Quách thiếu gia là cùng người ta đánh cược xem có dám đến nghĩa địa nhảy nhót vào ban đêm hay không. Thiếu niên mới lớn thích sĩ diện lại bị người ta thách thức nên Quách thiếu gia liền đi thật.
Ai biết trở về liền mang theo thứ như vậy.
Tên đạo sĩ kia cùng đồ đệ của hắn không biết đã rời đi lúc nào.
Không đi?
Không đi ở lại bị người ta châm chọc sao? Bọn hắn không có sĩ diện a!
Bởi vì thời gian quá muộn nên Quách tiên sinh an bài cho cô phòng dành cho khách, mục đích chủ yếu vẫn là sợ con nữ quỷ đó trở về.
Sáng sớm hôm sau Minh Thù cầm tiền đứng dậy cáo từ.
"Đại sư đại sư..." Quách phu nhân đuổi theo: "Đêm qua con trai tôi vẫn gặp ác mộng, đại sư ngài xem đây là có chuyện gì? Có bùa bình an gì..."
"Thân thể quá kém lại vừa vui mừng quá độ, không gặp ác mộng mới kỳ quái, có đôi khi chúng ta cũng nên tin tưởng khoa học." Minh Thù mỉm cười:"Tuổi trẻ bây giờ tịnh dưỡng một chút liền tốt, nếu thật sự không tốt liền dẫn hắn đi gặp bác sĩ tâm lý, tôi cũng không có cách nào."
Quách phu nhân: "???"
Minh Thù tại lúc Quách phu nhân đang trợn mắt há mồm thản nhiên rời đi.
Minh Thù đem nhiệm vụ mình hoàn thành phát cho yêu tinh đừng chạy.
Yêu tinh đừng chạy không trả lời cô, đoán chừng là đang offline.
Minh Thù nhìn xung quanh thành thị phồn hoa một chút, đến cũng đã đến, còn kiếm được tiền, không tự khao mình một chầu thức ăn thì quá có lỗi với bản thân mình!
"Làm cái gì, quay phim sao?"
"Không thất thợ quay phim... Nhưng rất đẹp trai a!"
"Khẳng định là minh tinh, nói không chừng là quay camera ẩn, chương trình truyền hình thực tế hiện tại đều quay như vậy."
"Minh tinh đẹp trai như vậy sao trước kia chưa từng thấy? Trời ạ, thật đẹp trai, a a anh ấy nhìn tới đây, nam thần cấm dục, tôi cảm thấy tôi lại muốn yêu đương."
Minh Thù rời khỏi cửa tiệm liền thấy một đám nữ sinh bao phủ lại.
Minh Thù thuận theo tầm mắt của bọn họ nhìn sang, cửa hàng bên cạnh có một người đứng đấy, ánh nắng chiếu rọi vào một nửa người hắn, lộ ra gò má lạnh lùng.
Không khác nào đế vương đi nhầm thời, toàn thân lộ ra một cỗ quân lâm thiên hạ lạnh lùng nhìn người bằng nửa con mắt làm cho người ta chỉ dám nhìn mà không dám tới gần.
Hắn đứng ở đó không nhúc nhích, mặc cho người qua đường vây xem dò xét.
Minh Thù đứng quan sát một lát cũng không nhìn ra hắn đứng đó làm cái gì.
Minh Thù gặm xong một cái đùi gà, hắn còn đứng ở đó.
Minh Thù gặm xong một cái Hamburger, hắn vẫn còn đứng ở đó.
Minh Thù gặm xong một cái...
Hắn là dự định đứng ở đó đến địa lão thiên hoang sao?
Có giá trị nhan sắc cũng không nên tuỳ hứng như thế!
Minh Thù từ trong đám người chen vào, tại trong tiếng thảo luận của các nữ sinh đi về phía hắn.
Vừa rồi cũng có nữ sinh muốn đi lên bắt chuyện, còn chưa tới gần liền bị khí thế trên người nam nhân dọa cho trở về.
Minh Thù điềm nhiên như không có việc gì đi đến bên cạnh hắn, thuận theo ánh mắt hắn nhìn qua, kia là tủ kính của cửa hàng bên cạnh, bên trong trưng bày mấy con rối, không có gì đặc biệt.
Tiểu cương thi ngàn năm thích cái đồ chơi này?
Cái sở thích này...
"Ngươi đang làm gì?"
Nam nhân đột nhiên quay đầu, hù dọa các nữ sinh sợ hãi kêu lên một tiếng.
Ánh mắt Minh Thù đối đầu với ánh mắt trầm tĩnh như hàn băng ngàn năm của hắn, sâu thẳm trong con ngươi không có nửa phần nhiệt độ.
Dường như hắn nhận ra Minh Thù, con ngươi hơi nheo lại, hắn hé mở môi mỏng, thanh âm lạnh lẽo nổ tung bên tai Minh Thù.
"Kiếm."
"Mắng ai đó?"
"Kiếm!"
Nam nhân quay người bắt lấy cánh tay Minh Thù, con ngươi băng lãnh bắt đầu nổi lên lệ khí khát máu.
Đám người vây xem hít sâu một hơi, không biết là bọn họ quen biết hay là Minh Thù bắt chuyện thất bại chọc giận đến nam nhân kia.
Minh Thù cảm giác cánh tay đều sắp bị cóng đến không còn cảm giác.
"Ngươi có bản lĩnh thì bóp chết ta, dù sao ta sẽ không trả lại cho ngươi." Tức chết ngươi!
Ánh mắt nam nhân rơi vào chiếc cổ trắng nõn của cô.
Chiếc cổ tinh tế thon dài, chỉ cần thoáng dùng sức liền có thể bẻ gãy.
Hắn không cảm giác được sự tồn tại của trường kiếm cũng không triệu hoán được, cô đem kiếm của mình giấu ở nơi nào?
Minh Thù hơi nâng cằm, ý kia giống như là nói ngươi có bản lĩnh liền bóp ta đi!
Bàn tay lạnh băng kia bóp chặt rồi nới lỏng, nới lỏng rồi lại bóp chắt, con ngươi đen như mực không có chút gợn sóng làm cho người ta không đoán ra được hắn đang suy nghĩ gì.
Cuối cùng nam nhân buông tay Minh Thù ra, ánh mắt lần nữa chuyển qua tủ kính, an tĩnh nhìn tủ kính.
Minh Thù xoa xoa cánh tay: "Ngươi đang nhìn cái gì?"
"..." Không ai đáp lại cô.
"Ngươi thích cái này?"
"..."
Minh Thù trầm mặc vài giây, gạt đám người đi ra ngoài.
Đám người đương nhiên coi là Minh Thù bắt chuyện thất bại.
Nhưng Minh Thù rất nhanh liền trở lại, trong tay còn ôm một con rối lông xù, cô đem con rối nhét vào trong ngực nam nhân: "Cho ngươi."
Nam nhân phong thần tuấn lãng, lạnh lùng ngạo nghễ ôm một con rốt đáng yêu đến không cách nào hình dung được...
Trong đám người phảng phất phiêu đãng vô số tâm tư của thiếu nữ.
Cái này cũng quá đáng yêu rồi!
Không được, bọn họ sắp không được rồi.
Nam nhân tròng mắt nhìn lấy con rối trong tay, cau mày lại, đây là cái gì?
Bàn tay hắn bóp một cái, toàn bộ con rối cũng thay đổi hình dáng, con rối đáng yêu lập tức bắt đầu vặn vẹo.
Phảng phất như từ truyện tranh thiếu nữ trong nháy mắt tiến vào truyện tranh khủng bố.
Đám người: "..."
Cái này... Cái này có chút...
Bất quá vẫn rất đẹp trai a!!
Giá trị nhan sắc chính là chính nghĩa.
Minh Thù thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, lông mày hơi cau lại, đưa tay túm lấy tay hắn.
Dẫn hắn rời khỏi nơi này trước...
Con hàng này mới từ trong quan tài leo ra, lối ăn mặc này quá bắt mắt.
Nam nhân không nhúc nhích tí nào, ánh mắt lạnh như băng rơitrên người cô, im ắng chất vấn cô.
"Có muốn kiếm hay không?"
Con rối càng thê thảm đến không nỡ nhìn.
Minh Thù bảo trì nụ cười.
Cuối cùng nam nhân vẫn đi theo Minh Thù, đôi chân thon dài thẳng tắp mở ra, vạt áo theo gió mà lơ lửng.
Đám người không tự chủ được tránh ra nhường cho bọn họ một lối đi.
"Bọn họ quen nhau sao?"
"Hẳn là quen biết đi, không thì làm sao anh ấy lại đi theo cô ấy."
"A!! Nam thần của tôi cứ như vậy mà rời đi!"
"Haiz, rốt cuộc là phải quay chương trình truyền hình thực tế hay không, tôi còn có thể nhìn thấy anh ấy trên TV chứ?"
Minh Thù kéo hắn vào một cửa hàng thời trang nam, nhân viên cửa hàng vừa nhìn thấy nam nhân con ngươi liền sáng lên, tim đập đỏ mặt chào đón: "Hoan nghênh quý khách."
"Chọn mấy bộ quần áo cho hắn thử."
"Được, tiên sinh thích kiểu dáng thường ngày hat là chững chạc một chút?"
Nam nhân vuốt vuốt con rối biến hình, không phản ứng chút nào.
"Mỗi thứ một hộ." Minh Thù thay hắn trả lời.
Nhân viên cửa hàng rất nhanh liền lấy quần áo tới: "Tiên sinh mời qua bên này mặc thử."
Nam nhân bất động, Minh Thù dẫn hắn đến phòng thử đồ, ném quần áo cho hắn, trực tiếp đẩy hắn vào.
Nhân viên cửa hàng thấy Minh Thù đối xử với nam thần thô lỗ như thế, thái độ có chút bất mãn.
Tiểu ca ca đẹp trai như vậy sao có thể bị đối đãi như thế?
Minh Thù chờ ở bên ngoài nửa ngày, người bên trong cũng chưa có ra: "Ngươi thay xong chưa, sinh con trong đó sao?"
Bên trong không có ai trả lời.
Minh Thù: "..."
Minh Thù vén rèm lên, nam nhân đứng ở bên trong, quần áo bị hắn ném xuống đất, hoàn toàn không đổi.
Minh Thù: "..."
Nam nhân xuyên thấu qua kính thử đồ nhìn cô.
"Ngươi không thay quần áo, ra ngoài sẽ bị người ta vây xem." Minh Thù nói: "Ngươi muốn bị những người kia vây xem như vừa rồi?"
Nam nhân cúi đầu nhìn quần áo trên mặt đất.
Nửa phút sau, nam nhân có lỹ chẳng sợ phun ra hai chữ: "Sẽ không."
*** Sao ta - ngươi cứ thấy kì kì huhu ***
Ai biết trở về liền mang theo thứ như vậy.
Tên đạo sĩ kia cùng đồ đệ của hắn không biết đã rời đi lúc nào.
Không đi?
Không đi ở lại bị người ta châm chọc sao? Bọn hắn không có sĩ diện a!
Bởi vì thời gian quá muộn nên Quách tiên sinh an bài cho cô phòng dành cho khách, mục đích chủ yếu vẫn là sợ con nữ quỷ đó trở về.
Sáng sớm hôm sau Minh Thù cầm tiền đứng dậy cáo từ.
"Đại sư đại sư..." Quách phu nhân đuổi theo: "Đêm qua con trai tôi vẫn gặp ác mộng, đại sư ngài xem đây là có chuyện gì? Có bùa bình an gì..."
"Thân thể quá kém lại vừa vui mừng quá độ, không gặp ác mộng mới kỳ quái, có đôi khi chúng ta cũng nên tin tưởng khoa học." Minh Thù mỉm cười:"Tuổi trẻ bây giờ tịnh dưỡng một chút liền tốt, nếu thật sự không tốt liền dẫn hắn đi gặp bác sĩ tâm lý, tôi cũng không có cách nào."
Quách phu nhân: "???"
Minh Thù tại lúc Quách phu nhân đang trợn mắt há mồm thản nhiên rời đi.
Minh Thù đem nhiệm vụ mình hoàn thành phát cho yêu tinh đừng chạy.
Yêu tinh đừng chạy không trả lời cô, đoán chừng là đang offline.
Minh Thù nhìn xung quanh thành thị phồn hoa một chút, đến cũng đã đến, còn kiếm được tiền, không tự khao mình một chầu thức ăn thì quá có lỗi với bản thân mình!
"Làm cái gì, quay phim sao?"
"Không thất thợ quay phim... Nhưng rất đẹp trai a!"
"Khẳng định là minh tinh, nói không chừng là quay camera ẩn, chương trình truyền hình thực tế hiện tại đều quay như vậy."
"Minh tinh đẹp trai như vậy sao trước kia chưa từng thấy? Trời ạ, thật đẹp trai, a a anh ấy nhìn tới đây, nam thần cấm dục, tôi cảm thấy tôi lại muốn yêu đương."
Minh Thù rời khỏi cửa tiệm liền thấy một đám nữ sinh bao phủ lại.
Minh Thù thuận theo tầm mắt của bọn họ nhìn sang, cửa hàng bên cạnh có một người đứng đấy, ánh nắng chiếu rọi vào một nửa người hắn, lộ ra gò má lạnh lùng.
Không khác nào đế vương đi nhầm thời, toàn thân lộ ra một cỗ quân lâm thiên hạ lạnh lùng nhìn người bằng nửa con mắt làm cho người ta chỉ dám nhìn mà không dám tới gần.
Hắn đứng ở đó không nhúc nhích, mặc cho người qua đường vây xem dò xét.
Minh Thù đứng quan sát một lát cũng không nhìn ra hắn đứng đó làm cái gì.
Minh Thù gặm xong một cái đùi gà, hắn còn đứng ở đó.
Minh Thù gặm xong một cái Hamburger, hắn vẫn còn đứng ở đó.
Minh Thù gặm xong một cái...
Hắn là dự định đứng ở đó đến địa lão thiên hoang sao?
Có giá trị nhan sắc cũng không nên tuỳ hứng như thế!
Minh Thù từ trong đám người chen vào, tại trong tiếng thảo luận của các nữ sinh đi về phía hắn.
Vừa rồi cũng có nữ sinh muốn đi lên bắt chuyện, còn chưa tới gần liền bị khí thế trên người nam nhân dọa cho trở về.
Minh Thù điềm nhiên như không có việc gì đi đến bên cạnh hắn, thuận theo ánh mắt hắn nhìn qua, kia là tủ kính của cửa hàng bên cạnh, bên trong trưng bày mấy con rối, không có gì đặc biệt.
Tiểu cương thi ngàn năm thích cái đồ chơi này?
Cái sở thích này...
"Ngươi đang làm gì?"
Nam nhân đột nhiên quay đầu, hù dọa các nữ sinh sợ hãi kêu lên một tiếng.
Ánh mắt Minh Thù đối đầu với ánh mắt trầm tĩnh như hàn băng ngàn năm của hắn, sâu thẳm trong con ngươi không có nửa phần nhiệt độ.
Dường như hắn nhận ra Minh Thù, con ngươi hơi nheo lại, hắn hé mở môi mỏng, thanh âm lạnh lẽo nổ tung bên tai Minh Thù.
"Kiếm."
"Mắng ai đó?"
"Kiếm!"
Nam nhân quay người bắt lấy cánh tay Minh Thù, con ngươi băng lãnh bắt đầu nổi lên lệ khí khát máu.
Đám người vây xem hít sâu một hơi, không biết là bọn họ quen biết hay là Minh Thù bắt chuyện thất bại chọc giận đến nam nhân kia.
Minh Thù cảm giác cánh tay đều sắp bị cóng đến không còn cảm giác.
"Ngươi có bản lĩnh thì bóp chết ta, dù sao ta sẽ không trả lại cho ngươi." Tức chết ngươi!
Ánh mắt nam nhân rơi vào chiếc cổ trắng nõn của cô.
Chiếc cổ tinh tế thon dài, chỉ cần thoáng dùng sức liền có thể bẻ gãy.
Hắn không cảm giác được sự tồn tại của trường kiếm cũng không triệu hoán được, cô đem kiếm của mình giấu ở nơi nào?
Minh Thù hơi nâng cằm, ý kia giống như là nói ngươi có bản lĩnh liền bóp ta đi!
Bàn tay lạnh băng kia bóp chặt rồi nới lỏng, nới lỏng rồi lại bóp chắt, con ngươi đen như mực không có chút gợn sóng làm cho người ta không đoán ra được hắn đang suy nghĩ gì.
Cuối cùng nam nhân buông tay Minh Thù ra, ánh mắt lần nữa chuyển qua tủ kính, an tĩnh nhìn tủ kính.
Minh Thù xoa xoa cánh tay: "Ngươi đang nhìn cái gì?"
"..." Không ai đáp lại cô.
"Ngươi thích cái này?"
"..."
Minh Thù trầm mặc vài giây, gạt đám người đi ra ngoài.
Đám người đương nhiên coi là Minh Thù bắt chuyện thất bại.
Nhưng Minh Thù rất nhanh liền trở lại, trong tay còn ôm một con rối lông xù, cô đem con rối nhét vào trong ngực nam nhân: "Cho ngươi."
Nam nhân phong thần tuấn lãng, lạnh lùng ngạo nghễ ôm một con rốt đáng yêu đến không cách nào hình dung được...
Trong đám người phảng phất phiêu đãng vô số tâm tư của thiếu nữ.
Cái này cũng quá đáng yêu rồi!
Không được, bọn họ sắp không được rồi.
Nam nhân tròng mắt nhìn lấy con rối trong tay, cau mày lại, đây là cái gì?
Bàn tay hắn bóp một cái, toàn bộ con rối cũng thay đổi hình dáng, con rối đáng yêu lập tức bắt đầu vặn vẹo.
Phảng phất như từ truyện tranh thiếu nữ trong nháy mắt tiến vào truyện tranh khủng bố.
Đám người: "..."
Cái này... Cái này có chút...
Bất quá vẫn rất đẹp trai a!!
Giá trị nhan sắc chính là chính nghĩa.
Minh Thù thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, lông mày hơi cau lại, đưa tay túm lấy tay hắn.
Dẫn hắn rời khỏi nơi này trước...
Con hàng này mới từ trong quan tài leo ra, lối ăn mặc này quá bắt mắt.
Nam nhân không nhúc nhích tí nào, ánh mắt lạnh như băng rơitrên người cô, im ắng chất vấn cô.
"Có muốn kiếm hay không?"
Con rối càng thê thảm đến không nỡ nhìn.
Minh Thù bảo trì nụ cười.
Cuối cùng nam nhân vẫn đi theo Minh Thù, đôi chân thon dài thẳng tắp mở ra, vạt áo theo gió mà lơ lửng.
Đám người không tự chủ được tránh ra nhường cho bọn họ một lối đi.
"Bọn họ quen nhau sao?"
"Hẳn là quen biết đi, không thì làm sao anh ấy lại đi theo cô ấy."
"A!! Nam thần của tôi cứ như vậy mà rời đi!"
"Haiz, rốt cuộc là phải quay chương trình truyền hình thực tế hay không, tôi còn có thể nhìn thấy anh ấy trên TV chứ?"
Minh Thù kéo hắn vào một cửa hàng thời trang nam, nhân viên cửa hàng vừa nhìn thấy nam nhân con ngươi liền sáng lên, tim đập đỏ mặt chào đón: "Hoan nghênh quý khách."
"Chọn mấy bộ quần áo cho hắn thử."
"Được, tiên sinh thích kiểu dáng thường ngày hat là chững chạc một chút?"
Nam nhân vuốt vuốt con rối biến hình, không phản ứng chút nào.
"Mỗi thứ một hộ." Minh Thù thay hắn trả lời.
Nhân viên cửa hàng rất nhanh liền lấy quần áo tới: "Tiên sinh mời qua bên này mặc thử."
Nam nhân bất động, Minh Thù dẫn hắn đến phòng thử đồ, ném quần áo cho hắn, trực tiếp đẩy hắn vào.
Nhân viên cửa hàng thấy Minh Thù đối xử với nam thần thô lỗ như thế, thái độ có chút bất mãn.
Tiểu ca ca đẹp trai như vậy sao có thể bị đối đãi như thế?
Minh Thù chờ ở bên ngoài nửa ngày, người bên trong cũng chưa có ra: "Ngươi thay xong chưa, sinh con trong đó sao?"
Bên trong không có ai trả lời.
Minh Thù: "..."
Minh Thù vén rèm lên, nam nhân đứng ở bên trong, quần áo bị hắn ném xuống đất, hoàn toàn không đổi.
Minh Thù: "..."
Nam nhân xuyên thấu qua kính thử đồ nhìn cô.
"Ngươi không thay quần áo, ra ngoài sẽ bị người ta vây xem." Minh Thù nói: "Ngươi muốn bị những người kia vây xem như vừa rồi?"
Nam nhân cúi đầu nhìn quần áo trên mặt đất.
Nửa phút sau, nam nhân có lỹ chẳng sợ phun ra hai chữ: "Sẽ không."
*** Sao ta - ngươi cứ thấy kì kì huhu ***
/1666
|