"Vậy chờ rạng sáng đi."
Quách tiên sinh: "..."
"Đại sư, cứ chờ đến sao?"
"Ừ..." Minh Thù trầm tư một chút: "Cũng có thể vừa ăn vừa chờ."
Quách tiên sinh: "..."
"Tiểu nha đầu, nếu con quỷ này tới thật thì ngươi cũng không nhất định có thể đối phó." Đạo sĩ cũng dự định rạng sáng sẽ động thủ, bất quá bị Minh Thù nói ra, hắn không thể không lên tiếng để tránh miếng cơm bị người ta đoạt.
"Đây không phải còn có ngươi sao?"
"Bị thổi phồng" đạo sĩ: "..."
"Ách... Đại sư không cần làm chút gì sao?" Chí ít cũng giống vị đại sư kia đi? Một chuyến đến đây của bọn hắn không phải rất nhiều trình tự sao?
Minh Thù biểu thị không cần.
Quách tiên sinh rất thấp thỏm.
Vị đại sư kia vẫn luôn trầm mặc, hắn không theo kịp tư duy của tuổi trẻ hiện tại.
"Đại sư cái này..."
"Quách tiên sinh yên tâm, tôi đã bố trí tốt."
"Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi." Quách tiên sinh bây giờ đối với Minh Thù rất không có lòng tin.
Còn xém gắn lên nhãn hiệu lừa đảo cho Minh Thù.
-
Minh Thù ngồi trên ghế sa lon ăn khoai tây chiên xem phim tình yêu máu chó.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Đạo sĩ cùng đồ đệ của hắn đã đứng dậy đi lên lầu, chuẩn bị ôm cây đợi thỏ.
Minh Thù đợi đến 12 giờ đúng mới chậm rãi ôm khoai tây chiên lắc lư lên lầu.
Trong phòng truyền đến tiếng Quách thiếu gia kêu to.
Đạo sĩ cùng đồ đệ của hắn đứng tại cửa ra vào, thấy Minh Thù đi lên liền dồn lực chú ý trên người cô.
"Mời."
Minh Thù cười híp mắt nói một tiếng.
Đạo sĩ: "..."
Đạo sĩ cho đồ đệ của hắn một ánh mắt, hai người ăn ý phá cửa tiến vào, bên trong truyền ra một trận âm thanh kỳ kỳ quái quái.
Minh Thù mở cửa nhìn vào bên trong khe cửa.
So với trước đó, âm khí trong căn phòng nặng hơn gấp mấy lần.
Trong phòng có một con nữ quỷ đang cùng đạo sĩ đấu pháp, đạo sĩ kia vẫn còn có chút bản lãnh.
Bất quá khả năng học nghệ không tinh, không phải là đối thủ của con nữ quỷ kia, bị nữ quỷ trêu đùa đến vô cùng chật vật.
Ầm ——
Đạo sĩ từ bên trong bay ra ngoài, vừa vặn đụng vào khung cửa.
Ngẩng đầu một cái liền thấy Minh Thù đang răng rắc răng rắc ăn khoai tây chiên.
Đạo sĩ: "..."
"Cô ta đang đến đây." Minh Thù nhắc nhở đạo sĩ.
Đạo sĩ vội vàng ngồi dậy lấy ra một tấm bùa, đọc thần chú rồi dán lên người nữ quỷ.
Lá bùa chụp tới trên người nữ quỷ, nữ quỷ kêu thảm một tiếng lui trở về trong phòng.
Hiệu quả của lá bùa rất nhanh liền hết hạn, nữ quỷ tựa hồ bị chọc giận hướng về phía đạo sĩ gào thét một tiếng bén nhọn, lần nữa xông về phía hắn.
Nhiệt độ trong phòng hạ xuống đến đóng băng.
Minh Thù nhìn đạo sĩ bị nữ quỷ đánh một trận, thật thảm.
Tiểu đồ đệ kia không biết có phải là chưa từng gặp tình huống như vậy hay không, đã sớm mơ màng.
"Đại sư..." Quách tiên sinh cùng Quách phu nhân không nhìn thấy nữ quỷ, chỉ có thể nhìn thấy một mình đạo sĩ chạy trong phòng như kẻ điên.
Minh Thù ăn xong một mảnh khoai tây chiên cuối cùng, chậm rãi cùng Quách tiên sinh nói điều kiện: "Tôi động thủ, số tiền này coi như của tôi?"
"..."
Trước tiên cô phải tóm được con nữ quỷ này đi a!
Quách tiên sinh nhìn tình huống bên trong, cắn răng nói: "Chỉ cần đại sư có thể giúp đỡ bắt lấy con quỷ này, tôi nhất định hậu tạ thật tốt."
Lấy ngựa chết làm ngựa sống.
Tình hình này quá quỷ dị!
"Được."
Minh Thù từ trong túi xách lấy ra hai lá bùa dán lên người Quách tiên sinh cùng Quách phu nhân, dán được một nửa lại lấy về, một lần nữa lấy ra hai lá bùa khác dán lên người bọn họ.
Quách tiên sinh × Quách phu nhân: "..."
Vừa rồi cô muốn dán lên người bọn họ cái gì?
Người này có thể được không?
Chờ Quách phu nhân cùng Quách tiên sinh nhìn vào bên trong, bọn hắn liền nhìn thấy nữ quỷ dữ tợn.
"A!"
Hai người đồng thời hét lên một tiếng.
Những ngày này mặc dù bọn họ biết có thể là quỷ ám con của bọn họ nhưng cho tới bây giờ cũng không nhìn thấy qua.
Lúc này đột nhiên nhìn thấy, hai người chỉ có thể ôm nhau thét lên.
Minh Thù tiến vào phòng, tiện tay xách đạo sĩ kia ném ra ngoài,
"Cô cũng muốn chết!" Nữ quỷ dữ tợn nghiêm mặt: "Không muốn chết liền nhanh..."
Bá ——
Biểu tình dữ tợn trên khuôn mặt nữ quỷ dừng lại, sau đó bỗng nhiên bay về phía sau, hoảng sợ trừng mắt nhìn trường kiếm trong tay Minh Thù.
Minh Thù cười hỏi: "Nhanh cái gì?"
Nữ quỷ: "..."
Khí tức trên thanh kiếm kia... Thật là khủng khiếp.
"Tôi sai rồi, đại sư tôi sai rồi." Nữ quỷ co lại trong góc, nơi nào còn có sự phách lối vừa rồi, hung hăng kêu tự mình biết sai rồi.
"Chật vật" đạo sĩ: "..."
Vợ chồng Quách gia: "..."
Cái này... Xong rồi?
Bọn họ cũng không cần đánh nhau sao!
Liền tùy tiện móc thanh kiếm ra, lại nói một câu liền xong?
Minh Thù móc kiếm hù dọa cô ta đã là nhẹ, nếu cô thật sự động thủ, đoán chừng cũng chỉ có thể hồn bay phách tán.
"Vì sao ám hắn?"
Nữ quỷ khóc thút thít cáo trạng: "Hắn hắn hắn... Hắn nhảy loạn trên mộ của tôi."
Minh Thù nhìn về phía cha mẹ Quách gia, con trai của các người không có việc gì làm đi nhảy disco trên mộ của người ta?
Hiển nhiên bọn họ cũng không biết chuyện này, một mặt mờ mịt.
Minh Thù lại hỏi: "Vậy lúc trời tối cô sờ hắn làm gì?"
Nữ quỷ tựa hồ có chút ngượng ngùng: "Người ta chết sớm, cũng chưa có chồng, tiểu ca ca này dáng dấp trắng nõn như vậy, tôi..."
Cô ta cúi đầu xuống, một bộ dáng con gái mới lớn thẹn thùng.
Nếu như không nhìn thấy dáng vẻ dữ tợn vừa rồi của cô, vợ chồng Quách gia đoán chừng sẽ dễ chịu rất nhiều.
Minh Thù sách một tiếng: "Cô cũng thật biết nhìn a."
"Nhưng hắn nhảy loạn trên mộ của tôi trước." Nữ quỷ nói: "Đây là hắn trêu chọc tôi."
Nữ quỷ bắt đầu khóc lóc kể lể thân thế bi thảm của mình.
Sau khi chết còn bị người ta đối đãi như thế, cô ta thấy Quách thiếu gia dáng dấp không tệ nên mới sinh ra tâm tư như vậy.
Chờ nữ quỷ khóc lóc kể lể xong, Minh Thù đột nhiên quơ quơ kiếm: "Tự cô đi hay tôi đưa cô đi?"
Nữ quỷ: "..."
Không đúng!
Chẳng lẽ cô không nên đồng tình với mình, không để bọn hắn bồi thường cho mình sao?
Nữ quỷ nhìn trường kiếm trong tay Minh Thù, co rúm người lại: "Không làm phiền đại sư, tự tôi đi, tự tôi đi..."
"Nếu cô còn dám trở về phá hư đồ ăn... Cuộc sống của người khác, tôi đánh chết cô."
"Không không không... Không dám."
Nữ quỷ vội vàng lắc đầu, nhanh chóng biến mất trong căn phòng.
"Cái này đã giải quyết xong rồi?" Quách tiên sinh mờ mịt.
Minh Thù đem kiếm giấu ra sau lưng: "Không thì sao?"
"..." Loại đấu pháp trâu bò trong TV kia đâu? Làm sao cũng không có?!
"Cô ta có trở lại không?" Quách phu nhân tương đối quan tâm cái này.
"Nếu cô ta không muốn sống có thể trở về."
"..." Vốn đã chết a!
Bất quá nghĩ đến cảnh nữ quỷ vừa rồi sợ cô như vậy, lời cô nói hẳn là hữu dụng.
Thật sự là không thể chỉ nhìn người bằng bề ngoài.
Trước đó bọn họ đều đã không đem hi vọng đặt trên người cô, không nghĩ tới cuối cùng lại là cô giải quyết.
"Đại sư, ngài xem chúng ta còn cần làm chút gì không?"
Đơn giản như vậy luôn cảm thấy không quá an tâm.
Minh Thù: "..."
Những người có dạng tâm lý này đều có chút hành vi vô dụng, bất quá cũng là vì an tâm, trên thực tế cũng sẽ không có bất cứ tác dụng gì.
"Giẫm lên mộ phần của người ta cũng giống như phá hủy phòng của người khác vậy, chờ hắn tỉnh, các người dẫn hắn đi xin lỗi người ta." Minh Thù thuận miệng nói: "Không tìm đường chết sẽ không gặp quỷ nha."
"Được được được, nhất định đi nhất định đi..." Quách phu nhân liên tục đáp ứng.
Quách tiên sinh: "..."
"Đại sư, cứ chờ đến sao?"
"Ừ..." Minh Thù trầm tư một chút: "Cũng có thể vừa ăn vừa chờ."
Quách tiên sinh: "..."
"Tiểu nha đầu, nếu con quỷ này tới thật thì ngươi cũng không nhất định có thể đối phó." Đạo sĩ cũng dự định rạng sáng sẽ động thủ, bất quá bị Minh Thù nói ra, hắn không thể không lên tiếng để tránh miếng cơm bị người ta đoạt.
"Đây không phải còn có ngươi sao?"
"Bị thổi phồng" đạo sĩ: "..."
"Ách... Đại sư không cần làm chút gì sao?" Chí ít cũng giống vị đại sư kia đi? Một chuyến đến đây của bọn hắn không phải rất nhiều trình tự sao?
Minh Thù biểu thị không cần.
Quách tiên sinh rất thấp thỏm.
Vị đại sư kia vẫn luôn trầm mặc, hắn không theo kịp tư duy của tuổi trẻ hiện tại.
"Đại sư cái này..."
"Quách tiên sinh yên tâm, tôi đã bố trí tốt."
"Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi." Quách tiên sinh bây giờ đối với Minh Thù rất không có lòng tin.
Còn xém gắn lên nhãn hiệu lừa đảo cho Minh Thù.
-
Minh Thù ngồi trên ghế sa lon ăn khoai tây chiên xem phim tình yêu máu chó.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Đạo sĩ cùng đồ đệ của hắn đã đứng dậy đi lên lầu, chuẩn bị ôm cây đợi thỏ.
Minh Thù đợi đến 12 giờ đúng mới chậm rãi ôm khoai tây chiên lắc lư lên lầu.
Trong phòng truyền đến tiếng Quách thiếu gia kêu to.
Đạo sĩ cùng đồ đệ của hắn đứng tại cửa ra vào, thấy Minh Thù đi lên liền dồn lực chú ý trên người cô.
"Mời."
Minh Thù cười híp mắt nói một tiếng.
Đạo sĩ: "..."
Đạo sĩ cho đồ đệ của hắn một ánh mắt, hai người ăn ý phá cửa tiến vào, bên trong truyền ra một trận âm thanh kỳ kỳ quái quái.
Minh Thù mở cửa nhìn vào bên trong khe cửa.
So với trước đó, âm khí trong căn phòng nặng hơn gấp mấy lần.
Trong phòng có một con nữ quỷ đang cùng đạo sĩ đấu pháp, đạo sĩ kia vẫn còn có chút bản lãnh.
Bất quá khả năng học nghệ không tinh, không phải là đối thủ của con nữ quỷ kia, bị nữ quỷ trêu đùa đến vô cùng chật vật.
Ầm ——
Đạo sĩ từ bên trong bay ra ngoài, vừa vặn đụng vào khung cửa.
Ngẩng đầu một cái liền thấy Minh Thù đang răng rắc răng rắc ăn khoai tây chiên.
Đạo sĩ: "..."
"Cô ta đang đến đây." Minh Thù nhắc nhở đạo sĩ.
Đạo sĩ vội vàng ngồi dậy lấy ra một tấm bùa, đọc thần chú rồi dán lên người nữ quỷ.
Lá bùa chụp tới trên người nữ quỷ, nữ quỷ kêu thảm một tiếng lui trở về trong phòng.
Hiệu quả của lá bùa rất nhanh liền hết hạn, nữ quỷ tựa hồ bị chọc giận hướng về phía đạo sĩ gào thét một tiếng bén nhọn, lần nữa xông về phía hắn.
Nhiệt độ trong phòng hạ xuống đến đóng băng.
Minh Thù nhìn đạo sĩ bị nữ quỷ đánh một trận, thật thảm.
Tiểu đồ đệ kia không biết có phải là chưa từng gặp tình huống như vậy hay không, đã sớm mơ màng.
"Đại sư..." Quách tiên sinh cùng Quách phu nhân không nhìn thấy nữ quỷ, chỉ có thể nhìn thấy một mình đạo sĩ chạy trong phòng như kẻ điên.
Minh Thù ăn xong một mảnh khoai tây chiên cuối cùng, chậm rãi cùng Quách tiên sinh nói điều kiện: "Tôi động thủ, số tiền này coi như của tôi?"
"..."
Trước tiên cô phải tóm được con nữ quỷ này đi a!
Quách tiên sinh nhìn tình huống bên trong, cắn răng nói: "Chỉ cần đại sư có thể giúp đỡ bắt lấy con quỷ này, tôi nhất định hậu tạ thật tốt."
Lấy ngựa chết làm ngựa sống.
Tình hình này quá quỷ dị!
"Được."
Minh Thù từ trong túi xách lấy ra hai lá bùa dán lên người Quách tiên sinh cùng Quách phu nhân, dán được một nửa lại lấy về, một lần nữa lấy ra hai lá bùa khác dán lên người bọn họ.
Quách tiên sinh × Quách phu nhân: "..."
Vừa rồi cô muốn dán lên người bọn họ cái gì?
Người này có thể được không?
Chờ Quách phu nhân cùng Quách tiên sinh nhìn vào bên trong, bọn hắn liền nhìn thấy nữ quỷ dữ tợn.
"A!"
Hai người đồng thời hét lên một tiếng.
Những ngày này mặc dù bọn họ biết có thể là quỷ ám con của bọn họ nhưng cho tới bây giờ cũng không nhìn thấy qua.
Lúc này đột nhiên nhìn thấy, hai người chỉ có thể ôm nhau thét lên.
Minh Thù tiến vào phòng, tiện tay xách đạo sĩ kia ném ra ngoài,
"Cô cũng muốn chết!" Nữ quỷ dữ tợn nghiêm mặt: "Không muốn chết liền nhanh..."
Bá ——
Biểu tình dữ tợn trên khuôn mặt nữ quỷ dừng lại, sau đó bỗng nhiên bay về phía sau, hoảng sợ trừng mắt nhìn trường kiếm trong tay Minh Thù.
Minh Thù cười hỏi: "Nhanh cái gì?"
Nữ quỷ: "..."
Khí tức trên thanh kiếm kia... Thật là khủng khiếp.
"Tôi sai rồi, đại sư tôi sai rồi." Nữ quỷ co lại trong góc, nơi nào còn có sự phách lối vừa rồi, hung hăng kêu tự mình biết sai rồi.
"Chật vật" đạo sĩ: "..."
Vợ chồng Quách gia: "..."
Cái này... Xong rồi?
Bọn họ cũng không cần đánh nhau sao!
Liền tùy tiện móc thanh kiếm ra, lại nói một câu liền xong?
Minh Thù móc kiếm hù dọa cô ta đã là nhẹ, nếu cô thật sự động thủ, đoán chừng cũng chỉ có thể hồn bay phách tán.
"Vì sao ám hắn?"
Nữ quỷ khóc thút thít cáo trạng: "Hắn hắn hắn... Hắn nhảy loạn trên mộ của tôi."
Minh Thù nhìn về phía cha mẹ Quách gia, con trai của các người không có việc gì làm đi nhảy disco trên mộ của người ta?
Hiển nhiên bọn họ cũng không biết chuyện này, một mặt mờ mịt.
Minh Thù lại hỏi: "Vậy lúc trời tối cô sờ hắn làm gì?"
Nữ quỷ tựa hồ có chút ngượng ngùng: "Người ta chết sớm, cũng chưa có chồng, tiểu ca ca này dáng dấp trắng nõn như vậy, tôi..."
Cô ta cúi đầu xuống, một bộ dáng con gái mới lớn thẹn thùng.
Nếu như không nhìn thấy dáng vẻ dữ tợn vừa rồi của cô, vợ chồng Quách gia đoán chừng sẽ dễ chịu rất nhiều.
Minh Thù sách một tiếng: "Cô cũng thật biết nhìn a."
"Nhưng hắn nhảy loạn trên mộ của tôi trước." Nữ quỷ nói: "Đây là hắn trêu chọc tôi."
Nữ quỷ bắt đầu khóc lóc kể lể thân thế bi thảm của mình.
Sau khi chết còn bị người ta đối đãi như thế, cô ta thấy Quách thiếu gia dáng dấp không tệ nên mới sinh ra tâm tư như vậy.
Chờ nữ quỷ khóc lóc kể lể xong, Minh Thù đột nhiên quơ quơ kiếm: "Tự cô đi hay tôi đưa cô đi?"
Nữ quỷ: "..."
Không đúng!
Chẳng lẽ cô không nên đồng tình với mình, không để bọn hắn bồi thường cho mình sao?
Nữ quỷ nhìn trường kiếm trong tay Minh Thù, co rúm người lại: "Không làm phiền đại sư, tự tôi đi, tự tôi đi..."
"Nếu cô còn dám trở về phá hư đồ ăn... Cuộc sống của người khác, tôi đánh chết cô."
"Không không không... Không dám."
Nữ quỷ vội vàng lắc đầu, nhanh chóng biến mất trong căn phòng.
"Cái này đã giải quyết xong rồi?" Quách tiên sinh mờ mịt.
Minh Thù đem kiếm giấu ra sau lưng: "Không thì sao?"
"..." Loại đấu pháp trâu bò trong TV kia đâu? Làm sao cũng không có?!
"Cô ta có trở lại không?" Quách phu nhân tương đối quan tâm cái này.
"Nếu cô ta không muốn sống có thể trở về."
"..." Vốn đã chết a!
Bất quá nghĩ đến cảnh nữ quỷ vừa rồi sợ cô như vậy, lời cô nói hẳn là hữu dụng.
Thật sự là không thể chỉ nhìn người bằng bề ngoài.
Trước đó bọn họ đều đã không đem hi vọng đặt trên người cô, không nghĩ tới cuối cùng lại là cô giải quyết.
"Đại sư, ngài xem chúng ta còn cần làm chút gì không?"
Đơn giản như vậy luôn cảm thấy không quá an tâm.
Minh Thù: "..."
Những người có dạng tâm lý này đều có chút hành vi vô dụng, bất quá cũng là vì an tâm, trên thực tế cũng sẽ không có bất cứ tác dụng gì.
"Giẫm lên mộ phần của người ta cũng giống như phá hủy phòng của người khác vậy, chờ hắn tỉnh, các người dẫn hắn đi xin lỗi người ta." Minh Thù thuận miệng nói: "Không tìm đường chết sẽ không gặp quỷ nha."
"Được được được, nhất định đi nhất định đi..." Quách phu nhân liên tục đáp ứng.
/1666
|