Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Hoắc tổng, Cảnh tiểu thư!” Đột nhiên, Lục Kiến Minh sải bước đến chỗ hai người: “E rằng hai người phải đi lối VIP rồi!”
“Chuyện gì vậy?” Hoắc Cảnh Thành hỏi.
“Hình hai người ở Du Châu đã lan truyền trên internet. Di động của tôi cũng bị truyền thông đánh bể rồi!”
Cảnh Phạm và Hoắc Cảnh Thành nhìn nhau cũng không chần chờ, tách tổ kịch ra, đi lối đi VIP.
Lục Kiến Minh nói: “Ông cụ cũng nhìn thấy, hơn nữa...”
“Gì nữa?”
“Lại phải nhập viện! Nói là quá tức giận!” Lục Kiến Minh nói.
Sắc mặt Hoắc Cảnh Thành thay đổi, bước chân đi ra ngoài cũng nhanh hơn nhiều. Cảnh Phạm chỉ yên lặng đi theo sau, trong lòng có áy náy không thôi.
Hoắc Cảnh Thành đi ra hai bước, rồi dừng lại.
“Đưa cô ấy về cho tôi! Tôi đến bệnh viện trước!” Anh nói với Lục Kiến Minh. Xe anh vẫn để ở bãi đô sân bay.
Cảnh Phạm lắc đầu: “Hai người không cần để ý đến tôi đâu. Tôi tự bắt xe về là được!”
Hoắc Cảnh Thành không trả lời cô, cũng không nói gì nữa, bước nhanh đi về phía bãi đỗ xe.
Anh đi rất vội vàng, cũng không quay đầu lại.
Cảnh Phạm run sợ nhìn bóng lưng kia, như có điều suy nghĩ. Lục Kiến Minh cũng thở dài, lắc đầu cảm khái: “Bây giờ Hoắc gia lại loạn rồi!”
Ánh mắt Cảnh Phạm tối lại, trong bụng thắt lại.
Cô đi theo Lục Kiến Minh ra ngoài, cả đường rất yên lặng. Một lúc lâu sau cô mới mở miệng: “Anh nhớ nhắc nhở anh ấy để anh ấy đến bệnh viện chụp X – Quang xem. Tay anh ấy bị thương, sợ xương có vấn đề!”
Lục Kiến Minh gật đầu: “Được, lên xe đi!”
Lục Kiến Minh đưa Cảnh Phạm về căn phòng thuê. Suốt dọc đường đi, Cảnh Phạm không nói lời nào, không khí trong xe có chút kiềm chế, Lục Kiến Minh muốn nói gì đó để an ủi cô nhưng lại không tìm được lời nào thích hợp.
Dù sao, sự tồn tại của cô với Hoắc gia là không thể chấp nhận nổi.
Rất nhanh đã đến nhà, Cảnh Phạm xuống xe, nói lời cảm ơn với Lục Kiến Minh. Còn cô trở về căn phòng của mình.
Tắm xong, cả người thoải mái hơn rất nhiều nhưng cô lại ngồi ngẩn ngời trên ghế salon.
Không biết sức khỏe của ông cụ như thế nào rồi. Nếu như lại tức giận vì cô mà bỏ đi thì cô không còn mặt mũi nào để đối diện với anh nữa.
Muốn biết nhưng lại không dám. Đúng lúc này, chuông cửa lại đột nhiên vang lên.
Cảnh Phạm hoàn hồn, mở cửa. Ngoài cửa, là Cảnh Uyên. Thấy cô, anh đã ôm cô thật chặt vào lòng.
“Anh hai, em không thở được!” Cảnh Phạm cười.
Lúc này, Cảnh Uyên mới thả tay ra: “Thấy tin tức báo trong danh sách người trở về có em, sáng sớm anh đã đến sân bay chờ, nhưng không nhìn thấy em. Xung quanh đều là truyền thông tập trung tại đó, gọi di động cho em cũng không được!”
“Di động của em bị rơi tại Du Châu rồi!” Cảnh Phạm né sang bên cạnh: “Anh, anh mau vào đi!”
Cảnh Uyên đổi giày đi vào!
Cảnh Phạm đun nước pha trà cho anh. Cảnh Uyên đi theo phòng bếp. Dường như anh có điều gì muốn nói lại thôi.
Cảnh Phạm nhìn anh: “Anh định hỏi chuyện em và Hoắc Cảnh Thành sao?”
Sắc mặt Cảnh Uyên có chút ảm đạm. Ánh mắt anh nhìn ấm nước đang sôi, dừng một chút, mới hỏi: “Tiểu Chanh...là của cậu ta?”
Cảnh Phạm vốn tưởng anh chỉ hỏi tình hình ở Du Châu, nhưng không ngờ anh lại hỏi chuyện này, trong lòng kinh ngạc.
Ở trước mặt Cảnh Uyên, cô không thể nói dối: “Sao anh biết được chứ?”
Cảnh Uyên cười khổ một tiếng: “Tiểu Chanh mở miệng ngậm miệng là chú Hoắc, anh chỉ cần đoán một chút là ra!”
Cảnh Phạm cầu xin: “Anh, chuyện này anh phải giữ bí mật giúp em. Cho dù là ở trước mặt ai, vĩnh viễn cũng không để lộ ra!”
“Hoắc tổng, Cảnh tiểu thư!” Đột nhiên, Lục Kiến Minh sải bước đến chỗ hai người: “E rằng hai người phải đi lối VIP rồi!”
“Chuyện gì vậy?” Hoắc Cảnh Thành hỏi.
“Hình hai người ở Du Châu đã lan truyền trên internet. Di động của tôi cũng bị truyền thông đánh bể rồi!”
Cảnh Phạm và Hoắc Cảnh Thành nhìn nhau cũng không chần chờ, tách tổ kịch ra, đi lối đi VIP.
Lục Kiến Minh nói: “Ông cụ cũng nhìn thấy, hơn nữa...”
“Gì nữa?”
“Lại phải nhập viện! Nói là quá tức giận!” Lục Kiến Minh nói.
Sắc mặt Hoắc Cảnh Thành thay đổi, bước chân đi ra ngoài cũng nhanh hơn nhiều. Cảnh Phạm chỉ yên lặng đi theo sau, trong lòng có áy náy không thôi.
Hoắc Cảnh Thành đi ra hai bước, rồi dừng lại.
“Đưa cô ấy về cho tôi! Tôi đến bệnh viện trước!” Anh nói với Lục Kiến Minh. Xe anh vẫn để ở bãi đô sân bay.
Cảnh Phạm lắc đầu: “Hai người không cần để ý đến tôi đâu. Tôi tự bắt xe về là được!”
Hoắc Cảnh Thành không trả lời cô, cũng không nói gì nữa, bước nhanh đi về phía bãi đỗ xe.
Anh đi rất vội vàng, cũng không quay đầu lại.
Cảnh Phạm run sợ nhìn bóng lưng kia, như có điều suy nghĩ. Lục Kiến Minh cũng thở dài, lắc đầu cảm khái: “Bây giờ Hoắc gia lại loạn rồi!”
Ánh mắt Cảnh Phạm tối lại, trong bụng thắt lại.
Cô đi theo Lục Kiến Minh ra ngoài, cả đường rất yên lặng. Một lúc lâu sau cô mới mở miệng: “Anh nhớ nhắc nhở anh ấy để anh ấy đến bệnh viện chụp X – Quang xem. Tay anh ấy bị thương, sợ xương có vấn đề!”
Lục Kiến Minh gật đầu: “Được, lên xe đi!”
Lục Kiến Minh đưa Cảnh Phạm về căn phòng thuê. Suốt dọc đường đi, Cảnh Phạm không nói lời nào, không khí trong xe có chút kiềm chế, Lục Kiến Minh muốn nói gì đó để an ủi cô nhưng lại không tìm được lời nào thích hợp.
Dù sao, sự tồn tại của cô với Hoắc gia là không thể chấp nhận nổi.
Rất nhanh đã đến nhà, Cảnh Phạm xuống xe, nói lời cảm ơn với Lục Kiến Minh. Còn cô trở về căn phòng của mình.
Tắm xong, cả người thoải mái hơn rất nhiều nhưng cô lại ngồi ngẩn ngời trên ghế salon.
Không biết sức khỏe của ông cụ như thế nào rồi. Nếu như lại tức giận vì cô mà bỏ đi thì cô không còn mặt mũi nào để đối diện với anh nữa.
Muốn biết nhưng lại không dám. Đúng lúc này, chuông cửa lại đột nhiên vang lên.
Cảnh Phạm hoàn hồn, mở cửa. Ngoài cửa, là Cảnh Uyên. Thấy cô, anh đã ôm cô thật chặt vào lòng.
“Anh hai, em không thở được!” Cảnh Phạm cười.
Lúc này, Cảnh Uyên mới thả tay ra: “Thấy tin tức báo trong danh sách người trở về có em, sáng sớm anh đã đến sân bay chờ, nhưng không nhìn thấy em. Xung quanh đều là truyền thông tập trung tại đó, gọi di động cho em cũng không được!”
“Di động của em bị rơi tại Du Châu rồi!” Cảnh Phạm né sang bên cạnh: “Anh, anh mau vào đi!”
Cảnh Uyên đổi giày đi vào!
Cảnh Phạm đun nước pha trà cho anh. Cảnh Uyên đi theo phòng bếp. Dường như anh có điều gì muốn nói lại thôi.
Cảnh Phạm nhìn anh: “Anh định hỏi chuyện em và Hoắc Cảnh Thành sao?”
Sắc mặt Cảnh Uyên có chút ảm đạm. Ánh mắt anh nhìn ấm nước đang sôi, dừng một chút, mới hỏi: “Tiểu Chanh...là của cậu ta?”
Cảnh Phạm vốn tưởng anh chỉ hỏi tình hình ở Du Châu, nhưng không ngờ anh lại hỏi chuyện này, trong lòng kinh ngạc.
Ở trước mặt Cảnh Uyên, cô không thể nói dối: “Sao anh biết được chứ?”
Cảnh Uyên cười khổ một tiếng: “Tiểu Chanh mở miệng ngậm miệng là chú Hoắc, anh chỉ cần đoán một chút là ra!”
Cảnh Phạm cầu xin: “Anh, chuyện này anh phải giữ bí mật giúp em. Cho dù là ở trước mặt ai, vĩnh viễn cũng không để lộ ra!”
/417
|