Cấp dưới Huyết tộc của Hội Cứu Thế chỉ là liên lạc đơn tuyến nhưng cấp trên của Huyết tộc nhất định không phải vậy, bọn chúng chắc chắn là sẽ có một nơi được gọi là đại bản doanh.
Sở Việt nói họ đã điều tra rất nhiều nơi nhưng đều không tìm ra.
“Có một người chắc chắn biết.” Minh Thù nhìn Sở Việt.
Sở Việt đưa Minh Thù đến nơi ở của hắn, thân làm nam chính đương nhiên nơi hắn ở phải là một tòa lâu đài… trên danh nghĩa thì là lâu đài nhưng thực tế thì chỉ có thể gọi là trang viên.
Đương nhiên đều là của những người có tiền, xét về mặt vật chất thì không có gì khác nhau.
“Chủ nhân.”
Người đón chào hắn là người quản gia tóc chải chuốt nghiêm chỉnh, trang viên to lớn của Sở Việt dường như chỉ có một người quản gia.
“Ứng Tú đâu?”
“Chắc là đã ngủ rồi, thưa có cần gọi Ứng tiên sinh đến không ạ?”
“Ừ.”
Quản gia cúi người lui xuống.
“Cứ tự nhiên.” Sở Việt chỉ vào sô pha trong phòng khách rồi đưa cho Minh Thù một hộp khẩu phần lương thực: “Tô Miên cậu muốn uống gì?”
Tô Miên vẫn giữ phép lịch sự: “Gì cũng được.”
Sở Việt gật đầu xoay người bước tới gần đó lấy rượu vang đến.
“Sở tiên sinh, ngài tìm tôi à?”
Người đàn ông đi vào cùng quản gia có vẻ như vừa thức dậy, vẫn đang mặc đồ ngủ đầu tóc rối bù con mắt vẫn còn lờ đờ ngái ngủ.
“Là cô ư?”
Sở Việt còn chưa kịp mở lời, người đàn ông đó như bừng tỉnh bước thật nhanh vào phòng khách: “Phất Vũ tiểu thư chuyện lần trước, tôi cứ mong có dịp được cám ơn cô.”
Minh Thù cắn ống hút: “Ngươi là ai?”
Ứng Tú: “…”
“Là tôi đây.” Ứng Tú lấy tay che lấy mặt chỉ để lộ hai con mắt: “Lần trước ở buổi đấu giá là cô dẫn tôi vào đó.”
Minh Thù chợt nhớ ra: “Đúng là người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, thay cách ăn mặc chải chuốt cái là trông ra hình người dáng thú ngay.”
Ứng Tú: “…” Cô nói vậy là đang khen hay đang chửi thế?
Sở Việt bảo Ứng Tú ngồi xuống: “Cậu ta tên là Ứng Tú, các người trước kia gặp nhau rồi tôi không giới thiệu nữa.”
Sở Việt nói hắn gặp bọn họ vào ngày hôm sau và vô tình cứu được bọn họ. Chi tiết câu chuyện Sở Việt cũng có kể lại tuy nhiên có thể khiến nam chính cứu và đưa về nhà, những người này chắc chắn là có ích.
“Được rồi đừng có ngồi đó trò chuyện nữa, ngồi thêm chút nữa chắc thi thể của Đồng Diệp cũng lạnh mất.” Minh Thù nhìn Ứng Tú: “Cậu biết đại bản doanh của Hội Cứu Thế ở đâu không?”
Ứng Tú ngây người không hiểu. Hắn nhìn Sở Việt sau đó ổn định lại sắc mặt: “Tôi không hề biết.”
Minh Thù lườm Sở Việt, ngươi đã cướp điểm tâm nhỏ của trẫm giờ còn muốn trêu trẫm sao? Đừng có tưởng ngươi là nam chính là trẫm không dám làm gì ngươi.
Sở Việt ra hiệu, ý muốn nói Minh Thù hãy kiên nhẫn nghe tiếp.
Ứng Tú đấu tranh một lát, nói: “Cecil… Cô ấy biết nhưng có lẽ cô ấy sẽ không nói đâu.”
“Tại sao?”
Ứng Tú cười đau khổ: “Người mà Cecil thích cũng ở trong hội đó.”
Minh Thù hơi nhướn mày, cô còn tưởng rằng Ứng Tú và Cecil là một đôi cơ.
Ứng Tú hạ thấp giọng: “Nếu được tôi cũng muốn hủy diệt cái Hội Cứu Thế đó chỉ có điều tôi không thể, cũng không dám.”
Minh Thù cảm thấy vai hơi nặng cô tiện tay đỡ lấy đầu Tô Miên để cậu ta ngủ trên đùi mình, Tô Miên tỉnh giấc mờ mịt nhìn Minh Thù: “Không sao, ngủ tiếp đi.”
“Tôi…” Tô Miên muốn ngồi dậy.
“Ngủ đi.” Minh Thù giữ lấy người, lát sau Tô Miên không cứng đầu đòi dậy nữa, hắn ta nghiêng đầu vùi mình vào lòng Minh Thù.
Họ không cần ngủ nhưng Tô Miên thì cần.
Sở Việt chỉ lên lầu Minh Thù lắc đầu, cô không yên tâm khi để Tô Miên một mình ở nơi xa lạ.
Cô đắp thảm lên người Tô Miên rồi ra hiệu bảo Ứng Tú nói tiếp, Ứng Tú nhìn thấy cảnh này cảm thấy thật ngưỡng mộ Tô Miên.
“Người Cecil thích tôi chưa gặp bao giờ nghe nói là người Huyết tộc nuôi cô ấy lớn, không biết xảy ra chuyện gì khiến cô ấy rời khỏi người đó, rồi cô ấy không ngừng bị truy giết sau đó thì chúng tôi gặp nhau.”
Ứng Tú bỏ đi những chi tiết họ gặp nhau như thế nào, chỉ nói rằng ngay từ đầu Cecil tỏ ra kháng cự với hắn, dù sao thì hắn là người còn cô ta là Huyết tộc. Nhưng thường thức của Cecil rất ít, tại thế giới của loài người cô ta không có cách nào sống sót được. Cuối cùng chỉ còn cách dựa vào Ứng Tú, bọn họ hằng ngày đều cùng nhau trốn bị truy giết dựa vào nhau mà sống.
Trước khi gặp được Cecil, Ứng Tú là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp, nhờ sự giúp đỡ của gia đình tìm được một công việc rất ổn đang chuẩn bị đi làm.
Các kỹ năng của hắn học được từ sau khi quen biết Cecil.
“Cậu gặp Cecil bao lâu rồi?”
Ứng Tú vuốt vuốt mặt đáy mắt hắn chất chứa đầy sự từng trải: "Mười năm rồi. Chúng tôi rời xa nơi này đã lâu lắm rồi nhưng mới gần đây Cecil đột nhiên muốn quay về, tôi chẳng có cách nào khác chỉ có thể đi cùng cô ấy quay về."
Minh Thù: “Vậy Cecil là người của Hội Cứu Thế sao?”
“Người mà Cecil thích chắc là có địa vị rất cao trong Hội Cứu Thế.”
Ứng Tú ngập ngừng một chút: “Việc của Hội Cứu Thế tôi cũng chỉ nghe cô ấy nhắc qua vài câu.”
“Có thể để tôi gặp Cecil một chút được không?”
“Cô ấy sẽ không nói với cô đâu.” Ứng Tú không từ chối yêu cầu của Minh Thù nhưng khẳng định chắc chắn câu đó.
Hắn ở bên Cecil đã mười năm tình cảm của cô ấy với tên Huyết tộc đó như thế nào hắn rất rõ.
Hắn cũng có lúc ích kỷ, nhiều khi chỉ hận một nỗi hắn ta biến mất khỏi thế giới, thế nhưng Cecil đau khổ hắn cũng không có cách nào khác.
Đã quá nửa đêm nên Minh Thù cũng không đi tìm Cecil ngay. Ứng Tú nói với họ sáng mai hắn sẽ dẫn Cecil đến.
Đồng Diệp bị Hội Cứu Thế bắt đi mục đích là để uy hiếp Minh Thù, cho nên tạm thời Đồng Diệp sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng.
Bây giờ cô vẫn chưa tìm thấy đại bản doanh của Hội Cứu Thế, người duy nhất biết lại không chắc sẽ nói với cô cho nên bây giờ có vội cũng vô ích.
Đợi Ứng Tú rời đi, Sở Việt mới buông cốc xuống: “Lần trước tên Huyết tộc đó nhắc đến Tô Miên là thế nào vậy?”
“Không biết.” Minh Thù cúi xuống ngắm nhìn một nửa khuôn mặt lộ ra ngoài của Tô Miên: “Có điều nếu ai dám động vào cậu ấy, tôi sẽ không ngại làm chút việc để lưu danh sử sách đâu.”
“Cô thực sự thích cậu ta à?”
Minh Thù mỉm cười không trả lời Sở Việt, hai người cứ ngồi như vậy cho đến khi trời hửng sáng. Hơn bảy giờ Sở Việt đứng dậy đi gọi điện thoại.
“Cho tôi gửi lời hỏi thăm đến điểm tâm nhỏ nhé.”
Sở Việt: “…”
Tầm tám giờ Ứng Tú dẫn Cecil đến, so với lúc ở trong lồng thì Cecil lúc này trông tươi tắn xinh đẹp hơn nhìn như búp bê vậy, khiến người khác vừa nhìn đã cảm thấy thích.
Đúng như Ứng Tú nói Cecil không mở miệng nửa lời về đại bản doanh của Hội Cứu Thế.
Nếu mà đây là kẻ địch không khai thì đã bị bắt ngay đi thẩm tra rồi.
Minh Thù chỉ mong Cecil giả nai khiêu khích cô một chút, thế nhưng từ đầu đến cuối Cecil đều giữ một thái độ rất đúng mực, dịu dàng nho nhã đến ánh mắt cũng không biểu lộ ra chút gì gọi là không lịch sự.
“Tô Miên, cậu bảo tôi đi đánh cho cô ta một trận có được không?” Minh Thù ghé sát vào Tô Miên nhỏ giọng nói.
“Đánh ai cơ?” Tô Miên nhìn sang hai người đối diện.
“Cecil.”
“Có cần tôi giữ lại giúp em không?”
Tô Miên bày tỏ rất vui vẻ muốn giúp cô một tay.
Sở Việt nói họ đã điều tra rất nhiều nơi nhưng đều không tìm ra.
“Có một người chắc chắn biết.” Minh Thù nhìn Sở Việt.
Sở Việt đưa Minh Thù đến nơi ở của hắn, thân làm nam chính đương nhiên nơi hắn ở phải là một tòa lâu đài… trên danh nghĩa thì là lâu đài nhưng thực tế thì chỉ có thể gọi là trang viên.
Đương nhiên đều là của những người có tiền, xét về mặt vật chất thì không có gì khác nhau.
“Chủ nhân.”
Người đón chào hắn là người quản gia tóc chải chuốt nghiêm chỉnh, trang viên to lớn của Sở Việt dường như chỉ có một người quản gia.
“Ứng Tú đâu?”
“Chắc là đã ngủ rồi, thưa có cần gọi Ứng tiên sinh đến không ạ?”
“Ừ.”
Quản gia cúi người lui xuống.
“Cứ tự nhiên.” Sở Việt chỉ vào sô pha trong phòng khách rồi đưa cho Minh Thù một hộp khẩu phần lương thực: “Tô Miên cậu muốn uống gì?”
Tô Miên vẫn giữ phép lịch sự: “Gì cũng được.”
Sở Việt gật đầu xoay người bước tới gần đó lấy rượu vang đến.
“Sở tiên sinh, ngài tìm tôi à?”
Người đàn ông đi vào cùng quản gia có vẻ như vừa thức dậy, vẫn đang mặc đồ ngủ đầu tóc rối bù con mắt vẫn còn lờ đờ ngái ngủ.
“Là cô ư?”
Sở Việt còn chưa kịp mở lời, người đàn ông đó như bừng tỉnh bước thật nhanh vào phòng khách: “Phất Vũ tiểu thư chuyện lần trước, tôi cứ mong có dịp được cám ơn cô.”
Minh Thù cắn ống hút: “Ngươi là ai?”
Ứng Tú: “…”
“Là tôi đây.” Ứng Tú lấy tay che lấy mặt chỉ để lộ hai con mắt: “Lần trước ở buổi đấu giá là cô dẫn tôi vào đó.”
Minh Thù chợt nhớ ra: “Đúng là người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, thay cách ăn mặc chải chuốt cái là trông ra hình người dáng thú ngay.”
Ứng Tú: “…” Cô nói vậy là đang khen hay đang chửi thế?
Sở Việt bảo Ứng Tú ngồi xuống: “Cậu ta tên là Ứng Tú, các người trước kia gặp nhau rồi tôi không giới thiệu nữa.”
Sở Việt nói hắn gặp bọn họ vào ngày hôm sau và vô tình cứu được bọn họ. Chi tiết câu chuyện Sở Việt cũng có kể lại tuy nhiên có thể khiến nam chính cứu và đưa về nhà, những người này chắc chắn là có ích.
“Được rồi đừng có ngồi đó trò chuyện nữa, ngồi thêm chút nữa chắc thi thể của Đồng Diệp cũng lạnh mất.” Minh Thù nhìn Ứng Tú: “Cậu biết đại bản doanh của Hội Cứu Thế ở đâu không?”
Ứng Tú ngây người không hiểu. Hắn nhìn Sở Việt sau đó ổn định lại sắc mặt: “Tôi không hề biết.”
Minh Thù lườm Sở Việt, ngươi đã cướp điểm tâm nhỏ của trẫm giờ còn muốn trêu trẫm sao? Đừng có tưởng ngươi là nam chính là trẫm không dám làm gì ngươi.
Sở Việt ra hiệu, ý muốn nói Minh Thù hãy kiên nhẫn nghe tiếp.
Ứng Tú đấu tranh một lát, nói: “Cecil… Cô ấy biết nhưng có lẽ cô ấy sẽ không nói đâu.”
“Tại sao?”
Ứng Tú cười đau khổ: “Người mà Cecil thích cũng ở trong hội đó.”
Minh Thù hơi nhướn mày, cô còn tưởng rằng Ứng Tú và Cecil là một đôi cơ.
Ứng Tú hạ thấp giọng: “Nếu được tôi cũng muốn hủy diệt cái Hội Cứu Thế đó chỉ có điều tôi không thể, cũng không dám.”
Minh Thù cảm thấy vai hơi nặng cô tiện tay đỡ lấy đầu Tô Miên để cậu ta ngủ trên đùi mình, Tô Miên tỉnh giấc mờ mịt nhìn Minh Thù: “Không sao, ngủ tiếp đi.”
“Tôi…” Tô Miên muốn ngồi dậy.
“Ngủ đi.” Minh Thù giữ lấy người, lát sau Tô Miên không cứng đầu đòi dậy nữa, hắn ta nghiêng đầu vùi mình vào lòng Minh Thù.
Họ không cần ngủ nhưng Tô Miên thì cần.
Sở Việt chỉ lên lầu Minh Thù lắc đầu, cô không yên tâm khi để Tô Miên một mình ở nơi xa lạ.
Cô đắp thảm lên người Tô Miên rồi ra hiệu bảo Ứng Tú nói tiếp, Ứng Tú nhìn thấy cảnh này cảm thấy thật ngưỡng mộ Tô Miên.
“Người Cecil thích tôi chưa gặp bao giờ nghe nói là người Huyết tộc nuôi cô ấy lớn, không biết xảy ra chuyện gì khiến cô ấy rời khỏi người đó, rồi cô ấy không ngừng bị truy giết sau đó thì chúng tôi gặp nhau.”
Ứng Tú bỏ đi những chi tiết họ gặp nhau như thế nào, chỉ nói rằng ngay từ đầu Cecil tỏ ra kháng cự với hắn, dù sao thì hắn là người còn cô ta là Huyết tộc. Nhưng thường thức của Cecil rất ít, tại thế giới của loài người cô ta không có cách nào sống sót được. Cuối cùng chỉ còn cách dựa vào Ứng Tú, bọn họ hằng ngày đều cùng nhau trốn bị truy giết dựa vào nhau mà sống.
Trước khi gặp được Cecil, Ứng Tú là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp, nhờ sự giúp đỡ của gia đình tìm được một công việc rất ổn đang chuẩn bị đi làm.
Các kỹ năng của hắn học được từ sau khi quen biết Cecil.
“Cậu gặp Cecil bao lâu rồi?”
Ứng Tú vuốt vuốt mặt đáy mắt hắn chất chứa đầy sự từng trải: "Mười năm rồi. Chúng tôi rời xa nơi này đã lâu lắm rồi nhưng mới gần đây Cecil đột nhiên muốn quay về, tôi chẳng có cách nào khác chỉ có thể đi cùng cô ấy quay về."
Minh Thù: “Vậy Cecil là người của Hội Cứu Thế sao?”
“Người mà Cecil thích chắc là có địa vị rất cao trong Hội Cứu Thế.”
Ứng Tú ngập ngừng một chút: “Việc của Hội Cứu Thế tôi cũng chỉ nghe cô ấy nhắc qua vài câu.”
“Có thể để tôi gặp Cecil một chút được không?”
“Cô ấy sẽ không nói với cô đâu.” Ứng Tú không từ chối yêu cầu của Minh Thù nhưng khẳng định chắc chắn câu đó.
Hắn ở bên Cecil đã mười năm tình cảm của cô ấy với tên Huyết tộc đó như thế nào hắn rất rõ.
Hắn cũng có lúc ích kỷ, nhiều khi chỉ hận một nỗi hắn ta biến mất khỏi thế giới, thế nhưng Cecil đau khổ hắn cũng không có cách nào khác.
Đã quá nửa đêm nên Minh Thù cũng không đi tìm Cecil ngay. Ứng Tú nói với họ sáng mai hắn sẽ dẫn Cecil đến.
Đồng Diệp bị Hội Cứu Thế bắt đi mục đích là để uy hiếp Minh Thù, cho nên tạm thời Đồng Diệp sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng.
Bây giờ cô vẫn chưa tìm thấy đại bản doanh của Hội Cứu Thế, người duy nhất biết lại không chắc sẽ nói với cô cho nên bây giờ có vội cũng vô ích.
Đợi Ứng Tú rời đi, Sở Việt mới buông cốc xuống: “Lần trước tên Huyết tộc đó nhắc đến Tô Miên là thế nào vậy?”
“Không biết.” Minh Thù cúi xuống ngắm nhìn một nửa khuôn mặt lộ ra ngoài của Tô Miên: “Có điều nếu ai dám động vào cậu ấy, tôi sẽ không ngại làm chút việc để lưu danh sử sách đâu.”
“Cô thực sự thích cậu ta à?”
Minh Thù mỉm cười không trả lời Sở Việt, hai người cứ ngồi như vậy cho đến khi trời hửng sáng. Hơn bảy giờ Sở Việt đứng dậy đi gọi điện thoại.
“Cho tôi gửi lời hỏi thăm đến điểm tâm nhỏ nhé.”
Sở Việt: “…”
Tầm tám giờ Ứng Tú dẫn Cecil đến, so với lúc ở trong lồng thì Cecil lúc này trông tươi tắn xinh đẹp hơn nhìn như búp bê vậy, khiến người khác vừa nhìn đã cảm thấy thích.
Đúng như Ứng Tú nói Cecil không mở miệng nửa lời về đại bản doanh của Hội Cứu Thế.
Nếu mà đây là kẻ địch không khai thì đã bị bắt ngay đi thẩm tra rồi.
Minh Thù chỉ mong Cecil giả nai khiêu khích cô một chút, thế nhưng từ đầu đến cuối Cecil đều giữ một thái độ rất đúng mực, dịu dàng nho nhã đến ánh mắt cũng không biểu lộ ra chút gì gọi là không lịch sự.
“Tô Miên, cậu bảo tôi đi đánh cho cô ta một trận có được không?” Minh Thù ghé sát vào Tô Miên nhỏ giọng nói.
“Đánh ai cơ?” Tô Miên nhìn sang hai người đối diện.
“Cecil.”
“Có cần tôi giữ lại giúp em không?”
Tô Miên bày tỏ rất vui vẻ muốn giúp cô một tay.
/1666
|