Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nước mắt của cô, càng khiến trái tim Cảnh Uyên cảm thấy bực bội đau đớn.
Anh đưa tay qua, rút khăn giấy ra, lau nước mắt cho cô.
“Được, em nói không đi, vậy chúng ta sẽ không đi. Anh chở em trở về trước.” Cảnh Uyên đáp ứng thỉnh cầu của cô một cách vô điều kiện.
Động tác lau nước mắt của anh, cực kỳ dịu dàng.
Cảnh Uyên lái xe, chở cô về căn phòng nhỏ cô thuê.
Anh suy nghĩ lại, rồi đề nghị: “Nếu không, em hãy trở về nhà ở đi, em hay đi ra ngoài quay phim, trở về cũng không ở cạnh tiểu Chanh tử, như vậy thì tiểu Chanh tử cũng không vui vẻ gì.”
Cảnh Phạm gật đầu: “Được.”
Trong căn phòng nhỏ đó, có quá nhiều dấu vết của anh.
Cho dù số lần anh tới cũng không nhiều, cho dù cô đã rất cố gắng không thay đổi theo ý của anh, nhưng mà, cô vẫn không làm được.
Chiếc giường anh mua, cái đệm anh chọn, vẫn còn ở đó.
Với cô mà nói, tất cả những thứ đó đều là một loại tra tấn tàn bạo.
“Bây giờ anh sẽ đưa em trở về thu dọn đồ đạc.” Cảnh Uyên nói.
Cảnh Phạm gật đầu lần nữa.
Đi được nửa đường, điện thoại di động của Cảnh Uyên không ngừng vang lên.
Anh lấy ra nhìn, là cha gọi tới.
Kết nối cuộc gọi, kề sát điện thoại ở bên tai. Giọng nói của Cảnh Thừa Hoài từ trong điện thoại di động truyền tới: “Cảnh Uyên, con tới bệnh viện Nhân Hòa đi.”
“Sao vậy ạ?”
“Vừa rồi, lúc cha và mẹ của con đang nói chuyện Hoắc gia muốn kết hôn, không ngờ lại bị tiểu nha đầu này nghe được. Con bé đột nhiên náo loạn, chạy ra bên ngoài. Chúng ta cản mà không cản lại, vừa chạy ra thì nhìn thấy con bé ngã ở ven đường.”
Cảnh Uyên nghe mà cảm thấy kinh hãi.
“Tình hình bây giờ thế nào rồi? Đã cấp cứu chưa?”
“Đang cấp cứu, nhưng bây giờ còn chưa tỉnh.”
“Ở phòng bệnh nào, con và Phạm Phạm sẽ tới ngay lập tức!” sau khi đối phương nói phòng bệnh, Cảnh Uyên liền cắt đứt điện thoại.
Cảnh Phạm nghe qua loa, cô quay đầu hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Bây giờ chúng ta phải đến bệnh viện Nhân Hòa, tiểu Chanh tử đang phải cấp cứu ở bên đó.” Cảnh Uyên nói.
Sắc mặt của Cảnh Phạm tái nhợt đi, Cảnh Uyên cầm lấy bàn tay lạnh như băng của cô: “Em đừng sợ, sẽ không có chuyện gì đâu, để anh tăng tốc độ.”
Tay cô, đang run rẩy.
Cảnh Uyên dùng sức nắm lấy tay cô, hận không thể truyền hết sức lực của mình cho cô.
————
Rất nhanh, xe của Cảnh Uyên đã đến trước cửa bệnh viện.
Cảnh Phạm lập tức chạy vào trong phòng bệnh.
Cũng may, lúc cô đến, tiểu Chanh tử đã tỉnh.
Thấy dáng vẻ nằm ở trên giường cực kỳ đáng thương của con, Cảnh Phạm gần như không thể khống chế được nước mắt của mình. Nhưng mà, cô không muốn lộ ra vẻ yếu đuối ở trước mặt con.
Tiểu Chanh tử tử thấy cô đến, bé như đã phải chịu rất nhiều ủy khuất, nức nở khóc lớn. Từ trên giường ngồi dậy, bé giang hai tay ra muốn được ôm vào lòng.
Cảnh Phạm ôm chặt lấy bé ở trong ngực, hôn lên lỗ tai nhỏ của cô: “Dì đã nói không cho phép con chạy loạn rồi cơ mà. Con phải đi từ từ thôi, tim con không chịu nổi vận động mạnh. Lần sau không được như vậy nữa, biết không?”
Giọng nói của cô dần khàn đi.
Tiểu chanh tử sụt sịt mũi, nghẹn ngào nói: “Dì ơi, chú Hoắc sắp kết hôn rồi...”
Lòng Cảnh Phạm đau như bị dao cắt.
Nhưng cô buộc mình phải trấn định lại.
Cô mỉm cười, dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của bé: “Dì biết. Đây là chuyện tốt, không phải sao?”
Sớm muộn gì anh cũng sẽ kết hôn.
Chỉ là sớm muộn mà thôi.
Mà đối tượng kết hôn, vĩnh viễn đều không phải là mình. Đây là một cái sự thật mà cô phải tiếp nhận.
“Không phải là chuyện tốt! Tiểu Chanh tử không muốn chú Hoắc kết hôn, con ghét chú ấy cưới người phụ nữ khác!”
Những lời ngây thơ của bé, giống như là những sợi dây, đang không ngừng kéo lấy trái tim cô. Khiến cô đau đến nỗi không thể nào thở nổi.
Cổ họng cô run rẩy thật lâu, mới khàn giọng tìm về âm thanh của mình lần nữa: “Không phải con vẫn luôn lo lắng chú Hoắc ở một mình rất cô đơn hay sao? Không phải con sợ chú ấy bị bệnh không có ai chăm sóc hay sao? Sau này... Sau này sẽ có người chăm sóc cho chú ấy.”
Nước mắt của cô, càng khiến trái tim Cảnh Uyên cảm thấy bực bội đau đớn.
Anh đưa tay qua, rút khăn giấy ra, lau nước mắt cho cô.
“Được, em nói không đi, vậy chúng ta sẽ không đi. Anh chở em trở về trước.” Cảnh Uyên đáp ứng thỉnh cầu của cô một cách vô điều kiện.
Động tác lau nước mắt của anh, cực kỳ dịu dàng.
Cảnh Uyên lái xe, chở cô về căn phòng nhỏ cô thuê.
Anh suy nghĩ lại, rồi đề nghị: “Nếu không, em hãy trở về nhà ở đi, em hay đi ra ngoài quay phim, trở về cũng không ở cạnh tiểu Chanh tử, như vậy thì tiểu Chanh tử cũng không vui vẻ gì.”
Cảnh Phạm gật đầu: “Được.”
Trong căn phòng nhỏ đó, có quá nhiều dấu vết của anh.
Cho dù số lần anh tới cũng không nhiều, cho dù cô đã rất cố gắng không thay đổi theo ý của anh, nhưng mà, cô vẫn không làm được.
Chiếc giường anh mua, cái đệm anh chọn, vẫn còn ở đó.
Với cô mà nói, tất cả những thứ đó đều là một loại tra tấn tàn bạo.
“Bây giờ anh sẽ đưa em trở về thu dọn đồ đạc.” Cảnh Uyên nói.
Cảnh Phạm gật đầu lần nữa.
Đi được nửa đường, điện thoại di động của Cảnh Uyên không ngừng vang lên.
Anh lấy ra nhìn, là cha gọi tới.
Kết nối cuộc gọi, kề sát điện thoại ở bên tai. Giọng nói của Cảnh Thừa Hoài từ trong điện thoại di động truyền tới: “Cảnh Uyên, con tới bệnh viện Nhân Hòa đi.”
“Sao vậy ạ?”
“Vừa rồi, lúc cha và mẹ của con đang nói chuyện Hoắc gia muốn kết hôn, không ngờ lại bị tiểu nha đầu này nghe được. Con bé đột nhiên náo loạn, chạy ra bên ngoài. Chúng ta cản mà không cản lại, vừa chạy ra thì nhìn thấy con bé ngã ở ven đường.”
Cảnh Uyên nghe mà cảm thấy kinh hãi.
“Tình hình bây giờ thế nào rồi? Đã cấp cứu chưa?”
“Đang cấp cứu, nhưng bây giờ còn chưa tỉnh.”
“Ở phòng bệnh nào, con và Phạm Phạm sẽ tới ngay lập tức!” sau khi đối phương nói phòng bệnh, Cảnh Uyên liền cắt đứt điện thoại.
Cảnh Phạm nghe qua loa, cô quay đầu hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Bây giờ chúng ta phải đến bệnh viện Nhân Hòa, tiểu Chanh tử đang phải cấp cứu ở bên đó.” Cảnh Uyên nói.
Sắc mặt của Cảnh Phạm tái nhợt đi, Cảnh Uyên cầm lấy bàn tay lạnh như băng của cô: “Em đừng sợ, sẽ không có chuyện gì đâu, để anh tăng tốc độ.”
Tay cô, đang run rẩy.
Cảnh Uyên dùng sức nắm lấy tay cô, hận không thể truyền hết sức lực của mình cho cô.
————
Rất nhanh, xe của Cảnh Uyên đã đến trước cửa bệnh viện.
Cảnh Phạm lập tức chạy vào trong phòng bệnh.
Cũng may, lúc cô đến, tiểu Chanh tử đã tỉnh.
Thấy dáng vẻ nằm ở trên giường cực kỳ đáng thương của con, Cảnh Phạm gần như không thể khống chế được nước mắt của mình. Nhưng mà, cô không muốn lộ ra vẻ yếu đuối ở trước mặt con.
Tiểu Chanh tử tử thấy cô đến, bé như đã phải chịu rất nhiều ủy khuất, nức nở khóc lớn. Từ trên giường ngồi dậy, bé giang hai tay ra muốn được ôm vào lòng.
Cảnh Phạm ôm chặt lấy bé ở trong ngực, hôn lên lỗ tai nhỏ của cô: “Dì đã nói không cho phép con chạy loạn rồi cơ mà. Con phải đi từ từ thôi, tim con không chịu nổi vận động mạnh. Lần sau không được như vậy nữa, biết không?”
Giọng nói của cô dần khàn đi.
Tiểu chanh tử sụt sịt mũi, nghẹn ngào nói: “Dì ơi, chú Hoắc sắp kết hôn rồi...”
Lòng Cảnh Phạm đau như bị dao cắt.
Nhưng cô buộc mình phải trấn định lại.
Cô mỉm cười, dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của bé: “Dì biết. Đây là chuyện tốt, không phải sao?”
Sớm muộn gì anh cũng sẽ kết hôn.
Chỉ là sớm muộn mà thôi.
Mà đối tượng kết hôn, vĩnh viễn đều không phải là mình. Đây là một cái sự thật mà cô phải tiếp nhận.
“Không phải là chuyện tốt! Tiểu Chanh tử không muốn chú Hoắc kết hôn, con ghét chú ấy cưới người phụ nữ khác!”
Những lời ngây thơ của bé, giống như là những sợi dây, đang không ngừng kéo lấy trái tim cô. Khiến cô đau đến nỗi không thể nào thở nổi.
Cổ họng cô run rẩy thật lâu, mới khàn giọng tìm về âm thanh của mình lần nữa: “Không phải con vẫn luôn lo lắng chú Hoắc ở một mình rất cô đơn hay sao? Không phải con sợ chú ấy bị bệnh không có ai chăm sóc hay sao? Sau này... Sau này sẽ có người chăm sóc cho chú ấy.”
/417
|