Mấy ngày nay Cố Tri hơi khó chịu.
Đứa trẻ nghịch ngợm Hàng Tử Thần kia cả ngày tìm đến vợ hắn, hại hắn không có thời gian làm chút việc không thể miêu tả với vợ mình.
Hôm nay, Cố Tri vô tình gặp Mạnh Hàn, đúng lúc xe của hai người chặn nhau, không ai chịu nhường ai.
Cố Tri mở cửa xe đi tới xe của Mạnh Hàn ở bên cạnh, đưa tay gõ cửa.
Mạnh Hàn hạ cửa sổ xe xuống, lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng.
Đáy lòng Cố Tri coi thường: “Mạnh Hàn, lo mà quản lý con trai của anh! Cả ngày quấn lấy vợ tôi làm gì?”
“Không quản lý tốt vợ của mình, hẳn là nên xem nguyên nhân của bản thân, đừng luôn trách người khác.” Mạnh Hàn không mặn không nhạt nói.
“Ha…” Cố Tri cười nhạt: “Ai kia cho đến giờ vẫn còn chưa động đến bát tự của anh, tôi và vợ tôi thì đã có giấy chứng nhận... hợp pháp.”
Tổn thương lẫn nhau đúng không!
Lão tử sợ ngươi à!
Mạnh Hàn: “…”
Cố Tri tự nhận mình thắng, ngạo nghễ trở lại xe.
Không biết có phải Mạnh Hàn bị đả kích hay không, bảo người tránh ra.
Nhưng chưa được mấy ngày, Cố Tri liền nhận được thiếp mời của Mạnh Hàn, thiếp mời kết hôn.
Cố Tri, người không biết lúc nào thì có thể tổ chức hôn lễ: “…”
Hôn lễ của Mạnh Hàn có thể nói là một cảnh xa hoa nhất thành phố, có thể là xa hoa nhất cả nước.
“Vợ, hành vi hoang phí này không được.” Cố Tri nắm lấy tay Minh Thù, mạnh mẽ lấy cớ để mình không thể tổ chức hôn lễ: “Số tiền chúng ta có chi bằng để mua đồ ăn ngon cho vợ, có phải không?”
“Ừm.” Quá có lý ấy chứ.
Đáy lòng Cố Tri lập tức cân bằng lại.
Vợ luôn đứng về phía lão tử.
“Á…”
Hôn lễ tiến hành được một nửa, phía cô dâu đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai.
Không biết vì sao Diêu Doanh vào được hôn lễ, vừa rồi đâm một dao vào Hàng Hàng, Mạnh Hàn phản ứng nhanh chóng mới không để cho Diêu Doanh ám sát lần thứ hai.
Cố Tri che chở cho Minh Thù, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía bên kia, Diêu Doanh lẩn trốn rất tốt trong khoảng thời gian này, hắn không tìm được cô ta, không ngờ hôm nay lại tự mình xuất hiện.
Diêu Doanh thừa dịp tất cả mọi người chú ý đến Hàng Hàng, quay đầu len lỏi vào đám người chạy trốn.
Cô dâu bị thương, hôn lễ không thể tiếp tục tiến hành.
…
“Anh đi đâu vậy?”
Minh Thù nhàm chán ngồi trong xe, Cố Tri lên theo, nheo mắt nhìn sang cô.
Cố Tri lắc lắc cái túi trong xe: “Rất khó mua đấy, vợ ăn đi.”
Bánh ngọt của Đức Thiện Phường quả thực là cung không đủ cầu, vốn dĩ là một trong số những đồ ăn ngon khó mua nhất.
Ánh mắt Minh Thù từ từ lướt qua trên người hắn, Cố Tri bình tĩnh nói: “Làm người đừng quá khoa trương, Mạnh Hàn chính là ví dụ điển hình.”
Tiếp tục viện cớ cho việc mình không tổ chức hôn lễ.
Minh Thù bẻ một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng, bánh ngọt còn mang theo chút nóng hổi, tan trong miệng, thơm ngon mềm mịn.
Cố Tri đưa mắt nhìn cô, trong đôi mắt toát ra ý cười nhẹ.
Hắn nghiêng người qua, khẽ chạm vào miệng Minh Thù một cái: “Chúng ta về nhà.”
Ngày hôm sau Minh Thù nhìn thấy tin tức Diêu Doanh tự sát trên tivi.
Cố Tri nhàn rỗi đang dọn dẹp trong phòng khách, thậm chí còn vui vẻ ngâm nga giai điệu nào đó.
Minh Thù xem xong tin tức, xoay người nằm sấp trên ghế sô pha: “Cố Tri.”
“Vợ, em có thể đừng gọi cả họ của anh ra được không? Không thân mật chút nào.”
“Vậy tôi phải gọi anh thế nào? Tiểu Tri Tri? Tiểu Cố Cố? Đủ thân mật chưa?”
Cố Tri rùng mình một cái: “Gọi là chồng.”
Hắn phát hiện vợ mình vô cùng thích gọi cả họ hắn ra.
Tuy nhiên cô gọi rất ngọt, âm thanh vô cùng dịu dàng.
“Lắm chuyện.” Minh Thù nói: “Ly hôn đi.”
Cố Tri: “…”
“Cố Tri Cố Tri, em gọi đi, em gọi đi.” Ly hôn bà nội cô, đừng hòng mơ tưởng.
Bị Cố Tri nhõng nhẽo như vậy, Minh Thù cũng không muốn hỏi chuyện Diêu Doanh nữa.
Cô nhảy xuống khỏi ghế sô pha.
“Mang dép.”
Minh Thù chân trần vào phòng.
Cố Tri bất đắc dĩ chống nạnh.
Xem ra cần phải tháo dỡ sàn nhà.
"Brừ… Brừ."
Di động trên bàn rung lên, Cố Tri hướng về phòng gọi một tiếng.
“Vợ, điện thoại của em.”
“Cầm vào đây.”
Cố Tri mang di động vào, đúng lúc bên kia tắt máy, di động lập tức trở lại màn hình khóa.
Trên màn hình khóa…
A a a!
Không phải hình này đã được xóa rồi sao?
Sao còn xuất hiện trên màn hình khóa di động của vợ!
Trên màn hình khóa rõ ràng là bộ dạng của hắn trong quần áo con gái.
Góc độ này… hình như có gì đó sai sai.
Thời điểm những người đó xóa, hắn đã tận mắt nhìn thấy, không có bức ảnh nào chụp ở góc độ này.
Cho nên… là vợ tự chụp?
Khi đó vợ có âm mưu với mình?
Còn nói không thích mình.
Tên lừa gạt.
Hừ hừ!
Cố Tri thử mở khóa nhưng lại cần vân tay.
Minh Thù nhìn qua, Cố Tri lập tức tắt màn hình, đưa di động cho cô: “Trần Văn tìm em, em ít qua lại với hắn đi, vừa nhìn đã thấy không tốt đẹp gì.”
Minh Thù vui vẻ: “Có phải chỉ cần là đàn ông thì trong mắt anh đều là không tốt đẹp gì.”
“Đó là đương nhiên.”
“Vậy là anh thừa nhận mình cũng không tốt đẹp gì?”
Cố Tri hùng hổ: “Anh có giấy chứng nhận!”
Minh Thù cười như không cười: “Giấy chứng nhận đó…”
“Em trả lời điện thoại đi! Nói không chừng có án.” Cố Tri cắt ngang Minh Thù: “Anh đi xem hàng mua online đến chưa, chỉ cho phép bàn về án, không được phép bàn những thứ khác.”
Dọa chết lão tử.
Rõ ràng là giấy chứng nhận thật, tại sao lão tử lại cảm thấy đang cầm giấy chứng nhận giả…
…
Minh Thù phát hiện ảnh nền của mình bị đổi, hơn nữa còn là ảnh chụp của Cố Tri đẹp trai ngời ngời, ánh mắt và vóc dáng đó…
Nhìn qua Minh Thù còn tưởng rằng Hài Hòa Hiệu dùng di động của cô vào trang web đen nào.
“Anh đổi ảnh nền của tôi làm gì?”
“Mong vợ hiểu rõ anh, đừng dừng lại ở vẻ nông cạn bên ngoài.”
Cố Tri nghiêm túc nói, trong lòng hơi căng thẳng, hắn lén đổi nhất định sẽ phải chịu đòn.
“Tối hôm nay…” Minh Thù cười: “Làm phiền anh nông cạn một chút.”
Cố Tri: “?”
Khi Cố Tri mặc vào bộ váy không khác lần trước mấy, hắn buồn bực, vợ bị thần kinh gì vậy.
Vũ nhục lão tử sao?
Nhất định là vậy!
Nhất định là cô không hài lòng với việc mình đổi ảnh nền của cô.
Từ góc độ nào đó, xác suất ly dị vì lý do vợ chồng lén xem di động của nhau là vô cùng cao…
Hắn cũng đã lén xem wechat… Những cái khác thì chưa xem.
Wechat của vợ ngoại trừ khách hàng 123456789… thì còn lại đều là người hắn quen.
Cố Tri nũng nịu đưa di động của mình qua: “Vợ, anh sai rồi, anh sẽ không xem di động của em nữa.”
Minh Thù: “?”
Tiểu yêu tinh này nổi điên gì vậy.
Cô chính là muốn đưa ảnh nền của mình về lại như cũ.
Tiểu yêu tinh kia chẳng những đổi ảnh nền mà còn xóa nó đi.
Cố Tri nhìn cô.
Minh Thù: “…”
…
Minh Thù chỉ sống được ở thế giới này mười năm, nguyên nhân chết là bị chậu hoa trên lầu rớt xuống đập trúng.
Chết không chút tôn nghiêm, Minh Thù đã quen rồi.
Họ tên: Minh Thù
Giá trị thù hận: 820000
...
Nhiệm vụ phụ: Chưa hoàn thành
Không gian trước giá trị thù hận không nhiều, không gian này vẫn như cũ, không nhiều giá trị thù hận lắm… Đây còn là sau khi đã nhân đôi.
Xe ra nhiệm vụ ẩn thật sự là nhiệm vụ tốt để kéo giá trị thù hận.
Đáng tiếc ở không gian hiện đại, dường như Hài Hòa Hiệu rất ít khi gửi nhiệm vụ ẩn.
Có lẽ là… khá ít người không cùng dân tộc.
“Ài, không gian tiếp theo ăn gì?”
…
Không gian thứ hai mươi bảy đã xong.
Đứa trẻ nghịch ngợm Hàng Tử Thần kia cả ngày tìm đến vợ hắn, hại hắn không có thời gian làm chút việc không thể miêu tả với vợ mình.
Hôm nay, Cố Tri vô tình gặp Mạnh Hàn, đúng lúc xe của hai người chặn nhau, không ai chịu nhường ai.
Cố Tri mở cửa xe đi tới xe của Mạnh Hàn ở bên cạnh, đưa tay gõ cửa.
Mạnh Hàn hạ cửa sổ xe xuống, lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng.
Đáy lòng Cố Tri coi thường: “Mạnh Hàn, lo mà quản lý con trai của anh! Cả ngày quấn lấy vợ tôi làm gì?”
“Không quản lý tốt vợ của mình, hẳn là nên xem nguyên nhân của bản thân, đừng luôn trách người khác.” Mạnh Hàn không mặn không nhạt nói.
“Ha…” Cố Tri cười nhạt: “Ai kia cho đến giờ vẫn còn chưa động đến bát tự của anh, tôi và vợ tôi thì đã có giấy chứng nhận... hợp pháp.”
Tổn thương lẫn nhau đúng không!
Lão tử sợ ngươi à!
Mạnh Hàn: “…”
Cố Tri tự nhận mình thắng, ngạo nghễ trở lại xe.
Không biết có phải Mạnh Hàn bị đả kích hay không, bảo người tránh ra.
Nhưng chưa được mấy ngày, Cố Tri liền nhận được thiếp mời của Mạnh Hàn, thiếp mời kết hôn.
Cố Tri, người không biết lúc nào thì có thể tổ chức hôn lễ: “…”
Hôn lễ của Mạnh Hàn có thể nói là một cảnh xa hoa nhất thành phố, có thể là xa hoa nhất cả nước.
“Vợ, hành vi hoang phí này không được.” Cố Tri nắm lấy tay Minh Thù, mạnh mẽ lấy cớ để mình không thể tổ chức hôn lễ: “Số tiền chúng ta có chi bằng để mua đồ ăn ngon cho vợ, có phải không?”
“Ừm.” Quá có lý ấy chứ.
Đáy lòng Cố Tri lập tức cân bằng lại.
Vợ luôn đứng về phía lão tử.
“Á…”
Hôn lễ tiến hành được một nửa, phía cô dâu đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai.
Không biết vì sao Diêu Doanh vào được hôn lễ, vừa rồi đâm một dao vào Hàng Hàng, Mạnh Hàn phản ứng nhanh chóng mới không để cho Diêu Doanh ám sát lần thứ hai.
Cố Tri che chở cho Minh Thù, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía bên kia, Diêu Doanh lẩn trốn rất tốt trong khoảng thời gian này, hắn không tìm được cô ta, không ngờ hôm nay lại tự mình xuất hiện.
Diêu Doanh thừa dịp tất cả mọi người chú ý đến Hàng Hàng, quay đầu len lỏi vào đám người chạy trốn.
Cô dâu bị thương, hôn lễ không thể tiếp tục tiến hành.
…
“Anh đi đâu vậy?”
Minh Thù nhàm chán ngồi trong xe, Cố Tri lên theo, nheo mắt nhìn sang cô.
Cố Tri lắc lắc cái túi trong xe: “Rất khó mua đấy, vợ ăn đi.”
Bánh ngọt của Đức Thiện Phường quả thực là cung không đủ cầu, vốn dĩ là một trong số những đồ ăn ngon khó mua nhất.
Ánh mắt Minh Thù từ từ lướt qua trên người hắn, Cố Tri bình tĩnh nói: “Làm người đừng quá khoa trương, Mạnh Hàn chính là ví dụ điển hình.”
Tiếp tục viện cớ cho việc mình không tổ chức hôn lễ.
Minh Thù bẻ một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng, bánh ngọt còn mang theo chút nóng hổi, tan trong miệng, thơm ngon mềm mịn.
Cố Tri đưa mắt nhìn cô, trong đôi mắt toát ra ý cười nhẹ.
Hắn nghiêng người qua, khẽ chạm vào miệng Minh Thù một cái: “Chúng ta về nhà.”
Ngày hôm sau Minh Thù nhìn thấy tin tức Diêu Doanh tự sát trên tivi.
Cố Tri nhàn rỗi đang dọn dẹp trong phòng khách, thậm chí còn vui vẻ ngâm nga giai điệu nào đó.
Minh Thù xem xong tin tức, xoay người nằm sấp trên ghế sô pha: “Cố Tri.”
“Vợ, em có thể đừng gọi cả họ của anh ra được không? Không thân mật chút nào.”
“Vậy tôi phải gọi anh thế nào? Tiểu Tri Tri? Tiểu Cố Cố? Đủ thân mật chưa?”
Cố Tri rùng mình một cái: “Gọi là chồng.”
Hắn phát hiện vợ mình vô cùng thích gọi cả họ hắn ra.
Tuy nhiên cô gọi rất ngọt, âm thanh vô cùng dịu dàng.
“Lắm chuyện.” Minh Thù nói: “Ly hôn đi.”
Cố Tri: “…”
“Cố Tri Cố Tri, em gọi đi, em gọi đi.” Ly hôn bà nội cô, đừng hòng mơ tưởng.
Bị Cố Tri nhõng nhẽo như vậy, Minh Thù cũng không muốn hỏi chuyện Diêu Doanh nữa.
Cô nhảy xuống khỏi ghế sô pha.
“Mang dép.”
Minh Thù chân trần vào phòng.
Cố Tri bất đắc dĩ chống nạnh.
Xem ra cần phải tháo dỡ sàn nhà.
"Brừ… Brừ."
Di động trên bàn rung lên, Cố Tri hướng về phòng gọi một tiếng.
“Vợ, điện thoại của em.”
“Cầm vào đây.”
Cố Tri mang di động vào, đúng lúc bên kia tắt máy, di động lập tức trở lại màn hình khóa.
Trên màn hình khóa…
A a a!
Không phải hình này đã được xóa rồi sao?
Sao còn xuất hiện trên màn hình khóa di động của vợ!
Trên màn hình khóa rõ ràng là bộ dạng của hắn trong quần áo con gái.
Góc độ này… hình như có gì đó sai sai.
Thời điểm những người đó xóa, hắn đã tận mắt nhìn thấy, không có bức ảnh nào chụp ở góc độ này.
Cho nên… là vợ tự chụp?
Khi đó vợ có âm mưu với mình?
Còn nói không thích mình.
Tên lừa gạt.
Hừ hừ!
Cố Tri thử mở khóa nhưng lại cần vân tay.
Minh Thù nhìn qua, Cố Tri lập tức tắt màn hình, đưa di động cho cô: “Trần Văn tìm em, em ít qua lại với hắn đi, vừa nhìn đã thấy không tốt đẹp gì.”
Minh Thù vui vẻ: “Có phải chỉ cần là đàn ông thì trong mắt anh đều là không tốt đẹp gì.”
“Đó là đương nhiên.”
“Vậy là anh thừa nhận mình cũng không tốt đẹp gì?”
Cố Tri hùng hổ: “Anh có giấy chứng nhận!”
Minh Thù cười như không cười: “Giấy chứng nhận đó…”
“Em trả lời điện thoại đi! Nói không chừng có án.” Cố Tri cắt ngang Minh Thù: “Anh đi xem hàng mua online đến chưa, chỉ cho phép bàn về án, không được phép bàn những thứ khác.”
Dọa chết lão tử.
Rõ ràng là giấy chứng nhận thật, tại sao lão tử lại cảm thấy đang cầm giấy chứng nhận giả…
…
Minh Thù phát hiện ảnh nền của mình bị đổi, hơn nữa còn là ảnh chụp của Cố Tri đẹp trai ngời ngời, ánh mắt và vóc dáng đó…
Nhìn qua Minh Thù còn tưởng rằng Hài Hòa Hiệu dùng di động của cô vào trang web đen nào.
“Anh đổi ảnh nền của tôi làm gì?”
“Mong vợ hiểu rõ anh, đừng dừng lại ở vẻ nông cạn bên ngoài.”
Cố Tri nghiêm túc nói, trong lòng hơi căng thẳng, hắn lén đổi nhất định sẽ phải chịu đòn.
“Tối hôm nay…” Minh Thù cười: “Làm phiền anh nông cạn một chút.”
Cố Tri: “?”
Khi Cố Tri mặc vào bộ váy không khác lần trước mấy, hắn buồn bực, vợ bị thần kinh gì vậy.
Vũ nhục lão tử sao?
Nhất định là vậy!
Nhất định là cô không hài lòng với việc mình đổi ảnh nền của cô.
Từ góc độ nào đó, xác suất ly dị vì lý do vợ chồng lén xem di động của nhau là vô cùng cao…
Hắn cũng đã lén xem wechat… Những cái khác thì chưa xem.
Wechat của vợ ngoại trừ khách hàng 123456789… thì còn lại đều là người hắn quen.
Cố Tri nũng nịu đưa di động của mình qua: “Vợ, anh sai rồi, anh sẽ không xem di động của em nữa.”
Minh Thù: “?”
Tiểu yêu tinh này nổi điên gì vậy.
Cô chính là muốn đưa ảnh nền của mình về lại như cũ.
Tiểu yêu tinh kia chẳng những đổi ảnh nền mà còn xóa nó đi.
Cố Tri nhìn cô.
Minh Thù: “…”
…
Minh Thù chỉ sống được ở thế giới này mười năm, nguyên nhân chết là bị chậu hoa trên lầu rớt xuống đập trúng.
Chết không chút tôn nghiêm, Minh Thù đã quen rồi.
Họ tên: Minh Thù
Giá trị thù hận: 820000
...
Nhiệm vụ phụ: Chưa hoàn thành
Không gian trước giá trị thù hận không nhiều, không gian này vẫn như cũ, không nhiều giá trị thù hận lắm… Đây còn là sau khi đã nhân đôi.
Xe ra nhiệm vụ ẩn thật sự là nhiệm vụ tốt để kéo giá trị thù hận.
Đáng tiếc ở không gian hiện đại, dường như Hài Hòa Hiệu rất ít khi gửi nhiệm vụ ẩn.
Có lẽ là… khá ít người không cùng dân tộc.
“Ài, không gian tiếp theo ăn gì?”
…
Không gian thứ hai mươi bảy đã xong.
/1666
|