Minh Thù truyền tin cho các môn phái, bày tỏ đã điều tra rõ sự việc diệt môn phái Thanh Hư.
Nhưng các môn phái rất nghiêm túc trả lời nàng…
Nếu minh chủ đã tìm được hung thủ vậy thì mong minh chủ chủ trì lẽ phải cho phái Thanh Hư, minh chủ công chính nghiêm minh, chúng ta hoàn toàn tin vào minh chủ.
Minh Thù: “???”
Trước đây khi các ngươi đưa thiệp đến cũng đâu có thể hiện ra sự tin tưởng!
Không phải là xấu xa tập thể, muốn cướp đồ ăn vặt của trẫm đấy chứ!
Minh Thù ôm chặt chùm nho trong lòng.
Bánh Bao khẽ nhấc tay: “Minh chủ, hình như bọn họ thực sự tìm thấy thần kiếm…”
Thần kiếm? Thần kiếm gì?
Bánh Bao nói tin tức hắn tung ra chính là tin đồn về thần kiếm trong giang hồ.
“Không phải ngươi truyền tin giả sao?”
“Đúng vậy… Ta cũng không biết…” Bánh Bao rất ngơ ngác, hắn cũng không biết vì sao đám người kia lại thực sự tìm được.
Nếu nói thì là chó ngáp phải ruồi.
Nếu vậy thì cũng ngáp quá chuẩn đi.
“Giang hồ hiểm ác đáng sợ.”
Bánh Bao tỏ ra thâm sâu.
Minh Thù bảo bọn chúng giao hung thủ cho một người vẫn luôn dưỡng thương ở phủ minh chủ, người duy nhất còn sống sót của phái Thanh Hư.
Đệ tử phái Thanh Hư đương nhiên không ngờ đến, kẻ diệt môn phái hắn không phải Ma giáo.
Mà là kẻ thù trước kia của phái Thanh Hư.
Vì trốn khỏi truy sát cho nên mới giá họa cho Ma giáo.
Đệ tử phái Thanh Hư cảm thấy mình cứ xử trí hung thủ như vậy thì không tốt lắm, muốn chờ các môn phái đến đây.
Minh Thù cảm thấy đám người kia chắc không đến được trong thời gian ngắn.
Nhưng vào lúc này, các môn phái phái người truyền tin đến mời cô đến Lạc Thành, chủ trì công bằng.
Nguyên nhân vẫn là thần kiếm.
Nhiều môn phái như vậy, một thanh kiếm sao đủ chia.
Tất cả mọi người đều muốn cướp, nhưng danh môn chính phái bọn họ lập ra đã tập hợp ở nơi đó, không thể không biết xấu hổ mà khóc lóc om sòm, tổn thương tình nghĩa giang hồ.
Cho nên lúc này…
Phải cần minh chủ đứng ra chủ trì công bằng… cạnh tranh công bằng.
Thấy chưa, minh chủ chính là bậc tài phán nhàm chán như vậy.
“Không đi không đi, xem bọn chúng đánh lộn, ta rảnh rỗi vậy sao?” Có thời gian như thế chi bằng ở nhà yêu thương đồ ăn vặt.
Bánh Bao thăm dò sở thích hôm nay của Minh Thù, nhẹ nhàng nhỏ giọng khuyên: “Minh chủ… Thực ra Lạc thành… rất thú vị, hơn nữa… cũng không ít đồ ăn ngon.”
Đây là chức trách của người thân là minh chủ!
Minh chủ, người đừng tùy hứng!
“Ta có vua đầu bếp.”
Khóe miệng Bánh Bao giật nhẹ: “Vậy đưa vua đầu bếp đi cùng, minh chủ người nghĩ lại xem, bên Lạc thành có một vài nguyên liệu nấu ăn mà ở chỗ chúng ta không có, nhất định vua đầu bếp có thể làm ra món ngon hơn.”
Ánh mắt Minh Thù sâu thẳm, chắc là cảm thấy có lý.
Vung tay lên, vậy thì đi thôi.
Vua đầu bếp bị Bánh Bao đẩy lên xe ngựa: “?”
Vì sao muốn yên tĩnh làm một vua đầu bếp mà lại khó đến vậy!
Bánh Bao sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, Minh Thù chậm rãi đi ra từ phủ minh chủ.
“Minh chủ, chậm một chút.”
Bánh Bao đỡ Minh Thù lên xe ngựa, vừa quay đầu liền thấy Dung Ly trốn trong đội ngũ, khóe miệng hắn ta giật một cái, minh chủ thật sự muốn dẫn hắn theo?
Bánh Bao chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi thu lại, vờ như không nhìn thấy bất kỳ thứ gì.
“Xuất phát!”
…
Lạc thành.
Gần đây Lạc thành đặc biệt náo nhiệt, trên đường đông đúc người ngựa, muốn tìm một nhà trọ để nghỉ chân cũng phải xem vận may và bản lĩnh.
Trên đường cái tùy tiện cũng có thể kéo được một cao thủ võ lâm.
Những người này đều đến vì thanh thần kiếm kia.
“Trác ca ca, thật nhiều người.” Khương Linh nhìn sang nam nhân bên cạnh.
Trác công tử thuận thế đỡ nàng ta: “Đều đến vì thần kiếm.”
“Trác ca ca, thanh kiếm đó rất lợi hại, huynh có muốn nhìn thử một chút không?”
“Ta?”
“Đúng vậy, Trác ca ca lợi hại như vậy, nhất định có thể lấy được. Hơn nữa ta muốn nhìn thanh thần kiếm trong truyền thuyết kia một chút.” Trong giọng nói Khương Linh tràn đầy tín tưởng và sùng bái.
Trác công tử nhìn Khương Linh, không đành lòng từ chối nàng ta: “Ta thử xem.”
“Ừ.”
“Tránh ra tránh ra.” Trên đường phố đột nhiên vang lên một trận quát lớn: “Tránh ra hết cho ta.”
Đoàn xe từ phía ngoài thành tiến vào, người mở đường cưỡi ngựa, lộc cộc tiến vào thành, dân chúng đều không tránh kịp có người còn trực tiếp bị đụng vào ngã lăn ra.
Trên xe ngựa phía sau treo chữ Kim, bên dưới treo chuông trong cung, trong lúc hành động phát ra giọng nói thanh thúy.
“Kim gia…”
“Kim gia giàu có…”
Tiếng bàn tán của dân chúng rơi vào tai Khương Linh, nàng ta nhìn chiếc xe ngựa xa hoa kia, trong ánh mắt hiện lên một tia hoang mang.
Nhưng lúc này người cưỡi ngựa đã đến trước mặt bọn họ, bộ dạng đó hoàn toàn không có ý dừng lại.
Trác công tử ôm Khương Linh, cơ thể trượt về phía sau, con ngựa dường như sợ hãi đột nhiên hí lên.
Người kia luống cuống tay chân ổn định ngựa.
“Các ngươi là ai, mau tránh đường!” Người mở đường quát lớn một tiếng.
Khương Linh giãy giụa ra khỏi Trác công tử: “Ngươi suýt nữa đụng vào bọn ta, chẳng lẽ không nên xin lỗi?”
“Nếu không phải các ngươi đứng giữa đường, ta có thể đụng vào các ngươi? Bớt nói nhảm, tránh ra!”
“Suýt nữa đụng vào người khác, không xin lỗi còn bắt chúng ta tránh ra, dựa vào gì chứ?” Khương Linh ngang bướng tranh cãi.
Người kia cầm roi hét lên: “Tiểu nha đầu đừng có không biết phải trái, đắc tội với thiếu gia nhà chúng ta ngươi không có kết cục tốt đâu, mau tránh đường!”
Khương Linh cũng tức giận: “Hôm nay ta cứ không tránh đấy, đường này cũng không phải của các ngươi, dựa vào cái gì bảo chúng ta tránh ra?”
Có người dân tốt bụng khuyên Khương Linh.
Khương Linh ngang bướng không tránh ra, tất nhiên Trác công tử không thể để nàng ta bị xem thường.
Hai bên giằng co không ngớt, thoáng thấy sắp đánh nhau, trong thành lại có người đánh ngựa mà đến.
“Kim quản gia, các ngươi chặn ở đây làm gì vậy?” Người đến vừa liếc Khương Linh một cái, vừa nhìn về phía người đối diện với Khương Linh.
Kim quản gia hừ lạnh: “Tiểu nha đầu này không biết trời cao đất rộng, dám cản xe của thiếu gia nhà chúng ta.”
Người đến nhíu mày: “Mau nhường đường đi.”
Kim quản gia giơ roi chỉ vào Khương Linh: “Nghe thấy chưa, mau tránh ra cho ta, nếu không các ngươi không có kết cục tốt đâu.”
“Hôm nay ngươi không xin lỗi thì ta cứ không tránh.” Khương Linh tỏ vẻ muốn đối đầu với bọn họ.
“Ngươi là một tiểu nha đầu lừa gạt…”
Người đến ngăn Kim quản gia lại: “Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, gần đây trong thành rất loạn, các ngươi cũng không cần làm loạn, nói một tiếng với Kim thiếu gia, nể mặt ta hãy nhịn một chút. Vị tiểu cô nương này, cô cũng hãy bớt giận đi, để cho Kim thiếu gia bọn họ đi qua.”
“Chu hộ pháp, hôm nay ông sao vậy?” Kim quản gia có chút ngây ngốc nhìn người đến, sao lại làm người hòa giải rồi.
Lạc thành này, từ trước đến nay Kim gia đã tung hoành ngang dọc, mà Phi Hổ môn ở Lạc thành cũng vẫn luôn giữ thể diện cho họ.
“Bọn họ không xin lỗi, ta sẽ không tránh ra.” Khương Linh phồng má.
Chu hộ pháp nhướng mày, thấy ánh mắt Khương Linh không có thiện ý.
Đúng lúc ba bên không ai nhường ai, cửa thành lại có người cưỡi ngựa đến.
“Chu hộ pháp.” Bánh Bao chắp tay hành lễ giang hồ.
Chu hộ pháp kinh ngạc, vội đáp lễ: “Minh chủ đã đến rồi?”
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Ánh mắt hắn dừng trên người Khương Linh, sao người này cũng ở đây?
Chân mày Chu hộ pháp giật mạnh, Lạc thành chính là địa bàn của Phi Hổ môn bọn họ, chuyện chiêu đãi minh chủ tất nhiên do bọn họ gánh vác.
Minh chủ hiện tại dù chỉ là một tiểu nha đầu nhưng người của phủ minh chủ cũng không thể xem thường.
Trong lòng bọn họ không để ý gì nhưng bên ngoài lại tỏ ra tuyệt đối phải làm tới cùng mới được.
“Thật là ngại quá, xin minh chủ chờ một lát, ta lập tức dọn sạch đường.” Chu hộ pháp nói.
“Làm phiền Chu hộ pháp.” Bánh Bao quay đầu.
Chu hộ pháp vội vã nói với Kim quản gia: "Kim quản gia, ngươi cũng nghe rồi đấy, mau chóng dẫn đoàn xe đi đi, việc này làm không xong ta không có cách nào báo cáo với phía minh chủ."
“Không phải ta không đi, là nàng ta không cho.” Kim quản gia nhìn Khương Linh.
Lúc này Chu hộ pháp muốn yên lành đón người của phủ minh chủ vào thành, cho nên nhịn lửa giận xuống, nhẹ nhàng khuyên bảo Khương Linh.
Khương Linh nhất định phải khiến người của Kim gia nói xin lỗi.
Việc này khiến thiếu gia ở trong xe cũng phải bước xuống.
Nhưng các môn phái rất nghiêm túc trả lời nàng…
Nếu minh chủ đã tìm được hung thủ vậy thì mong minh chủ chủ trì lẽ phải cho phái Thanh Hư, minh chủ công chính nghiêm minh, chúng ta hoàn toàn tin vào minh chủ.
Minh Thù: “???”
Trước đây khi các ngươi đưa thiệp đến cũng đâu có thể hiện ra sự tin tưởng!
Không phải là xấu xa tập thể, muốn cướp đồ ăn vặt của trẫm đấy chứ!
Minh Thù ôm chặt chùm nho trong lòng.
Bánh Bao khẽ nhấc tay: “Minh chủ, hình như bọn họ thực sự tìm thấy thần kiếm…”
Thần kiếm? Thần kiếm gì?
Bánh Bao nói tin tức hắn tung ra chính là tin đồn về thần kiếm trong giang hồ.
“Không phải ngươi truyền tin giả sao?”
“Đúng vậy… Ta cũng không biết…” Bánh Bao rất ngơ ngác, hắn cũng không biết vì sao đám người kia lại thực sự tìm được.
Nếu nói thì là chó ngáp phải ruồi.
Nếu vậy thì cũng ngáp quá chuẩn đi.
“Giang hồ hiểm ác đáng sợ.”
Bánh Bao tỏ ra thâm sâu.
Minh Thù bảo bọn chúng giao hung thủ cho một người vẫn luôn dưỡng thương ở phủ minh chủ, người duy nhất còn sống sót của phái Thanh Hư.
Đệ tử phái Thanh Hư đương nhiên không ngờ đến, kẻ diệt môn phái hắn không phải Ma giáo.
Mà là kẻ thù trước kia của phái Thanh Hư.
Vì trốn khỏi truy sát cho nên mới giá họa cho Ma giáo.
Đệ tử phái Thanh Hư cảm thấy mình cứ xử trí hung thủ như vậy thì không tốt lắm, muốn chờ các môn phái đến đây.
Minh Thù cảm thấy đám người kia chắc không đến được trong thời gian ngắn.
Nhưng vào lúc này, các môn phái phái người truyền tin đến mời cô đến Lạc Thành, chủ trì công bằng.
Nguyên nhân vẫn là thần kiếm.
Nhiều môn phái như vậy, một thanh kiếm sao đủ chia.
Tất cả mọi người đều muốn cướp, nhưng danh môn chính phái bọn họ lập ra đã tập hợp ở nơi đó, không thể không biết xấu hổ mà khóc lóc om sòm, tổn thương tình nghĩa giang hồ.
Cho nên lúc này…
Phải cần minh chủ đứng ra chủ trì công bằng… cạnh tranh công bằng.
Thấy chưa, minh chủ chính là bậc tài phán nhàm chán như vậy.
“Không đi không đi, xem bọn chúng đánh lộn, ta rảnh rỗi vậy sao?” Có thời gian như thế chi bằng ở nhà yêu thương đồ ăn vặt.
Bánh Bao thăm dò sở thích hôm nay của Minh Thù, nhẹ nhàng nhỏ giọng khuyên: “Minh chủ… Thực ra Lạc thành… rất thú vị, hơn nữa… cũng không ít đồ ăn ngon.”
Đây là chức trách của người thân là minh chủ!
Minh chủ, người đừng tùy hứng!
“Ta có vua đầu bếp.”
Khóe miệng Bánh Bao giật nhẹ: “Vậy đưa vua đầu bếp đi cùng, minh chủ người nghĩ lại xem, bên Lạc thành có một vài nguyên liệu nấu ăn mà ở chỗ chúng ta không có, nhất định vua đầu bếp có thể làm ra món ngon hơn.”
Ánh mắt Minh Thù sâu thẳm, chắc là cảm thấy có lý.
Vung tay lên, vậy thì đi thôi.
Vua đầu bếp bị Bánh Bao đẩy lên xe ngựa: “?”
Vì sao muốn yên tĩnh làm một vua đầu bếp mà lại khó đến vậy!
Bánh Bao sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, Minh Thù chậm rãi đi ra từ phủ minh chủ.
“Minh chủ, chậm một chút.”
Bánh Bao đỡ Minh Thù lên xe ngựa, vừa quay đầu liền thấy Dung Ly trốn trong đội ngũ, khóe miệng hắn ta giật một cái, minh chủ thật sự muốn dẫn hắn theo?
Bánh Bao chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi thu lại, vờ như không nhìn thấy bất kỳ thứ gì.
“Xuất phát!”
…
Lạc thành.
Gần đây Lạc thành đặc biệt náo nhiệt, trên đường đông đúc người ngựa, muốn tìm một nhà trọ để nghỉ chân cũng phải xem vận may và bản lĩnh.
Trên đường cái tùy tiện cũng có thể kéo được một cao thủ võ lâm.
Những người này đều đến vì thanh thần kiếm kia.
“Trác ca ca, thật nhiều người.” Khương Linh nhìn sang nam nhân bên cạnh.
Trác công tử thuận thế đỡ nàng ta: “Đều đến vì thần kiếm.”
“Trác ca ca, thanh kiếm đó rất lợi hại, huynh có muốn nhìn thử một chút không?”
“Ta?”
“Đúng vậy, Trác ca ca lợi hại như vậy, nhất định có thể lấy được. Hơn nữa ta muốn nhìn thanh thần kiếm trong truyền thuyết kia một chút.” Trong giọng nói Khương Linh tràn đầy tín tưởng và sùng bái.
Trác công tử nhìn Khương Linh, không đành lòng từ chối nàng ta: “Ta thử xem.”
“Ừ.”
“Tránh ra tránh ra.” Trên đường phố đột nhiên vang lên một trận quát lớn: “Tránh ra hết cho ta.”
Đoàn xe từ phía ngoài thành tiến vào, người mở đường cưỡi ngựa, lộc cộc tiến vào thành, dân chúng đều không tránh kịp có người còn trực tiếp bị đụng vào ngã lăn ra.
Trên xe ngựa phía sau treo chữ Kim, bên dưới treo chuông trong cung, trong lúc hành động phát ra giọng nói thanh thúy.
“Kim gia…”
“Kim gia giàu có…”
Tiếng bàn tán của dân chúng rơi vào tai Khương Linh, nàng ta nhìn chiếc xe ngựa xa hoa kia, trong ánh mắt hiện lên một tia hoang mang.
Nhưng lúc này người cưỡi ngựa đã đến trước mặt bọn họ, bộ dạng đó hoàn toàn không có ý dừng lại.
Trác công tử ôm Khương Linh, cơ thể trượt về phía sau, con ngựa dường như sợ hãi đột nhiên hí lên.
Người kia luống cuống tay chân ổn định ngựa.
“Các ngươi là ai, mau tránh đường!” Người mở đường quát lớn một tiếng.
Khương Linh giãy giụa ra khỏi Trác công tử: “Ngươi suýt nữa đụng vào bọn ta, chẳng lẽ không nên xin lỗi?”
“Nếu không phải các ngươi đứng giữa đường, ta có thể đụng vào các ngươi? Bớt nói nhảm, tránh ra!”
“Suýt nữa đụng vào người khác, không xin lỗi còn bắt chúng ta tránh ra, dựa vào gì chứ?” Khương Linh ngang bướng tranh cãi.
Người kia cầm roi hét lên: “Tiểu nha đầu đừng có không biết phải trái, đắc tội với thiếu gia nhà chúng ta ngươi không có kết cục tốt đâu, mau tránh đường!”
Khương Linh cũng tức giận: “Hôm nay ta cứ không tránh đấy, đường này cũng không phải của các ngươi, dựa vào cái gì bảo chúng ta tránh ra?”
Có người dân tốt bụng khuyên Khương Linh.
Khương Linh ngang bướng không tránh ra, tất nhiên Trác công tử không thể để nàng ta bị xem thường.
Hai bên giằng co không ngớt, thoáng thấy sắp đánh nhau, trong thành lại có người đánh ngựa mà đến.
“Kim quản gia, các ngươi chặn ở đây làm gì vậy?” Người đến vừa liếc Khương Linh một cái, vừa nhìn về phía người đối diện với Khương Linh.
Kim quản gia hừ lạnh: “Tiểu nha đầu này không biết trời cao đất rộng, dám cản xe của thiếu gia nhà chúng ta.”
Người đến nhíu mày: “Mau nhường đường đi.”
Kim quản gia giơ roi chỉ vào Khương Linh: “Nghe thấy chưa, mau tránh ra cho ta, nếu không các ngươi không có kết cục tốt đâu.”
“Hôm nay ngươi không xin lỗi thì ta cứ không tránh.” Khương Linh tỏ vẻ muốn đối đầu với bọn họ.
“Ngươi là một tiểu nha đầu lừa gạt…”
Người đến ngăn Kim quản gia lại: “Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, gần đây trong thành rất loạn, các ngươi cũng không cần làm loạn, nói một tiếng với Kim thiếu gia, nể mặt ta hãy nhịn một chút. Vị tiểu cô nương này, cô cũng hãy bớt giận đi, để cho Kim thiếu gia bọn họ đi qua.”
“Chu hộ pháp, hôm nay ông sao vậy?” Kim quản gia có chút ngây ngốc nhìn người đến, sao lại làm người hòa giải rồi.
Lạc thành này, từ trước đến nay Kim gia đã tung hoành ngang dọc, mà Phi Hổ môn ở Lạc thành cũng vẫn luôn giữ thể diện cho họ.
“Bọn họ không xin lỗi, ta sẽ không tránh ra.” Khương Linh phồng má.
Chu hộ pháp nhướng mày, thấy ánh mắt Khương Linh không có thiện ý.
Đúng lúc ba bên không ai nhường ai, cửa thành lại có người cưỡi ngựa đến.
“Chu hộ pháp.” Bánh Bao chắp tay hành lễ giang hồ.
Chu hộ pháp kinh ngạc, vội đáp lễ: “Minh chủ đã đến rồi?”
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Ánh mắt hắn dừng trên người Khương Linh, sao người này cũng ở đây?
Chân mày Chu hộ pháp giật mạnh, Lạc thành chính là địa bàn của Phi Hổ môn bọn họ, chuyện chiêu đãi minh chủ tất nhiên do bọn họ gánh vác.
Minh chủ hiện tại dù chỉ là một tiểu nha đầu nhưng người của phủ minh chủ cũng không thể xem thường.
Trong lòng bọn họ không để ý gì nhưng bên ngoài lại tỏ ra tuyệt đối phải làm tới cùng mới được.
“Thật là ngại quá, xin minh chủ chờ một lát, ta lập tức dọn sạch đường.” Chu hộ pháp nói.
“Làm phiền Chu hộ pháp.” Bánh Bao quay đầu.
Chu hộ pháp vội vã nói với Kim quản gia: "Kim quản gia, ngươi cũng nghe rồi đấy, mau chóng dẫn đoàn xe đi đi, việc này làm không xong ta không có cách nào báo cáo với phía minh chủ."
“Không phải ta không đi, là nàng ta không cho.” Kim quản gia nhìn Khương Linh.
Lúc này Chu hộ pháp muốn yên lành đón người của phủ minh chủ vào thành, cho nên nhịn lửa giận xuống, nhẹ nhàng khuyên bảo Khương Linh.
Khương Linh nhất định phải khiến người của Kim gia nói xin lỗi.
Việc này khiến thiếu gia ở trong xe cũng phải bước xuống.
/1666
|