Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô luôn muốn né tránh mình, Hoắc Cảnh Thành cảm giác được, ngực khó chịu, giống như bị tảng đá lớn đè.
Muốn nói gì, nhưng môi mỏng khẽ nhấp, cuối cùng chỉ nói: “Đi đi.”
Hai chữ giống như nặn ra từ giữa môi, có chút lạnh lùng, lại có chút kiêu ngạo bẩm sinh.
Cảnh Phạm cầm thuốc xuống xe, đóng cửa xe: “ầm” một tiếng, xe lập tức lái đi, tựa như chậm một chút sẽ lưu luyến.
Đúng là gặp quỷ!
Anh lại cảm thấy lưu luyến!
Cảnh Phạm cầm thuốc, nhìn chiếc xe dần biến mất kia, ánh mắt ngày càng ảm đạm.
“Dì nhỏ!” Lúc này, một giọng trẻ con thanh thúy non nớt đột nhiên vang lên. Trong ban đêm an tĩnh, lại làm người ta ngạc nhiên mừng rỡ.
Cảnh Phạm cho là mình xuất hiện ảo giác. Cô chậm rãi xoay người.
Một bóng người bé nhỏ mềm mại, ấm áp kích động nhào tới: “Dì nhỏ, người ta thật nhớ dì nha!”
Là thật! Không phải nằm mơ!
“Tiểu Chanh Tử?!” Cảnh Phạm mừng rỡ như điên, ngồi xổm xuống, nhìn đứa bé, một chớp mắt sau, ôm đứa bé thật chặt.
Cô lưu luyến ngửi mùi sữa thơm trên người đứa bé, nhất thời cảm thấy bất luận đau đớn trên mặt hay tổn thương trong lòng, lúc này, đều trở nên không đáng nhắc tới.
“Dì nhỏ, dì ôm con chặt quá…” Tiểu Chanh Tử thở không nổi.
Cảnh Uyên lập tức vỗ vai cô nhắc nhở: “Phạm Phạm, thả lỏng ra.”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, dì nhỏ gặp con quá kích động!” Cảnh Phạm buông Tiểu Chanh Tử, luôn miệng nói xin lỗi, giơ tay lên lau sạch nước mắt kích động.
“Dì nhỏ, dì đừng khóc mà, con và ba Cảnh Uyên đều không muốn thấy mẹ khóc.” Tiểu Chanh Tử ngọt ngào nói.
“Đây không phải khóc, đây là vui vẻ.” Mượn ánh đèn mờ ảo, Cảnh Phạm quan sát Tiểu Chanh Tử: “Sao con có thể trở lại? Con có thể ngồi máy bay sao? Dì Anna có đi cùng con không?”
“Em hỏi liên tục nhiều câu như vậy, Tiểu Chanh Tử trả lời câu nào?” Cảnh Uyên bật cười, ngồi xổm xuống, trả lời thay Tiểu Chanh Tử: “Tiểu Chanh Tử nói muốn về đón sinh nhật em, anh không yên tâm Anna đi cùng bé, nên đích thân đi đón bé về. Em yên tâm, anh cố ý dẫn đội bác sĩ theo, cả hành trình bé đều rất khỏe.”
Nghe Cảnh Uyên nói thế, tảng đá trong lòng Cảnh Phạm rơi xuống, thở phào.
Cô ôm Tiểu Chanh Tử từ dưới đất lên, cảm kích nhìn Cảnh Uyên, ánh mắt tươi sáng: “Anh, cảm ơn anh. Quà sinh nhật này là quà sinh nhật tốt nhất trong mấy năm qua của em.”
Cảnh Uyên vui vẻ yên tâm cười. Ánh mắt sâu kín nhìn cô, sờ đầu đứa bé: “Em mau lên lầu đi, ngồi máy bay lâu, bé đã sớm mệt.”
Cảnh Phạm cũng đang có ý đó.
Cảnh Uyên lại nói: “Đúng rồi, dù sao Tiểu Chanh Tử trở lại cũng phải có người chăm sóc. Anh biết em không muốn về, nên bắt đầu từ ngày mai, ban ngày anh sẽ cho thím Vân tới chỗ em chăm sóc Tiểu Chanh Tử.”
Cảnh Phạm cong môi: “Anh không sợ Tô Vân Đình nói gì à?”
“Nói thì nói. Anh không sợ, em không sợ là được rồi, không phải sao?”
“Cũng đúng.” Cảnh Phạm nhớ tới cái gì, lo lắng hỏi: “Bây giờ tình hình công ty thế nào? Vẫn rất khó giải quyết sao?”
Cảnh Uyên tránh đề tài này, nhìn trái nhìn phải nói: “Tối nay đừng nói mấy chuyện này, em sắp xếp ổn thỏa cho Tiểu Chanh Tử đi, sau này có cơ hội trò chuyện tiếp.”
Cô luôn muốn né tránh mình, Hoắc Cảnh Thành cảm giác được, ngực khó chịu, giống như bị tảng đá lớn đè.
Muốn nói gì, nhưng môi mỏng khẽ nhấp, cuối cùng chỉ nói: “Đi đi.”
Hai chữ giống như nặn ra từ giữa môi, có chút lạnh lùng, lại có chút kiêu ngạo bẩm sinh.
Cảnh Phạm cầm thuốc xuống xe, đóng cửa xe: “ầm” một tiếng, xe lập tức lái đi, tựa như chậm một chút sẽ lưu luyến.
Đúng là gặp quỷ!
Anh lại cảm thấy lưu luyến!
Cảnh Phạm cầm thuốc, nhìn chiếc xe dần biến mất kia, ánh mắt ngày càng ảm đạm.
“Dì nhỏ!” Lúc này, một giọng trẻ con thanh thúy non nớt đột nhiên vang lên. Trong ban đêm an tĩnh, lại làm người ta ngạc nhiên mừng rỡ.
Cảnh Phạm cho là mình xuất hiện ảo giác. Cô chậm rãi xoay người.
Một bóng người bé nhỏ mềm mại, ấm áp kích động nhào tới: “Dì nhỏ, người ta thật nhớ dì nha!”
Là thật! Không phải nằm mơ!
“Tiểu Chanh Tử?!” Cảnh Phạm mừng rỡ như điên, ngồi xổm xuống, nhìn đứa bé, một chớp mắt sau, ôm đứa bé thật chặt.
Cô lưu luyến ngửi mùi sữa thơm trên người đứa bé, nhất thời cảm thấy bất luận đau đớn trên mặt hay tổn thương trong lòng, lúc này, đều trở nên không đáng nhắc tới.
“Dì nhỏ, dì ôm con chặt quá…” Tiểu Chanh Tử thở không nổi.
Cảnh Uyên lập tức vỗ vai cô nhắc nhở: “Phạm Phạm, thả lỏng ra.”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, dì nhỏ gặp con quá kích động!” Cảnh Phạm buông Tiểu Chanh Tử, luôn miệng nói xin lỗi, giơ tay lên lau sạch nước mắt kích động.
“Dì nhỏ, dì đừng khóc mà, con và ba Cảnh Uyên đều không muốn thấy mẹ khóc.” Tiểu Chanh Tử ngọt ngào nói.
“Đây không phải khóc, đây là vui vẻ.” Mượn ánh đèn mờ ảo, Cảnh Phạm quan sát Tiểu Chanh Tử: “Sao con có thể trở lại? Con có thể ngồi máy bay sao? Dì Anna có đi cùng con không?”
“Em hỏi liên tục nhiều câu như vậy, Tiểu Chanh Tử trả lời câu nào?” Cảnh Uyên bật cười, ngồi xổm xuống, trả lời thay Tiểu Chanh Tử: “Tiểu Chanh Tử nói muốn về đón sinh nhật em, anh không yên tâm Anna đi cùng bé, nên đích thân đi đón bé về. Em yên tâm, anh cố ý dẫn đội bác sĩ theo, cả hành trình bé đều rất khỏe.”
Nghe Cảnh Uyên nói thế, tảng đá trong lòng Cảnh Phạm rơi xuống, thở phào.
Cô ôm Tiểu Chanh Tử từ dưới đất lên, cảm kích nhìn Cảnh Uyên, ánh mắt tươi sáng: “Anh, cảm ơn anh. Quà sinh nhật này là quà sinh nhật tốt nhất trong mấy năm qua của em.”
Cảnh Uyên vui vẻ yên tâm cười. Ánh mắt sâu kín nhìn cô, sờ đầu đứa bé: “Em mau lên lầu đi, ngồi máy bay lâu, bé đã sớm mệt.”
Cảnh Phạm cũng đang có ý đó.
Cảnh Uyên lại nói: “Đúng rồi, dù sao Tiểu Chanh Tử trở lại cũng phải có người chăm sóc. Anh biết em không muốn về, nên bắt đầu từ ngày mai, ban ngày anh sẽ cho thím Vân tới chỗ em chăm sóc Tiểu Chanh Tử.”
Cảnh Phạm cong môi: “Anh không sợ Tô Vân Đình nói gì à?”
“Nói thì nói. Anh không sợ, em không sợ là được rồi, không phải sao?”
“Cũng đúng.” Cảnh Phạm nhớ tới cái gì, lo lắng hỏi: “Bây giờ tình hình công ty thế nào? Vẫn rất khó giải quyết sao?”
Cảnh Uyên tránh đề tài này, nhìn trái nhìn phải nói: “Tối nay đừng nói mấy chuyện này, em sắp xếp ổn thỏa cho Tiểu Chanh Tử đi, sau này có cơ hội trò chuyện tiếp.”
/417
|