Thú nhỏ ngừng lăn lộn, ánh mắt dừng lại chỗ Minh Thù và Ngọc Huy. Một lúc sau nó lăn đến bên người Minh Thù, bắt lấy y phục cô rồi bò vào trong tay áo.
Ngọc Huy vẫn nhìn theo thú nhỏ lúc này đã vào tay áo Minh Thù: “Ta chỉ biết đứng che chắn ở trước sư phụ, sẽ không coi sư phụ là khiên chắn.”
Ôi!
Kỹ năng diễn của lão tử khá lên rồi, like cho mình một cái.
Minh Thù nhẹ a một tiếng, chỉ vào một gian phòng: “Đi qua đó ngồi, ta xem thử có vấn đề ở đâu.”
“Cần cởi quần áo không?” Ngọc Huy nghiêm túc hỏi:
“Có phải như thế sư phụ sẽ nhìn rõ hơn không?”
“Hay là ta đi tìm vài người tới giúp nhìn để được rõ ràng hơn, tránh chuyện ta nhìn ngươi lâu quá ngươi tê người, ngươi mà thành quỷ còn gây phiền phức cho ta nữa.”
Ngọc Huy: “...”
Minh Thù chu miệng, đấu với trẫm sao, ngươi còn non kém lắm.
Ngọc Huy theo lệnh ngồi xuống, không cần Minh Thù nói đã bắt đầu vận công.
Người thiếu niên năm đó giờ đã lớn lên trở thành nam tử anh tuấn đẹp trai.
Chỉ là còn non nớt, thêm vài phần trầm ổn góc cạnh, dường như sẽ càng đẹp mắt hơn.
Minh Thù cắn một miếng trái cây, ánh mắt nhìn xuống che giấu tâm tư trong đáy mắt.
Ngọc Huy dần chảy mồ hôi lạnh ra trán, khí tức quanh người bắt đầu bất ổn.
Con cháu Tiên gia tuy từ nhỏ đã có Tiên tịch nhưng ngoài Tiên tịch có khởi điểm cao hơn so với người khác ra, còn lại cũng phải dựa vào chính mình.
Có con cháu Tiên gia cuối cùng còn không bằng người tu đạo phàm trần.
Minh Thù gặm hết trái cây, chậm rãi đi tới ra tay giúp hắn ổn định khí tức, thế nhưng có thể vượt qua cửa ải khó khăn này hay không vẫn phải dựa vào chính hắn.
Dần dần, Minh Thù trầm lại.
Cô nhìn chằm chằm Ngọc Huy, ánh mắt không dời đi dù chỉ nửa phút, lúc nào cũng chuẩn bị động thủ giữ lại hắn.
Minh Thù cho rằng hắn chỉ mượn cớ qua đây, vừa rồi cũng chỉ là thuận miệng đáp ứng, ai biết hắn chuyển đùa thành thật.
Minh Thù ở trong phòng, thức ăn đều là do Ngô Đồng chuyển vào từ cửa sổ. Bởi vì sợ quấy rối đến Ngọc Huy, Minh Thù cố gắng giảm nhỏ tiếng ăn uống.
Cơ thể Ngọc Huy càng ngày càng khó chịu, khí tức trong người đã bắt đầu hỗn loạn.
Minh Thù nhanh chóng đặt đồ ăn xuống, ngồi xếp bằng phía sau hắn rồi truyền tiên khí cho hắn từ phía sau lưng.
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, khí tức trên người Ngọc Huy đột nhiên tiêu tán, hắn mềm nhũn ngã xuống. Minh Thù đỡ lấy hắn, há miệng thở dốc.
Mồ hôi trên người hai người nhễ nhại, dường như mới vớt ra từ trong nước.
“Sư phụ...” Giọng Ngọc Huy trầm thấp:
“Khó chịu.”
Minh Thù thở mạnh mấy cái, chậm rãi ôm hắn đứng lên, đặt hắn lên giường: “Ngoan, lát nữa sẽ không còn khó chịu nữa.”
Minh Thù vịn lấy giường, máu huyết trào dâng, tim đập nhanh, đầu ngón tay dường như cũng có thể cảm nhận được.
Một lúc lâu sau, Minh Thù mới phun ra một ngụm khí đục. Người trên giường đã ngủ, mồ hôi thấm ướt khiến y phục dán chặt người hắn.
Minh Thù tự tay cởi y phục của hắn ra. Cô cởi từng món một để lộ ra lồng ngực nam nhân màu lúa mạch, ánh mắt cô từ đầu chí cuối đều rất bình thản, không có bất kỳ ý nghĩ nghiêng lệch nào.
Thay xong y phục cho hắn, lúc này Minh Thù mới ngồi thất thần ở bên giường.
Sắc trời bên ngoài đã tối, gian phòng chỉ còn ánh sáng nhạt in bóng dáng cô lên mặt đất tiêu điều cô tịch.
Eo Minh Thù đột nhiên bị một đôi tay ôm lấy, thân thể ấm áp dính sát: “Sư phụ, người đang suy nghĩ gì vậy?”
Bóng dưới đất bị một bóng khác đè lại, xua tan cảm giác lạnh lẽo.
Minh Thù không có ý đẩy hắn ra, chỉ lẳng lặng nói: “Không có gì.”
Ngọc Huy cũng không hỏi lại, đặt cằm lên vai cô, ngửi mùi hương tỏa ra trên tóc. Chiếc cổ cô trắng nõn ẩn trong mái tóc đen nhánh, hắn sát lại hôn một cái.
Trong nháy mắt đó, tim đập như trống nổi.
Ngọc Huy hơi khô miệng.
“Ngọc Huy, ta là sư phụ của ngươi đấy.” Minh Thù đột nhiên lên tiếng.
Nghiệt đồ mà!
“Ừm, ta thích sư phụ.” Ngọc Huy trả lời, cọ cọ cổ Minh Thù, hơi nóng phả vào bên tai cô:
“Sư phụ thích ta không?”
Người hắn đang ôm đột nhiên đứng dậy đè hắn dưới cơ thể. Mái tóc dài của cô xõa trên mặt hắn, tê dại, chạm đến từng sợi dây thần kinh của hắn.
“Ngươi không thể thích ta, ngươi không biết sao?” Giọng nói của cô hạ xuống mang theo ý cười.
“Nhưng... ta muốn thích sư phụ.” Ngọc Huy đặt hai tay trên lưng Minh Thù, khóa chặt cô lại giống như muốn được một câu khích lệ:
“Sư phụ thích ta không?”
“Ta không thích ngươi.”
“Sư phụ nói dối.”
Ngọc Huy đột nhiên ngẩng đầu, nhắm chính xác ngay môi cô mà cắn, chính là cắn. Minh Thù hít một ngụm, đầu lưỡi hắn không ngần ngại chút nào mà tiến vào trong.
Ngọc Huy dựa vào chuyện giờ đây vóc dáng hắn đã cao lớn nên dễ dàng xoay người đè Minh Thù lại phía dưới.
Nhiệt độ trên người của hắn tăng cao nhưng người bên dưới hắn lại không phản ứng, mặc cho hắn cắn rồi hôn.
“Sư phụ...” Ngọc Huy hơi mất hứng, quả nhiên sư phụ không thích mình.
Nếu không... vì sao không có chút phản ứng nào.
Minh Thù nhếch môi lên một cách khó đoán, chậm rãi ngậm lấy môi của hắn. Nụ hôn của cô dịu dàng như nụ cười của cô, như gió xuân hòa quyện với nhau.
Ngọc Huy từ cảm giác khiếp sợ ban đầu đã chuyển thành vui mừng như điên, sau đó là một cảm giác chìm đắm khó có thể dùng lời diễn tả được.
Hắn đang tìm cô.
Là cô.
Chính là cô.
Hắn thích cô.
Vô số giọng nói dồn dập truyền đến, đầu óc Ngọc Huy hơi loạn xạ nhưng hắn lại tin chắc rằng thông tin này của hắn không hề sai.
Hắn đang tìm người trước mặt này.
Cộng thêm tình cảnh của mình, rất nhanh Ngọc Huy đã có kết luận sơ bộ. Tuy hắn còn chưa rõ ràng lắm tại sao ở thế giới xa lạ này lại gặp được người tương thông.
Nhưng hắn lại đưa ra sự ám chỉ quan trọng cho mình rằng, điều này chứng minh người trước mặt rất quan trọng đối với hắn.
-
Ngày hôm sau.
Ánh mặt trời dần nhô cao ngoài cửa sổ, vài chú chim đứng trên cửa sổ hót líu lo.
Ngọc Huy nhíu mày lại, cử động cơ thể. Cơ thể mềm mại ấm áp dưới chăn khiến hắn giật mình, ý thức hắn bỗng trở về lại.
Hắn cúi nhìn người đang nằm trong lòng hắn, nghĩ một hồi không nhịn được khuôn mặt lại hiện vẻ vui mừng.
Minh Thù bị hắn hôn tỉnh, hơi phiền não đỡ lấy mặt hắn ra: “Nước bọt bẩn chết mất.”
“Ta không chê sư phụ mà.” Ngọc Huy hậm hực tiếp tục gặm ngón tay cô.
“Ta ghét bỏ ngươi được chưa.” Minh Thù rút tay về.
Ngọc Huy quấn qua, dường như quấn lấy cả người cô trong ngực mình, hắn nhẹ giọng nỉ non mang theo sự dụ dỗ: “Sư phụ, chúng ta làm cho xong chuyện tối hôm qua có được không?”
Y phục trên người Minh Thù tuy xộc xệch nhưng có thể thấy rõ ràng còn kiên thủ, không có trận vong.
“Bị người ta phát hiện, ngươi sẽ bị ném vào Hắc Thủy Trì.” Sư đồ yêu nhau ở Tiên giới là điều tối kỵ.
“Ngươi đừng có mà liên lụy ta.”
Ngọc Huy: “...” Ngày hôm qua lúc cô hôn ta sao không thấy cô như vậy!
Cô lại không muốn chịu trách nhiệm.
“Sư phụ, ta khó chịu.” Ngọc Huy nắm tay Minh Thù nhìn về chỗ nào đó, cũng để cho cô nắm mạnh: “Người sờ xem, thật là khó chịu, sư phụ... sư phụ.”
Có lẽ là do chút dục vọng, giọng Ngọc Huy càng thêm mê người.
“Trước đây sáng sớm cũng không thấy ngươi kêu khó chịu, ngày hôm nay làm sao lại khó chịu.” Minh Thù đẩy hắn ra không chút thương tiếc, đứng dậy xuống giường:
“Khó chịu thật thì hoặc là tự mình ra tay, hoặc là nhịn đi.”
Ném những lời này xong, Minh Thù sửa sang lại y phục đi ra cửa.
Để lại Ngọc Huy một mình ở trên giường giương mắt nhìn.
Tại sao như vậy chứ!
Tại sao muốn khiến mình thích một người như vậy?
Lão tử có bệnh sao?
Ngọc Huy vẫn nhìn theo thú nhỏ lúc này đã vào tay áo Minh Thù: “Ta chỉ biết đứng che chắn ở trước sư phụ, sẽ không coi sư phụ là khiên chắn.”
Ôi!
Kỹ năng diễn của lão tử khá lên rồi, like cho mình một cái.
Minh Thù nhẹ a một tiếng, chỉ vào một gian phòng: “Đi qua đó ngồi, ta xem thử có vấn đề ở đâu.”
“Cần cởi quần áo không?” Ngọc Huy nghiêm túc hỏi:
“Có phải như thế sư phụ sẽ nhìn rõ hơn không?”
“Hay là ta đi tìm vài người tới giúp nhìn để được rõ ràng hơn, tránh chuyện ta nhìn ngươi lâu quá ngươi tê người, ngươi mà thành quỷ còn gây phiền phức cho ta nữa.”
Ngọc Huy: “...”
Minh Thù chu miệng, đấu với trẫm sao, ngươi còn non kém lắm.
Ngọc Huy theo lệnh ngồi xuống, không cần Minh Thù nói đã bắt đầu vận công.
Người thiếu niên năm đó giờ đã lớn lên trở thành nam tử anh tuấn đẹp trai.
Chỉ là còn non nớt, thêm vài phần trầm ổn góc cạnh, dường như sẽ càng đẹp mắt hơn.
Minh Thù cắn một miếng trái cây, ánh mắt nhìn xuống che giấu tâm tư trong đáy mắt.
Ngọc Huy dần chảy mồ hôi lạnh ra trán, khí tức quanh người bắt đầu bất ổn.
Con cháu Tiên gia tuy từ nhỏ đã có Tiên tịch nhưng ngoài Tiên tịch có khởi điểm cao hơn so với người khác ra, còn lại cũng phải dựa vào chính mình.
Có con cháu Tiên gia cuối cùng còn không bằng người tu đạo phàm trần.
Minh Thù gặm hết trái cây, chậm rãi đi tới ra tay giúp hắn ổn định khí tức, thế nhưng có thể vượt qua cửa ải khó khăn này hay không vẫn phải dựa vào chính hắn.
Dần dần, Minh Thù trầm lại.
Cô nhìn chằm chằm Ngọc Huy, ánh mắt không dời đi dù chỉ nửa phút, lúc nào cũng chuẩn bị động thủ giữ lại hắn.
Minh Thù cho rằng hắn chỉ mượn cớ qua đây, vừa rồi cũng chỉ là thuận miệng đáp ứng, ai biết hắn chuyển đùa thành thật.
Minh Thù ở trong phòng, thức ăn đều là do Ngô Đồng chuyển vào từ cửa sổ. Bởi vì sợ quấy rối đến Ngọc Huy, Minh Thù cố gắng giảm nhỏ tiếng ăn uống.
Cơ thể Ngọc Huy càng ngày càng khó chịu, khí tức trong người đã bắt đầu hỗn loạn.
Minh Thù nhanh chóng đặt đồ ăn xuống, ngồi xếp bằng phía sau hắn rồi truyền tiên khí cho hắn từ phía sau lưng.
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, khí tức trên người Ngọc Huy đột nhiên tiêu tán, hắn mềm nhũn ngã xuống. Minh Thù đỡ lấy hắn, há miệng thở dốc.
Mồ hôi trên người hai người nhễ nhại, dường như mới vớt ra từ trong nước.
“Sư phụ...” Giọng Ngọc Huy trầm thấp:
“Khó chịu.”
Minh Thù thở mạnh mấy cái, chậm rãi ôm hắn đứng lên, đặt hắn lên giường: “Ngoan, lát nữa sẽ không còn khó chịu nữa.”
Minh Thù vịn lấy giường, máu huyết trào dâng, tim đập nhanh, đầu ngón tay dường như cũng có thể cảm nhận được.
Một lúc lâu sau, Minh Thù mới phun ra một ngụm khí đục. Người trên giường đã ngủ, mồ hôi thấm ướt khiến y phục dán chặt người hắn.
Minh Thù tự tay cởi y phục của hắn ra. Cô cởi từng món một để lộ ra lồng ngực nam nhân màu lúa mạch, ánh mắt cô từ đầu chí cuối đều rất bình thản, không có bất kỳ ý nghĩ nghiêng lệch nào.
Thay xong y phục cho hắn, lúc này Minh Thù mới ngồi thất thần ở bên giường.
Sắc trời bên ngoài đã tối, gian phòng chỉ còn ánh sáng nhạt in bóng dáng cô lên mặt đất tiêu điều cô tịch.
Eo Minh Thù đột nhiên bị một đôi tay ôm lấy, thân thể ấm áp dính sát: “Sư phụ, người đang suy nghĩ gì vậy?”
Bóng dưới đất bị một bóng khác đè lại, xua tan cảm giác lạnh lẽo.
Minh Thù không có ý đẩy hắn ra, chỉ lẳng lặng nói: “Không có gì.”
Ngọc Huy cũng không hỏi lại, đặt cằm lên vai cô, ngửi mùi hương tỏa ra trên tóc. Chiếc cổ cô trắng nõn ẩn trong mái tóc đen nhánh, hắn sát lại hôn một cái.
Trong nháy mắt đó, tim đập như trống nổi.
Ngọc Huy hơi khô miệng.
“Ngọc Huy, ta là sư phụ của ngươi đấy.” Minh Thù đột nhiên lên tiếng.
Nghiệt đồ mà!
“Ừm, ta thích sư phụ.” Ngọc Huy trả lời, cọ cọ cổ Minh Thù, hơi nóng phả vào bên tai cô:
“Sư phụ thích ta không?”
Người hắn đang ôm đột nhiên đứng dậy đè hắn dưới cơ thể. Mái tóc dài của cô xõa trên mặt hắn, tê dại, chạm đến từng sợi dây thần kinh của hắn.
“Ngươi không thể thích ta, ngươi không biết sao?” Giọng nói của cô hạ xuống mang theo ý cười.
“Nhưng... ta muốn thích sư phụ.” Ngọc Huy đặt hai tay trên lưng Minh Thù, khóa chặt cô lại giống như muốn được một câu khích lệ:
“Sư phụ thích ta không?”
“Ta không thích ngươi.”
“Sư phụ nói dối.”
Ngọc Huy đột nhiên ngẩng đầu, nhắm chính xác ngay môi cô mà cắn, chính là cắn. Minh Thù hít một ngụm, đầu lưỡi hắn không ngần ngại chút nào mà tiến vào trong.
Ngọc Huy dựa vào chuyện giờ đây vóc dáng hắn đã cao lớn nên dễ dàng xoay người đè Minh Thù lại phía dưới.
Nhiệt độ trên người của hắn tăng cao nhưng người bên dưới hắn lại không phản ứng, mặc cho hắn cắn rồi hôn.
“Sư phụ...” Ngọc Huy hơi mất hứng, quả nhiên sư phụ không thích mình.
Nếu không... vì sao không có chút phản ứng nào.
Minh Thù nhếch môi lên một cách khó đoán, chậm rãi ngậm lấy môi của hắn. Nụ hôn của cô dịu dàng như nụ cười của cô, như gió xuân hòa quyện với nhau.
Ngọc Huy từ cảm giác khiếp sợ ban đầu đã chuyển thành vui mừng như điên, sau đó là một cảm giác chìm đắm khó có thể dùng lời diễn tả được.
Hắn đang tìm cô.
Là cô.
Chính là cô.
Hắn thích cô.
Vô số giọng nói dồn dập truyền đến, đầu óc Ngọc Huy hơi loạn xạ nhưng hắn lại tin chắc rằng thông tin này của hắn không hề sai.
Hắn đang tìm người trước mặt này.
Cộng thêm tình cảnh của mình, rất nhanh Ngọc Huy đã có kết luận sơ bộ. Tuy hắn còn chưa rõ ràng lắm tại sao ở thế giới xa lạ này lại gặp được người tương thông.
Nhưng hắn lại đưa ra sự ám chỉ quan trọng cho mình rằng, điều này chứng minh người trước mặt rất quan trọng đối với hắn.
-
Ngày hôm sau.
Ánh mặt trời dần nhô cao ngoài cửa sổ, vài chú chim đứng trên cửa sổ hót líu lo.
Ngọc Huy nhíu mày lại, cử động cơ thể. Cơ thể mềm mại ấm áp dưới chăn khiến hắn giật mình, ý thức hắn bỗng trở về lại.
Hắn cúi nhìn người đang nằm trong lòng hắn, nghĩ một hồi không nhịn được khuôn mặt lại hiện vẻ vui mừng.
Minh Thù bị hắn hôn tỉnh, hơi phiền não đỡ lấy mặt hắn ra: “Nước bọt bẩn chết mất.”
“Ta không chê sư phụ mà.” Ngọc Huy hậm hực tiếp tục gặm ngón tay cô.
“Ta ghét bỏ ngươi được chưa.” Minh Thù rút tay về.
Ngọc Huy quấn qua, dường như quấn lấy cả người cô trong ngực mình, hắn nhẹ giọng nỉ non mang theo sự dụ dỗ: “Sư phụ, chúng ta làm cho xong chuyện tối hôm qua có được không?”
Y phục trên người Minh Thù tuy xộc xệch nhưng có thể thấy rõ ràng còn kiên thủ, không có trận vong.
“Bị người ta phát hiện, ngươi sẽ bị ném vào Hắc Thủy Trì.” Sư đồ yêu nhau ở Tiên giới là điều tối kỵ.
“Ngươi đừng có mà liên lụy ta.”
Ngọc Huy: “...” Ngày hôm qua lúc cô hôn ta sao không thấy cô như vậy!
Cô lại không muốn chịu trách nhiệm.
“Sư phụ, ta khó chịu.” Ngọc Huy nắm tay Minh Thù nhìn về chỗ nào đó, cũng để cho cô nắm mạnh: “Người sờ xem, thật là khó chịu, sư phụ... sư phụ.”
Có lẽ là do chút dục vọng, giọng Ngọc Huy càng thêm mê người.
“Trước đây sáng sớm cũng không thấy ngươi kêu khó chịu, ngày hôm nay làm sao lại khó chịu.” Minh Thù đẩy hắn ra không chút thương tiếc, đứng dậy xuống giường:
“Khó chịu thật thì hoặc là tự mình ra tay, hoặc là nhịn đi.”
Ném những lời này xong, Minh Thù sửa sang lại y phục đi ra cửa.
Để lại Ngọc Huy một mình ở trên giường giương mắt nhìn.
Tại sao như vậy chứ!
Tại sao muốn khiến mình thích một người như vậy?
Lão tử có bệnh sao?
/1666
|