“Minh chủ đâu?”
Sao hắn mới vừa rời khỏi một lúc đã không thấy tăm hơi minh chủ đâu rồi?
Người của phủ minh chủ chỉ vào quầy hàng cách đó không xa.
Bánh Bao nhìn sang, khóe miệng lập tức giật một cái.
Bánh Bao vội đi tới: “Minh chủ, sao người lại xuống?”
Minh Thù ăn hoành thành: “Đợi chán quá, vừa ăn vừa đợi. Phía trước làm gì vậy? Xếp hàng lĩnh thưởng?”
“Là người của Kim gia gây chuyện với người ta, ta còn… nhìn thấy Khương Linh và Trác công tử.”
Trước kia chẳng những Minh Thù ngắn gọn từ hôn, còn đuổi bọn họ ra khỏi phủ minh chủ.
Tuy hắn rất hiểu Trác công tử và Khương Linh không biết xấu hổ cứ níu kéo kia, căn bản không xứng với minh chủ.
Nhưng từ sau sự việc kia, hắn luôn cảm thấy minh chủ bị kích động.
Hắn rất sợ…
“Đánh nhau?” Minh Thù tò mò.
“Không…”
Minh Thù thất vọng tiếp tục ăn hoành thánh.
Bánh Bao: “…”
Minh Thù ăn canh xong đặt đũa xuống: “Đi.”
Bánh Bao đuổi theo Minh Thù theo bản năng: “Đi đâu.”
Khóe môi Minh Thù cong lên: “Đi dệt hoa lên gấm.”
“?” Dệt hoa trên gấm cho ai? Không phải… Dệt hoa gì trên gấm?
“Này, vẫn chưa trả tiền mà!” Ông chủ ở phía sau la lớn một tiếng.
Bánh Bao đen mặt, vội quay lại trả tiền.
Phía trước đã đi đến nước rút kiếm, thiếu gia của Kim gia xách thắt lưng, trên người là chiến phục ánh vàng rực rỡ, không biết khiến cho bao nhiêu người hoa mắt.
“Nữ nhân đúng là không thể nói lý!”
Khi Minh Thù đến, đúng lúc nghe thấy Kim thiếu gia hét câu này.
“Không nói lý được thì đánh thôi.”
Kim thiếu gia nhìn về phía người kia nói.
Thiếu nữ bước ra từ đám đông trong sự cổ vũ của đám người.
Minh Thù mỉm cười, tiếp lời câu nói vừa rồi: “Đánh được nàng ta mới có thể thuyết phục được.”
Thiếu nữ vẫn còn nhỏ tuổi, trên gương mặt xinh xắn là nụ cười nhạt, cả người lộ ra khí chất của người hiền lành, tựa như một thiên kim tiểu thư chưa hiểu sự đời.
Kim thiếu gia ngây ngẩn tại chỗ, dường như đang cân nhắc xem tiểu nha đầu lừa gạt này nhảy từ đâu ra, cướp đi ánh đèn sân khấu của hắn.
“Minh chủ.”
Chu hộ pháp quen biết Minh Thù, hắn ta tiến lên mấy bước rồi hành lễ.
Bánh Bao rất nghi ngờ năng lực làm việc của Chu hộ pháp.
Nhận lấy ánh mắt khiển trách đến từ Bánh Bao, Chu hộ pháp cũng rất bất đắc dĩ, tên thiếu gia của Kim gia này thì cũng thôi đi, nhưng nha đầu đi đường không rõ xuất thân kia cũng nhất nhất không tha cho người ta.
“Đánh thôi?” Minh Thù tiếp tục giựt dây Kim thiếu gia.
Kim thiếu gia nhăn mặt, nha đầu này chính là minh chủ võ lâm? Tay chân thì bé tí, dáng vẻ nhu nhược…
Minh Thù thoáng nheo mắt: “Không dám?”
“Ai không dám? Đánh thì đánh!” Lúc này Kim thiếu gia bị chọc giận, lửa giận bốc lên trong nháy mắt bùng cháy.
Kim thiếu gia vẫn là thiếu niên, tính khí nóng nảy bốc đồng.
Tính khí này quả là không thể dùng thủ đoạn bình thường để thu hút sự chú ý của hắn, cho nên Khương Linh dùng trò mèo để thu hút sự chú ý của Kim thiếu gia, không có vấn đề gì.
À đúng rồi!
Kim thiếu gia cũng là một trong những hậu cung của Khương Linh.
“Thanh La, ngươi đừng có không phân rõ thị phi, rõ ràng là hắn có lỗi trước.” Khương Linh cảm giác mình thắng thế.
Hôn quân minh chủ giơ tay lên, giọng nói nhẹ bẫng: “Các ngươi đều là người giang hồ, tốn nhiều lời như vậy làm gì, ai thua thì kẻ đó nói xin lỗi.”
“Đúng vậy.” Kim thiếu gia cởi bỏ chiến bào màu vàng óng ánh: “Nào, hôm nay bản thiếu gia sẽ dạy dỗ ngươi, thế nào là người không thể chọc vào.”
Khương Linh: “…”
Trác công tử tiến lên một bước, dường như muốn thay Khương Linh.
Khương Linh lại kéo Trác công tử, nàng ta tự mình đứng ra: “Thanh La minh chủ, thân là minh chủ võ lâm, ta cho rằng ngươi nên phân xử rõ ràng, nhưng xem ra chẳng những ngươi không như vậy mà giúp Trụ làm càn, trước đây ta đã nhìn lầm ngươi!”
Minh Thù nghiêm túc hỏi: “À, sau đó thì sao?”
Khương Linh nghẹn họng.
Sau đó…
Nàng ta đâu biết sau đó…
Phản ứng này không giống nàng ta nghĩ.
Minh Thù nhìn trời nhắc nhở: “Đừng lôi thôi nữa, nếu muốn ăn cơm tối thì mau đánh đi!”
Khương Linh cũng đã đứng ra rồi, chắc chắn lúc này không thể lùi bước.
Chỉ có thể đứng ở vị trí chính giữa.
Minh Thù cản Kim thiếu gia đang định bước qua: “Trụ vương, lát nữa khi đánh nhau, cho người của ngươi cùng tiến lên đi.”
“Hả?”
Trụ vương Kim thiếu gia ngơ ngác.
Khỉ chứ, một minh chủ có thể nói ra những lời này sao?
Lại bảo hắn đánh hội đồng một nữ nhân?
“Dù sao trong mắt mọi người ở đây ngươi cũng là tên khốn, khốn kiếp thêm một lần cũng không sao, ngươi không muốn bị một nữ nhân đánh rồi sau đó trở thành trò cười chứ?” Huấn luyện viên cuộc đời - Minh Thù, ẩn chứa nụ cười nhạt, rót canh gà.
Bánh Bao ở bên cạnh che mặt.
Minh chủ… Minh chủ, người lạnh lùng một chút, người đừng quên người là một minh chủ, không phải giáo chủ của Ma giáo!
“Nhưng hình như việc này không giống như đã nói.” Trước mặt thiếu nữ này, hắn bất giác cảm thấy nhụt chí.
Minh Thù mỉm cười: “Vừa rồi cũng đâu có nói là đấu một mình.”
Kim thiếu gia: “…”
Hình như cũng có lý.
Bánh Bao: “…” Này này, đừng có tin tất cả những gì minh chủ chúng ta nói, ngươi không thể động não một chút sao?
Thân là một nam nhân, đem người đánh một nữ nhân, sẽ càng rơi vào vòng trách mắng của mọi người đấy được không?
Lúc này Bánh Bao đã hối hận, vừa rồi hắn không nhanh chóng quyết định dùng mười bát hoành thánh giữ minh chủ lại.
Kim thiếu gia khí thế oai vệ bừng bừng đi tới, có lẽ bình thường thiếu gia ăn chơi đã làm không ít chuyện ỷ thế hiếp người.
Sau khi qua lại hai chiêu với Khương Linh, một chiêu giả té, người hầu của Kim thiếu gia vội chen nhau tiến lên.
Khương Linh sợ ngây người.
Trác công tử rút kiếm nhảy vào vòng chiến, đám người hầu lập tức nằm ở thế yếu.
Minh Thù phất tay áo, giơ tay: “Kiếm.”
Vật lạnh như băng đặt vào tay Minh Thù.
Một giây tiếp theo, cánh tay Minh Thù nặng xuống, cả người đều xiêu vẹo.
Đầu cây chùy lớn như vậy đập xuống đất, tấm đá xanh nứt ra.
Mọi người: “…”
Minh Thù nhìn về phía nam nhân đưa cây chùy.
Ai vậy? Trong phủ minh chủ có một người như vậy?
Chơi ta à!
“Minh chủ không cần khách sáo, cứ việc dùng.” Nam nhân chắp tay.
Minh Thù bình tĩnh đứng vững, giữ nguyên nụ cười, mang cây chùy tiến vào vòng chiến, cây chùy ma sát trên mặt đất phát ra tiếng vang chói tai, thân hình thiếu nữ càng lộ vẻ nhỏ bé…
Bánh Bao: “…” Minh chủ, cô đừng thể hiện!
Bánh Bao từ từ nhắm hai mắt lại không dám nhìn.
Hắn sợ lát nữa minh chủ sẽ mất mặt.
Hắn phải như vậy mới có thể giữ được tiếng tăm một đời của minh chủ.
“Vung… vung lên đi.”
“Trời ạ!”
Trong đám người phát ra từng tiếng thở dài, Bánh Bao ti hí mở mắt.
Thiếu nữ mang theo cây chùy đánh nhau với Trác công tử, vừa rồi cây chùy trong tay nàng dường như vẫn còn nặng đến không thể nào xách lên, lúc này lại vung lên liên tiếp, dễ giống như nhấc chổi lông gà.
“Lợi hại quá…”
“Vừa rồi nàng không có bộ dạng ổn định, hiện giờ so ra chợt có cảm giác hài hước.”
“Ha ha đúng vậy, còn tưởng rằng nàng không nhấc nổi cơ.”
Tiếng bàn tán của đám người dần sôi nổi lên.
Minh Thù xoay vòng chiếc chùy, khiến Trác công tử có chút chật vật.
“Thanh La, ngươi có cần phải như vậy không?” Trác công tử vừa ngăn cản, vừa nói chuyện.
Minh Thù nắm hai tay vào cây chùy, nghiêng người vung lên, như tư thế đánh gôn tiêu chuẩn, sau đó vung về phía Trác công tử: “Ngươi chết đi!”
Trác công tử dùng kiếm chặn cây chùy lại, hắn tin rằng có thể tiếp được chiêu này.
Nhưng khi cây chùy đánh vào kiếm, tay cầm kiếm chết lặng một hồi, dường như không thể cầm nổi kiếm.
Sao hắn mới vừa rời khỏi một lúc đã không thấy tăm hơi minh chủ đâu rồi?
Người của phủ minh chủ chỉ vào quầy hàng cách đó không xa.
Bánh Bao nhìn sang, khóe miệng lập tức giật một cái.
Bánh Bao vội đi tới: “Minh chủ, sao người lại xuống?”
Minh Thù ăn hoành thành: “Đợi chán quá, vừa ăn vừa đợi. Phía trước làm gì vậy? Xếp hàng lĩnh thưởng?”
“Là người của Kim gia gây chuyện với người ta, ta còn… nhìn thấy Khương Linh và Trác công tử.”
Trước kia chẳng những Minh Thù ngắn gọn từ hôn, còn đuổi bọn họ ra khỏi phủ minh chủ.
Tuy hắn rất hiểu Trác công tử và Khương Linh không biết xấu hổ cứ níu kéo kia, căn bản không xứng với minh chủ.
Nhưng từ sau sự việc kia, hắn luôn cảm thấy minh chủ bị kích động.
Hắn rất sợ…
“Đánh nhau?” Minh Thù tò mò.
“Không…”
Minh Thù thất vọng tiếp tục ăn hoành thánh.
Bánh Bao: “…”
Minh Thù ăn canh xong đặt đũa xuống: “Đi.”
Bánh Bao đuổi theo Minh Thù theo bản năng: “Đi đâu.”
Khóe môi Minh Thù cong lên: “Đi dệt hoa lên gấm.”
“?” Dệt hoa trên gấm cho ai? Không phải… Dệt hoa gì trên gấm?
“Này, vẫn chưa trả tiền mà!” Ông chủ ở phía sau la lớn một tiếng.
Bánh Bao đen mặt, vội quay lại trả tiền.
Phía trước đã đi đến nước rút kiếm, thiếu gia của Kim gia xách thắt lưng, trên người là chiến phục ánh vàng rực rỡ, không biết khiến cho bao nhiêu người hoa mắt.
“Nữ nhân đúng là không thể nói lý!”
Khi Minh Thù đến, đúng lúc nghe thấy Kim thiếu gia hét câu này.
“Không nói lý được thì đánh thôi.”
Kim thiếu gia nhìn về phía người kia nói.
Thiếu nữ bước ra từ đám đông trong sự cổ vũ của đám người.
Minh Thù mỉm cười, tiếp lời câu nói vừa rồi: “Đánh được nàng ta mới có thể thuyết phục được.”
Thiếu nữ vẫn còn nhỏ tuổi, trên gương mặt xinh xắn là nụ cười nhạt, cả người lộ ra khí chất của người hiền lành, tựa như một thiên kim tiểu thư chưa hiểu sự đời.
Kim thiếu gia ngây ngẩn tại chỗ, dường như đang cân nhắc xem tiểu nha đầu lừa gạt này nhảy từ đâu ra, cướp đi ánh đèn sân khấu của hắn.
“Minh chủ.”
Chu hộ pháp quen biết Minh Thù, hắn ta tiến lên mấy bước rồi hành lễ.
Bánh Bao rất nghi ngờ năng lực làm việc của Chu hộ pháp.
Nhận lấy ánh mắt khiển trách đến từ Bánh Bao, Chu hộ pháp cũng rất bất đắc dĩ, tên thiếu gia của Kim gia này thì cũng thôi đi, nhưng nha đầu đi đường không rõ xuất thân kia cũng nhất nhất không tha cho người ta.
“Đánh thôi?” Minh Thù tiếp tục giựt dây Kim thiếu gia.
Kim thiếu gia nhăn mặt, nha đầu này chính là minh chủ võ lâm? Tay chân thì bé tí, dáng vẻ nhu nhược…
Minh Thù thoáng nheo mắt: “Không dám?”
“Ai không dám? Đánh thì đánh!” Lúc này Kim thiếu gia bị chọc giận, lửa giận bốc lên trong nháy mắt bùng cháy.
Kim thiếu gia vẫn là thiếu niên, tính khí nóng nảy bốc đồng.
Tính khí này quả là không thể dùng thủ đoạn bình thường để thu hút sự chú ý của hắn, cho nên Khương Linh dùng trò mèo để thu hút sự chú ý của Kim thiếu gia, không có vấn đề gì.
À đúng rồi!
Kim thiếu gia cũng là một trong những hậu cung của Khương Linh.
“Thanh La, ngươi đừng có không phân rõ thị phi, rõ ràng là hắn có lỗi trước.” Khương Linh cảm giác mình thắng thế.
Hôn quân minh chủ giơ tay lên, giọng nói nhẹ bẫng: “Các ngươi đều là người giang hồ, tốn nhiều lời như vậy làm gì, ai thua thì kẻ đó nói xin lỗi.”
“Đúng vậy.” Kim thiếu gia cởi bỏ chiến bào màu vàng óng ánh: “Nào, hôm nay bản thiếu gia sẽ dạy dỗ ngươi, thế nào là người không thể chọc vào.”
Khương Linh: “…”
Trác công tử tiến lên một bước, dường như muốn thay Khương Linh.
Khương Linh lại kéo Trác công tử, nàng ta tự mình đứng ra: “Thanh La minh chủ, thân là minh chủ võ lâm, ta cho rằng ngươi nên phân xử rõ ràng, nhưng xem ra chẳng những ngươi không như vậy mà giúp Trụ làm càn, trước đây ta đã nhìn lầm ngươi!”
Minh Thù nghiêm túc hỏi: “À, sau đó thì sao?”
Khương Linh nghẹn họng.
Sau đó…
Nàng ta đâu biết sau đó…
Phản ứng này không giống nàng ta nghĩ.
Minh Thù nhìn trời nhắc nhở: “Đừng lôi thôi nữa, nếu muốn ăn cơm tối thì mau đánh đi!”
Khương Linh cũng đã đứng ra rồi, chắc chắn lúc này không thể lùi bước.
Chỉ có thể đứng ở vị trí chính giữa.
Minh Thù cản Kim thiếu gia đang định bước qua: “Trụ vương, lát nữa khi đánh nhau, cho người của ngươi cùng tiến lên đi.”
“Hả?”
Trụ vương Kim thiếu gia ngơ ngác.
Khỉ chứ, một minh chủ có thể nói ra những lời này sao?
Lại bảo hắn đánh hội đồng một nữ nhân?
“Dù sao trong mắt mọi người ở đây ngươi cũng là tên khốn, khốn kiếp thêm một lần cũng không sao, ngươi không muốn bị một nữ nhân đánh rồi sau đó trở thành trò cười chứ?” Huấn luyện viên cuộc đời - Minh Thù, ẩn chứa nụ cười nhạt, rót canh gà.
Bánh Bao ở bên cạnh che mặt.
Minh chủ… Minh chủ, người lạnh lùng một chút, người đừng quên người là một minh chủ, không phải giáo chủ của Ma giáo!
“Nhưng hình như việc này không giống như đã nói.” Trước mặt thiếu nữ này, hắn bất giác cảm thấy nhụt chí.
Minh Thù mỉm cười: “Vừa rồi cũng đâu có nói là đấu một mình.”
Kim thiếu gia: “…”
Hình như cũng có lý.
Bánh Bao: “…” Này này, đừng có tin tất cả những gì minh chủ chúng ta nói, ngươi không thể động não một chút sao?
Thân là một nam nhân, đem người đánh một nữ nhân, sẽ càng rơi vào vòng trách mắng của mọi người đấy được không?
Lúc này Bánh Bao đã hối hận, vừa rồi hắn không nhanh chóng quyết định dùng mười bát hoành thánh giữ minh chủ lại.
Kim thiếu gia khí thế oai vệ bừng bừng đi tới, có lẽ bình thường thiếu gia ăn chơi đã làm không ít chuyện ỷ thế hiếp người.
Sau khi qua lại hai chiêu với Khương Linh, một chiêu giả té, người hầu của Kim thiếu gia vội chen nhau tiến lên.
Khương Linh sợ ngây người.
Trác công tử rút kiếm nhảy vào vòng chiến, đám người hầu lập tức nằm ở thế yếu.
Minh Thù phất tay áo, giơ tay: “Kiếm.”
Vật lạnh như băng đặt vào tay Minh Thù.
Một giây tiếp theo, cánh tay Minh Thù nặng xuống, cả người đều xiêu vẹo.
Đầu cây chùy lớn như vậy đập xuống đất, tấm đá xanh nứt ra.
Mọi người: “…”
Minh Thù nhìn về phía nam nhân đưa cây chùy.
Ai vậy? Trong phủ minh chủ có một người như vậy?
Chơi ta à!
“Minh chủ không cần khách sáo, cứ việc dùng.” Nam nhân chắp tay.
Minh Thù bình tĩnh đứng vững, giữ nguyên nụ cười, mang cây chùy tiến vào vòng chiến, cây chùy ma sát trên mặt đất phát ra tiếng vang chói tai, thân hình thiếu nữ càng lộ vẻ nhỏ bé…
Bánh Bao: “…” Minh chủ, cô đừng thể hiện!
Bánh Bao từ từ nhắm hai mắt lại không dám nhìn.
Hắn sợ lát nữa minh chủ sẽ mất mặt.
Hắn phải như vậy mới có thể giữ được tiếng tăm một đời của minh chủ.
“Vung… vung lên đi.”
“Trời ạ!”
Trong đám người phát ra từng tiếng thở dài, Bánh Bao ti hí mở mắt.
Thiếu nữ mang theo cây chùy đánh nhau với Trác công tử, vừa rồi cây chùy trong tay nàng dường như vẫn còn nặng đến không thể nào xách lên, lúc này lại vung lên liên tiếp, dễ giống như nhấc chổi lông gà.
“Lợi hại quá…”
“Vừa rồi nàng không có bộ dạng ổn định, hiện giờ so ra chợt có cảm giác hài hước.”
“Ha ha đúng vậy, còn tưởng rằng nàng không nhấc nổi cơ.”
Tiếng bàn tán của đám người dần sôi nổi lên.
Minh Thù xoay vòng chiếc chùy, khiến Trác công tử có chút chật vật.
“Thanh La, ngươi có cần phải như vậy không?” Trác công tử vừa ngăn cản, vừa nói chuyện.
Minh Thù nắm hai tay vào cây chùy, nghiêng người vung lên, như tư thế đánh gôn tiêu chuẩn, sau đó vung về phía Trác công tử: “Ngươi chết đi!”
Trác công tử dùng kiếm chặn cây chùy lại, hắn tin rằng có thể tiếp được chiêu này.
Nhưng khi cây chùy đánh vào kiếm, tay cầm kiếm chết lặng một hồi, dường như không thể cầm nổi kiếm.
/1666
|