#Minh chủ đầu đề: Thanh La một lời không hợp thông đồng làm bậy.#
"Minh chủ, ngày hôm nay ta thấy Khương Linh và Trác công tử lôi lôi kéo kéo…"
Minh Thù vừa mở mắt liền thấy trước mặt là một nam nhân với khuôn mặt bánh bao.
Trắng trắng mềm mềm, nhìn qua rất ngon miệng.
Mặt bánh bao nghi hoặc: "Minh chủ, người nhìn ta như vậy làm gì?"
Minh Thù ho một cái, thoáng ngồi thẳng lên: "Ngươi lui xuống trước đi."
Mặt bánh bao không phục: "Nhưng mà minh chủ, Khương Linh biết rõ Trác công tử là vị hôn phu của người, bây giờ hai người sẽ nhanh chóng thành thân, nàng còn chẳng cần thể diện như thế cùng Trác công tử lôi lôi kéo kéo."
Nghe không hiểu bánh bao này đang nói cái gì.
Minh Thù ra vẻ phất tay một cái.
Bày ra bộ mặt trong lòng trẫm tự biết, ngươi không cần thiết phải nói nữa, nhanh lui xuống phía dưới.
Mặt bánh bao vẫn không phục lắm, lại cằn nhằn vài câu mới lui ra khỏi phòng.
Minh Thù quan sát xung quanh, cổ đại không nhầm đi đâu được.
Trong thế giới này, nữ chính giả tên là Khương Linh, là một người xuyên sách.
Thân thể mà nàng ta sử dụng, ở trong sách vì tự tìm đến cái chết, bị chết cực kỳ thảm.
Và tất nhiên giống tất cả những người xuyên sách giả khác, Khương Linh quyết thay đổi kết cục của nguyên thân.
Khương Linh được xuyên sách tới thời gian rất sớm, mọi chuyện còn chưa bắt đầu, nàng đã nắm giữ tất cả tiên cơ.
Nàng quen biết nam chính trước nữ chính một bước, cùng nam chính xây dựng một đoạn tình cảm.
Sau đó lại cùng với giáo chủ ma giáo, thiên hạ đệ nhất kiếm khách, còn có thần y gì gì đó, hoa khôi giả gái, thế gia công tử nghèo túng, bla...bla...
Nói chung nữ chính giả tập hợp đủ bảy nam nhân triệu hồi rồng thần… Chẹp, giống như một tuần không ngày nào giống nhau, không biết phải miêu tả kiểu gì.
Thành công thành lập hậu cung không thể miêu tả bằng lời.
Trong khi nữ chính giả thu thập những nam nhân này, vẫn không buông tha cho nữ chính, giật dây một nam nhân trong đó, đánh cho nữ chính kinh mạch đứt đoạn, rồi bán vào thanh lâu.
Mà nguyên chủ càng xui xẻo hơn.
Nguyên chủ tên là Thanh La, tiểu thư của phủ minh chủ, ở thế giới này minh chủ mười năm sẽ được cha truyền con nối.
Cũng có thể nói, trong vòng mười năm, nếu như minh chủ đương nhiệm qua đời, như vậy thì đời sau của minh chủ sẽ được kế thừa vị trí minh chủ.
Có phải rất tùy tiện không?
Không có cách nào, nguyên văn kịch bản vốn khôi hài như thế.
Cho nên thiết lập chính là tùy tiện như vậy.
Cha của nguyên chủ mới vừa lên làm minh chủ, còn chưa ngồi ấm chỗ, đã mắc bệnh qua đời. Vì vậy năm ấy Thanh La mới gần mười sáu tuổi thừa kế vị trí minh chủ.
Mà Thanh La có một vị hôn phu, chính là đệ nhất kiếm khách trong dàn hậu cung của nữ chính giả.
Hôn sự này là do đời cha chú định ra, nếu như không phải vị hôn phu này tìm tới cửa, nguyên chủ cũng không biết.
Khi vị hôn phu tìm tới cửa, những người già trong phủ minh chủ cũng xác nhận có chuyện như thế.
Người xưa nói cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, nguyên chủ chỉ có thể nhận hôn sự này.
Nguyên chủ chẳng những để cho vị hôn phu ở lại phủ minh chủ, còn để cho người đi cùng với vị hôn phu, theo lời vị hôn phu nói là bạn hắn tên là Khương Linh, cũng ở lại phủ minh chủ.
Từ đầu nguyên chủ không phát hiện ra việc gì không hợp lý, nhưng dần dần vị hôn phu lại thỉnh thoảng cùng Khương Linh ôm ấp, chàng chàng thiếp thiếp, làm cho nguyên chủ sinh nghi.
Nguyên chủ nghĩ tới việc hôn sự này chỉ là do đời trước định ra, nếu như vị hôn phu này không thích nàng, thì có thể giải trừ hôn ước.
Nhưng khi nguyên chủ đưa ra thỉnh cầu này, Khương Linh giống như bị người ta bắt nạt, hung hăng nói mình cùng vị hôn phu của nàng không có quan hệ, nàng không nên hiểu lầm.
Còn nói là không để nàng hiểu lầm, nguyện ý rời khỏi phủ minh chủ.
Nguyên chủ bị Khương Linh làm lớn chuyện như vậy dọa cho sợ, liền bỏ qua chuyện này.
Việc thành hôn cũng đưa lên bàn bạc.
Ngay đêm trước khi hôn lễ, thân thể nguyên chủ bỗng nhiên bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, Khương Linh hao tâm tốn sức chăm sóc cho nàng.
Nguyên chủ còn rất cảm kích Khương Linh.
Hôn lễ được cử hành đúng thời hạn, trong hôn lễ nguyên chủ nằm mơ cũng không ngờ xảy ra một màn như vậy.
Đột nhiên có người đứng ra nói nguyên chủ căn bản không phải là con ruột của minh chủ đời trước, Khương Linh mới là con ruột.
Nguyên chủ chiếm lấy thân phận của Khương Linh, còn muốn chiếm lấy vị hôn phu của người ta, không biết xấu hổ, lòng dạ ác độc.
Nguyên chủ xác định mình chính là con ruột của cha nàng, không phải nhặt được, cũng không phải con riêng, làm sao Khương Linh là con gái của cha nàng được?
Nguyên chủ cố gắng bảo Khương Linh giải thích, nhưng mà Khương Linh ấp a ấp úng, đưa ra bộ dạng "Ta không muốn nói, nhưng sự thật đúng là như thế".
Trong tiếng khiển trách của mọi người, nguyên chủ đột nhiên rút kiếm giết người.
Nguyên chủ từ minh chủ trở thành người ai ai cũng muốn đánh, cướp thân phận của người khác, cướp vị hôn phu của người khác, là một tiện nhân không biết xấu hổ.
Nàng bị ép phải rời khỏi phủ minh chủ, vì trên giang hồ đều nói nàng như thế, nguyên chủ gặp một người liền giết một người.
Trạng thái hóa điên của nguyên chủ bắt đầu.
Sau này nguyên chủ mới biết, Khương Linh và vị hôn phu đã phí hết tâm tư để đối phó với nàng, là vì cha của nàng và cha của vị hôn phu kia vốn là kẻ thù.
Hôn ước kia thực sự tồn tại, nhưng đó là ước định trước khi bọn họ trở mặt thành thù.
Sau khi trở thành kẻ thù, tất nhiên hủy bỏ.
Vị hôn phu muốn báo thù, nhưng cha của nguyên chủ đã chết, tục ngữ nói cha nợ con trả.
Khương Linh không biết dùng cách nào thuyết phục được kiếm khách vốn ngay thẳng, dùng phương pháp nham hiểm như vậy báo thù.
Ở phần sau nguyên chủ trở thành đại ma đầu, gây cho Khương Linh không ít phiền phức.
Nhưng ngoài việc làm cho Khương Linh và các nam nhân của nàng có tình cảm tốt hơn, không cần phải miêu tả kỹ càng, cũng không có bất kỳ tác dụng mang tính thực tế nào.
Cuối cùng nguyên chủ bị ném vào hang rắn bị rắn cắn chết, xương cốt không còn.
[Nguyện vọng của Thanh La là làm tốt chức minh chủ này, không muốn để cho Khương Linh chiếm mất thân phận của nàng, khiến cho nàng ta chịu quả báo, bị trừng phạt.]
Minh Thù rót cho mình chén trà tự an ủi.
Tuyến thời gian bây giờ đã đến lúc vị hôn phu - đệ nhất kiếm khách - Trác công tử vào ở phủ minh chủ.
Mặt bánh bao nhìn thấy Trác công tử và Khương Linh lôi kéo nhau, cho nên tới tố cáo với nàng.
Đây là lần đầu tiên mặt bánh bao tố cáo, nguyên chủ không để ở trong lòng.
Còn thay Trác công tử nói đỡ mấy câu.
Đại khái ý tứ chính là, nhi nữ giang hồ, không có nhiều quy củ như vậy, không muốn nghe thêm chỉ trích.
Minh Thù mở cửa phòng đi ra ngoài, ánh mặt trời vừa vặn thích hợp, ăn cái gì đây.
Minh Thù dựa theo ký ức đi tới phòng bếp.
"Minh chủ?"
Người hầu trong bếp bị dọa cho giật mình, tại sao minh chủ lại tự mình xuống bếp, chẳng lẽ đối với thức ăn hôm nay không hài lòng?
"Còn gì ăn không?" Minh Thù nhảy vào trong bếp: "Bánh bao cũng được."
Người hầu: "…"
Nào có đạo lý cho minh chủ ăn bánh bao.
Bọn người hầu lập tức chuẩn bị đồ ăn cho Minh Thù.
Phòng bếp này thật đáng khen ngợi.
Không cần phải gặm bánh bao.
"Buổi trưa minh chủ có ăn cái gì không?"
"Có ăn, ta đi thu dọn, đã ăn xong rồi."
"Minh chủ, đây là…"
"À… À… Minh chủ cũng không còn nhỏ nữa, trưởng thành rồi."
Mọi người đối mặt nhìn nhau, nhưng mà vừa qua thời gian ăn bữa trưa, trưởng thành cũng không phải là trưởng thành như vậy.
"Minh chủ, minh chủ, nhìn thấy minh chủ đâu không?"
"Minh chủ, người ở đâu!"
"Minh chủ."
Minh Thù nhanh chóng ăn xong, lau miệng, Bánh Bao liền xông vào.
"Minh chủ, sao người lại chạy tới đây."
"Ồn ào cái gì, có ai chết à?"
Không khí yên tĩnh vài giây.
Bánh Bao lấy hơi: "Không có, không có. Không tìm được người, ta cho rằng người đã đi đâu mất."
"Không phải là có người chết, ồn ào cái gì." Minh Thù dạy dỗ hắn: "Dọa ta phải ăn thêm cái nữa."
"Vâng vâng…" Bánh Bao cái hiểu cái không gật đầu, hắn liếc nhìn đĩa trên bàn: "Nhưng minh chủ mới vừa ăn cơm trưa xong, người đã đói rồi?"
"Minh chủ, ngày hôm nay ta thấy Khương Linh và Trác công tử lôi lôi kéo kéo…"
Minh Thù vừa mở mắt liền thấy trước mặt là một nam nhân với khuôn mặt bánh bao.
Trắng trắng mềm mềm, nhìn qua rất ngon miệng.
Mặt bánh bao nghi hoặc: "Minh chủ, người nhìn ta như vậy làm gì?"
Minh Thù ho một cái, thoáng ngồi thẳng lên: "Ngươi lui xuống trước đi."
Mặt bánh bao không phục: "Nhưng mà minh chủ, Khương Linh biết rõ Trác công tử là vị hôn phu của người, bây giờ hai người sẽ nhanh chóng thành thân, nàng còn chẳng cần thể diện như thế cùng Trác công tử lôi lôi kéo kéo."
Nghe không hiểu bánh bao này đang nói cái gì.
Minh Thù ra vẻ phất tay một cái.
Bày ra bộ mặt trong lòng trẫm tự biết, ngươi không cần thiết phải nói nữa, nhanh lui xuống phía dưới.
Mặt bánh bao vẫn không phục lắm, lại cằn nhằn vài câu mới lui ra khỏi phòng.
Minh Thù quan sát xung quanh, cổ đại không nhầm đi đâu được.
Trong thế giới này, nữ chính giả tên là Khương Linh, là một người xuyên sách.
Thân thể mà nàng ta sử dụng, ở trong sách vì tự tìm đến cái chết, bị chết cực kỳ thảm.
Và tất nhiên giống tất cả những người xuyên sách giả khác, Khương Linh quyết thay đổi kết cục của nguyên thân.
Khương Linh được xuyên sách tới thời gian rất sớm, mọi chuyện còn chưa bắt đầu, nàng đã nắm giữ tất cả tiên cơ.
Nàng quen biết nam chính trước nữ chính một bước, cùng nam chính xây dựng một đoạn tình cảm.
Sau đó lại cùng với giáo chủ ma giáo, thiên hạ đệ nhất kiếm khách, còn có thần y gì gì đó, hoa khôi giả gái, thế gia công tử nghèo túng, bla...bla...
Nói chung nữ chính giả tập hợp đủ bảy nam nhân triệu hồi rồng thần… Chẹp, giống như một tuần không ngày nào giống nhau, không biết phải miêu tả kiểu gì.
Thành công thành lập hậu cung không thể miêu tả bằng lời.
Trong khi nữ chính giả thu thập những nam nhân này, vẫn không buông tha cho nữ chính, giật dây một nam nhân trong đó, đánh cho nữ chính kinh mạch đứt đoạn, rồi bán vào thanh lâu.
Mà nguyên chủ càng xui xẻo hơn.
Nguyên chủ tên là Thanh La, tiểu thư của phủ minh chủ, ở thế giới này minh chủ mười năm sẽ được cha truyền con nối.
Cũng có thể nói, trong vòng mười năm, nếu như minh chủ đương nhiệm qua đời, như vậy thì đời sau của minh chủ sẽ được kế thừa vị trí minh chủ.
Có phải rất tùy tiện không?
Không có cách nào, nguyên văn kịch bản vốn khôi hài như thế.
Cho nên thiết lập chính là tùy tiện như vậy.
Cha của nguyên chủ mới vừa lên làm minh chủ, còn chưa ngồi ấm chỗ, đã mắc bệnh qua đời. Vì vậy năm ấy Thanh La mới gần mười sáu tuổi thừa kế vị trí minh chủ.
Mà Thanh La có một vị hôn phu, chính là đệ nhất kiếm khách trong dàn hậu cung của nữ chính giả.
Hôn sự này là do đời cha chú định ra, nếu như không phải vị hôn phu này tìm tới cửa, nguyên chủ cũng không biết.
Khi vị hôn phu tìm tới cửa, những người già trong phủ minh chủ cũng xác nhận có chuyện như thế.
Người xưa nói cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, nguyên chủ chỉ có thể nhận hôn sự này.
Nguyên chủ chẳng những để cho vị hôn phu ở lại phủ minh chủ, còn để cho người đi cùng với vị hôn phu, theo lời vị hôn phu nói là bạn hắn tên là Khương Linh, cũng ở lại phủ minh chủ.
Từ đầu nguyên chủ không phát hiện ra việc gì không hợp lý, nhưng dần dần vị hôn phu lại thỉnh thoảng cùng Khương Linh ôm ấp, chàng chàng thiếp thiếp, làm cho nguyên chủ sinh nghi.
Nguyên chủ nghĩ tới việc hôn sự này chỉ là do đời trước định ra, nếu như vị hôn phu này không thích nàng, thì có thể giải trừ hôn ước.
Nhưng khi nguyên chủ đưa ra thỉnh cầu này, Khương Linh giống như bị người ta bắt nạt, hung hăng nói mình cùng vị hôn phu của nàng không có quan hệ, nàng không nên hiểu lầm.
Còn nói là không để nàng hiểu lầm, nguyện ý rời khỏi phủ minh chủ.
Nguyên chủ bị Khương Linh làm lớn chuyện như vậy dọa cho sợ, liền bỏ qua chuyện này.
Việc thành hôn cũng đưa lên bàn bạc.
Ngay đêm trước khi hôn lễ, thân thể nguyên chủ bỗng nhiên bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, Khương Linh hao tâm tốn sức chăm sóc cho nàng.
Nguyên chủ còn rất cảm kích Khương Linh.
Hôn lễ được cử hành đúng thời hạn, trong hôn lễ nguyên chủ nằm mơ cũng không ngờ xảy ra một màn như vậy.
Đột nhiên có người đứng ra nói nguyên chủ căn bản không phải là con ruột của minh chủ đời trước, Khương Linh mới là con ruột.
Nguyên chủ chiếm lấy thân phận của Khương Linh, còn muốn chiếm lấy vị hôn phu của người ta, không biết xấu hổ, lòng dạ ác độc.
Nguyên chủ xác định mình chính là con ruột của cha nàng, không phải nhặt được, cũng không phải con riêng, làm sao Khương Linh là con gái của cha nàng được?
Nguyên chủ cố gắng bảo Khương Linh giải thích, nhưng mà Khương Linh ấp a ấp úng, đưa ra bộ dạng "Ta không muốn nói, nhưng sự thật đúng là như thế".
Trong tiếng khiển trách của mọi người, nguyên chủ đột nhiên rút kiếm giết người.
Nguyên chủ từ minh chủ trở thành người ai ai cũng muốn đánh, cướp thân phận của người khác, cướp vị hôn phu của người khác, là một tiện nhân không biết xấu hổ.
Nàng bị ép phải rời khỏi phủ minh chủ, vì trên giang hồ đều nói nàng như thế, nguyên chủ gặp một người liền giết một người.
Trạng thái hóa điên của nguyên chủ bắt đầu.
Sau này nguyên chủ mới biết, Khương Linh và vị hôn phu đã phí hết tâm tư để đối phó với nàng, là vì cha của nàng và cha của vị hôn phu kia vốn là kẻ thù.
Hôn ước kia thực sự tồn tại, nhưng đó là ước định trước khi bọn họ trở mặt thành thù.
Sau khi trở thành kẻ thù, tất nhiên hủy bỏ.
Vị hôn phu muốn báo thù, nhưng cha của nguyên chủ đã chết, tục ngữ nói cha nợ con trả.
Khương Linh không biết dùng cách nào thuyết phục được kiếm khách vốn ngay thẳng, dùng phương pháp nham hiểm như vậy báo thù.
Ở phần sau nguyên chủ trở thành đại ma đầu, gây cho Khương Linh không ít phiền phức.
Nhưng ngoài việc làm cho Khương Linh và các nam nhân của nàng có tình cảm tốt hơn, không cần phải miêu tả kỹ càng, cũng không có bất kỳ tác dụng mang tính thực tế nào.
Cuối cùng nguyên chủ bị ném vào hang rắn bị rắn cắn chết, xương cốt không còn.
[Nguyện vọng của Thanh La là làm tốt chức minh chủ này, không muốn để cho Khương Linh chiếm mất thân phận của nàng, khiến cho nàng ta chịu quả báo, bị trừng phạt.]
Minh Thù rót cho mình chén trà tự an ủi.
Tuyến thời gian bây giờ đã đến lúc vị hôn phu - đệ nhất kiếm khách - Trác công tử vào ở phủ minh chủ.
Mặt bánh bao nhìn thấy Trác công tử và Khương Linh lôi kéo nhau, cho nên tới tố cáo với nàng.
Đây là lần đầu tiên mặt bánh bao tố cáo, nguyên chủ không để ở trong lòng.
Còn thay Trác công tử nói đỡ mấy câu.
Đại khái ý tứ chính là, nhi nữ giang hồ, không có nhiều quy củ như vậy, không muốn nghe thêm chỉ trích.
Minh Thù mở cửa phòng đi ra ngoài, ánh mặt trời vừa vặn thích hợp, ăn cái gì đây.
Minh Thù dựa theo ký ức đi tới phòng bếp.
"Minh chủ?"
Người hầu trong bếp bị dọa cho giật mình, tại sao minh chủ lại tự mình xuống bếp, chẳng lẽ đối với thức ăn hôm nay không hài lòng?
"Còn gì ăn không?" Minh Thù nhảy vào trong bếp: "Bánh bao cũng được."
Người hầu: "…"
Nào có đạo lý cho minh chủ ăn bánh bao.
Bọn người hầu lập tức chuẩn bị đồ ăn cho Minh Thù.
Phòng bếp này thật đáng khen ngợi.
Không cần phải gặm bánh bao.
"Buổi trưa minh chủ có ăn cái gì không?"
"Có ăn, ta đi thu dọn, đã ăn xong rồi."
"Minh chủ, đây là…"
"À… À… Minh chủ cũng không còn nhỏ nữa, trưởng thành rồi."
Mọi người đối mặt nhìn nhau, nhưng mà vừa qua thời gian ăn bữa trưa, trưởng thành cũng không phải là trưởng thành như vậy.
"Minh chủ, minh chủ, nhìn thấy minh chủ đâu không?"
"Minh chủ, người ở đâu!"
"Minh chủ."
Minh Thù nhanh chóng ăn xong, lau miệng, Bánh Bao liền xông vào.
"Minh chủ, sao người lại chạy tới đây."
"Ồn ào cái gì, có ai chết à?"
Không khí yên tĩnh vài giây.
Bánh Bao lấy hơi: "Không có, không có. Không tìm được người, ta cho rằng người đã đi đâu mất."
"Không phải là có người chết, ồn ào cái gì." Minh Thù dạy dỗ hắn: "Dọa ta phải ăn thêm cái nữa."
"Vâng vâng…" Bánh Bao cái hiểu cái không gật đầu, hắn liếc nhìn đĩa trên bàn: "Nhưng minh chủ mới vừa ăn cơm trưa xong, người đã đói rồi?"
/1666
|