Đại sảnh biệt thự.
Các nam sinh nữ sinh cùng tuổi với Thư Tuyết đang tụ thành đoàn đứng đấy, cười cười nói nói, chơi đùa đến hăng say.
Minh Thù đi xuống cũng không làm quá nhiều người chú ý.
Cô đi đến ghế sô pha, bên kia có hai nam hai nữ đang chơi đánh bài.
Minh Thù đi đến ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống.
Có người nhìn qua, vốn cho rằng là bạn học nhưng lại không quen biết.
"Cô là?"
Minh Thù cầm quà vặt trên bàn, không thèm để ý hỏi: "Các người đều là bạn học của Thư Tuyết?"
"Ừ... Đúng vậy a?" Người vừa hỏi thấy Minh Thù cùng Thư Tuyết giữa lông mày giống nhau đến mấy phần, lớn mật suy đoán: "Cô cũng là người của Thư gia?"
Bọn họ chưa từng nghe qua Thư Tuyết có chị gái hoặc là em gái nha.
Chẳng lẽ là họ hàng xa?
Đây chỉ là dung mạo tương tự... Hẳn là bà con xa a.
"Thư Nhiên!"
Thư Tuyết mang theo quản gia cùng mấy người hầu tới.
Sắc mặt cô ta đỏ bừng lên, trong mắt tựa hồ có hai ngọn lửa nhỏ đang nhảy lên.
Ngực cô ta chập trùng mấy lần, nghĩ đến có nhiều người ở đây nên mới không có phát tác.
"Quản gia, mau đưa cô ta lên đi!"
Đáy lòng quản gia cũng rất nghi hoặc, hắn không phải đã cho người khoá cửa kỹ sao, tại sao lại xuống được?
Nghi hoặc thì nghi hoặc, quản gia nhanh chóng phân phó người hầu đi bắt Minh Thù.
Thư Tuyết giải thích với mấy người kia: "Thật xin lỗi, đây là chị họ của tôi, chị ấy có chút vấn đề."
Bốn người kia hoa dung thất sắc rời khỏi ghế salon.
Lại có bệnh.
Cũng có người nghi hoặc, người này nhìn qua rất bình thường, không giống có bệnh...
Bất quá có lẽ là lúc này không phát bệnh.
Minh Thù ngồi trên ghế sa lon, không thèm để ý nhìn người hầu đang tới gần.
Nói thật người hầu vẫn có chút rụt rè.
Trong phòng bếp, Minh Thù rất dễ dàng giải quyết ba người hầu.
Cho nên thời điểm tới gần đặc biệt cẩn thận.
"Tiểu thư, cô đừng quậy nữa, cùng chúng tôi đi lên đi." Người hầu một bên nói, một bên tới gần cô.
Minh Thù chậm rãi ăn điểm tâm.
Tại lúc người hầu thứ nhất đã tới gần đột nhiên nhào về phía trước, đầu đập trên bàn trà chảy máu ngay tại chỗ.
"A..."
Vốn là bởi vì Thư Tuyết đột nhiên mang theo nhiều người tới như vậy, bạn học hiếu kì xúm lại xem lúc này trông thấy một màn này, nhịn không được sợ hãi hét lên.
Người hầu che lấy cái trán bị đập đến có chút mơ màng.
Tạ sao cô ta lại ngã sấp xuống chứ?
Vừa rồi giống như đạp phải cái gì...
Thế nhưng là dưới chân sạch sẽ, cái gì cũng không có.
Một người hầu khác cũng không hề có điềm báo trước té xuống, lần này vận khí tương đối tốt, không có bị đập đầu chảy máu.
Hai người hoảng sợ liếc nhau, đây là có... Có quỷ sao?
"Chuyện gì xảy ra?"
"Không biết a, chị họ của Thư Tuyết nhìn qua rất bình thường..."
"Xuỵt, đừng nói nữa."
Thư Tuyết nghe thấy bạn học thảo luận trên mặt liền nóng bừng, cảm thấy có chút mất mặt.
Thư Tuyết lập tức đem lửa giận phát ra: "Các người đang làm cái gì?"
"Tiểu thư..."
Bọn họ cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Đột nhiên cảm thấy bốn phía lạnh lẽo là chuyện gì xảy ra?
"Quản gia!" Thư Tuyết nhìn về phía quản gia: "Ông chọn người kiểu gì, một chút chuyện nhỏ cũng làm không xong."
Tại thời điểm cô ta mời bạn học tới lại để cái tên điên này xuống.
Chờ hôm nay kết thúc cô ta sẽ đuổi hết đám bọn họ!
Quản gia nghĩ đến chuyện tại phòng bếp, sắc mặt cũng không được khá lắm, hắn để hai người hầu nam tới.
"Các người ở nhà tôi, cầm lương của tôi trả lại động thủ với tôi, lá gan rất lớn?"
Thanh âm trong suốt chậm rãi vang lên.
"Đây không phải nhà của Thư Tuyết sao?" Một bạn học nào đó lanh mồm lanh miệng theo bản năng tiếp một câu.
"Cái gì nhà của cô!" Thư Tuyết giống như là bị đạp phải đuôi mèo: "Hôm nay cô không uống thuốc sao?!"
"Hôm nay quả thực uống thuốc đến hơi nhiều."
Minh Thù thành thật trả lời.
Ánh mắt Thư Tuyết đảo qua bốn phía, ánh mắt nghi ngờ của các bạn học làm cô ta càng tức giận hơn: "Có bệnh thì ở phía trên đợi, ra ngoài thật mất mặt xấu hổ, quản gia!"
Đúng lúc người hầu nam quản gia gọi vừa tới.
"Nhanh, mau đem Thư Nhiên tiểu thư lên đi, chớ dọa khách." Quản gia lập tức đẩy bọn họ lên trước.
Người hầu nam lập tức tới.
Hắn còn chưa đụng được Minh Thù, một tiếng quát lớn từ cửa chính vang lên.
"Dừng tay!"
Đám người nhìn về phía cửa chính.
Luật sư Giang mang người từ ngoài cửa tiến vào, sắc mặt hắn nghiêm túc: "Các người muốn làm gì với Thư Nhiên tiểu thư?"
Quản gia làm sao cũng không nghĩ tới luật sư Giang lại đến vào lúc này.
"Luật sư Giang... Sao anh lại tới đây?"
"Tôi không đến, có phải các người dự định động thủ với Thư Nhiên tiểu thư?" Luật sư Giang trầm giọng nói.
"Không phải..." Quản gia vội vàng giải thích: "Thư Nhiên tiểu thư là mắc bệnh, chúng tôi sợ cô ấy tổn thương đến khách nên mời cô ấy trở về phòng nghỉ ngơi."
Thư Tuyết không biết luật sư Giang, nhưng cũng biết hắn là người của Thư Nhiên.
"Cô ta đột nhiên chạy xuống dọa bạn học của tôi, tôi để quản gia đưa cô ta lên, cô ta còn quấy rối." Thư Tuyết nâng cằm: "Nếu cô ta đột nhiên mất khống chế xúc phạm tới bạn học của tôi thì làm sao bây giờ?"
"Luật sư Giang"
Luật sư Giang đem đám người hầu cùng Minh Thù ngăn cách, đi đến trước mặt cô.
"Thư Nhiên tiểu thư."
Tuổi tác của luật sư Giang nhìn qua cùng quản gia không khác biệt lắm, chưa đến 40 tuổi, toàn thân đều lộ ra khí tức tinh anh.
Hắn bất động thanh sắc dò xét Minh Thù vài lần.
Lúc này Thư Nhiên tiểu thư giống như rất bình thường...
"Biệt thự này là nhà tôi đúng không?"
Mặc dù luật sư Giang không rõ ràng có chuyện gì, nhưng Minh Thù hỏi như vậy, hắn lập tức trả lời: "Đúng thế."
"Cái gì a... Đây không phải nhà của Thư Tuyết sao?"
"Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
"Không phải Thư Tuyết nói đây là chị họ của cô ta sao? Làm sao hiện tại lại biến thành nhà của chị họ?"
Trước khi đến, Thư Tuyết nói là dẫn bọn họ đến nhà mình chơi.
Bọn họ đều coi đây là nhà của Thư Tuyết.
Mà Thư Tuyết cũng không có phản bác.
Thế nhưng biệt thự này lại không phải của Thư Tuyết?
Ánh mắt các bạn học nhìn cô ta hơi kỳ quái.
Các loại ánh mắt phức tạp quanh quẩn bên người Minh Thù cùng cô ta, dườn như đã nhìn rõ ngọn ngành.
Sắc mặt Thư Tuyết đỏ bừng.
Nhiều năm như vậy cô ta vẫn luôn ở chỗ này.
Đã sớm xem nơi này như nhà mình.
Sau khi Thư Nhiên phát điên, cô ta càng thấy đây chính là nhà mình, về sau hết thảy Thư gia đều là của cô ta.
Bây giờ bị cô ta nói ra như thế, sau này cô ta làm thế nào đối diện với mấy bạn học?
Cái tên điên này đến cùng muốn làm gì!!
Ánh mắt tức giận cùng thù hận của cô ta bắn về phía Minh Thù.
Minh Thù không sợ chút nào, mỉm cười nói: "Cho nên, cô muốn tại nhà tôi hạn chế sự tự do của tôi? Đây không phải là cô đang phạm pháp giam giữ sao, sẽ bị bắt nha tiểu khả ái."
Thư Tuyết trừng mắt, theo bản năng phản bác: "Tôi không có, giam cô lại là bởi vì cô có bệnh..."
"Cô còn phỉ báng tôi có bệnh, tội thêm một bậc nha!" Minh Thù cắt đứt cô ta.
Thư Tuyết không thể tin nhìn Minh Thù, cô ta ồn ào một tiếng: "Cô vốn là có bệnh, có sổ khám bệnh của bác sĩ!!"
"Nói không chừng bác sĩ là bị các người mua thì sao?"
Thư Tuyết kích động lên: "Cô nói bậy!"
"Tôi nói bậy cô kích động cái gì a, chột dạ sao?"
Khoé miệng nữ sinh mỉm cười, tùy ý ngồi trên ghế sa lon, ngón tay nhẹ nhàng khoác lên đầu gối.
Quanh thân mang theo một chút khí thế tôn quý.
Các nam sinh nữ sinh cùng tuổi với Thư Tuyết đang tụ thành đoàn đứng đấy, cười cười nói nói, chơi đùa đến hăng say.
Minh Thù đi xuống cũng không làm quá nhiều người chú ý.
Cô đi đến ghế sô pha, bên kia có hai nam hai nữ đang chơi đánh bài.
Minh Thù đi đến ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống.
Có người nhìn qua, vốn cho rằng là bạn học nhưng lại không quen biết.
"Cô là?"
Minh Thù cầm quà vặt trên bàn, không thèm để ý hỏi: "Các người đều là bạn học của Thư Tuyết?"
"Ừ... Đúng vậy a?" Người vừa hỏi thấy Minh Thù cùng Thư Tuyết giữa lông mày giống nhau đến mấy phần, lớn mật suy đoán: "Cô cũng là người của Thư gia?"
Bọn họ chưa từng nghe qua Thư Tuyết có chị gái hoặc là em gái nha.
Chẳng lẽ là họ hàng xa?
Đây chỉ là dung mạo tương tự... Hẳn là bà con xa a.
"Thư Nhiên!"
Thư Tuyết mang theo quản gia cùng mấy người hầu tới.
Sắc mặt cô ta đỏ bừng lên, trong mắt tựa hồ có hai ngọn lửa nhỏ đang nhảy lên.
Ngực cô ta chập trùng mấy lần, nghĩ đến có nhiều người ở đây nên mới không có phát tác.
"Quản gia, mau đưa cô ta lên đi!"
Đáy lòng quản gia cũng rất nghi hoặc, hắn không phải đã cho người khoá cửa kỹ sao, tại sao lại xuống được?
Nghi hoặc thì nghi hoặc, quản gia nhanh chóng phân phó người hầu đi bắt Minh Thù.
Thư Tuyết giải thích với mấy người kia: "Thật xin lỗi, đây là chị họ của tôi, chị ấy có chút vấn đề."
Bốn người kia hoa dung thất sắc rời khỏi ghế salon.
Lại có bệnh.
Cũng có người nghi hoặc, người này nhìn qua rất bình thường, không giống có bệnh...
Bất quá có lẽ là lúc này không phát bệnh.
Minh Thù ngồi trên ghế sa lon, không thèm để ý nhìn người hầu đang tới gần.
Nói thật người hầu vẫn có chút rụt rè.
Trong phòng bếp, Minh Thù rất dễ dàng giải quyết ba người hầu.
Cho nên thời điểm tới gần đặc biệt cẩn thận.
"Tiểu thư, cô đừng quậy nữa, cùng chúng tôi đi lên đi." Người hầu một bên nói, một bên tới gần cô.
Minh Thù chậm rãi ăn điểm tâm.
Tại lúc người hầu thứ nhất đã tới gần đột nhiên nhào về phía trước, đầu đập trên bàn trà chảy máu ngay tại chỗ.
"A..."
Vốn là bởi vì Thư Tuyết đột nhiên mang theo nhiều người tới như vậy, bạn học hiếu kì xúm lại xem lúc này trông thấy một màn này, nhịn không được sợ hãi hét lên.
Người hầu che lấy cái trán bị đập đến có chút mơ màng.
Tạ sao cô ta lại ngã sấp xuống chứ?
Vừa rồi giống như đạp phải cái gì...
Thế nhưng là dưới chân sạch sẽ, cái gì cũng không có.
Một người hầu khác cũng không hề có điềm báo trước té xuống, lần này vận khí tương đối tốt, không có bị đập đầu chảy máu.
Hai người hoảng sợ liếc nhau, đây là có... Có quỷ sao?
"Chuyện gì xảy ra?"
"Không biết a, chị họ của Thư Tuyết nhìn qua rất bình thường..."
"Xuỵt, đừng nói nữa."
Thư Tuyết nghe thấy bạn học thảo luận trên mặt liền nóng bừng, cảm thấy có chút mất mặt.
Thư Tuyết lập tức đem lửa giận phát ra: "Các người đang làm cái gì?"
"Tiểu thư..."
Bọn họ cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Đột nhiên cảm thấy bốn phía lạnh lẽo là chuyện gì xảy ra?
"Quản gia!" Thư Tuyết nhìn về phía quản gia: "Ông chọn người kiểu gì, một chút chuyện nhỏ cũng làm không xong."
Tại thời điểm cô ta mời bạn học tới lại để cái tên điên này xuống.
Chờ hôm nay kết thúc cô ta sẽ đuổi hết đám bọn họ!
Quản gia nghĩ đến chuyện tại phòng bếp, sắc mặt cũng không được khá lắm, hắn để hai người hầu nam tới.
"Các người ở nhà tôi, cầm lương của tôi trả lại động thủ với tôi, lá gan rất lớn?"
Thanh âm trong suốt chậm rãi vang lên.
"Đây không phải nhà của Thư Tuyết sao?" Một bạn học nào đó lanh mồm lanh miệng theo bản năng tiếp một câu.
"Cái gì nhà của cô!" Thư Tuyết giống như là bị đạp phải đuôi mèo: "Hôm nay cô không uống thuốc sao?!"
"Hôm nay quả thực uống thuốc đến hơi nhiều."
Minh Thù thành thật trả lời.
Ánh mắt Thư Tuyết đảo qua bốn phía, ánh mắt nghi ngờ của các bạn học làm cô ta càng tức giận hơn: "Có bệnh thì ở phía trên đợi, ra ngoài thật mất mặt xấu hổ, quản gia!"
Đúng lúc người hầu nam quản gia gọi vừa tới.
"Nhanh, mau đem Thư Nhiên tiểu thư lên đi, chớ dọa khách." Quản gia lập tức đẩy bọn họ lên trước.
Người hầu nam lập tức tới.
Hắn còn chưa đụng được Minh Thù, một tiếng quát lớn từ cửa chính vang lên.
"Dừng tay!"
Đám người nhìn về phía cửa chính.
Luật sư Giang mang người từ ngoài cửa tiến vào, sắc mặt hắn nghiêm túc: "Các người muốn làm gì với Thư Nhiên tiểu thư?"
Quản gia làm sao cũng không nghĩ tới luật sư Giang lại đến vào lúc này.
"Luật sư Giang... Sao anh lại tới đây?"
"Tôi không đến, có phải các người dự định động thủ với Thư Nhiên tiểu thư?" Luật sư Giang trầm giọng nói.
"Không phải..." Quản gia vội vàng giải thích: "Thư Nhiên tiểu thư là mắc bệnh, chúng tôi sợ cô ấy tổn thương đến khách nên mời cô ấy trở về phòng nghỉ ngơi."
Thư Tuyết không biết luật sư Giang, nhưng cũng biết hắn là người của Thư Nhiên.
"Cô ta đột nhiên chạy xuống dọa bạn học của tôi, tôi để quản gia đưa cô ta lên, cô ta còn quấy rối." Thư Tuyết nâng cằm: "Nếu cô ta đột nhiên mất khống chế xúc phạm tới bạn học của tôi thì làm sao bây giờ?"
"Luật sư Giang"
Luật sư Giang đem đám người hầu cùng Minh Thù ngăn cách, đi đến trước mặt cô.
"Thư Nhiên tiểu thư."
Tuổi tác của luật sư Giang nhìn qua cùng quản gia không khác biệt lắm, chưa đến 40 tuổi, toàn thân đều lộ ra khí tức tinh anh.
Hắn bất động thanh sắc dò xét Minh Thù vài lần.
Lúc này Thư Nhiên tiểu thư giống như rất bình thường...
"Biệt thự này là nhà tôi đúng không?"
Mặc dù luật sư Giang không rõ ràng có chuyện gì, nhưng Minh Thù hỏi như vậy, hắn lập tức trả lời: "Đúng thế."
"Cái gì a... Đây không phải nhà của Thư Tuyết sao?"
"Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
"Không phải Thư Tuyết nói đây là chị họ của cô ta sao? Làm sao hiện tại lại biến thành nhà của chị họ?"
Trước khi đến, Thư Tuyết nói là dẫn bọn họ đến nhà mình chơi.
Bọn họ đều coi đây là nhà của Thư Tuyết.
Mà Thư Tuyết cũng không có phản bác.
Thế nhưng biệt thự này lại không phải của Thư Tuyết?
Ánh mắt các bạn học nhìn cô ta hơi kỳ quái.
Các loại ánh mắt phức tạp quanh quẩn bên người Minh Thù cùng cô ta, dườn như đã nhìn rõ ngọn ngành.
Sắc mặt Thư Tuyết đỏ bừng.
Nhiều năm như vậy cô ta vẫn luôn ở chỗ này.
Đã sớm xem nơi này như nhà mình.
Sau khi Thư Nhiên phát điên, cô ta càng thấy đây chính là nhà mình, về sau hết thảy Thư gia đều là của cô ta.
Bây giờ bị cô ta nói ra như thế, sau này cô ta làm thế nào đối diện với mấy bạn học?
Cái tên điên này đến cùng muốn làm gì!!
Ánh mắt tức giận cùng thù hận của cô ta bắn về phía Minh Thù.
Minh Thù không sợ chút nào, mỉm cười nói: "Cho nên, cô muốn tại nhà tôi hạn chế sự tự do của tôi? Đây không phải là cô đang phạm pháp giam giữ sao, sẽ bị bắt nha tiểu khả ái."
Thư Tuyết trừng mắt, theo bản năng phản bác: "Tôi không có, giam cô lại là bởi vì cô có bệnh..."
"Cô còn phỉ báng tôi có bệnh, tội thêm một bậc nha!" Minh Thù cắt đứt cô ta.
Thư Tuyết không thể tin nhìn Minh Thù, cô ta ồn ào một tiếng: "Cô vốn là có bệnh, có sổ khám bệnh của bác sĩ!!"
"Nói không chừng bác sĩ là bị các người mua thì sao?"
Thư Tuyết kích động lên: "Cô nói bậy!"
"Tôi nói bậy cô kích động cái gì a, chột dạ sao?"
Khoé miệng nữ sinh mỉm cười, tùy ý ngồi trên ghế sa lon, ngón tay nhẹ nhàng khoác lên đầu gối.
Quanh thân mang theo một chút khí thế tôn quý.
/1666
|