả lão sư cũng đã nói tôi làm đúng, cậu dựa vào cái gì mà nói như vậy?”
Đồng An Khả nói, lại lắc lắc tay bạn trai một chút: “Vũ, anh nói có phải không?”
“Đúng vậy.” Hiên Viên Vũ làm càn trào phúng.
Xung quanh cũng dần dần vang lên tiếng cười trộm.
Ánh mắt Vân Khuynh chợt lóe.
Chốc lát sau bỗng nhiên cảm thấy cả người phát lạnh ——
Là Kỳ Tế đang ôm chặt nàng, hơi thở âm lãnh thổi qua bên tai.
“Thấy anh nói đúng không…”
- ----------
Lời tác giả:
PS.
Đồng An Khả: Lão sư và đáp án sao lại sai được!
Khuynh Khuynh: Ngu xuẩn. ( chỉ có người yêu nhà tôi mới không sai ~)
Mỗ quỷ: ≧▽≦
Trước khi đến giờ học, Đồng An Khả cố ý đến văn phòng.
“Có chuyện gì vậy?” Nghiêm Thục Nhã hơi ngoài ý muốn hỏi.
“Em muốn hỏi cô mấy vấn đề.”
Đồng An Khả cúi đầu trả lời, hai mắt làm như lơ đãng mà xẹt qua trang giấy trong tay Nghiêm Thục Nhã.
“Cô giáo Nghiêm, cô đang chuẩn bị đề kiểm tra sao?”
“Đúng vậy.” Nghiêm Thục Nhã cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp thừa nhận, lại hỏi: “Em muốn hỏi vấn đề gì?”
Đồng An Khả vội đưa mấy câu hỏi đã chuẩn bị tốt qua.
“A, câu này…”
Nghiêm Thục Nhã nhìn qua vài lần, nghiêm túc giảng giải.
Mà Đồng An Khả đứng ở bên cạnh, nhìn như chuyên tâm lắng nghe, ánh mắt lại không ngừng đánh giá xung quanh.
Lúc cô ta nhìn thấy ——
Chủ Nhiệm Giáo Dục đang phong kín cuốn văn kiện để vào trong ngăn kéo nào đó, ánh mắt không khỏi sáng ngời!
Đây rồi!
Trong lòng Đồng An Khả vui sướng.
Cô ta hít một hơi thật sâu, kiềm chế tâm tình kích động, vờ như không có việc gì dời mắt đi, “Chuyên chú” nghe giảng giải.
Trong văn phòng, các thầy cô đều đang bận rộn.
Không có ai chú ý tới một học sinh khác thường.
Rất nhanh, Đồng An Khả đã hỏi xong vấn đề, trong đầu ấp ủ kế hoạch, thỏa thuê đắc ý rời đi.
Nhưng, cô ta lại không chú ý tới.
Sáng sớm nay trong văn phòng lại lạnh lẽo tối tăm không giống trước kia.
Có một số việc, không có người chú ý.
Nhưng mà…
*
Buổi sáng lúc học thể dục.
Học sinh lớp A năm hai đang đi ra sân, chuẩn bị tập hợp.
Đột nhiên chỗ ngồi giữa lớp vang lên một tiếng thét kinh hãi: “An Khả, cậu làm sao vậy?”
Mọi người theo tiếng kêu nhìn lại, thấy Đồng An Khả ôm bụng, sắc mặt tái nhợt.
“Mình...” cô ta cúi đầu, lúng túng nói: “Mình tới cái kia, có hơi…”
Nói xong lại cố chịu đựng mà đứng lên: Sắp muộn giờ thể dục buổi sáng rồi, nhanh…”
“Trời ạ!” Thấy bộ dạng này của Đồng An Khả, nữ sinh ngồi bên cạnh cô ta vội nói.
“Cậu đã như vậy rồi còn đi cái gì nữa? Lát nữa còn phải làm kiểm tra, trước tiên cứ ở lại trong lớp nghỉ ngơi đi.”
Đồng An Khả lắc lắc đầu, cắn môi: “Nhưng mà…”
Nữ sinh kia lại nói: “An Khả, nếu thấy cậu như vậy, Vũ thiếu cũng sẽ lo lắng.”
Cô nói, trong giọng nói không tự chủ được mà toát ra sự hâm mộ và nịnh nọt: “Đến lúc đó bọn mình phải giải thích với anh ấy thế nào chứ?”
Vừa dứt lời, đa phần mọi người trong lớp đều nhớ tới lời Hiên Viên Vũ cảnh cáo, mặc dù chẳng phải là lo lắng gì cho Đồng An Khả, nhưng cũng chỉ có thể phụ họa nói.
“Đúng vậy, lớp trưởng cứ nghỉ ngơi đi.”
“Phải đó, đợi lát nữa bọn mình sẽ giúp cậu xin phép cô giáo Nghiêm…”
Trong tiếng khuyên nhủ, cuối cùng Đồng An Khả cũng miễn cưỡng ngồi xuống.
Vì thế, khi những người khác lục tục đi ra ngoài xếp hàng thì ——
Cô ta nằm trên bàn, một bộ dạng đau đớn khó nhịn…
“Xì, làm bộ làm tịch. Sáng sớm nay mặt mày còn hồng hào, lúc này lại đau như vậy?”
Một bên khác, Tô Lộ hừ lạnh nói với bạn tốt.
“Còn không phải là không muốn học thể dục à, có quỷ mới biết cậu ta ở lại nơi này là muốn xiếc cái gì…”
Vân Khuynh nghe vậy ánh mắt chợt lóe, có chút vi diệu nhìn cô nàng một cái.
Tô Lộ lại bị ánh mắt này làm cho lông dựng đứng: “Sao, sao vậy?”
“Không có gì.”
Vân Khuynh thu ánh mắt, kéo cô: “Đi trước đi.”
Vì thế, hai người cũng đi theo mọi người trong lớp rời khỏi phòng học.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Nhưng lúc đi ngang qua bàn học của Đồng An Khả ——
Đầu ngón tay của Vân Khuynh chợt cong lên.
Chỉ trong chớp mắt, hình như có ánh sáng màu vàng đất lóe lên, bay đến sau lưng cô ta.
Đồng An Khả còn vẫn che bụng nằm, vô tri vô giác.
Vài giây sau, Vân Khuynh bước ra cửa phòng học.
Xoay người lại.
Nàng xa xa nhìn chỗ trong góc kia, nhẹ giương môi, tươi cười quỷ mị mà giảo hoạt.
…Mà sau khi mấy người cùng lớp đều rời khỏi phòng học.
Đồng An Khả đứng lên, cảnh giác nhìn xung quanh, xác định không có ai mới móc một lá bùa màu vàng từ trong lòng ngực ra, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Sau đó nghênh ngang rời khỏi phòng học.
Giờ tập thể dục buổi sáng của Thánh Nặc, học sinh toàn trường đều ra sân. Ngay cả các thầy cô cũng phải đi theo.
Bởi vậy mỗi khi vào giờ này, các khu dạy học đều trống trơn.
Trong không gian yên tĩnh, Đồng An Khả thuận lợi tiến vào văn phòng…
*
Hai ngày sau, toàn bộ bài kiểm tra đều được phát ra.
Mặc dù vẫn chưa chính thức công bố thành tích, nhưng phần lớn học sinh đều tính được điểm số của mình.
Hôm nay tại lớp A năm hai bỗng vang lên một tiếng cười nhạo.
“Thẩm Vân Khuynh, cô thua rồi!”
Hiên Viên Vũ ôm lấy bạn gái, đắc ý nói: “Cô còn không mau xin lỗi?”
Mà Đồng An Khả cầm bài kiểm tra trong tay, nghe được những tiếng nghị luận xung quanh cũng không khỏi ngẩng đầu lên.
Mọi người đều kinh ngạc cảm thán.
“Trời ạ, vốn dĩ cho rằng Thẩm Vân Khuynh được 700 điểm là đã thần thánh lắm rồi, thật không ngờ…”
“Đồng An Khả lại được 700.5 điểm!”
“Chỉ kém có 0.5 điểm...”
“Nhưng thua chính là thua rồi, haizz.”
…
Trong tiếng nghị luận, Tô Lộ nắm lấy tay bạn tốt, lo lắng nói: “Vân Khuynh…”
Bên kia, Đồng An Khả đã gấp không chờ nổi mà lên tiếng.
“Bạn học Thẩm, đã đánh cuộc thì phải chịu thua, không phải là cậu định không thừa nhận đấy chứ?”
Trong lòng cô ta lại âm thầm cảm thấy may mắn.
Còn may.
Nếu không phải đã tính toán từ sớm, lần này thật sự sẽ thua…
Có điều, hiện giờ người thắng lợi, là cô ta!
Đồng An Khả nghĩ, khi nhìn đến nữ sinh mỹ lệ vẫn bình tĩnh như cũ kia, lại thầm hận nghiến răng.
“Chẳng lẽ cậu thật sự định nuốt lời!?”
Dứt lời, Hiên Viên Vũ đã lập tức kiêu ngạo nói: “Cô ta dám?”
Hắn ta tự giác khí phách mà nói, lại bắt đầu buông lời tàn nhẫn: “Thẩm Vân Khuynh, tôi cảnh cáo…”
Nhưng còn chưa nói xong ——
Vân Khuynh không chút để ý liếc nhìn hai người một cái, cuối cùng cũng lên tiếng.
“Nếu tôi thật sự thua, tất nhiên tôi sẽ nhận. Nhưng… lớp trưởng Đồng à, cậu thật sự thắng tôi bằng chính thực lực của mình sao?”
Đồng An Khả nghe vậy, trong lòng mạnh mẽ nhảy dựng!
“Cậu, cậu có ý gì?”
Cô ta lắp bắp phản bác, lại nhịn không được mà hoảng sợ.
Thẩm Vân Khuynh đã biết?
Không.
Không thể nào!
Cậu ta chỉ không muốn thừa nhận đã thua mình nên mới nói bậy thôi!
Đồng An Khả tự an ủi mình, ý niệm xoay chuyển, bừng tỉnh cười nói.
“A, chẳng lẽ cậu cảm thấy thầy cô thiên vị, cho tôi nhiều điểm hơn?”
Trước mắt bao người cô ta càng nói càng hăng.
“Thẩm Vân Khuynh, không ngờ cậu lại là loại người thua mà không dám nhận!”
Bên kia, Vân Khuynh ý vị không rõ nhẹ liếc vị “Khí vận chi nữ” này một cái, đột nhiên nói.
“Câu hỏi phụ trong đề thi toán kia đúng là cậu đã làm sai.”
Ặc…
Học sinh vây xem nghe vậy đều có chút sửng sốt ——
Đề thi toán học lần này siêu khó, bổ sung thêm một câu hỏi phụ 30 điểm.
Thời điểm nộp bài, bởi vì Đồng An Khả đã làm đúng câu đó nên được không ít lời khen ngợi.
Không nghĩ tới, hiện tại Thẩm Vân Khuynh lại nói…
“Ha, vậy là cậu cảm thấy cô giáo đã chấm sai rồi sao?”
Đồng An Khả nghe được Vân Khuynh nói như vậy thì thoáng an tâm.
Thì ra đúng là đối phương chỉ nói bậy…
“Thẩm Vân Khuynh, cậu cảm thấy bản thân còn giỏi hơn thầy cô sao?”
Cô ta bĩu môi.
Nực cười, sao đáp án có thể sai được chứ?
“Ngay cả lão sư cũng đã nói tôi làm đúng, cậu dựa vào cái gì mà nói như vậy?”
Đồng An Khả nói, lại lắc lắc tay bạn trai một chút: “Vũ, anh nói có phải không?”
“Đúng vậy.” Hiên Viên Vũ làm càn trào phúng.
Xung quanh cũng dần dần vang lên tiếng cười trộm.
Ánh mắt Vân Khuynh chợt lóe.
Chốc lát sau bỗng nhiên cảm thấy cả người phát lạnh ——
Là Kỳ Tế đang ôm chặt nàng, hơi thở âm lãnh thổi qua bên tai.
“Thấy anh nói đúng không…”
- ----------
Lời tác giả:
PS.
Đồng An Khả: Lão sư và đáp án sao lại sai được!
Khuynh Khuynh: Ngu xuẩn. ( chỉ có người yêu nhà tôi mới không sai ~)
Mỗ quỷ: ≧▽≦
/274
|