Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Anh khom người vào ghế cạnh tài xế lấy quyển tập ra: “Của em.”
Là kịch bản cô để ở chỗ anh.
Cảnh Phạm nhận lấy, cố gắng nở nụ cười: “Cảm ơn. Thật ra anh không cần vì cái này mà cố ý đi một chuyến, tôi có chuẩn bị kịch bản trong máy vi tính.”
Ánh mắt Hoắc Cảnh Thành nhìn cô đầy phức tạp, đột nhiên giơ tay lên, sờ gò má cô.
Tiếp xúc gần như vậy, khiến Cảnh Phạm run sợ, lập tức xoay mặt đi muốn né tránh. Nhưng tay Hoắc Cảnh Thành giữ ót cô, ngón cái cố định trên mặt cô, không cho cô tránh né.
“Hoắc tổng…” Cô kêu anh, muốn đẩy tay anh ra. Giọng điệu hời hợt.
“Đau không?” Thanh âm khàn khàn của người đàn ông vang lên trong bóng đêm, làm cho cô dừng tay.
Đau. Rất đau.
Nhưng vẫn chịu đựng được, bây giờ anh vừa hỏi, liền cực kỳ đau, đau đến mức chóp mũi chua xót.
Lông mi khẽ vỗ, sương mù tràn ra hốc mắt. Cô chỉ lắc đầu: “Không sao…”
Vừa nói không sao, thanh âm đã nghẹn ngào.
Hoắc Cảnh Thành ngắm nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, ngón cái nhẹ nhàng ma sát gò má cô, đầu ngón tay có thể cảm nhận được cô đang run rẩy.
Nhẹ nhàng, tựa như lông chim phớt qua…
Lòng anh cũng run theo. Cuối cùng, anh xoay người mở cửa xe sau lưng. Quay đầu nhìn cô: “Lên xe.”
“?” Cảnh Phạm không hiểu nhìn anh. Một giây sau, bị anh nhét vào xe.
Hoắc Cảnh Thành đi vòng qua ghế tài xế, ngồi vào.
Anh không khởi động xe, mà lấy thuốc mỡ đưa cho cô.
Nhìn vật trong tay, chóp mũi càng chua xót.
Hoắc Cảnh Thành không nhìn cô, chỉ đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ: “Lão Hạ nói cậu ấy chưa đưa thuốc cho em. Nên…”
Nói đến đây, không tiếp tục nói. Bầu không khí trong xe liền trở nên rất ngột ngạt. Cả ngày hôm nay, anh đều lo lắng cho cô.
Cảnh Phạm hít hít mũi, đè nén chua xót, tận lực tự nhiên mở miệng: “Cảm ơn. Nếu không có chuyện gì, tôi đi về trước.”
Cô nói xong, muốn mở cửa xe bước xuống, nhưng Hoắc Cảnh Thành đột nhiên vươn tay kéo cô.
Cảnh Phạm theo bản năng vùng vẫy, nhưng người đàn ông lặng lẽ nắm thật chặt.
Hồi lâu, anh nhìn phía trước, tay lấy thuốc trong tay cô.
“Hoắc tổng?”
“Tôi giúp em.” Anh xoay mặt qua.
“… Không cần.” Cô càng nhìn không hiểu tâm tư anh.
Nhưng anh giống như căn bản không nghe lời cô, mở thuốc mỡ ra, nặn trên tay.
Thuốc mỡ mát lạnh. Nhưng ngón tay anh nóng như lửa.
Cảnh Phạm nhắm mắt, có thể cảm giác được từng động tác rất nhẹ nhàng của anh, cẩn thận tựa như sợ làm đau cô. Cảm giác đó khiến cô có ảo giác được anh thương yêu.
Buồn cười. Mình lại bắt đầu suy nghĩ lung tung…
Cảnh Phạm cắn môi, đau đớn làm cô tỉnh táo một ít, thuận lợi ném những ảo giác không nên có ra khỏi đầu óc.
Bôi thuốc xong, ngón tay Hoắc Cảnh Thành ngừng trên gò má cô, hồi lâu cũng không dời đi. Dưới ánh đèn, có thể nhìn rõ chỗ sưng đỏ, nhìn thấy mà giật mình.
Sắc mặt anh lại trầm xuống.
Đến khi cô xoay mặt đi, anh mới rút tay về.
Ngón tay cứng đờ, cuối cùng, chán nản khoác tay lên tay lái.
“Hoắc tổng, thời gian không còn sớm, thân thể anh vốn không tốt, về bệnh viện sớm đi.” Cảnh Phạm đẩy ra: “Tôi còn có chuyện khác phải làm, không trò chuyện với anh.”
Anh khom người vào ghế cạnh tài xế lấy quyển tập ra: “Của em.”
Là kịch bản cô để ở chỗ anh.
Cảnh Phạm nhận lấy, cố gắng nở nụ cười: “Cảm ơn. Thật ra anh không cần vì cái này mà cố ý đi một chuyến, tôi có chuẩn bị kịch bản trong máy vi tính.”
Ánh mắt Hoắc Cảnh Thành nhìn cô đầy phức tạp, đột nhiên giơ tay lên, sờ gò má cô.
Tiếp xúc gần như vậy, khiến Cảnh Phạm run sợ, lập tức xoay mặt đi muốn né tránh. Nhưng tay Hoắc Cảnh Thành giữ ót cô, ngón cái cố định trên mặt cô, không cho cô tránh né.
“Hoắc tổng…” Cô kêu anh, muốn đẩy tay anh ra. Giọng điệu hời hợt.
“Đau không?” Thanh âm khàn khàn của người đàn ông vang lên trong bóng đêm, làm cho cô dừng tay.
Đau. Rất đau.
Nhưng vẫn chịu đựng được, bây giờ anh vừa hỏi, liền cực kỳ đau, đau đến mức chóp mũi chua xót.
Lông mi khẽ vỗ, sương mù tràn ra hốc mắt. Cô chỉ lắc đầu: “Không sao…”
Vừa nói không sao, thanh âm đã nghẹn ngào.
Hoắc Cảnh Thành ngắm nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, ngón cái nhẹ nhàng ma sát gò má cô, đầu ngón tay có thể cảm nhận được cô đang run rẩy.
Nhẹ nhàng, tựa như lông chim phớt qua…
Lòng anh cũng run theo. Cuối cùng, anh xoay người mở cửa xe sau lưng. Quay đầu nhìn cô: “Lên xe.”
“?” Cảnh Phạm không hiểu nhìn anh. Một giây sau, bị anh nhét vào xe.
Hoắc Cảnh Thành đi vòng qua ghế tài xế, ngồi vào.
Anh không khởi động xe, mà lấy thuốc mỡ đưa cho cô.
Nhìn vật trong tay, chóp mũi càng chua xót.
Hoắc Cảnh Thành không nhìn cô, chỉ đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ: “Lão Hạ nói cậu ấy chưa đưa thuốc cho em. Nên…”
Nói đến đây, không tiếp tục nói. Bầu không khí trong xe liền trở nên rất ngột ngạt. Cả ngày hôm nay, anh đều lo lắng cho cô.
Cảnh Phạm hít hít mũi, đè nén chua xót, tận lực tự nhiên mở miệng: “Cảm ơn. Nếu không có chuyện gì, tôi đi về trước.”
Cô nói xong, muốn mở cửa xe bước xuống, nhưng Hoắc Cảnh Thành đột nhiên vươn tay kéo cô.
Cảnh Phạm theo bản năng vùng vẫy, nhưng người đàn ông lặng lẽ nắm thật chặt.
Hồi lâu, anh nhìn phía trước, tay lấy thuốc trong tay cô.
“Hoắc tổng?”
“Tôi giúp em.” Anh xoay mặt qua.
“… Không cần.” Cô càng nhìn không hiểu tâm tư anh.
Nhưng anh giống như căn bản không nghe lời cô, mở thuốc mỡ ra, nặn trên tay.
Thuốc mỡ mát lạnh. Nhưng ngón tay anh nóng như lửa.
Cảnh Phạm nhắm mắt, có thể cảm giác được từng động tác rất nhẹ nhàng của anh, cẩn thận tựa như sợ làm đau cô. Cảm giác đó khiến cô có ảo giác được anh thương yêu.
Buồn cười. Mình lại bắt đầu suy nghĩ lung tung…
Cảnh Phạm cắn môi, đau đớn làm cô tỉnh táo một ít, thuận lợi ném những ảo giác không nên có ra khỏi đầu óc.
Bôi thuốc xong, ngón tay Hoắc Cảnh Thành ngừng trên gò má cô, hồi lâu cũng không dời đi. Dưới ánh đèn, có thể nhìn rõ chỗ sưng đỏ, nhìn thấy mà giật mình.
Sắc mặt anh lại trầm xuống.
Đến khi cô xoay mặt đi, anh mới rút tay về.
Ngón tay cứng đờ, cuối cùng, chán nản khoác tay lên tay lái.
“Hoắc tổng, thời gian không còn sớm, thân thể anh vốn không tốt, về bệnh viện sớm đi.” Cảnh Phạm đẩy ra: “Tôi còn có chuyện khác phải làm, không trò chuyện với anh.”
/417
|