Thư Tuyết không biết có phải là bị tức đến nói không ra lời hay không.
Đôi mắt đẹp trừng Minh Thù, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo có chút vặn vẹo.
Minh Thù ngữ điệu nhẹ nhàng chậm rãi: "Nếu là nhà tôi, như vậy hiện tại mời các người rời khỏi nơi này."
"Không phải chứ? Cô ta đây là đuổi chúng ta đi sao?"
"Tuyết Nhi..."
"Thư Tuyết làm cái gì vậy!"
Các bạn học nghị luận ầm ĩ, ánh mắt nhìn Thư Tuyết càng thêm cổ quái.
Minh Thù không cho Thư Tuyết cơ hội nói chuyện.
Quay đầu nói với luật sư Giang: "Luật sư Giang, không phối hợp thì làm phiền anh ném bọn họ ra ngoài."
Luật sư Giang: "..."
Khó trách trước đó cô muốn mình dẫn người tới.
Luật sư Giang nhìn bọn người quản gia, hỏi Minh Thù: "Tất cả mọi người?"
Thiếu nữ nở nụ cười ngọt ngào: "Tất cả mọi người, một tên cũng không để lại."
"Thư Nhiên cô dám!"
"Tại sao không dám. Đây là nhà tôi." Minh Thù mỉm cười: "Lúc trước để các người vào ở là xem các người là người thân trong nhà, hiện tại các người lại muốn đảo khách thành chủ, tôi còn không nên đuổi các người ra ngoài?"
"Tôi..."
Sắc mặt Thư Tuyết cứng đờ.
Đây thật sư không cách nào phản bác.
Nếu như luật sư Giang không có ở đây, cô ta còn có thể cưỡng ép nói cô phát bệnh để quản gia bắt người đưa lên.
Nhưng...
Cô ta nhìn người luật sư Giang mang tới, trong lòng thầm hận một trận.
Rốt cuộc làm sao cô liên hệ được với luật sư Giang!
"Luật sư Giang, sao còn chưa động thủ, chờ tôi tự mình lên sao?"
Luật sư Giang kịp phản ứng, nhìn về phía học sinh dễ giải quyết nhất.
"Các vị bạn học..... Có thể mời các người rời khỏi trước chứ?"
Các học sinh cũng chưa trải qua chuyện này, đối mặt với tình huống lúc này, luật sư Giang vừa nói liền có không ít người chủ động rời đi.
Bất quá những ánh mắt lúc rời khỏi kia, cánh môi Thư Tuyết đều nhanh đã cắn nát.
Chờ đám người này rời khỏi, biệt thự liền trống hơn hẳn.
"Người hầu..." Luật sư Giang có chút chần chờ.
Nhiều người hầu như vậy đều muốn toàn bộ đuổi đi?
"Đuổi đi." Minh Thù nói: "Một tên cũng không để lại."
Những người hầu này đều là Thư Tuyết mời, những người trước kia sớm đã bị đổi.
Đám người hầu lập tức không phục.
"Dựa vào cái gì."
"Chúng tôi làm rất tốt, dựa vào cái gì đuổi chúng tôi đi? Thư Tuyết tiểu thư, quản gia..."
Minh Thù cười nói: "Đừng lo lắng, bọn họ sẽ đi cùng các người.... Các người vẫn có thể tiếp tục giúp bọn họ làm việc."
"Cho các người nửa giờ thu dọn đồ đạc, thu thập không tốt cũng đừng trách luật sư Giang ném các ngoài."
Luật sư Giang: "..." Thế nên cô sợ xảy ra điều gì ngoài ý muốn nên cho hắn mang không ít người tới.
Đám người hầu cầu cứu nhìn về phía quản gia.
Làm việc ở đây chẳng những nhẹ nhõm, tiền lương cũng cao.
Bọn họ đương nhiên không muốn rời đi.
Quản gia vừa rồi đã mật báo cho ba mẹ của Thư Tuyết, bọn họ hẳn là rất nhanh liền có thể trở về.
Hắn cố ý kéo dài thời gian: "Thư Nhiên tiểu thư, chúng tôi cũng là vì cô..."
Minh Thù quả quyết lên tiếng: "Để hắn câm miệng."
Luật sư Giang: "..."
Hắn là luật sư, không phải tay chân!!
-
Đám người quản gia cùng Thư Tuyết đứng bên ngoài biệt thự, gió đêm phơ phất thổi đến phía sau lưng bọn họ phát lạnh.
"Quản gia làm sao bây giờ?"
"Quản gia ông nói một câu, bây giờ chúng tôi nên làm gì?"
Quản gia trầm mặt quát lớn: "Câm miệng!"
Hắn nhìn về phía Thư Tuyết: "Tiểu thư, tôi đã thông báo cho tiên sinh cùng phu nhân."....
Thư Tuyết sắc mặt cực kém, nghiến răng nghiến lợi: "Không phải cô ta điên rồi sao? Vì sao lại liên hệ được với luật sư Giang!
Trong ấn tượng của Thư Tuyết, cái người điên kia coi như lúc tỉnh cũng chưa từng giống buổi tối hôm nay như thế, bày mưu nghĩ kế, khí thế bễ nghễ thiên hạ.
Cô ta còn dám đuổi mình ra!
"Thư Nhiên tiểu thư... Có phải là giả vờ không?" Quản gia nhỏ giọng nói ra suy đoán của chính mình.
"Giả vờ?" Thư Tuyết nhìn về phía quản gia, giống như nghĩ thông suốt cái gì: "Cô ta khẳng định là giả vờ, không thì làm sao lại đột nhiên biến thành như vậy!"
Quản gia thấy Thư Tuyết kích động, vội vàng giữ chặt cô: "Tiểu thư, hay là chúng ta chờ tiên sinh cùng phu nhân trở lại hẵng nói đi."
"Đúng! Chờ ba mẹ tôi trở về." Thư Tuyết đè lửa giận xuống: "Coi như cô ta không điên cũng phải làm cho cô ta trở thành tên điên!"
"Tiểu thư, cô nhỏ giọng một chút."
Phía sau còn có rất nhiều người hầu.
Thư Tuyết gật đầu, biểu thị mình biết rồi.
Đứng bên ngoài biệt thự cũng không phải là chuyện tốt.
Cho nên Thư Tuyết quyết định đến căn hộ ba mẹ đã mua cho mình trước đó.
Thư Tuyết cảm thấy mình nhất định sẽ trở về nên mang theo người hầu.
Căn hộ này của Thư Tuyết không lớn, nhiều người hầu như vậy đứng chung có vẻ hơi chen chúc.
Cô ta phiền lòng trở về phòng, để quản gia sắp xếp cho bọn họ.
-
Trong biệt thự một mảnh hỗn độn.
Biệt thự trước đó huyên náo, lúc này lộ ra sự quạnh quẽ điều hiêu.
Luật sư Giang đứng trong mảnh bừa bộn này nhìn về phía thiếu nữ đang ăn cái gì đó trên ghế sô pha.
"Thư Nhiên tiểu thư, bệnh của cô..."
"Tôi không có bệnh." Minh Thù dành thời gian trả lời: "Có cũng là bọn họ ép bức."
Luật sư Giang cảm thấy trầm xuống.
Thân là luật sư, dạng kiện cáo ly kỳ gì cũng đã tiếp nhận.
Cho nên nghe Minh Thù nói như vậy, hắn đã đoán ra được đại khái.
Đại gia nghiệp của Thư gia lưu lại cho một bé gái mồ côi.
Luật sư Giang hỏi: "Ý của cô là đám người này bức điên cô? Không đúng..... Cô trước đó là đang giả điên?"
Minh Thù cười với hắn một chút: "Trên phòng tôi còn có chút thuốc, anh có thể thu thập đi xét nghiệm một chút."
Luật sư Giang giật mình trong lòng.
Hắn tự mình lên phòng thu dọn thuốc lại.
Luật sư Giang đi xuống, ngồi vào đối diện Minh Thù: "Nếu thật là như thế, hôm nay cô làm như vậy có chút lỗ mãng."
"Vậy theo kế hoạch của anh, có phải là tôi nên tiếp tục giả vờ thu hoạch chứng cứ bọn họ hại tôi?"
"Ách..." Chẳng lẽ không đúng sao?
Minh Thù nâng khóe môi cười: "Luật sư Giang, đây là nhà tôi, tôi muốn đuổi bọn họ ra ngoài liền có thể đuổi bọn họ ra ngoài."
"Thế nhưng nếu họn họ cứ quậy, đến lúc đó anh không lấy ra được chứng cứ, anh liền sẽ ở vào thế hạ phong của dư luận."
"Cho nên tôi liền gọi anh tới a."
"..."
Thế nhưng bây giờ cô cũng đã đuổi người ra ngoài a!!
Ba mẹ Thư Tuyết bên kia khẳng định cũng đã biết rồi!
Cái này đều đả thảo kinh xà!
"Mấy năm này xem bệnh cho tôi đều là một người.... Anh đi bắt người kia lại."
"Bắt..." Luật sư Giang nghẹn lại: "Thư Nhiên tiểu thư, tôi là luật sư!"
"Hừm, anh có thể mời người làm nha." Minh Thù không quan trọng: "Làm đại sự không nên câu nệ tiểu tiết, không nên để bọn họ đoạt trước nha."
Luật sư Giang:"..."
Không câu nệ tiểu tiết, tôi là luật sư, không câu nệ tiểu tiết, tôi là luật sư...
Luật sư Giang lặp đi lặp lại hai câu này nhiều lần.
Ba mẹ Thư Nhiên xem như có ơn với hắn... Lúc trước hắn cũng hoài nghi, thế nhưng bác sĩ hắn mang đến cũng cho ra kết quả đúng là có bệnh tinh thần.
Lúc ấy Thư Nhiên lại rất tín nhiệm bác cả của cô ấy.
Cho nên hắn cơ hồ cũng không có cách nào cùng cô giao lưu quá nhiều.
Hắn vốn chính là một người ngoài, quản quá nhiều, người khác sẽ cảm thấy hắn có mưu đồ làm loạn.
*
【 Hài Hoà Hiệu 】
Tiểu tiên nữ: Các ngươi biết nhân vật phản diện sẽ chết như thế nào không?
Tiểu thiên sứ: Chết bởi nói nhiều?
Tiểu tiên nữ: Sai!
Tiểu thiên sứ:???
Tiểu tiên nữ: Là bị chết đói, cho là bọn họ gặp Minh Thù!
Tiểu thiên sứ:... Mặc dù cảm thấy không hề có đạo lý, nhưng cũng không cách nào phản bác.
Tiểu tiên nữ: Bỏ phiếu đi!.
Đôi mắt đẹp trừng Minh Thù, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo có chút vặn vẹo.
Minh Thù ngữ điệu nhẹ nhàng chậm rãi: "Nếu là nhà tôi, như vậy hiện tại mời các người rời khỏi nơi này."
"Không phải chứ? Cô ta đây là đuổi chúng ta đi sao?"
"Tuyết Nhi..."
"Thư Tuyết làm cái gì vậy!"
Các bạn học nghị luận ầm ĩ, ánh mắt nhìn Thư Tuyết càng thêm cổ quái.
Minh Thù không cho Thư Tuyết cơ hội nói chuyện.
Quay đầu nói với luật sư Giang: "Luật sư Giang, không phối hợp thì làm phiền anh ném bọn họ ra ngoài."
Luật sư Giang: "..."
Khó trách trước đó cô muốn mình dẫn người tới.
Luật sư Giang nhìn bọn người quản gia, hỏi Minh Thù: "Tất cả mọi người?"
Thiếu nữ nở nụ cười ngọt ngào: "Tất cả mọi người, một tên cũng không để lại."
"Thư Nhiên cô dám!"
"Tại sao không dám. Đây là nhà tôi." Minh Thù mỉm cười: "Lúc trước để các người vào ở là xem các người là người thân trong nhà, hiện tại các người lại muốn đảo khách thành chủ, tôi còn không nên đuổi các người ra ngoài?"
"Tôi..."
Sắc mặt Thư Tuyết cứng đờ.
Đây thật sư không cách nào phản bác.
Nếu như luật sư Giang không có ở đây, cô ta còn có thể cưỡng ép nói cô phát bệnh để quản gia bắt người đưa lên.
Nhưng...
Cô ta nhìn người luật sư Giang mang tới, trong lòng thầm hận một trận.
Rốt cuộc làm sao cô liên hệ được với luật sư Giang!
"Luật sư Giang, sao còn chưa động thủ, chờ tôi tự mình lên sao?"
Luật sư Giang kịp phản ứng, nhìn về phía học sinh dễ giải quyết nhất.
"Các vị bạn học..... Có thể mời các người rời khỏi trước chứ?"
Các học sinh cũng chưa trải qua chuyện này, đối mặt với tình huống lúc này, luật sư Giang vừa nói liền có không ít người chủ động rời đi.
Bất quá những ánh mắt lúc rời khỏi kia, cánh môi Thư Tuyết đều nhanh đã cắn nát.
Chờ đám người này rời khỏi, biệt thự liền trống hơn hẳn.
"Người hầu..." Luật sư Giang có chút chần chờ.
Nhiều người hầu như vậy đều muốn toàn bộ đuổi đi?
"Đuổi đi." Minh Thù nói: "Một tên cũng không để lại."
Những người hầu này đều là Thư Tuyết mời, những người trước kia sớm đã bị đổi.
Đám người hầu lập tức không phục.
"Dựa vào cái gì."
"Chúng tôi làm rất tốt, dựa vào cái gì đuổi chúng tôi đi? Thư Tuyết tiểu thư, quản gia..."
Minh Thù cười nói: "Đừng lo lắng, bọn họ sẽ đi cùng các người.... Các người vẫn có thể tiếp tục giúp bọn họ làm việc."
"Cho các người nửa giờ thu dọn đồ đạc, thu thập không tốt cũng đừng trách luật sư Giang ném các ngoài."
Luật sư Giang: "..." Thế nên cô sợ xảy ra điều gì ngoài ý muốn nên cho hắn mang không ít người tới.
Đám người hầu cầu cứu nhìn về phía quản gia.
Làm việc ở đây chẳng những nhẹ nhõm, tiền lương cũng cao.
Bọn họ đương nhiên không muốn rời đi.
Quản gia vừa rồi đã mật báo cho ba mẹ của Thư Tuyết, bọn họ hẳn là rất nhanh liền có thể trở về.
Hắn cố ý kéo dài thời gian: "Thư Nhiên tiểu thư, chúng tôi cũng là vì cô..."
Minh Thù quả quyết lên tiếng: "Để hắn câm miệng."
Luật sư Giang: "..."
Hắn là luật sư, không phải tay chân!!
-
Đám người quản gia cùng Thư Tuyết đứng bên ngoài biệt thự, gió đêm phơ phất thổi đến phía sau lưng bọn họ phát lạnh.
"Quản gia làm sao bây giờ?"
"Quản gia ông nói một câu, bây giờ chúng tôi nên làm gì?"
Quản gia trầm mặt quát lớn: "Câm miệng!"
Hắn nhìn về phía Thư Tuyết: "Tiểu thư, tôi đã thông báo cho tiên sinh cùng phu nhân."....
Thư Tuyết sắc mặt cực kém, nghiến răng nghiến lợi: "Không phải cô ta điên rồi sao? Vì sao lại liên hệ được với luật sư Giang!
Trong ấn tượng của Thư Tuyết, cái người điên kia coi như lúc tỉnh cũng chưa từng giống buổi tối hôm nay như thế, bày mưu nghĩ kế, khí thế bễ nghễ thiên hạ.
Cô ta còn dám đuổi mình ra!
"Thư Nhiên tiểu thư... Có phải là giả vờ không?" Quản gia nhỏ giọng nói ra suy đoán của chính mình.
"Giả vờ?" Thư Tuyết nhìn về phía quản gia, giống như nghĩ thông suốt cái gì: "Cô ta khẳng định là giả vờ, không thì làm sao lại đột nhiên biến thành như vậy!"
Quản gia thấy Thư Tuyết kích động, vội vàng giữ chặt cô: "Tiểu thư, hay là chúng ta chờ tiên sinh cùng phu nhân trở lại hẵng nói đi."
"Đúng! Chờ ba mẹ tôi trở về." Thư Tuyết đè lửa giận xuống: "Coi như cô ta không điên cũng phải làm cho cô ta trở thành tên điên!"
"Tiểu thư, cô nhỏ giọng một chút."
Phía sau còn có rất nhiều người hầu.
Thư Tuyết gật đầu, biểu thị mình biết rồi.
Đứng bên ngoài biệt thự cũng không phải là chuyện tốt.
Cho nên Thư Tuyết quyết định đến căn hộ ba mẹ đã mua cho mình trước đó.
Thư Tuyết cảm thấy mình nhất định sẽ trở về nên mang theo người hầu.
Căn hộ này của Thư Tuyết không lớn, nhiều người hầu như vậy đứng chung có vẻ hơi chen chúc.
Cô ta phiền lòng trở về phòng, để quản gia sắp xếp cho bọn họ.
-
Trong biệt thự một mảnh hỗn độn.
Biệt thự trước đó huyên náo, lúc này lộ ra sự quạnh quẽ điều hiêu.
Luật sư Giang đứng trong mảnh bừa bộn này nhìn về phía thiếu nữ đang ăn cái gì đó trên ghế sô pha.
"Thư Nhiên tiểu thư, bệnh của cô..."
"Tôi không có bệnh." Minh Thù dành thời gian trả lời: "Có cũng là bọn họ ép bức."
Luật sư Giang cảm thấy trầm xuống.
Thân là luật sư, dạng kiện cáo ly kỳ gì cũng đã tiếp nhận.
Cho nên nghe Minh Thù nói như vậy, hắn đã đoán ra được đại khái.
Đại gia nghiệp của Thư gia lưu lại cho một bé gái mồ côi.
Luật sư Giang hỏi: "Ý của cô là đám người này bức điên cô? Không đúng..... Cô trước đó là đang giả điên?"
Minh Thù cười với hắn một chút: "Trên phòng tôi còn có chút thuốc, anh có thể thu thập đi xét nghiệm một chút."
Luật sư Giang giật mình trong lòng.
Hắn tự mình lên phòng thu dọn thuốc lại.
Luật sư Giang đi xuống, ngồi vào đối diện Minh Thù: "Nếu thật là như thế, hôm nay cô làm như vậy có chút lỗ mãng."
"Vậy theo kế hoạch của anh, có phải là tôi nên tiếp tục giả vờ thu hoạch chứng cứ bọn họ hại tôi?"
"Ách..." Chẳng lẽ không đúng sao?
Minh Thù nâng khóe môi cười: "Luật sư Giang, đây là nhà tôi, tôi muốn đuổi bọn họ ra ngoài liền có thể đuổi bọn họ ra ngoài."
"Thế nhưng nếu họn họ cứ quậy, đến lúc đó anh không lấy ra được chứng cứ, anh liền sẽ ở vào thế hạ phong của dư luận."
"Cho nên tôi liền gọi anh tới a."
"..."
Thế nhưng bây giờ cô cũng đã đuổi người ra ngoài a!!
Ba mẹ Thư Tuyết bên kia khẳng định cũng đã biết rồi!
Cái này đều đả thảo kinh xà!
"Mấy năm này xem bệnh cho tôi đều là một người.... Anh đi bắt người kia lại."
"Bắt..." Luật sư Giang nghẹn lại: "Thư Nhiên tiểu thư, tôi là luật sư!"
"Hừm, anh có thể mời người làm nha." Minh Thù không quan trọng: "Làm đại sự không nên câu nệ tiểu tiết, không nên để bọn họ đoạt trước nha."
Luật sư Giang:"..."
Không câu nệ tiểu tiết, tôi là luật sư, không câu nệ tiểu tiết, tôi là luật sư...
Luật sư Giang lặp đi lặp lại hai câu này nhiều lần.
Ba mẹ Thư Nhiên xem như có ơn với hắn... Lúc trước hắn cũng hoài nghi, thế nhưng bác sĩ hắn mang đến cũng cho ra kết quả đúng là có bệnh tinh thần.
Lúc ấy Thư Nhiên lại rất tín nhiệm bác cả của cô ấy.
Cho nên hắn cơ hồ cũng không có cách nào cùng cô giao lưu quá nhiều.
Hắn vốn chính là một người ngoài, quản quá nhiều, người khác sẽ cảm thấy hắn có mưu đồ làm loạn.
*
【 Hài Hoà Hiệu 】
Tiểu tiên nữ: Các ngươi biết nhân vật phản diện sẽ chết như thế nào không?
Tiểu thiên sứ: Chết bởi nói nhiều?
Tiểu tiên nữ: Sai!
Tiểu thiên sứ:???
Tiểu tiên nữ: Là bị chết đói, cho là bọn họ gặp Minh Thù!
Tiểu thiên sứ:... Mặc dù cảm thấy không hề có đạo lý, nhưng cũng không cách nào phản bác.
Tiểu tiên nữ: Bỏ phiếu đi!.
/1666
|