Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô cầm thiệp mời, ngây ngốc đứng ở đó, cái câu "Tôi nuôi em" mấy ngày trước kia, cuối cùng lại hóa thành lời châm chọc lớn nhất.
Ngọt ngào qua đi cay đắng đến, phá lệ khiến cho người ta khó mà chịu đựng nổi.
Đau đớn dần lan ra.
Tấm thiệp mời đó giống như tảng đá nặng nghìn cân, khiến cô sắp cầm không vững rồi.
Dư An nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, ông nhận lại thiệp mời.
Ông nhìn cô nói: “Trong cái giới showbiz này, có rất nhiều diễn viên đều bị hủy ở trên tay những phú thương này —— nếu cô mang theo mục đích đến gần người ta, thì tôi cũng sẽ không nói với cô những chuyện này. Dẫu sao ai cũng có mong muốn của mình, người ngoài không có tư cách gì để chỉ trích mình được. Nhưng tôi thấy cô rất đơn thuần, không phải là loại người như vậy, vì vậy tôi muốn nhắc nhở cô mấy câu. Bây giờ thấy cái này rồi, cũng không cần tôi phải nhắc nhở, chính cô cũng nên tỉnh táo lại đi.”
Đúng vậy...
Cô nên tỉnh táo lại đi.
Cô đã sớm nên tỉnh táo lại rồi.
Cảnh Phạm rất muốn nói vài lời đáp lại đạo diễn, nhưng mà, môi khẽ mấp máy, lời còn chưa nói ra khỏi miệng, nước mắt đã không ngừng lăn xuống.
Cô nghĩ, nhất định là nhìn cô lúc này rất chật vật.
Rốt cuộc, cô vẫn không thể làm ra vẻ ung dung như đã từng nghĩ được làm.
“Đạo diễn, tôi... tôi muốn nghỉ ngơi.” Rốt cuộc, cô cũng tìm lại được giọng nói của mình.
Cô nghe giọng nói của mình, vừa đắng chát lại vừa kiềm chế.
Nhẹ tênh… như đến từ một thế giới khác vậy.
Đạo diễn hiểu ý gật đầu: “Đi qua bên cạnh ngồi một lát đi. Cô hãy cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của mình. Còn một cảnh quay cuối cùng thôi, đừng để nó thất bại.”
Ngay cả câu "Cám ơn", cô cũng không kịp nói, cô chỉ gật đầu, rời đi.
Toàn thân… vô lực.
Đi không được bao xa, thân thể loạng choạng, cô phải chống tay vào vách tường, mới không bị ngã xuống.
Cuối cùng, cô tựa vào vách tường ngồi xuống.
Cô cắn chặt tay, mới không để cho mình khóc ra thành tiếng.
Thì ra, còn chưa kịp yêu, mà đã thất tình, là đau như vậy...
————
Cô không biết mình quay cảnh quay cuối cùng này như thế nào; càng không biết mọi người xung quanh thấy mình như thế nào.
Cô giống như là một cái xác đã bị rút linh hồn ra, quay phim như một con rối.
Rốt cuộc cũng quay xong, cô ngồi xe, trở về Bắc Thành.
Lúc đang đi đến trạm xe, còn chưa đi ra ngoài, đã chợt có một cái tay giữ lấy cổ tay cô lại.
Cô mê mang nâng tầm mắt lên, thật thà nhìn người đàn ông trước mặt.
Cảnh Uyên đứng ở trước mặt cô, thấy nỗi buồn không thể che giấu nổi trong mắt cô, trong lòng anh vô cùng đau xót.
“Chớ đi ra ngoài cửa chính.” Anh mở miệng nhắc nhở: “Có rất nhiều ký giả ở bên ngoài.”
“À, được.” Cô chậm rãi đáp lại, nghe lời gật đầu.
Cảnh Uyên chỉ cảm thấy cô gái đứng ở trước mặt mình, giống như là một con rối không có linh hồn vậy.
Anh ôm lấy bả vai cô, đỡ cô, đi đến trạm xe bên ngoài đi.
Cửa hông, không có ký giả canh chừng.
Cảnh Uyên đưa cô lên xe. Lại nhìn về phía cô, thở dài, anh cúi người thắt đai an toàn cho cô.
“Cám ơn.” Cô nhỏ giọng cám ơn.
“Phạm Phạm, em có muốn đi hỏi tình hình của anh ta hay không? Có lẽ... anh ta nên cho em một câu trả lời.” Cảnh Uyên đứng ở bên cạnh xe, nói với cô.
Anh vẫn luôn dõi theo tin tức của hai người bọn họ tin. Theo tin tức mà anh nhận được, bọn họ đang qua lại với nhau.
Cảnh Phạm hoàn hồn. Cô quay mặt lại, mỉm cười với anh.
Nụ cười ấy, khiến Cảnh Uyên cảm thấy cực kỳ thống khổ.
“Anh, không cần phải hỏi gì cả, anh ấy cũng không cần phải cho em bất kỳ lời giải thích nào...” rốt cuộc cô cũng mở miệng, nụ cười hiện ra nơi khóe môi, nhưng giọng nói lại run rẩy: “Chúng em đã nói chuyện xong với nhau rồi, kết thúc thì kết thúc, sẽ không dây dưa...”
“Tại sao em không muốn một câu trả lời? Đây là cái mà anh ta nên cho em!” Cảnh Uyên hơi giận dữ: “Anh sẽ mang em đi tìm anh ta!”
Cảnh Phạm khẽ chớp mắt, nước mắt lại bắt đầu lăn dài trên má. Cô khẩn cầu nhìn Cảnh Uyên: “Anh, đừng để anh ấy nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của em, được không?”
Cô cầm thiệp mời, ngây ngốc đứng ở đó, cái câu "Tôi nuôi em" mấy ngày trước kia, cuối cùng lại hóa thành lời châm chọc lớn nhất.
Ngọt ngào qua đi cay đắng đến, phá lệ khiến cho người ta khó mà chịu đựng nổi.
Đau đớn dần lan ra.
Tấm thiệp mời đó giống như tảng đá nặng nghìn cân, khiến cô sắp cầm không vững rồi.
Dư An nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, ông nhận lại thiệp mời.
Ông nhìn cô nói: “Trong cái giới showbiz này, có rất nhiều diễn viên đều bị hủy ở trên tay những phú thương này —— nếu cô mang theo mục đích đến gần người ta, thì tôi cũng sẽ không nói với cô những chuyện này. Dẫu sao ai cũng có mong muốn của mình, người ngoài không có tư cách gì để chỉ trích mình được. Nhưng tôi thấy cô rất đơn thuần, không phải là loại người như vậy, vì vậy tôi muốn nhắc nhở cô mấy câu. Bây giờ thấy cái này rồi, cũng không cần tôi phải nhắc nhở, chính cô cũng nên tỉnh táo lại đi.”
Đúng vậy...
Cô nên tỉnh táo lại đi.
Cô đã sớm nên tỉnh táo lại rồi.
Cảnh Phạm rất muốn nói vài lời đáp lại đạo diễn, nhưng mà, môi khẽ mấp máy, lời còn chưa nói ra khỏi miệng, nước mắt đã không ngừng lăn xuống.
Cô nghĩ, nhất định là nhìn cô lúc này rất chật vật.
Rốt cuộc, cô vẫn không thể làm ra vẻ ung dung như đã từng nghĩ được làm.
“Đạo diễn, tôi... tôi muốn nghỉ ngơi.” Rốt cuộc, cô cũng tìm lại được giọng nói của mình.
Cô nghe giọng nói của mình, vừa đắng chát lại vừa kiềm chế.
Nhẹ tênh… như đến từ một thế giới khác vậy.
Đạo diễn hiểu ý gật đầu: “Đi qua bên cạnh ngồi một lát đi. Cô hãy cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của mình. Còn một cảnh quay cuối cùng thôi, đừng để nó thất bại.”
Ngay cả câu "Cám ơn", cô cũng không kịp nói, cô chỉ gật đầu, rời đi.
Toàn thân… vô lực.
Đi không được bao xa, thân thể loạng choạng, cô phải chống tay vào vách tường, mới không bị ngã xuống.
Cuối cùng, cô tựa vào vách tường ngồi xuống.
Cô cắn chặt tay, mới không để cho mình khóc ra thành tiếng.
Thì ra, còn chưa kịp yêu, mà đã thất tình, là đau như vậy...
————
Cô không biết mình quay cảnh quay cuối cùng này như thế nào; càng không biết mọi người xung quanh thấy mình như thế nào.
Cô giống như là một cái xác đã bị rút linh hồn ra, quay phim như một con rối.
Rốt cuộc cũng quay xong, cô ngồi xe, trở về Bắc Thành.
Lúc đang đi đến trạm xe, còn chưa đi ra ngoài, đã chợt có một cái tay giữ lấy cổ tay cô lại.
Cô mê mang nâng tầm mắt lên, thật thà nhìn người đàn ông trước mặt.
Cảnh Uyên đứng ở trước mặt cô, thấy nỗi buồn không thể che giấu nổi trong mắt cô, trong lòng anh vô cùng đau xót.
“Chớ đi ra ngoài cửa chính.” Anh mở miệng nhắc nhở: “Có rất nhiều ký giả ở bên ngoài.”
“À, được.” Cô chậm rãi đáp lại, nghe lời gật đầu.
Cảnh Uyên chỉ cảm thấy cô gái đứng ở trước mặt mình, giống như là một con rối không có linh hồn vậy.
Anh ôm lấy bả vai cô, đỡ cô, đi đến trạm xe bên ngoài đi.
Cửa hông, không có ký giả canh chừng.
Cảnh Uyên đưa cô lên xe. Lại nhìn về phía cô, thở dài, anh cúi người thắt đai an toàn cho cô.
“Cám ơn.” Cô nhỏ giọng cám ơn.
“Phạm Phạm, em có muốn đi hỏi tình hình của anh ta hay không? Có lẽ... anh ta nên cho em một câu trả lời.” Cảnh Uyên đứng ở bên cạnh xe, nói với cô.
Anh vẫn luôn dõi theo tin tức của hai người bọn họ tin. Theo tin tức mà anh nhận được, bọn họ đang qua lại với nhau.
Cảnh Phạm hoàn hồn. Cô quay mặt lại, mỉm cười với anh.
Nụ cười ấy, khiến Cảnh Uyên cảm thấy cực kỳ thống khổ.
“Anh, không cần phải hỏi gì cả, anh ấy cũng không cần phải cho em bất kỳ lời giải thích nào...” rốt cuộc cô cũng mở miệng, nụ cười hiện ra nơi khóe môi, nhưng giọng nói lại run rẩy: “Chúng em đã nói chuyện xong với nhau rồi, kết thúc thì kết thúc, sẽ không dây dưa...”
“Tại sao em không muốn một câu trả lời? Đây là cái mà anh ta nên cho em!” Cảnh Uyên hơi giận dữ: “Anh sẽ mang em đi tìm anh ta!”
Cảnh Phạm khẽ chớp mắt, nước mắt lại bắt đầu lăn dài trên má. Cô khẩn cầu nhìn Cảnh Uyên: “Anh, đừng để anh ấy nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của em, được không?”
/417
|