Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cảnh Uyên nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, anh đau lòng nhìn cô
Cuối cùng, anh cưng chiều xoa xoa đỉnh đầu của cô, cảm khái: “Anh sẽ không hỏi em nguyên nhân! Anh mặc kệ tại sao em không muốn nói cho bọn họ biết chuyện của tiểu Chanh tử, anh cũng tin em làm như vậy là có lý do của em. Em yên tâm, mặc kệ ai biết tiểu Chanh tử, anh vĩnh viễn đều sẽ bảo vệ con bé, con bé vĩnh viễn đều là con gái của anh.”
Cảnh Phạm cảm thấy ấm áp trong lòng, hốc mắt của cô ửng đỏ.
Cảnh Uyên nắm lấy bả vai của cô, ôm cô vào trong ngực.
…………………………
Sau khi Cảnh Uyên rời đi, Cảnh Phạm ngồi một mình một lúc, rồi mới đi ra ngoài mua cho mình chiếc điện thoại di động khác, một chiếc sim mới.
Tất cả các số điện thoại đều đã bị mất. Cô chỉ nhớ một hai số điện thoại mà thôi.
Số điện thoại của Hoắc Cảnh Thành đã in đậm ở trong tâm trí của cô, nhưng cô không dám gọi...
Trở về nhà, cô lên mạng tìm kiếm tin tức của bọn họ.
Bức ảnh hai người ôm nhau giữa khung cảnh đổ nát sau khi trận động đất diễn ra, thật ra thì bức ảnh chụp khá mờ. Cô không khỏi không cảm khái sức mạnh của cư dân mạng, ngay cả cái bức ảnh như thế này cũng có thể nhìn ra được là cô và anh.
Ở trên weibo, mọi người đã chế câu chuyện anh tới Du Châu tìm cô thành một câu chuyện tình yêu kinh điển lại oanh oanh liệt liệt, thu hút mấy fan mơ ước có tình yêu màu hồng như trong truyện cổ tích. Trực tiếp dẫn đến số lượng fan hâm mộ của cô trên weibo tăng mạnh.
Hơn phân nửa lời nhắn lại phía dưới đều là:
Trai tài gái sắc, chúc phúc chúc phúc!
Hoạn nạn mới thấy chân tình! Bây giờ, đàn ông vừa si tình lại vừa có tiền như anh thật sự quá hiếm, chị nhất định phải nắm thật chặt đấy.
Hâm mộ, ghen tị chết đi được! Hai người cố gắng rải thêm nhiều thức ăn cho chó đi.
… …
Cảnh Phạm nhìn mấy tin nhắn kia, hốc mắt vừa chát lại vừa nóng.
Nếu chuyện giữa cô và Hoắc Cảnh Thành, có thể đẹp như trong câu chuyện bọn họ chế ra, thì thật là tốt biết bao. Đáng tiếc, những thứ đó cũng chỉ là ảo tưởng của mọi người mà thôi.
Nhìn lại, bóng đêm đã dần buông xuống.
Cảnh Phạm khép máy vi tính lại, cả ngày không ăn gì cả, nhưng cô lại không cảm thấy đói.
Chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Cái loại mệt mỏi đó, là loại mệt mỏi sinh ra từ trái tim.
Lúc này, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên. Đã trễ như vậy rồi, sao lại có người tới đây?
Cảnh Phạm hồ nghi. Cô đứng dậy từ trên ghế salon, đi tới cửa. Cô muốn nhìn xem người đến là ai qua mắt mèo trên cửa, nhưng bên ngoài tối đen, không nhìn thấy gì cả.
Cảnh Phạm cẩn thận, không dám mở cửa, chỉ hỏi: “Ai vậy?”
“Mở cửa.”
Hai chữ, truyền từ ngoài cửa vào.
Giọng nói này!
Cảnh Phạm ngây người trong giây lát, cô không chút chần chờ, mở cửa ra. Hoắc Cảnh Thành đang đứng ở ngoài cửa.
Mượn ánh sáng mờ tối trong phòng, cô thấy vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt anh.
Tay của anh đã được xử lý qua, dùng vải thưa băng bó lại, treo ở trên cổ. Quần áo trên người cũng đã thay đổi, xem ra anh đã trở về nhà một chuyến, rồi mới đi qua đây…
Nửa bên mặt của anh sưng đỏ, dưới ánh đèn, có thể nhìn thấy rõ dấu năm ngón tay in hằn trên má anh.
Cảnh Phạm cảm thấy đau nhói, cô đoán được tám chín phần. Bàn tay này, ắt hẳn có liên quan đến chuyện của bọn họ.
“Em không mời tôi đi vào?” Anh mở miệng, giọng nói nặng nề. Nhìn có vẻ như tâm trạng không được tốt lắm. Có lẽ là đã chịu nhiều áp lực ở trong bệnh viện.
Nghe vậy, Cảnh Phạm mới hoàn hồn, cô vội vàng dời mắt khỏi khuôn mặt của anh. Khom người đưa dép tới trước mặt anh.
Anh nhìn vào đôi dép: “Dép mới?”
“Vâng, tôi mới mua một thời gian trước.”
Hoắc Cảnh Thành chăm chú nhìn cô: “Mua cho tôi.”
Cảnh Phạm cắn môi, không lên tiếng.
Anh thay giầy đi vào. Trong phòng, vốn chỉ bật một bóng đèn mờ tối đèn, lúc này, ánh sáng mờ tối đó đang lẳng lặng bao chùm lấy hai người.
“Anh ngồi trước đi, tôi đi rót ly nước cho anh.”
Cảnh Phạm vừa nói, vừa xoay người đi vào phòng bếp. Nhưng mà, mới bước được một bước, tay đã bị anh giữ chặt lại.
Cô bị kéo vào trong ngực người đàn ông trước mặt.
Cảnh Phạm kinh ngạc, cô nhẹ nhàng đặt tay ở trên bả vai của anh, nhìn cánh tay bị thương đang treo ở trước ngực anh: “Anh buông ra trước đã, tôi đang đè lên tay anh đấy.”
Cảnh Uyên nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, anh đau lòng nhìn cô
Cuối cùng, anh cưng chiều xoa xoa đỉnh đầu của cô, cảm khái: “Anh sẽ không hỏi em nguyên nhân! Anh mặc kệ tại sao em không muốn nói cho bọn họ biết chuyện của tiểu Chanh tử, anh cũng tin em làm như vậy là có lý do của em. Em yên tâm, mặc kệ ai biết tiểu Chanh tử, anh vĩnh viễn đều sẽ bảo vệ con bé, con bé vĩnh viễn đều là con gái của anh.”
Cảnh Phạm cảm thấy ấm áp trong lòng, hốc mắt của cô ửng đỏ.
Cảnh Uyên nắm lấy bả vai của cô, ôm cô vào trong ngực.
…………………………
Sau khi Cảnh Uyên rời đi, Cảnh Phạm ngồi một mình một lúc, rồi mới đi ra ngoài mua cho mình chiếc điện thoại di động khác, một chiếc sim mới.
Tất cả các số điện thoại đều đã bị mất. Cô chỉ nhớ một hai số điện thoại mà thôi.
Số điện thoại của Hoắc Cảnh Thành đã in đậm ở trong tâm trí của cô, nhưng cô không dám gọi...
Trở về nhà, cô lên mạng tìm kiếm tin tức của bọn họ.
Bức ảnh hai người ôm nhau giữa khung cảnh đổ nát sau khi trận động đất diễn ra, thật ra thì bức ảnh chụp khá mờ. Cô không khỏi không cảm khái sức mạnh của cư dân mạng, ngay cả cái bức ảnh như thế này cũng có thể nhìn ra được là cô và anh.
Ở trên weibo, mọi người đã chế câu chuyện anh tới Du Châu tìm cô thành một câu chuyện tình yêu kinh điển lại oanh oanh liệt liệt, thu hút mấy fan mơ ước có tình yêu màu hồng như trong truyện cổ tích. Trực tiếp dẫn đến số lượng fan hâm mộ của cô trên weibo tăng mạnh.
Hơn phân nửa lời nhắn lại phía dưới đều là:
Trai tài gái sắc, chúc phúc chúc phúc!
Hoạn nạn mới thấy chân tình! Bây giờ, đàn ông vừa si tình lại vừa có tiền như anh thật sự quá hiếm, chị nhất định phải nắm thật chặt đấy.
Hâm mộ, ghen tị chết đi được! Hai người cố gắng rải thêm nhiều thức ăn cho chó đi.
… …
Cảnh Phạm nhìn mấy tin nhắn kia, hốc mắt vừa chát lại vừa nóng.
Nếu chuyện giữa cô và Hoắc Cảnh Thành, có thể đẹp như trong câu chuyện bọn họ chế ra, thì thật là tốt biết bao. Đáng tiếc, những thứ đó cũng chỉ là ảo tưởng của mọi người mà thôi.
Nhìn lại, bóng đêm đã dần buông xuống.
Cảnh Phạm khép máy vi tính lại, cả ngày không ăn gì cả, nhưng cô lại không cảm thấy đói.
Chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Cái loại mệt mỏi đó, là loại mệt mỏi sinh ra từ trái tim.
Lúc này, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên. Đã trễ như vậy rồi, sao lại có người tới đây?
Cảnh Phạm hồ nghi. Cô đứng dậy từ trên ghế salon, đi tới cửa. Cô muốn nhìn xem người đến là ai qua mắt mèo trên cửa, nhưng bên ngoài tối đen, không nhìn thấy gì cả.
Cảnh Phạm cẩn thận, không dám mở cửa, chỉ hỏi: “Ai vậy?”
“Mở cửa.”
Hai chữ, truyền từ ngoài cửa vào.
Giọng nói này!
Cảnh Phạm ngây người trong giây lát, cô không chút chần chờ, mở cửa ra. Hoắc Cảnh Thành đang đứng ở ngoài cửa.
Mượn ánh sáng mờ tối trong phòng, cô thấy vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt anh.
Tay của anh đã được xử lý qua, dùng vải thưa băng bó lại, treo ở trên cổ. Quần áo trên người cũng đã thay đổi, xem ra anh đã trở về nhà một chuyến, rồi mới đi qua đây…
Nửa bên mặt của anh sưng đỏ, dưới ánh đèn, có thể nhìn thấy rõ dấu năm ngón tay in hằn trên má anh.
Cảnh Phạm cảm thấy đau nhói, cô đoán được tám chín phần. Bàn tay này, ắt hẳn có liên quan đến chuyện của bọn họ.
“Em không mời tôi đi vào?” Anh mở miệng, giọng nói nặng nề. Nhìn có vẻ như tâm trạng không được tốt lắm. Có lẽ là đã chịu nhiều áp lực ở trong bệnh viện.
Nghe vậy, Cảnh Phạm mới hoàn hồn, cô vội vàng dời mắt khỏi khuôn mặt của anh. Khom người đưa dép tới trước mặt anh.
Anh nhìn vào đôi dép: “Dép mới?”
“Vâng, tôi mới mua một thời gian trước.”
Hoắc Cảnh Thành chăm chú nhìn cô: “Mua cho tôi.”
Cảnh Phạm cắn môi, không lên tiếng.
Anh thay giầy đi vào. Trong phòng, vốn chỉ bật một bóng đèn mờ tối đèn, lúc này, ánh sáng mờ tối đó đang lẳng lặng bao chùm lấy hai người.
“Anh ngồi trước đi, tôi đi rót ly nước cho anh.”
Cảnh Phạm vừa nói, vừa xoay người đi vào phòng bếp. Nhưng mà, mới bước được một bước, tay đã bị anh giữ chặt lại.
Cô bị kéo vào trong ngực người đàn ông trước mặt.
Cảnh Phạm kinh ngạc, cô nhẹ nhàng đặt tay ở trên bả vai của anh, nhìn cánh tay bị thương đang treo ở trước ngực anh: “Anh buông ra trước đã, tôi đang đè lên tay anh đấy.”
/417
|