Thú nhỏ nói trên núi có thứ khác, Minh Thù quyết định tự mình đi một vòng.
Con sen này, lúc đó ta nhìn thấy ở chỗ này, nó từ bên kia chạy qua sau đó biến mất.
Thú nhỏ nhảy loạn trên mặt đất, chỉ về một hướng giải thích.
Minh Thù nhìn về phía đó, là một cánh rừng rất bình thường.
Minh Thù tiếp tục đi về phía trước. Trên đường có không ít trái cây, cô tiện tay nhặt lên.
Thú nhỏ nhanh hơn Minh Thù một bước, lúc này đột nhiên từ phía trước lăn xuống, đầu đụng vào chân Minh Thù.
Con sen, đồ đệ ngươi ở phía trước, nhìn như sắp chết.
Minh Thù chột dạ vội đi lên.
Ngọc Huy ngã trên đất, con cóc bên cạnh cả người đẫm máu, đã chết.
Minh Thù đỡ Ngọc Huy dậy, đưa tay xem mạch đập của hắn, có chút hỗn loạn nhưng chắc là không nguy hiểm đến tính mạng.
Chết rồi ư?
Thú nhỏ nhảy nhảy bên cạnh Minh Thù.
Chết rồi thì tốt, chết rồi sẽ không ai tranh sủng với nó nữa!
…
Ngọc Huy mở mắt ra thấy rèm cửa màu trắng, có hoa lê từ cửa sổ bay vào rơi trên giường hắn, trong phòng thoang thoảng mùi thơm.
Hắn ôm đầu ngồi dậy.
Nhưng vực người dậy lại cảm thấy tinh thần choáng váng tựa như bị thứ gì trong cơ thể khoét một miếng thịt.
Cảm giác này thật không dễ chịu.
Hình ảnh hỗn loạn trong đầu Ngọc Huy từ từ liên tiếp hiện lên.
Hắn đi tìm mãnh thú của mình, hắn không biết Minh Thù giấu ở đâu nhưng nhiều ngày lục soát trên núi đều không ai tìm thấy, chắc là rất an toàn nên hắn cũng không vội.
Tìm một lúc mới thấy nhưng hắn vẫn kịp đón nó đi, đột nhiên có gì đó tập kích.
Từ lúc tập kích đến khi hắn bất tỉnh nhân sự cũng chỉ trong mấy chiêu, từ đầu đến cuối hắn đều không thấy rõ thứ gì đã tập kích mình.
Két…
“Ngươi tỉnh rồi.” Ngô Đồng bưng một bát thuốc tiên đến, cau mày nhìn hắn:
“Sao đang yên đang lành lại ngất.”
“Cái gì đây?”
“Thuốc.”
Ngô Đồng đưa thuốc tới trước mặt Ngọc Huy: “Mau uống đi.”
“Ta không sao, ta không uống.” Ngọc Huy từ chối.
“Ngươi đừng không biết tốt xấu.”
Khuôn mặt nhỏ của Ngô Đồng lạnh lại: “Đây là sư tôn đích thân nấu cho ngươi.”
Sư tôn chưa từng làm những việc này, hắn còn không uống thì thật uổng công sư tôn tốt với hắn như vậy.
Ngọc Huy nghe vậy chớp chớp mắt, chần chừ nhận thuốc.
Cô đích thân nấu…
Ngọc Huy chịu đựng uống cạn một hơi, lau miệng hỏi: “Sư phụ đâu?”
“Sư tôn đang nghỉ.” Ngô Đồng càng tức giận:
“Tối qua sư tôn đưa ngươi về…”
“Ngô Đồng.”
Ngô Đồng im bặt lườm hắn một cái, cầm cái bát không rời đi.
Ngọc Huy chạm vào lồng ngực nóng ran, chuyện Ngô Đồng chưa nói hết là gì?
Tối hôm qua làm sao?
Hắn vén chăn xuống giường, có lẽ thuốc kia có hiệu quả, hắn cảm thấy không còn khó chịu mấy. Hắn từ từ ra khỏi phòng, bên ngoài hoa lê tung bay, Minh Thù nằm dưới hoa lê, Dạ Nguyệt chân quân đứng bên cạnh đang cười nói với cô.
Ngọc Huy cảm thấy có chút chói mắt.
Hắn yên lặng lui về phòng, bực bội ngồi trên giường.
Thân thể này vừa nhỏ vừa yếu, sao cô có thể thích mình được.
Thật phiền quá…
Không biết đã ngồi bao lâu, lời nói bên ngoài đã ngưng lại. Lúc này Ngọc Huy mới nhảy xuống giường chậm rãi đi ra ngoài.
Dạ Nguyệt chân quân đi thật rồi. Minh Thù nằm trên cây hoa lê, hắn giẫm lên hoa lê trên đất, đi tới trước mặt cô: “Sư phụ.”
“Ái chà, chưa chết sao.” Nói không chừng sẽ tăng được giá trị thù hận đấy?
Ngọc Huy: “…”
Bình tình.
Không tính toán với cô.
Bình tĩnh! Lão tử có thể thắng!
“Ta…”
Ngọc Huy thu lại ánh mắt táo bạo: “Sao ta về được?”
“Ta ôm ngươi về, nếu không ngươi có thể mộng du về chắc?”
Ngọc Huy: “…” Bình tĩnh bình tĩnh, chiến lược nói rồi, dù mục tiêu có chọc tức bao nhiêu cũng không thể giận.
“Nó chết rồi đúng không?” Hắn cảm nhận được mãnh thú liên hệ với mình đã chết rồi cho nên hắn mới cảm thấy thân thể như bị thứ gì khoét một miếng thịt.
“Ừ.”
Ngọc Huy ngược lại không thấy tiếc, vốn dĩ thứ kia cũng không phải của hắn. Chỉ là nó chết rồi nên thân thể mình không dễ chịu, có chút phiền toái.
Ngọc Huy cố làm ra vẻ miên man nhìn cô: “Cái gì đã tập kích ta?”
“Sao ta biết được, người bị tập kích không phải là ngươi sao, ngươi không thấy rõ?” Cô đã kiểm tra tất cả mọi nơi ở Cửu Liên sơn, không phát hiện bất cứ nơi nào kỳ lạ.
Ngọc Huy lắc đầu: “Tốc độ quá nhanh.”
Thú nhỏ cũng không nhìn rõ đó là thứ gì, có thể thấy tốc độ thứ kia rất nhanh, Ngọc Huy không thấy rõ cũng là bình thường.
“Chúng ta không đi tìm thứ đó sao?” Trên Cửu Liên sơn có một thứ như vậy lại không quan tâm chút nào, trong đầu cô rốt cuộc là nghĩ sao vậy.
Minh Thù chộp lấy hoa lê, giọng nói nhè nhẹ chậm rãi: “Tìm được coi như ngươi thắng.”
Ngọc Huy: “…”
Lão tử đâu có nói chuyện thắng thua!
Thắng cũng không được gì.
Lão tử thèm vào làm.
Tuy Minh Thù không đi tìm thứ kia nhưng thú nhỏ suốt ngày lượn qua lượn lại trên núi, lúc Ngọc Huy luyện công, thỉnh thoảng có thể nghe thấy nó bay nhảy rất nhanh trong rừng.
Hắn thử đi bắt nó nhưng mỗi lần đều bị thú nhỏ mạnh mẽ trói lại.
Dường như thú nhỏ này chỉ gần gũi với tên thần kinh kia, nhìn thấy người lạ nó còn tránh xa.
Thú nhỏ cũng không tìm thấy thứ kia, dường như nó đã biến mất. Cửu Liên sơn gió yên sóng lặng.
“Ngọc Huy.” Minh Thù gọi Ngọc Huy đang quét sân.
“Sư phụ.” Lại muốn bày trò gì đây.
“Thứ này nhìn xấu lạ, rất xứng đôi với ngươi.” Minh Thù ném cho hắn một viên ngọc bội, phía dưới trang trí thêm tua dài màu hồng.
Ngọc Huy: “…”
Cái gì gọi là xấu lạ, rất xứng đôi với lão tử?
Lão tử xấu chỗ nào!
Có phải phản diện đều có tật mù một mắt?
Khỉ chứ, lão tử không làm nữa!
…
Long Sa Tuyết bị phạt ở đài khiển trách, Minh Thù dăm ba ngày lại đến thăm.
Thăm theo kiểu bày bàn nhỏ ăn điểm tâm.
Tiểu tiên phụ trách đài khiển trách đều sợ đến phát run.
Như vậy là hận cỡ nào.
Long Sa Tuyết ở bên trong ngoại trừ hận đến nghiến răng nghiến lợi cũng hết cách.
Sự việc thú dữ không nhiều người biết nhưng trước đó Tiên Đế phái người đi soát núi vẫn có nhiều người thấy. Lúc đó không hiểu sao Long Sa Tuyết đến Cửu Liên sơn, mọi người nhao nhao nhớ lại ân oán tình thù trước đây của họ.
Đa số đều nghĩ theo hướng Ngân Tranh tiên tôn nổi máu ghen gây phiền phức cho Long Sa Tuyết, mặt khác Tạ Sơ Dương lại thờ ơ, dường như không hề nói đỡ cho thê tử của mình.
Trong lúc nhất thời Tiên giới càng đồn thổi rộng ra.
Suy đoán phải chăng Minh Thù muốn tái hợp với Tạ Sơ Dương.
Minh Thù biểu hiện rằng ghen cái con khỉ, trẫm chỉ muốn một ít giá trị thù hận.
Long Sa Tuyết phải ở đài khiển trách hai tháng. Thỉnh thoảng Minh Thù đến chọc tức nàng ta nhưng đến nhiều Long Sa Tuyết cũng chai lì, Minh Thù không đến nữa.
Tiên giới tựa như yên tĩnh trở lại.
Sự việc thú dữ, nghe ý của Dạ Nguyệt chân quân là bị Tiên Đế áp xuống, dù sao chuyện này có thể gây ra một số phiền phức ở Tiên giới.
Dù trong lòng Tiên Đế nghi ngờ Cửu Liên Sơn có mãnh thú, dưới sự uy hiếp bằng tiếng cười ha hả của Minh Thù lần trước cũng không dám tùy tiện làm gì.
Không lâu sau Tạ Sơ Dương cũng đến biên giới Tiên giới củng cố kết giới, mấy năm không về được.
Minh Thù than thở, chỉ có thể lôi kéo giá trị thù hận của đồ đệ.
Đáng tiếc đồ đệ bận tu luyện, bỏ mặc Minh Thù.
Nghiệt đồ!
Minh Thù không dạy hắn nên phần lớn thời gian Ngọc Huy ở trong học phủ. Nghe Ngô Đồng nói, Ngọc Huy đã phát triển từ tiểu bá vương của Bồng Lai thành tiểu bá vương của học phủ.
Rất có tiền đồ.
Con sen này, lúc đó ta nhìn thấy ở chỗ này, nó từ bên kia chạy qua sau đó biến mất.
Thú nhỏ nhảy loạn trên mặt đất, chỉ về một hướng giải thích.
Minh Thù nhìn về phía đó, là một cánh rừng rất bình thường.
Minh Thù tiếp tục đi về phía trước. Trên đường có không ít trái cây, cô tiện tay nhặt lên.
Thú nhỏ nhanh hơn Minh Thù một bước, lúc này đột nhiên từ phía trước lăn xuống, đầu đụng vào chân Minh Thù.
Con sen, đồ đệ ngươi ở phía trước, nhìn như sắp chết.
Minh Thù chột dạ vội đi lên.
Ngọc Huy ngã trên đất, con cóc bên cạnh cả người đẫm máu, đã chết.
Minh Thù đỡ Ngọc Huy dậy, đưa tay xem mạch đập của hắn, có chút hỗn loạn nhưng chắc là không nguy hiểm đến tính mạng.
Chết rồi ư?
Thú nhỏ nhảy nhảy bên cạnh Minh Thù.
Chết rồi thì tốt, chết rồi sẽ không ai tranh sủng với nó nữa!
…
Ngọc Huy mở mắt ra thấy rèm cửa màu trắng, có hoa lê từ cửa sổ bay vào rơi trên giường hắn, trong phòng thoang thoảng mùi thơm.
Hắn ôm đầu ngồi dậy.
Nhưng vực người dậy lại cảm thấy tinh thần choáng váng tựa như bị thứ gì trong cơ thể khoét một miếng thịt.
Cảm giác này thật không dễ chịu.
Hình ảnh hỗn loạn trong đầu Ngọc Huy từ từ liên tiếp hiện lên.
Hắn đi tìm mãnh thú của mình, hắn không biết Minh Thù giấu ở đâu nhưng nhiều ngày lục soát trên núi đều không ai tìm thấy, chắc là rất an toàn nên hắn cũng không vội.
Tìm một lúc mới thấy nhưng hắn vẫn kịp đón nó đi, đột nhiên có gì đó tập kích.
Từ lúc tập kích đến khi hắn bất tỉnh nhân sự cũng chỉ trong mấy chiêu, từ đầu đến cuối hắn đều không thấy rõ thứ gì đã tập kích mình.
Két…
“Ngươi tỉnh rồi.” Ngô Đồng bưng một bát thuốc tiên đến, cau mày nhìn hắn:
“Sao đang yên đang lành lại ngất.”
“Cái gì đây?”
“Thuốc.”
Ngô Đồng đưa thuốc tới trước mặt Ngọc Huy: “Mau uống đi.”
“Ta không sao, ta không uống.” Ngọc Huy từ chối.
“Ngươi đừng không biết tốt xấu.”
Khuôn mặt nhỏ của Ngô Đồng lạnh lại: “Đây là sư tôn đích thân nấu cho ngươi.”
Sư tôn chưa từng làm những việc này, hắn còn không uống thì thật uổng công sư tôn tốt với hắn như vậy.
Ngọc Huy nghe vậy chớp chớp mắt, chần chừ nhận thuốc.
Cô đích thân nấu…
Ngọc Huy chịu đựng uống cạn một hơi, lau miệng hỏi: “Sư phụ đâu?”
“Sư tôn đang nghỉ.” Ngô Đồng càng tức giận:
“Tối qua sư tôn đưa ngươi về…”
“Ngô Đồng.”
Ngô Đồng im bặt lườm hắn một cái, cầm cái bát không rời đi.
Ngọc Huy chạm vào lồng ngực nóng ran, chuyện Ngô Đồng chưa nói hết là gì?
Tối hôm qua làm sao?
Hắn vén chăn xuống giường, có lẽ thuốc kia có hiệu quả, hắn cảm thấy không còn khó chịu mấy. Hắn từ từ ra khỏi phòng, bên ngoài hoa lê tung bay, Minh Thù nằm dưới hoa lê, Dạ Nguyệt chân quân đứng bên cạnh đang cười nói với cô.
Ngọc Huy cảm thấy có chút chói mắt.
Hắn yên lặng lui về phòng, bực bội ngồi trên giường.
Thân thể này vừa nhỏ vừa yếu, sao cô có thể thích mình được.
Thật phiền quá…
Không biết đã ngồi bao lâu, lời nói bên ngoài đã ngưng lại. Lúc này Ngọc Huy mới nhảy xuống giường chậm rãi đi ra ngoài.
Dạ Nguyệt chân quân đi thật rồi. Minh Thù nằm trên cây hoa lê, hắn giẫm lên hoa lê trên đất, đi tới trước mặt cô: “Sư phụ.”
“Ái chà, chưa chết sao.” Nói không chừng sẽ tăng được giá trị thù hận đấy?
Ngọc Huy: “…”
Bình tình.
Không tính toán với cô.
Bình tĩnh! Lão tử có thể thắng!
“Ta…”
Ngọc Huy thu lại ánh mắt táo bạo: “Sao ta về được?”
“Ta ôm ngươi về, nếu không ngươi có thể mộng du về chắc?”
Ngọc Huy: “…” Bình tĩnh bình tĩnh, chiến lược nói rồi, dù mục tiêu có chọc tức bao nhiêu cũng không thể giận.
“Nó chết rồi đúng không?” Hắn cảm nhận được mãnh thú liên hệ với mình đã chết rồi cho nên hắn mới cảm thấy thân thể như bị thứ gì khoét một miếng thịt.
“Ừ.”
Ngọc Huy ngược lại không thấy tiếc, vốn dĩ thứ kia cũng không phải của hắn. Chỉ là nó chết rồi nên thân thể mình không dễ chịu, có chút phiền toái.
Ngọc Huy cố làm ra vẻ miên man nhìn cô: “Cái gì đã tập kích ta?”
“Sao ta biết được, người bị tập kích không phải là ngươi sao, ngươi không thấy rõ?” Cô đã kiểm tra tất cả mọi nơi ở Cửu Liên sơn, không phát hiện bất cứ nơi nào kỳ lạ.
Ngọc Huy lắc đầu: “Tốc độ quá nhanh.”
Thú nhỏ cũng không nhìn rõ đó là thứ gì, có thể thấy tốc độ thứ kia rất nhanh, Ngọc Huy không thấy rõ cũng là bình thường.
“Chúng ta không đi tìm thứ đó sao?” Trên Cửu Liên sơn có một thứ như vậy lại không quan tâm chút nào, trong đầu cô rốt cuộc là nghĩ sao vậy.
Minh Thù chộp lấy hoa lê, giọng nói nhè nhẹ chậm rãi: “Tìm được coi như ngươi thắng.”
Ngọc Huy: “…”
Lão tử đâu có nói chuyện thắng thua!
Thắng cũng không được gì.
Lão tử thèm vào làm.
Tuy Minh Thù không đi tìm thứ kia nhưng thú nhỏ suốt ngày lượn qua lượn lại trên núi, lúc Ngọc Huy luyện công, thỉnh thoảng có thể nghe thấy nó bay nhảy rất nhanh trong rừng.
Hắn thử đi bắt nó nhưng mỗi lần đều bị thú nhỏ mạnh mẽ trói lại.
Dường như thú nhỏ này chỉ gần gũi với tên thần kinh kia, nhìn thấy người lạ nó còn tránh xa.
Thú nhỏ cũng không tìm thấy thứ kia, dường như nó đã biến mất. Cửu Liên sơn gió yên sóng lặng.
“Ngọc Huy.” Minh Thù gọi Ngọc Huy đang quét sân.
“Sư phụ.” Lại muốn bày trò gì đây.
“Thứ này nhìn xấu lạ, rất xứng đôi với ngươi.” Minh Thù ném cho hắn một viên ngọc bội, phía dưới trang trí thêm tua dài màu hồng.
Ngọc Huy: “…”
Cái gì gọi là xấu lạ, rất xứng đôi với lão tử?
Lão tử xấu chỗ nào!
Có phải phản diện đều có tật mù một mắt?
Khỉ chứ, lão tử không làm nữa!
…
Long Sa Tuyết bị phạt ở đài khiển trách, Minh Thù dăm ba ngày lại đến thăm.
Thăm theo kiểu bày bàn nhỏ ăn điểm tâm.
Tiểu tiên phụ trách đài khiển trách đều sợ đến phát run.
Như vậy là hận cỡ nào.
Long Sa Tuyết ở bên trong ngoại trừ hận đến nghiến răng nghiến lợi cũng hết cách.
Sự việc thú dữ không nhiều người biết nhưng trước đó Tiên Đế phái người đi soát núi vẫn có nhiều người thấy. Lúc đó không hiểu sao Long Sa Tuyết đến Cửu Liên sơn, mọi người nhao nhao nhớ lại ân oán tình thù trước đây của họ.
Đa số đều nghĩ theo hướng Ngân Tranh tiên tôn nổi máu ghen gây phiền phức cho Long Sa Tuyết, mặt khác Tạ Sơ Dương lại thờ ơ, dường như không hề nói đỡ cho thê tử của mình.
Trong lúc nhất thời Tiên giới càng đồn thổi rộng ra.
Suy đoán phải chăng Minh Thù muốn tái hợp với Tạ Sơ Dương.
Minh Thù biểu hiện rằng ghen cái con khỉ, trẫm chỉ muốn một ít giá trị thù hận.
Long Sa Tuyết phải ở đài khiển trách hai tháng. Thỉnh thoảng Minh Thù đến chọc tức nàng ta nhưng đến nhiều Long Sa Tuyết cũng chai lì, Minh Thù không đến nữa.
Tiên giới tựa như yên tĩnh trở lại.
Sự việc thú dữ, nghe ý của Dạ Nguyệt chân quân là bị Tiên Đế áp xuống, dù sao chuyện này có thể gây ra một số phiền phức ở Tiên giới.
Dù trong lòng Tiên Đế nghi ngờ Cửu Liên Sơn có mãnh thú, dưới sự uy hiếp bằng tiếng cười ha hả của Minh Thù lần trước cũng không dám tùy tiện làm gì.
Không lâu sau Tạ Sơ Dương cũng đến biên giới Tiên giới củng cố kết giới, mấy năm không về được.
Minh Thù than thở, chỉ có thể lôi kéo giá trị thù hận của đồ đệ.
Đáng tiếc đồ đệ bận tu luyện, bỏ mặc Minh Thù.
Nghiệt đồ!
Minh Thù không dạy hắn nên phần lớn thời gian Ngọc Huy ở trong học phủ. Nghe Ngô Đồng nói, Ngọc Huy đã phát triển từ tiểu bá vương của Bồng Lai thành tiểu bá vương của học phủ.
Rất có tiền đồ.
/1666
|