- Ta... Thiếu gia, ta không có, ta thật sự không muốn phản bội ngươi đâu.
Hoàn Nhan Khang thoáng phục hồi lại tinh thần liền vội xin tha:
- Ta trở về nhất định sẽ cùng phụ vương hảo hảo phục vụ cho thiếu gia, tận lực vì nghiệp lớn của thiếu gia ngươi.
Hoàn Nhan Khang cũng không muốn chết, phải biết rằng Dương Lỗi lúc ấy cũng đã có nói, nếu như một khi phát hiện có người phản bội vậy thì hậu quả khó thoát khỏi cái chết, đoán chừng Âu Dương Khắc đã bị thế, Hoàn Nhan Khang là người thông minh, biết rõ nếu như không thể thu được tín nhiệm của Dương Lỗi vậy thì chỉ còn đường chết thôi.
- Lời của ngươi, còn có thể khiến người tin tưởng sao?
Dương Lỗi cười lạnh.
- Nhất định, nhất định, thiếu gia, ta có thể thề với trời.
Hoàn Nhan Khang vội vỗ ngực cam đoan.
Dương Lỗi lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói tiếp:
- Muốn ta cho ngươi một cơ hội, cũng không phải là không được.
- Thật sự, thiếu gia, ta cam đoan sẽ không để thiếu gia ngươi thất vọng đâu, ta có thể vì thiếu gia ngươi thành lập nên một chi quân đội khổng lồ.
Hoàn Nhan Khang nghe xong, mình vẫn còn cơ hội sống sót liền vội vàng bắt lấy, giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng ở dưới nước vậy, hắn cũng biết, đây rất có thể là cơ hội cuối cùng của hắn.
- Quân đội? Ngươi còn không có có năng lực kia.
Dương Lỗi cười lạnh một tiếng, hắn làm sao có thể thành lập được một chi quân đội được, phụ thân hắn Hoàn Nhan Hồng Liệt còn không sai biệt lắm, tiếp theo Dương Lỗi lấy ra một viên thuốc, đưa cho Hoàn Nhan Khang:
- Đây là một viên Độc đan, tự nhiên không phải như trước, đây là một loại độc dược mạn tính, sau khi dùng vào tánh mạng sẽ không còn nằm trong tay mình nữa, nếu như không có giải dược vậy thì nửa năm sau sẽ hóa thành nước mủ mà chết. Ngươi ăn vào đi.
- Thiếu gia, ta...
Nghe xong đây là độc dược, Hoàn Nhan Khang do dự, không hề có ai muốn mình bị người khác khống chế, mạng nhỏ bị nắm trong tay người khác cả.
- Ta cái gì?
Dương Lỗi liếc qua:
- Ngươi cũng có thể không dùng, bất quá không dùng thì ta sẽ trực tiếp giết chết ngươi ngay.
Hoàn Nhan Khang lại càng hoảng sợ, ánh mắt kia giống như một thanh lợi kiếm đâm thẳng vào ngực hắn, vội cúi đầu nói:
- Ta ăn, thiếu gia, ta ăn viên thuốc này.
Nói xong Hoàn Nhan Khang, liền vội vàng ăn miếng Độc đan kia vào.
Sau khi thấy Hoàn Nhan Khang ăn xong, Dương Lỗi lần nữa lấy ra hai bình sứ, đưa cho Hoàn Nhan Khang.
- Hai bình sứ này, bình màu đen cũng là một quả Độc đan, giống như thứ ngươi ăn vào vậy, ngươi lấy về cho phụ vương của ngươi Hoàn Nhan Hồng Liệt ăn vào, đương nhiên ngươi cũng có thể cự tuyệt, bất quá chờ đến khi ta lại đi Kim quốc, phát hiện phụ vương của ngươi không trúng độc, vậy ta sẽ lập tức giết ngươi ngay.
Dương Lỗi lạnh lùng nói.
- Ta làm, phục vụ cho thiếu gia là vinh hạnh của ta.
Hoàn Nhan Khang tuyệt đối là một người ham sống sợ chết, vì tánh mạng của mình, hắn sao dám không đi làm, tự nhiên liền vội vàng đáp ứng, trong nội tâm nói thầm, phụ vương, ngươi đừng trách hài nhi, hài nhi cũng vì bất đắc dĩ thôi, huống chi như vậy phụ tử chúng ta cũng sẽ toàn tâm toàn lực vì thiếu gia a.
Dương Lỗi nhẹ gật đầu:
- Trong bình sứ khác là hai viên giải dược, có thể khiến độc tính của các ngươi lùi lại nửa năm, nói cách khác, nửa năm sau, các ngươi ăn vào giải dược này thì có thể kéo dài thêm nửa năm, như thế một năm sau, ta sẽ không cho các ngươi giải dược nữa, chẳng qua nếu như các ngươi ở trong vòng một năm này để ta phát hiện ra có gì không phù hợp vậy thì đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.
- Sẽ không đâu, sẽ không đâu.
Hoàn Nhan Khang nói.
- Tốt rồi, ta cho phụ tử các ngươi một nhiệm vụ, đó chính là kiếm tài chính cho ta, phải biết rằng, chiến tranh rất cần đến tiền, ta cần một số tiền tài lớn, điểm ấy các ngươi cũng biết đấy, còn có, ta muốn các ngươi tận lực khống chế quân đội Kim quốc, nhớ kỹ là tận lực hơn khống chế.
Đã có độc dược mạn tính kia khống chế, Dương Lỗi cũng không tin phụ tử bọn hắn gây nên sóng gió gì, độc dược này chính là do mình đặc chế, được nghiên cứu ra từ trên Độc Kinh, ở trong Xạ Điêu nội dung cốt truyện thế giới này, còn không ai có thể cởi bỏ được, cho nên Dương Lỗi tuyệt không để ý.
- Vâng, thiếu gia, ta sẽ chuyển cáo cho phụ vương.
Hoàn Nhan Khang nói.
- Tốt rồi, ngươi đi đi, yên tâm, sẽ không ai cản trở ngươi đâu, về phần huynh đệ ngốc Quách Tĩnh kia của ngươi, nếu như gặp được hắn thì nói cho hắn biết, Dương Lỗi ta bảo hắn đi Tương Dương tìm Cái Bang
- Thiếu gia, còn chuyện gì nữa không?
Hoàn Nhan Khang nói.
Dương Lỗi phất phất tay:
- Không có việc gì nữa, ngươi đi đi, nhớ kỹ lỡi ta nói.
... ...
Ngưu gia thôn.
Dương Lỗi nhớ rõ, ở Ngưu gia thôn này có một cái mật thất, trong mật thất, có đại lượng tài bảo, đó là do đệ tử Khúc Linh Phong của Hoàng Dược Sư vì trở lại sư môn nên đã tiến vào hoàng cung trộm lấy, lúc ấy cùng thị vệ hoàng cung đồng quy vu tận.
Một đám bảo vật như vậy, Dương Lỗi tự nhiên sẽ không quên, chính mình chính rất cần tiền tài đâu rồi, những... này như thế nào sẽ buông tha cho.
Đi tới Ngưu gia thôn, ở trong một quán ăn, phát hiện ra một nữ tử ngây ngốc ngơ ngác ôm đầu gãi mặt, Dương Lỗi biết rõ đây chính là đứa con gái ngốc của Khúc Linh Phong rồi.
- Ngươi là cô ngốc?
Dương Lỗi nói.
- Đúng vậy a, ta gọi là cô ngốc, làm sao ngươi biết? Ca ca ngươi thật là lợi hại ah?
Cô ngốc cười ngây ngô nói.
- Ta tự nhiên biết được.
Dương Lỗi mỉm cười nói.
Hoàng Dung ở bên lại kinh ngạc:
- Dương đại ca, nàng thật sự là gọi là cô ngốc sao? Bất quá thoạt nhìn quả thật đúng là ngốc.
- Nàng chính là con gái sư huynh Khúc Linh Phong của ngươi, bởi vì đầu bị cháy hỏng cho nên mới ngây ngốc ngơ ngác như thế.
Dương Lỗi giải thích nói.
- Ah, vậy Khúc Linh Phong Khúc sư huynh đâu rồi?
Hoàng Dung nói:
- Có phải hắn cũng ở đây không?
Dương Lỗi nhẹ gật đầu:
- Hắn thật ở chỗ này, bất quá đã bị chết rồi.
Dưới Chân Thực Ưng Nhãn của Dương Lỗi, rất dễ dàng liền phát hiện ra chỗ mật thất kia.
Đi tới chỗ mật thất kia, đánh ra một chưởng, lập tức "Ầm ầm" một tiếng, tường mật thất bị đánh nát, bên trong nhấc lên vô số tro bụi, hiển nhiên ở đây đã rất lâu không có ai đi vào rồi.
Đợi bụi mù tan hết, Dương Lỗi liền đi vào, tam nữ Hoàng Dung Mục Niệm Từ cũng theo vào.
Quả nhiên ở trong đó có thi thể Khúc Linh Phong, ngoại trừ Khúc Linh Phong ra còn có mấy thi thể khác, đây chính là hộ vệ hoàng cung.
Mà bên cạnh còn có mấy cái rương hòm lớn, Dương Lỗi biết rõ, những rương hòm này chính là bảo vật lúc trước Khúc Linh Phong xâm nhập vào hoàng cung trộm lấy, vốn là muốn hiến cho nhạc phụ Hoàng Dược Sư kia của mình, hôm nay mình cần nên cũng không khách khí nữa.
Sau khi an táng Khúc Linh Phong và những hộ vệ kia xong, Dương Lỗi liền chuẩn bị đi tìm dưỡng phụ Dương Thiết Tâm kia của Mục Niệm Từ, bất quá vẫn còn cô ngốc, Dương Lỗi đang suy nghĩ nên an trí nàng như thế nào, mang theo nàng bên người quả thật không phải chuyện tốt, Dương Lỗi nghĩ nghĩ, liền nói với Mai Siêu Phong:
Hoàn Nhan Khang thoáng phục hồi lại tinh thần liền vội xin tha:
- Ta trở về nhất định sẽ cùng phụ vương hảo hảo phục vụ cho thiếu gia, tận lực vì nghiệp lớn của thiếu gia ngươi.
Hoàn Nhan Khang cũng không muốn chết, phải biết rằng Dương Lỗi lúc ấy cũng đã có nói, nếu như một khi phát hiện có người phản bội vậy thì hậu quả khó thoát khỏi cái chết, đoán chừng Âu Dương Khắc đã bị thế, Hoàn Nhan Khang là người thông minh, biết rõ nếu như không thể thu được tín nhiệm của Dương Lỗi vậy thì chỉ còn đường chết thôi.
- Lời của ngươi, còn có thể khiến người tin tưởng sao?
Dương Lỗi cười lạnh.
- Nhất định, nhất định, thiếu gia, ta có thể thề với trời.
Hoàn Nhan Khang vội vỗ ngực cam đoan.
Dương Lỗi lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói tiếp:
- Muốn ta cho ngươi một cơ hội, cũng không phải là không được.
- Thật sự, thiếu gia, ta cam đoan sẽ không để thiếu gia ngươi thất vọng đâu, ta có thể vì thiếu gia ngươi thành lập nên một chi quân đội khổng lồ.
Hoàn Nhan Khang nghe xong, mình vẫn còn cơ hội sống sót liền vội vàng bắt lấy, giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng ở dưới nước vậy, hắn cũng biết, đây rất có thể là cơ hội cuối cùng của hắn.
- Quân đội? Ngươi còn không có có năng lực kia.
Dương Lỗi cười lạnh một tiếng, hắn làm sao có thể thành lập được một chi quân đội được, phụ thân hắn Hoàn Nhan Hồng Liệt còn không sai biệt lắm, tiếp theo Dương Lỗi lấy ra một viên thuốc, đưa cho Hoàn Nhan Khang:
- Đây là một viên Độc đan, tự nhiên không phải như trước, đây là một loại độc dược mạn tính, sau khi dùng vào tánh mạng sẽ không còn nằm trong tay mình nữa, nếu như không có giải dược vậy thì nửa năm sau sẽ hóa thành nước mủ mà chết. Ngươi ăn vào đi.
- Thiếu gia, ta...
Nghe xong đây là độc dược, Hoàn Nhan Khang do dự, không hề có ai muốn mình bị người khác khống chế, mạng nhỏ bị nắm trong tay người khác cả.
- Ta cái gì?
Dương Lỗi liếc qua:
- Ngươi cũng có thể không dùng, bất quá không dùng thì ta sẽ trực tiếp giết chết ngươi ngay.
Hoàn Nhan Khang lại càng hoảng sợ, ánh mắt kia giống như một thanh lợi kiếm đâm thẳng vào ngực hắn, vội cúi đầu nói:
- Ta ăn, thiếu gia, ta ăn viên thuốc này.
Nói xong Hoàn Nhan Khang, liền vội vàng ăn miếng Độc đan kia vào.
Sau khi thấy Hoàn Nhan Khang ăn xong, Dương Lỗi lần nữa lấy ra hai bình sứ, đưa cho Hoàn Nhan Khang.
- Hai bình sứ này, bình màu đen cũng là một quả Độc đan, giống như thứ ngươi ăn vào vậy, ngươi lấy về cho phụ vương của ngươi Hoàn Nhan Hồng Liệt ăn vào, đương nhiên ngươi cũng có thể cự tuyệt, bất quá chờ đến khi ta lại đi Kim quốc, phát hiện phụ vương của ngươi không trúng độc, vậy ta sẽ lập tức giết ngươi ngay.
Dương Lỗi lạnh lùng nói.
- Ta làm, phục vụ cho thiếu gia là vinh hạnh của ta.
Hoàn Nhan Khang tuyệt đối là một người ham sống sợ chết, vì tánh mạng của mình, hắn sao dám không đi làm, tự nhiên liền vội vàng đáp ứng, trong nội tâm nói thầm, phụ vương, ngươi đừng trách hài nhi, hài nhi cũng vì bất đắc dĩ thôi, huống chi như vậy phụ tử chúng ta cũng sẽ toàn tâm toàn lực vì thiếu gia a.
Dương Lỗi nhẹ gật đầu:
- Trong bình sứ khác là hai viên giải dược, có thể khiến độc tính của các ngươi lùi lại nửa năm, nói cách khác, nửa năm sau, các ngươi ăn vào giải dược này thì có thể kéo dài thêm nửa năm, như thế một năm sau, ta sẽ không cho các ngươi giải dược nữa, chẳng qua nếu như các ngươi ở trong vòng một năm này để ta phát hiện ra có gì không phù hợp vậy thì đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.
- Sẽ không đâu, sẽ không đâu.
Hoàn Nhan Khang nói.
- Tốt rồi, ta cho phụ tử các ngươi một nhiệm vụ, đó chính là kiếm tài chính cho ta, phải biết rằng, chiến tranh rất cần đến tiền, ta cần một số tiền tài lớn, điểm ấy các ngươi cũng biết đấy, còn có, ta muốn các ngươi tận lực khống chế quân đội Kim quốc, nhớ kỹ là tận lực hơn khống chế.
Đã có độc dược mạn tính kia khống chế, Dương Lỗi cũng không tin phụ tử bọn hắn gây nên sóng gió gì, độc dược này chính là do mình đặc chế, được nghiên cứu ra từ trên Độc Kinh, ở trong Xạ Điêu nội dung cốt truyện thế giới này, còn không ai có thể cởi bỏ được, cho nên Dương Lỗi tuyệt không để ý.
- Vâng, thiếu gia, ta sẽ chuyển cáo cho phụ vương.
Hoàn Nhan Khang nói.
- Tốt rồi, ngươi đi đi, yên tâm, sẽ không ai cản trở ngươi đâu, về phần huynh đệ ngốc Quách Tĩnh kia của ngươi, nếu như gặp được hắn thì nói cho hắn biết, Dương Lỗi ta bảo hắn đi Tương Dương tìm Cái Bang
- Thiếu gia, còn chuyện gì nữa không?
Hoàn Nhan Khang nói.
Dương Lỗi phất phất tay:
- Không có việc gì nữa, ngươi đi đi, nhớ kỹ lỡi ta nói.
... ...
Ngưu gia thôn.
Dương Lỗi nhớ rõ, ở Ngưu gia thôn này có một cái mật thất, trong mật thất, có đại lượng tài bảo, đó là do đệ tử Khúc Linh Phong của Hoàng Dược Sư vì trở lại sư môn nên đã tiến vào hoàng cung trộm lấy, lúc ấy cùng thị vệ hoàng cung đồng quy vu tận.
Một đám bảo vật như vậy, Dương Lỗi tự nhiên sẽ không quên, chính mình chính rất cần tiền tài đâu rồi, những... này như thế nào sẽ buông tha cho.
Đi tới Ngưu gia thôn, ở trong một quán ăn, phát hiện ra một nữ tử ngây ngốc ngơ ngác ôm đầu gãi mặt, Dương Lỗi biết rõ đây chính là đứa con gái ngốc của Khúc Linh Phong rồi.
- Ngươi là cô ngốc?
Dương Lỗi nói.
- Đúng vậy a, ta gọi là cô ngốc, làm sao ngươi biết? Ca ca ngươi thật là lợi hại ah?
Cô ngốc cười ngây ngô nói.
- Ta tự nhiên biết được.
Dương Lỗi mỉm cười nói.
Hoàng Dung ở bên lại kinh ngạc:
- Dương đại ca, nàng thật sự là gọi là cô ngốc sao? Bất quá thoạt nhìn quả thật đúng là ngốc.
- Nàng chính là con gái sư huynh Khúc Linh Phong của ngươi, bởi vì đầu bị cháy hỏng cho nên mới ngây ngốc ngơ ngác như thế.
Dương Lỗi giải thích nói.
- Ah, vậy Khúc Linh Phong Khúc sư huynh đâu rồi?
Hoàng Dung nói:
- Có phải hắn cũng ở đây không?
Dương Lỗi nhẹ gật đầu:
- Hắn thật ở chỗ này, bất quá đã bị chết rồi.
Dưới Chân Thực Ưng Nhãn của Dương Lỗi, rất dễ dàng liền phát hiện ra chỗ mật thất kia.
Đi tới chỗ mật thất kia, đánh ra một chưởng, lập tức "Ầm ầm" một tiếng, tường mật thất bị đánh nát, bên trong nhấc lên vô số tro bụi, hiển nhiên ở đây đã rất lâu không có ai đi vào rồi.
Đợi bụi mù tan hết, Dương Lỗi liền đi vào, tam nữ Hoàng Dung Mục Niệm Từ cũng theo vào.
Quả nhiên ở trong đó có thi thể Khúc Linh Phong, ngoại trừ Khúc Linh Phong ra còn có mấy thi thể khác, đây chính là hộ vệ hoàng cung.
Mà bên cạnh còn có mấy cái rương hòm lớn, Dương Lỗi biết rõ, những rương hòm này chính là bảo vật lúc trước Khúc Linh Phong xâm nhập vào hoàng cung trộm lấy, vốn là muốn hiến cho nhạc phụ Hoàng Dược Sư kia của mình, hôm nay mình cần nên cũng không khách khí nữa.
Sau khi an táng Khúc Linh Phong và những hộ vệ kia xong, Dương Lỗi liền chuẩn bị đi tìm dưỡng phụ Dương Thiết Tâm kia của Mục Niệm Từ, bất quá vẫn còn cô ngốc, Dương Lỗi đang suy nghĩ nên an trí nàng như thế nào, mang theo nàng bên người quả thật không phải chuyện tốt, Dương Lỗi nghĩ nghĩ, liền nói với Mai Siêu Phong:
/1190
|