"Rầm!"
Cửa phòng bị đạp mở đôi nam nữ đang hoạt động trên giường bị làm cho sửng sốt, có tiếng hét lớn của phụ nữ, người đàn ông nhanh chóng nhặt bộ áo choàng tắm lên khoác vào người: “Khỉ thật, ai đấy?”
Hogan nhìn người đang chậm rãi bước vào nét mặt lập tức thay đổi, bực tức xen lẫn oán hận: “Phất Vũ ngươi còn dám tìm đến đây à?”
Minh Thù cười nhạt: “Đồng Diệp ở đâu?”
“Ha ha..” Hogan bước xuống giường chậm rãi bước đến chiếc bàn bên cạnh: “Các ngươi cũng tương đối thân thiết nhỉ, có vẻ ta không bắt nhầm người rồi.”
"Cộc!"
Quả cầu nhỏ rơi trên bàn khiến cho điện thoại trên bàn vỡ làm đôi, sắc mặt của Hogan có chút thay đổi. Hắn xoay người nhìn Minh Thù, ánh mắt giận dữ mang theo uy hiếp: “Nếu ngươi không muốn Đồng Diệp chết thì đừng có làm bừa.”
“Ồ” Minh Thù cười híp mắt: “Ta đâu có làm bừa ta nói đạo lý đấy chứ.”
Sau một loạt âm thanh "vút vút" trong phòng, Hogan bị Minh Thù dùng ga giường bó lại thành con nhộng không động đậy nổi.
Người phụ nữ kia co ro ở góc giường cả người run lên bần bật.
“Cha ngươi còn không phải là đối thủ của ta, mà ngươi cũng dám đối đầu với ta à? Coi ta bao nhiêu năm hành tẩu giang hồ là vô ích sao?” Minh Thù cầm quyển sách bên cạnh lên đập đập vào mặt Hogan.
Hogan nhục nhã căm phẫn gào lên: “Là ngươi giết cha ta!”
Minh Thù mỉm cười: “Bây giờ ta còn giết được cả ngươi đấy.”
Hogan: “…”
“Gọi người của ngươi dẫn Đồng Diêp đến đây, ta có thể suy nghĩ không giết ngươi.”
Hogan: “…”
Hogan trợn mắt uất hận nhìn chằm chằm Minh Thù không có ý muốn giao người ra, hắn muốn kéo dài thời gian đợi người của hắn đến, hắn không tin là không bắt được cô ta. Đột nhiên không khí cảm giác như bị vặn vẹo, vô số người của Huyết tộc xuất hiện trong phòng.
Đám người nhìn thấy con nhộng nằm trên giường ngây người mất một lúc. Minh Thù cứ thế ung dung nhìn bọn họ không có gì là sợ hãi, trên mặt cô vẫn là nụ cười vô hại ấy, kết hợp với khung cảnh hiện tại làm cho bầu không khí có chút kỳ quái.
“Thiếu gia.”
Hogan hạ lệnh cho đám người Huyết tộc: “Bắt cô ta lại cho ta!”
Hogan suy nghĩ có chút đơn giản, khi người của hắn xông tới Minh Thù liền lôi hắn ra làm bia đỡ đạn tất cả trận đòn của Huyết tộc đánh đến Hogan hoàn toàn hứng chịu hết.
Sau loạt tấn công đầu của Huyết tộc, Minh Thù cười híp mắt hỏi Hogan mặt đang cau có: “Tiếp nữa chứ, ta sẽ phối hợp giúp ngươi?”
Hogan: “…”
“Lần cuối mau đưa Đồng Diệp ra đây nếu không ta sẽ ta tay đấy, dù sao thì ngươi cũng là người của Huyết tộc.” Có thể giết.
Hogan: “???”
Dù sao thì ngươi cũng là người của Huyết tộc là ý gì?
So với báo thù thì việc bảo đảm cho tính mạng vẫn quan trọng hơn với hắn.
“Đồng Diệp không ở chỗ ta.”
“Người là ngươi bắt lại không ở chỗ ngươi? Ngươi đang đùa ta chắc?” Minh Thù nắm lấy cánh tay của Hogan siết nhẹ một cái.
Hogan kêu lên đau đớn, đám Huyết tộc vây quanh Minh Thù vô cùng căng thẳng nhìn Minh Thù.
“Đồng Diệp thực sự không ở chỗ ta.” Hogan thở hổn hển: “Lúc ta đem hắn về thì bị cướp.”
Minh Thù nhìn Hogan.
Sắc mặt Hogan càng trở nên khó coi: “Ta nói thật, nếu như hắn ở trong tay ta thì sao ta lại không đem hắn ra uy hiếp ngươi chứ!”
Đồng Diệp bị một đám người cũng mặc áo choàng đen của Huyết tộc cướp đi, đối phương chỉ cướp người chứ không có ra tay đánh nhau, từ lúc xuất hiện đến lúc cướp đi Đồng Diệp không đến một phút, Hogan còn chưa kịp phản ứng thì họ đã biến mất, đến đối phương có bao nhiêu người hắn cũng không biết.
Minh Thù có chút suy tư rời khỏi biết thự của Hogan, ngay sau khi cô rời khỏi không lâu tiếng còi hú của xe cảnh sát vang lên inh ỏi. Huyết tộc nên để cho cảnh sát quản lý, ai bảo có luật lệ các tộc khác không được tùy tiện làm náo loạn tại thế giới của loài người chứ.
“Không tìm thấy ư?” Tô Miên thấy Minh Thù đi về một mình thắc mắc.
“Bị người khác cướp đi rồi.” Minh Thù ngồi vào ghế phụ.
“Hả?” Đồng Diệp thu hút thế cơ à? “Ai làm vậy?”
Minh Thù hừ một tiếng: “Tôi mà biết là ai làm bây giờ tôi đang đi lật cả nhà hắn lên rồi.”
Cướp người cướp đến cả chỗ trẫm nữa, lãng phí thể lực của trẫm!
Không đánh đến chết thì có lỗi khẩu phần lương thực của trẫm quá!
Tô Miên: “…”
Minh Thù bảo Tô Miên lái xe đến chỗ Đồng Diệp bị cướp, chỗ này là ngã tư Hogan đưa Đồng Diệp đến thì đối phương xuất hiện từ bốn phía. Sau khi cướp được người thì cũng chạy về bốn phía không thể nào biết được Đồng Diệp bị đưa đi từ hướng nào.
“Phất Vũ?” Sở Việt đi ra từ chỗ tối: “Sao cô lại ở đây?”
Minh Thù hỏi ngay: “Điểm tâm nhỏ đâu?”
“Ở nhà…” Sở Việt trả lời theo phản xạ: “Sao cô lại ở đây? Bây giờ có rất nhiều Huyết tộc đang tìm cô, Guyon…”
“Sao anh nói nhiều thế, anh giữ vững hình tượng đi đừng tự phá hoại như thế chứ.” Minh Thù cắt ngang Sở Việt.
Sở Việt: “…” Thế cuối cùng là cô đang làm gì ở đây?
“Có người giật đồ của tôi.”
“Là đồ gì thế?” Thánh khí à?
“Đồng Diệp.”
Sở Việt: “…” Cậu ta là đồ sao? Đợi chút…
“Đồng Diệp bị người ta bắt đi rồi sao?”
Minh Thù gật đầu, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Anh đến đây làm gì?”
Sở Việt cau mày: “Có tin tức nói là nhìn thấy Huyết tộc của Hội Cứu Thế nên tôi qua xem.”
Huyết tộc cướp đi Đồng Diệp chả nhẽ là Hội Cứu Thế sao?
“Tìm thấy gì vậy?”
“Không thấy gì.”
“Ồ.”
Hai tên Huyết tộc đứng ở ngã tư không nói câu gì. Tô Miên ngồi trong xe nhìn hai người nhưng không mảy may để ý, hắn không thích Sở Việt càng không thích cái cô Liễu Loan Nguyệt đó…
“Ai đó!”
Sở Việt hét lên một tiếng thân thể lướt qua xuất hiện phía bên kia đường hướng về phía tối, một tên mặc áo choàng đen Huyết tộc bị đánh ngã lăn ra đường.
Khi tên đó chuẩn bị đứng dậy Minh Thù nắm lấy áo choàng của hắn, hắn xoay người một cái trườn ra như cá trạch thoát khỏi áo choàng, đang định chạy thoát thì bị áo choàng phủ lên đầu hắn khiến hắn dừng lại.
Minh Thù kéo một đầu áo choàng kéo mạnh về phía sau, hắn bị kéo lại ngã trên đất.
Sở Việt chạy lên chặn hắn lại: “Ai sai ngươi đến?”
Minh Thù thì đơn giản hơn nhiều giật tung quần áo của hắn làm lộ ra hình xăm trên tay hắn.
“Hội Cứu Thế…” Sở Việt nheo mắt một cái.
Minh Thù dẫm lên người hắn: “Đồng Diệp là các ngươi bắt đi phải không?”
Huyết tộc không phủ nhận lấy từ trên người ra một bức thư cho Minh Thù. Minh Thù mở thư ra nhìn qua nội dung rất đơn giản dùng huyết chuông đổi lấy Đồng Diệp.
“Là các người ngây thơ hay đầu óc bị cái gì nhét vào thế?” Minh Thù ném bức thư lên người tên đó: “Các ngươi dựa vào cái gì mà nghĩ rằng Đồng Diệp có thể sánh với thánh khí chứ?”
Tên đó cười lớn: “Vậy nếu thêm Tô Miên thì sao?”
Minh Thù nhìn về phía chiếc xe, Tô Miên đang dựa vào cửa xe nhìn về phía bên này: “Chuyện này thì liên quan gì đến Tô Miên?”
“Ngươi không tò mò…” Hắn cười một cách quái dị: “Hắn là người như thế nào ư?”
Minh Thù đột nhiên dùng lực, nụ cười trên mặt tên Huyết tộc như đông cứng, một giây sau chỉ còn lại tấm áo choàng đen nằm bất động trên đất.
Sở Việt ngạc nhiên: “Cô giết hắn làm gì?”
Minh Thù nhìn Sở Việt tuy trên mặt cô vẫn giữ nét cười nhưng giọng điệu lại rất bình thản: “Cái Hội Cứu Thế đó làm thế nào để tập hợp bọn chúng lại vậy?”
Cửa phòng bị đạp mở đôi nam nữ đang hoạt động trên giường bị làm cho sửng sốt, có tiếng hét lớn của phụ nữ, người đàn ông nhanh chóng nhặt bộ áo choàng tắm lên khoác vào người: “Khỉ thật, ai đấy?”
Hogan nhìn người đang chậm rãi bước vào nét mặt lập tức thay đổi, bực tức xen lẫn oán hận: “Phất Vũ ngươi còn dám tìm đến đây à?”
Minh Thù cười nhạt: “Đồng Diệp ở đâu?”
“Ha ha..” Hogan bước xuống giường chậm rãi bước đến chiếc bàn bên cạnh: “Các ngươi cũng tương đối thân thiết nhỉ, có vẻ ta không bắt nhầm người rồi.”
"Cộc!"
Quả cầu nhỏ rơi trên bàn khiến cho điện thoại trên bàn vỡ làm đôi, sắc mặt của Hogan có chút thay đổi. Hắn xoay người nhìn Minh Thù, ánh mắt giận dữ mang theo uy hiếp: “Nếu ngươi không muốn Đồng Diệp chết thì đừng có làm bừa.”
“Ồ” Minh Thù cười híp mắt: “Ta đâu có làm bừa ta nói đạo lý đấy chứ.”
Sau một loạt âm thanh "vút vút" trong phòng, Hogan bị Minh Thù dùng ga giường bó lại thành con nhộng không động đậy nổi.
Người phụ nữ kia co ro ở góc giường cả người run lên bần bật.
“Cha ngươi còn không phải là đối thủ của ta, mà ngươi cũng dám đối đầu với ta à? Coi ta bao nhiêu năm hành tẩu giang hồ là vô ích sao?” Minh Thù cầm quyển sách bên cạnh lên đập đập vào mặt Hogan.
Hogan nhục nhã căm phẫn gào lên: “Là ngươi giết cha ta!”
Minh Thù mỉm cười: “Bây giờ ta còn giết được cả ngươi đấy.”
Hogan: “…”
“Gọi người của ngươi dẫn Đồng Diêp đến đây, ta có thể suy nghĩ không giết ngươi.”
Hogan: “…”
Hogan trợn mắt uất hận nhìn chằm chằm Minh Thù không có ý muốn giao người ra, hắn muốn kéo dài thời gian đợi người của hắn đến, hắn không tin là không bắt được cô ta. Đột nhiên không khí cảm giác như bị vặn vẹo, vô số người của Huyết tộc xuất hiện trong phòng.
Đám người nhìn thấy con nhộng nằm trên giường ngây người mất một lúc. Minh Thù cứ thế ung dung nhìn bọn họ không có gì là sợ hãi, trên mặt cô vẫn là nụ cười vô hại ấy, kết hợp với khung cảnh hiện tại làm cho bầu không khí có chút kỳ quái.
“Thiếu gia.”
Hogan hạ lệnh cho đám người Huyết tộc: “Bắt cô ta lại cho ta!”
Hogan suy nghĩ có chút đơn giản, khi người của hắn xông tới Minh Thù liền lôi hắn ra làm bia đỡ đạn tất cả trận đòn của Huyết tộc đánh đến Hogan hoàn toàn hứng chịu hết.
Sau loạt tấn công đầu của Huyết tộc, Minh Thù cười híp mắt hỏi Hogan mặt đang cau có: “Tiếp nữa chứ, ta sẽ phối hợp giúp ngươi?”
Hogan: “…”
“Lần cuối mau đưa Đồng Diệp ra đây nếu không ta sẽ ta tay đấy, dù sao thì ngươi cũng là người của Huyết tộc.” Có thể giết.
Hogan: “???”
Dù sao thì ngươi cũng là người của Huyết tộc là ý gì?
So với báo thù thì việc bảo đảm cho tính mạng vẫn quan trọng hơn với hắn.
“Đồng Diệp không ở chỗ ta.”
“Người là ngươi bắt lại không ở chỗ ngươi? Ngươi đang đùa ta chắc?” Minh Thù nắm lấy cánh tay của Hogan siết nhẹ một cái.
Hogan kêu lên đau đớn, đám Huyết tộc vây quanh Minh Thù vô cùng căng thẳng nhìn Minh Thù.
“Đồng Diệp thực sự không ở chỗ ta.” Hogan thở hổn hển: “Lúc ta đem hắn về thì bị cướp.”
Minh Thù nhìn Hogan.
Sắc mặt Hogan càng trở nên khó coi: “Ta nói thật, nếu như hắn ở trong tay ta thì sao ta lại không đem hắn ra uy hiếp ngươi chứ!”
Đồng Diệp bị một đám người cũng mặc áo choàng đen của Huyết tộc cướp đi, đối phương chỉ cướp người chứ không có ra tay đánh nhau, từ lúc xuất hiện đến lúc cướp đi Đồng Diệp không đến một phút, Hogan còn chưa kịp phản ứng thì họ đã biến mất, đến đối phương có bao nhiêu người hắn cũng không biết.
Minh Thù có chút suy tư rời khỏi biết thự của Hogan, ngay sau khi cô rời khỏi không lâu tiếng còi hú của xe cảnh sát vang lên inh ỏi. Huyết tộc nên để cho cảnh sát quản lý, ai bảo có luật lệ các tộc khác không được tùy tiện làm náo loạn tại thế giới của loài người chứ.
“Không tìm thấy ư?” Tô Miên thấy Minh Thù đi về một mình thắc mắc.
“Bị người khác cướp đi rồi.” Minh Thù ngồi vào ghế phụ.
“Hả?” Đồng Diệp thu hút thế cơ à? “Ai làm vậy?”
Minh Thù hừ một tiếng: “Tôi mà biết là ai làm bây giờ tôi đang đi lật cả nhà hắn lên rồi.”
Cướp người cướp đến cả chỗ trẫm nữa, lãng phí thể lực của trẫm!
Không đánh đến chết thì có lỗi khẩu phần lương thực của trẫm quá!
Tô Miên: “…”
Minh Thù bảo Tô Miên lái xe đến chỗ Đồng Diệp bị cướp, chỗ này là ngã tư Hogan đưa Đồng Diệp đến thì đối phương xuất hiện từ bốn phía. Sau khi cướp được người thì cũng chạy về bốn phía không thể nào biết được Đồng Diệp bị đưa đi từ hướng nào.
“Phất Vũ?” Sở Việt đi ra từ chỗ tối: “Sao cô lại ở đây?”
Minh Thù hỏi ngay: “Điểm tâm nhỏ đâu?”
“Ở nhà…” Sở Việt trả lời theo phản xạ: “Sao cô lại ở đây? Bây giờ có rất nhiều Huyết tộc đang tìm cô, Guyon…”
“Sao anh nói nhiều thế, anh giữ vững hình tượng đi đừng tự phá hoại như thế chứ.” Minh Thù cắt ngang Sở Việt.
Sở Việt: “…” Thế cuối cùng là cô đang làm gì ở đây?
“Có người giật đồ của tôi.”
“Là đồ gì thế?” Thánh khí à?
“Đồng Diệp.”
Sở Việt: “…” Cậu ta là đồ sao? Đợi chút…
“Đồng Diệp bị người ta bắt đi rồi sao?”
Minh Thù gật đầu, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Anh đến đây làm gì?”
Sở Việt cau mày: “Có tin tức nói là nhìn thấy Huyết tộc của Hội Cứu Thế nên tôi qua xem.”
Huyết tộc cướp đi Đồng Diệp chả nhẽ là Hội Cứu Thế sao?
“Tìm thấy gì vậy?”
“Không thấy gì.”
“Ồ.”
Hai tên Huyết tộc đứng ở ngã tư không nói câu gì. Tô Miên ngồi trong xe nhìn hai người nhưng không mảy may để ý, hắn không thích Sở Việt càng không thích cái cô Liễu Loan Nguyệt đó…
“Ai đó!”
Sở Việt hét lên một tiếng thân thể lướt qua xuất hiện phía bên kia đường hướng về phía tối, một tên mặc áo choàng đen Huyết tộc bị đánh ngã lăn ra đường.
Khi tên đó chuẩn bị đứng dậy Minh Thù nắm lấy áo choàng của hắn, hắn xoay người một cái trườn ra như cá trạch thoát khỏi áo choàng, đang định chạy thoát thì bị áo choàng phủ lên đầu hắn khiến hắn dừng lại.
Minh Thù kéo một đầu áo choàng kéo mạnh về phía sau, hắn bị kéo lại ngã trên đất.
Sở Việt chạy lên chặn hắn lại: “Ai sai ngươi đến?”
Minh Thù thì đơn giản hơn nhiều giật tung quần áo của hắn làm lộ ra hình xăm trên tay hắn.
“Hội Cứu Thế…” Sở Việt nheo mắt một cái.
Minh Thù dẫm lên người hắn: “Đồng Diệp là các ngươi bắt đi phải không?”
Huyết tộc không phủ nhận lấy từ trên người ra một bức thư cho Minh Thù. Minh Thù mở thư ra nhìn qua nội dung rất đơn giản dùng huyết chuông đổi lấy Đồng Diệp.
“Là các người ngây thơ hay đầu óc bị cái gì nhét vào thế?” Minh Thù ném bức thư lên người tên đó: “Các ngươi dựa vào cái gì mà nghĩ rằng Đồng Diệp có thể sánh với thánh khí chứ?”
Tên đó cười lớn: “Vậy nếu thêm Tô Miên thì sao?”
Minh Thù nhìn về phía chiếc xe, Tô Miên đang dựa vào cửa xe nhìn về phía bên này: “Chuyện này thì liên quan gì đến Tô Miên?”
“Ngươi không tò mò…” Hắn cười một cách quái dị: “Hắn là người như thế nào ư?”
Minh Thù đột nhiên dùng lực, nụ cười trên mặt tên Huyết tộc như đông cứng, một giây sau chỉ còn lại tấm áo choàng đen nằm bất động trên đất.
Sở Việt ngạc nhiên: “Cô giết hắn làm gì?”
Minh Thù nhìn Sở Việt tuy trên mặt cô vẫn giữ nét cười nhưng giọng điệu lại rất bình thản: “Cái Hội Cứu Thế đó làm thế nào để tập hợp bọn chúng lại vậy?”
/1666
|