Sau khi Long Sa Tuyết trở ra từ đài trừng phạt, trước tiên đuổi Phù Hề về Bồng Lai tiên đảo, sau đó đến cả Tây Nhạc sơn cũng không trở về mà trực tiếp đến Long tộc.
Minh Thù cho rằng nàng muốn kéo đội ngũ qua đây đánh nhau nên hưng phấn hơn nửa ngày, kết quả sau khi Long Sa Tuyết trở về thì không có động tĩnh gì.
Hưng phấn vô ích.
Không có Long Sa Tuyết và Tạ Sơ Dương, thời gian trôi qua càng buồn chán hơn.
Minh Thù cả ngày ngoài ăn ra thì là ngủ, thời gian qua thật nhanh. Tạ Sơ Dương và Long Sa Tuyết dường như là hẹn nhau cùng không xuất hiện.
Có phải bọn họ biết trẫm muốn tăng giá trị thù hận cho nên cố ý trốn không?
Lúc Ngọc Huy không có chuyện gì làm thích lui tới ở Cửu Liên sơn, hắn muốn tìm vật kia, đáng tiếc kết quả không như ý.
Ngoại trừ một đống thứ có thể ăn, hắn chưa từng tìm thấy cái gì.
“Ấy, sao hôm nay trở về sớm như vậy?” Ngô Đồng thấy Ngọc Huy đi đến, hơi kinh ngạc:
“Ngươi lại đi lên núi à?”
Mấy năm nay Ngọc Huy lớn lên rất nhanh, bây giờ dáng người đã cao hơn so với Minh Thù, sáng sủa đẹp trai, chỉ là hơi kiêu ngạo nhưng những tiểu muội mê trai đẹp ở Tiên giới không thiếu.
“Ngày hôm nay tan học sớm.” Giọng nói của Ngọc Huy đã nghe hay hơn. Hắn đặt đồ xuống, vén tay áo bắt đầu rửa đồ để nấu ăn.
Khóe miệng Ngô Đồng giật giật, tiên tôn người nhanh đến đây, nghiệt đồ của người lại muốn lãng phí đồ nấu ăn rồi.
“Ngọc Huy à.” Ngô Đồng thử ngăn cản:
“Tốt nhất ngươi tu luyện là được, loại chuyện lặt vặt này Dạ Nguyệt chân quân biết phụ trách. Tiên tôn nhìn thấy ngươi lãng phí như thế lại đánh ngươi đấy...”
Ngọc Huy hừ một tiếng: “Hắn có thể làm, vì sao ta không thể làm.”
Ngô Đồng: “...”
Dạ Nguyệt chân quân đó là đường hoàng nấu ăn, còn ngươi chính là đang lãng phí.
Ngô Đồng không ngăn được Ngọc Huy, chỉ có thể mặc cho hắn làm, dù sao mỗi ngày chịu đòn là môn bắt buộc.
Ngô Đồng chuẩn bị xong cháo cho Minh Thù, liếc mắt nhìn Ngọc Huy còn đang nấu nướng, nàng rùng mình một cái rồi nhanh chóng rời khỏi bếp.
Minh Thù ăn xong cháo thì Ngọc Huy đầu tóc lấm lem đang cầm một chiếc đĩa đi đến, dáng vẻ kiêu căng: “Sư phụ, người nếm thử xem.”
“Ngươi lại lãng phí đồ của ta rồi!” Minh Thù từ trên giường nhảy phóc xuống, trực tiếp đánh một cái bộp lên gáy hắn:
“Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần là không cho phép ngươi vào bếp rồi.”
Không có tư chất làm đầu bếp, còn cần phải đi làm nhiều lần sao.
Bếp của trẫm cháy mấy cái rồi đó!
Ngọc Huy che chiếc đĩa, nhảy qua một bên: “Sư phụ, hôm nay nhất định ta làm không có vấn đề. Người xem, sắc màu đầy đủ, không hề có chút vấn đề nào.”
Minh Thù kéo thắt lưng, nhìn thứ trong tay hắn, khóe miệng nở nụ cười: “Ta sợ bị ngươi độc chết.”
“Sao lại thế được, mấy thứ này đều không có độc.” Ngọc Huy cứng cổ:
“Sư phụ, người nếm thử xem đi, có lẽ ta nấu ăn rất ngon đấy?”
Dạ Nguyệt chân quân thực sự là quá đáng ghét, suốt ngày đều nhớ kẻ khùng này.
Nhìn thứ lạ lùng trên đĩa là hoàn toàn không muốn nếm thử.
Thế nhưng nhìn dáng vẻ Ngọc Huy cẩn thận từng li từng tí, Minh Thù cầm đũa ngọc gắp một miếng nhỏ nếm thử. Không có mùi vị, còn mang theo vị chát, khó ăn chết đi được!
Tiểu yêu tinh này nhất định tới khiêu chiến sức chịu đựng của trẫm đối với đồ ăn vặt.
“Thế nào?”
“Thế nào à, chẳng lẽ trong lòng ngươi không có dự đoán sao?” Minh Thù cầm đũa ngọc, rất muốn đập chiếc đĩa lên đầu hắn. Có thể tưởng tượng đây chính là lãng phí thức ăn nên không thể làm như vậy, cô chỉ có thể chịu đựng không động thủ.
“Không ngon sao?” Dạ Nguyệt chân quân cũng làm như thế, hắn cũng làm từng bước như vậy, sao lại không thể ăn nhỉ?
Minh Thù hít một hơi thật sâu mỉm cười: “Từ hôm nay trở đi, ngươi còn bước vào bếp nửa bước thì đi khỏi Cửu Liên sơn cho ta.”
Ngọc Huy: “...”
Lão tử vì làm cho cô ăn, cả ngày tu luyện xong vội vã trở về, thế mà cô còn ghét bỏ!
Chưa cần để ý tới chuyện hắn làm ăn có ngon hay không, chỉ cần nhìn chuyện hắn tự mình làm đồ ăn là biết có thể ăn được hay không?
Sư phụ còn không biết quý trọng!
“Còn không đi tọa thiền đi, chờ ta đánh ngươi sao?”
Ngọc Huy bĩu môi, ôm đĩa đi về phía bếp.
Nếu không phải là nhường cô, cô có thể đánh được ta sao.
“Chẳng phải ta đã nói với ngươi rằng ngươi không được đi vào bếp sao. Đặt đồ xuống đi, một lát nữa Ngô Đồng tới dọn, cút nhanh lên.” Nhìn hắn liền thấy đau lòng với thực phẩm của trẫm.
“Hứ!”
Ngọc Huy nặng nề đặt chiếc đĩa lên trên bàn bên cạnh Minh Thù, bước trở về phòng.
Vì sao hắn muốn công chiếm một kẻ khùng như vậy.
Muốn về nhà.
Không được, trưởng thành thật vất vả, đã thành công một nửa, không thể buông bỏ.
Đúng!
Bình tĩnh, lão tử có thể thắng!
Ngọc Huy ở trong phòng suy tư. Hiện tại hắn đã cao hơn cô cho nên bây giờ muốn bắt đầu phạm thượng, không phải, chính thức bắt đầu chiến lược.
-
Vì vậy khoảng thời gian tiếp sau đó, Ngọc Huy trêu chọc Minh Thù đủ loại, đương nhiên Minh Thù xem hết các trò đùa, tuyệt không động thủ gì.
Ngọc Huy hoàn toàn không hoài nghi chuyện mình biểu hiện rõ ràng như vậy, hắn nghĩ cô không nhìn ra cho nên hoàn toàn không phải che giấu. Nhưng ngay cả Ngô Đồng cũng đã nhìn ra chút khác thường.
“Tiên tôn, gần đây Ngọc Huy đối xử với người có chút...” Không đúng lắm?
Những năm trước đây Ngọc Huy còn nhỏ, hắn thỉnh thoảng có vượt quá quy tắc, cô còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận.
Nhưng bây giờ Ngọc Huy đã không còn là thiếu niên nữa.
“Em nhìn ra được điều gì?” Minh Thù chống cằm, nhìn hoa lê phủ đầy mặt đất đang bay lượn gần đó.
Ngô Đồng nuốt một ngụm nước bọt, e dè hỏi: “Có phải Ngọc Huy thích người hay không?”
“Em đã nhìn ra rồi sao.”
Ngô Đồng: “...” Cho nên người cũng biết sao!
“Tiên tôn, người đừng phạm sai lầm.” Ngô Đồng hoảng hốt bồn chồn:
“Người và hắn là sư đồ đấy.”
Chuyện này nếu để những người lớn trên Tiên giới biết được, tiên tôn sẽ bị lời gièm pha dìm chết đấy.
Minh Thù thu tầm mắt lại, u uất thở dài nhưng tiểu yêu tinh đó cứ dụ dỗ trẫm phạm sai lầm.
Hắn không thể hận trẫm một chút sao?
Chẳng lẽ bình thường trẫm đánh hắn quá nhẹ tay?
Không phải chứ...
Tiểu yêu tinh bị khùng rồi sao?
“Tiên tôn, người nói gì vậy?” Ngô Đồng không nghe rõ tiếng thở dài đó của Minh Thù.
“Không có gì, buổi tối ăn gì?” Minh Thù nói sang chuyện khác.
-
Buổi chiều, Ngọc Huy ăn mặc vô cùng tuấn tú, gõ cửa Minh Thù.
“Sư phụ, ta có đôi chỗ không hiểu, người có thể chỉ cho ta một chút không?”
Minh Thù khoác một chiếc áo choàng màu nhạt dựa vào cửa, trong tay cầm một loại quả to bằng nắm tay, thú nhỏ lăn qua lăn lại ở trong phòng nhìn có vẻ vui vẻ.
“Không chỉ.”
“Người là sư phụ ta đấy, vì sao không chỉ dạy?” Ngọc Huy mạnh miệng hùng hồn.
“Không chỉ là không chỉ, không vì sao cả.” Minh Thù cắn trái cây, giòn vang “rộp rộp”.
“Sau này nếu ta đi ra ngoài bị người ta đánh, người mất mặt là sư phụ đấy.” Ngọc Huy dựa vào lí lẽ biện luận:
“Sư phụ, người giúp ta xem một chút, ta không muốn làm người mất mặt.”
“Không sao, ta không biết xấu hổ.”
Ngọc Huy: “...” Lão tử thấy cô đúng là người không biết xấu hổ.
Hắn chịu đựng nói đi nói lại rồi tuồn vào phòng từ bên cạnh: “Vừa rồi lúc ta tu luyện, cảm giác cơ thể có gì đó không đúng. Sư phụ giúp ta xem một chút đi, nếu ta tẩu hỏa nhập ma thì không hay đâu.”
“Tẩu hỏa nhập ma cũng sẽ không chết, sợ cái gì.” Chân Minh Thù cong nhẹ móc lên cửa, kéo cửa phòng lại.
“Ta không muốn tẩu hỏa nhập ma, nếu không... sau này ai sẽ bảo vệ sư phụ.” Ngọc Huy tỏ vẻ nghiêm túc.
Minh Thù cười khẽ: “Bản thân không tự bảo vệ được, còn nói bảo vệ ta, ngươi lấy ta làm khiên chắn đúng không?”
Minh Thù cho rằng nàng muốn kéo đội ngũ qua đây đánh nhau nên hưng phấn hơn nửa ngày, kết quả sau khi Long Sa Tuyết trở về thì không có động tĩnh gì.
Hưng phấn vô ích.
Không có Long Sa Tuyết và Tạ Sơ Dương, thời gian trôi qua càng buồn chán hơn.
Minh Thù cả ngày ngoài ăn ra thì là ngủ, thời gian qua thật nhanh. Tạ Sơ Dương và Long Sa Tuyết dường như là hẹn nhau cùng không xuất hiện.
Có phải bọn họ biết trẫm muốn tăng giá trị thù hận cho nên cố ý trốn không?
Lúc Ngọc Huy không có chuyện gì làm thích lui tới ở Cửu Liên sơn, hắn muốn tìm vật kia, đáng tiếc kết quả không như ý.
Ngoại trừ một đống thứ có thể ăn, hắn chưa từng tìm thấy cái gì.
“Ấy, sao hôm nay trở về sớm như vậy?” Ngô Đồng thấy Ngọc Huy đi đến, hơi kinh ngạc:
“Ngươi lại đi lên núi à?”
Mấy năm nay Ngọc Huy lớn lên rất nhanh, bây giờ dáng người đã cao hơn so với Minh Thù, sáng sủa đẹp trai, chỉ là hơi kiêu ngạo nhưng những tiểu muội mê trai đẹp ở Tiên giới không thiếu.
“Ngày hôm nay tan học sớm.” Giọng nói của Ngọc Huy đã nghe hay hơn. Hắn đặt đồ xuống, vén tay áo bắt đầu rửa đồ để nấu ăn.
Khóe miệng Ngô Đồng giật giật, tiên tôn người nhanh đến đây, nghiệt đồ của người lại muốn lãng phí đồ nấu ăn rồi.
“Ngọc Huy à.” Ngô Đồng thử ngăn cản:
“Tốt nhất ngươi tu luyện là được, loại chuyện lặt vặt này Dạ Nguyệt chân quân biết phụ trách. Tiên tôn nhìn thấy ngươi lãng phí như thế lại đánh ngươi đấy...”
Ngọc Huy hừ một tiếng: “Hắn có thể làm, vì sao ta không thể làm.”
Ngô Đồng: “...”
Dạ Nguyệt chân quân đó là đường hoàng nấu ăn, còn ngươi chính là đang lãng phí.
Ngô Đồng không ngăn được Ngọc Huy, chỉ có thể mặc cho hắn làm, dù sao mỗi ngày chịu đòn là môn bắt buộc.
Ngô Đồng chuẩn bị xong cháo cho Minh Thù, liếc mắt nhìn Ngọc Huy còn đang nấu nướng, nàng rùng mình một cái rồi nhanh chóng rời khỏi bếp.
Minh Thù ăn xong cháo thì Ngọc Huy đầu tóc lấm lem đang cầm một chiếc đĩa đi đến, dáng vẻ kiêu căng: “Sư phụ, người nếm thử xem.”
“Ngươi lại lãng phí đồ của ta rồi!” Minh Thù từ trên giường nhảy phóc xuống, trực tiếp đánh một cái bộp lên gáy hắn:
“Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần là không cho phép ngươi vào bếp rồi.”
Không có tư chất làm đầu bếp, còn cần phải đi làm nhiều lần sao.
Bếp của trẫm cháy mấy cái rồi đó!
Ngọc Huy che chiếc đĩa, nhảy qua một bên: “Sư phụ, hôm nay nhất định ta làm không có vấn đề. Người xem, sắc màu đầy đủ, không hề có chút vấn đề nào.”
Minh Thù kéo thắt lưng, nhìn thứ trong tay hắn, khóe miệng nở nụ cười: “Ta sợ bị ngươi độc chết.”
“Sao lại thế được, mấy thứ này đều không có độc.” Ngọc Huy cứng cổ:
“Sư phụ, người nếm thử xem đi, có lẽ ta nấu ăn rất ngon đấy?”
Dạ Nguyệt chân quân thực sự là quá đáng ghét, suốt ngày đều nhớ kẻ khùng này.
Nhìn thứ lạ lùng trên đĩa là hoàn toàn không muốn nếm thử.
Thế nhưng nhìn dáng vẻ Ngọc Huy cẩn thận từng li từng tí, Minh Thù cầm đũa ngọc gắp một miếng nhỏ nếm thử. Không có mùi vị, còn mang theo vị chát, khó ăn chết đi được!
Tiểu yêu tinh này nhất định tới khiêu chiến sức chịu đựng của trẫm đối với đồ ăn vặt.
“Thế nào?”
“Thế nào à, chẳng lẽ trong lòng ngươi không có dự đoán sao?” Minh Thù cầm đũa ngọc, rất muốn đập chiếc đĩa lên đầu hắn. Có thể tưởng tượng đây chính là lãng phí thức ăn nên không thể làm như vậy, cô chỉ có thể chịu đựng không động thủ.
“Không ngon sao?” Dạ Nguyệt chân quân cũng làm như thế, hắn cũng làm từng bước như vậy, sao lại không thể ăn nhỉ?
Minh Thù hít một hơi thật sâu mỉm cười: “Từ hôm nay trở đi, ngươi còn bước vào bếp nửa bước thì đi khỏi Cửu Liên sơn cho ta.”
Ngọc Huy: “...”
Lão tử vì làm cho cô ăn, cả ngày tu luyện xong vội vã trở về, thế mà cô còn ghét bỏ!
Chưa cần để ý tới chuyện hắn làm ăn có ngon hay không, chỉ cần nhìn chuyện hắn tự mình làm đồ ăn là biết có thể ăn được hay không?
Sư phụ còn không biết quý trọng!
“Còn không đi tọa thiền đi, chờ ta đánh ngươi sao?”
Ngọc Huy bĩu môi, ôm đĩa đi về phía bếp.
Nếu không phải là nhường cô, cô có thể đánh được ta sao.
“Chẳng phải ta đã nói với ngươi rằng ngươi không được đi vào bếp sao. Đặt đồ xuống đi, một lát nữa Ngô Đồng tới dọn, cút nhanh lên.” Nhìn hắn liền thấy đau lòng với thực phẩm của trẫm.
“Hứ!”
Ngọc Huy nặng nề đặt chiếc đĩa lên trên bàn bên cạnh Minh Thù, bước trở về phòng.
Vì sao hắn muốn công chiếm một kẻ khùng như vậy.
Muốn về nhà.
Không được, trưởng thành thật vất vả, đã thành công một nửa, không thể buông bỏ.
Đúng!
Bình tĩnh, lão tử có thể thắng!
Ngọc Huy ở trong phòng suy tư. Hiện tại hắn đã cao hơn cô cho nên bây giờ muốn bắt đầu phạm thượng, không phải, chính thức bắt đầu chiến lược.
-
Vì vậy khoảng thời gian tiếp sau đó, Ngọc Huy trêu chọc Minh Thù đủ loại, đương nhiên Minh Thù xem hết các trò đùa, tuyệt không động thủ gì.
Ngọc Huy hoàn toàn không hoài nghi chuyện mình biểu hiện rõ ràng như vậy, hắn nghĩ cô không nhìn ra cho nên hoàn toàn không phải che giấu. Nhưng ngay cả Ngô Đồng cũng đã nhìn ra chút khác thường.
“Tiên tôn, gần đây Ngọc Huy đối xử với người có chút...” Không đúng lắm?
Những năm trước đây Ngọc Huy còn nhỏ, hắn thỉnh thoảng có vượt quá quy tắc, cô còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận.
Nhưng bây giờ Ngọc Huy đã không còn là thiếu niên nữa.
“Em nhìn ra được điều gì?” Minh Thù chống cằm, nhìn hoa lê phủ đầy mặt đất đang bay lượn gần đó.
Ngô Đồng nuốt một ngụm nước bọt, e dè hỏi: “Có phải Ngọc Huy thích người hay không?”
“Em đã nhìn ra rồi sao.”
Ngô Đồng: “...” Cho nên người cũng biết sao!
“Tiên tôn, người đừng phạm sai lầm.” Ngô Đồng hoảng hốt bồn chồn:
“Người và hắn là sư đồ đấy.”
Chuyện này nếu để những người lớn trên Tiên giới biết được, tiên tôn sẽ bị lời gièm pha dìm chết đấy.
Minh Thù thu tầm mắt lại, u uất thở dài nhưng tiểu yêu tinh đó cứ dụ dỗ trẫm phạm sai lầm.
Hắn không thể hận trẫm một chút sao?
Chẳng lẽ bình thường trẫm đánh hắn quá nhẹ tay?
Không phải chứ...
Tiểu yêu tinh bị khùng rồi sao?
“Tiên tôn, người nói gì vậy?” Ngô Đồng không nghe rõ tiếng thở dài đó của Minh Thù.
“Không có gì, buổi tối ăn gì?” Minh Thù nói sang chuyện khác.
-
Buổi chiều, Ngọc Huy ăn mặc vô cùng tuấn tú, gõ cửa Minh Thù.
“Sư phụ, ta có đôi chỗ không hiểu, người có thể chỉ cho ta một chút không?”
Minh Thù khoác một chiếc áo choàng màu nhạt dựa vào cửa, trong tay cầm một loại quả to bằng nắm tay, thú nhỏ lăn qua lăn lại ở trong phòng nhìn có vẻ vui vẻ.
“Không chỉ.”
“Người là sư phụ ta đấy, vì sao không chỉ dạy?” Ngọc Huy mạnh miệng hùng hồn.
“Không chỉ là không chỉ, không vì sao cả.” Minh Thù cắn trái cây, giòn vang “rộp rộp”.
“Sau này nếu ta đi ra ngoài bị người ta đánh, người mất mặt là sư phụ đấy.” Ngọc Huy dựa vào lí lẽ biện luận:
“Sư phụ, người giúp ta xem một chút, ta không muốn làm người mất mặt.”
“Không sao, ta không biết xấu hổ.”
Ngọc Huy: “...” Lão tử thấy cô đúng là người không biết xấu hổ.
Hắn chịu đựng nói đi nói lại rồi tuồn vào phòng từ bên cạnh: “Vừa rồi lúc ta tu luyện, cảm giác cơ thể có gì đó không đúng. Sư phụ giúp ta xem một chút đi, nếu ta tẩu hỏa nhập ma thì không hay đâu.”
“Tẩu hỏa nhập ma cũng sẽ không chết, sợ cái gì.” Chân Minh Thù cong nhẹ móc lên cửa, kéo cửa phòng lại.
“Ta không muốn tẩu hỏa nhập ma, nếu không... sau này ai sẽ bảo vệ sư phụ.” Ngọc Huy tỏ vẻ nghiêm túc.
Minh Thù cười khẽ: “Bản thân không tự bảo vệ được, còn nói bảo vệ ta, ngươi lấy ta làm khiên chắn đúng không?”
/1666
|