Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hoắc Cảnh Thành tỉnh lại, khóe môi cong lên một độ cong nhàn nhạt, một tay nắm bàn tay cô, tay kia vòng qua ôm cô vào lòng.
“Em đánh thức anh sao?” - Cảnh Phạm nằm nhoài trên người anh, từ trên nhìn xuống anh.
Anh nửa mở mắt: “Đã sớm tỉnh rồi.”
Chỉ là không muốn đứng dậy.
Mặc dù, giờ làm việc đã sớm qua rất lâu.
Anh sa vào trong không khí này, không muốn tỉnh dậy.
“Buổi sáng muốn ăn gì?” - Cảnh Phạm vạch ngón tay anh ra chơi.
“Tủ lạnh của anh trống rỗng, có muốn cũng không có gì để nấu.”
“Vậy buổi chiều rảnh rỗi em sẽ lấp đầy tủ lạnh của anh. Anh muốn ăn gì cứ nói với em.”
Hoắc Cảnh Thành nâng mông cô, đẩy cô lên phía trên, ôm chặt thêm một chút. Nhìn cô: “Thích gì cứ mua, em được toàn quyền phụ trách. Không thể lại như lần trước, lãng phí đồ trong tủ lạnh.”
Cảnh Phạm cười: “Em phải phụ trách nấu hết sao?”
“Không chỉ phải phụ trách nấu hết, còn phụ trách nấu ngon. Còn phải ăn cùng nữa.” - Hoắc Cảnh Thành một tay gối sau đầu, ánh mắt nhìn khuôn mặt dịu dàng của cô, thì thầm- “Mang tiểu Tranh tử đến, cho bé ăn cùng chúng ta.”
Nghe anh nhắc tới Tiểu Tranh tử, lòng Cảnh Phạm cảm thấy vô cùng ấm áp. Cô gật đầu: “Được.”
“Em nói xem lúc này con bé kia đang làm gì? Đã tới trường học chưa?” – Tay Hoắc Cảnh Thành từ mông dời lên, vuốt qua sống lưng cùng bên hông, nhẹ nhàng vuốt ve: “Chi bằng lát nữa chúng ta ghé qua trường thăm bé?”
Cảnh Phạm buồn cười: “Sao đột nhiên lại muốn thăm bé?”
“Lần trước bé con một mực không cho anh cưới người khác, hiện tại anh không cưới Mộ Vãn nữa cũng coi như đã đáp ứng yêu cầu của bé. Bé con nhất định rất vui vẻ.”
Nhắc tới đứa nhỏ, giữa lông mày Hoắc Cảnh Thành tràn đầy yêu thương.
Cảnh Phạm nhìn, không khỏi có chút động tình.
“Em thấy anh có vẻ rất thích Tiểu Tranh tử.”
“Là yêu thương.” - Hoắc Cảnh Thành cảm khái - “Đôi lúc nhìn bé, anh lại cảm thấy bé có chút giống em.”
“Giống em? Giống chỗ nào?”
“Chỗ này, chỗ này, và cả chỗ này nữa...” – Ngón tay Hoắc Cảnh Thành từ giữa lông mày rơi xuống trên lỗ mũi vểnh cao cuối cùng dừng lại trên bờ môi cô.
Cảnh Phạm bật cười, nắm chặt tay anh. Anh ngẩng đầu, động tình hôn lên môi cô.
Hai người hôn đến nóng bỏng.
Trong phòng, không khí đang thiêu đốt hừng hực, tràn đầy cảm xúc mãnh liệt.
Điện thoại, đúng lúc này, đột nhiên vang lên.
Cảnh Phạm hít một hơi thật sâu, đẩy người đàn ông trên người mình ra: “Điện thoại của em...”
“Kệ nó đi.” - Hoắc Cảnh Thành trói tay cô lại.
Một lần nữa hôn cô.
Cảnh Phạm bị hôn đến mơ màng. Thế nhưng, tiếng chuông điện thoại vẫn không ngừng vang lên, một khắc cũng không ngừng lại.
“Có thể là gia đình gọi, không chừng là chuyện làm ăn.” - Cảnh Phạm năn nỉ anh: “Để em nghe máy đã.”
Hoắc Cảnh Thành cũng bị tiếng chuông kia làm phiền, đành buông tay. Cô cầm điện thoại trên đầu giường xem.
Màn ảnh lập loè hiện một chữ ‘anh’.
Anh nhíu mày: “Anh ta thật biết chọn thời gian.”
Cảnh Phạm liếc mắt nhìn, bối rối. Hoắc Cảnh Thành nâng mặt cô, cắn lên môi cô một cái.
Cảnh Phạm nghiêng người nghe điện thoại. Chỉ nghe Cảnh Uyên nói: “Phạm Phạm, Tiểu Tranh tử đến tìm em sao?”
“Không có. Làm sao vậy?” - Cảnh Phạm vừa nghe liền phát hiện ngữ khí Cảnh Uyên không đúng, liếc nhìn thời gian, nói: “Hiện tại đã hơn 10 giờ rồi, con bé không phải đã đến trường sao?”
Hoắc Cảnh Thành tỉnh lại, khóe môi cong lên một độ cong nhàn nhạt, một tay nắm bàn tay cô, tay kia vòng qua ôm cô vào lòng.
“Em đánh thức anh sao?” - Cảnh Phạm nằm nhoài trên người anh, từ trên nhìn xuống anh.
Anh nửa mở mắt: “Đã sớm tỉnh rồi.”
Chỉ là không muốn đứng dậy.
Mặc dù, giờ làm việc đã sớm qua rất lâu.
Anh sa vào trong không khí này, không muốn tỉnh dậy.
“Buổi sáng muốn ăn gì?” - Cảnh Phạm vạch ngón tay anh ra chơi.
“Tủ lạnh của anh trống rỗng, có muốn cũng không có gì để nấu.”
“Vậy buổi chiều rảnh rỗi em sẽ lấp đầy tủ lạnh của anh. Anh muốn ăn gì cứ nói với em.”
Hoắc Cảnh Thành nâng mông cô, đẩy cô lên phía trên, ôm chặt thêm một chút. Nhìn cô: “Thích gì cứ mua, em được toàn quyền phụ trách. Không thể lại như lần trước, lãng phí đồ trong tủ lạnh.”
Cảnh Phạm cười: “Em phải phụ trách nấu hết sao?”
“Không chỉ phải phụ trách nấu hết, còn phụ trách nấu ngon. Còn phải ăn cùng nữa.” - Hoắc Cảnh Thành một tay gối sau đầu, ánh mắt nhìn khuôn mặt dịu dàng của cô, thì thầm- “Mang tiểu Tranh tử đến, cho bé ăn cùng chúng ta.”
Nghe anh nhắc tới Tiểu Tranh tử, lòng Cảnh Phạm cảm thấy vô cùng ấm áp. Cô gật đầu: “Được.”
“Em nói xem lúc này con bé kia đang làm gì? Đã tới trường học chưa?” – Tay Hoắc Cảnh Thành từ mông dời lên, vuốt qua sống lưng cùng bên hông, nhẹ nhàng vuốt ve: “Chi bằng lát nữa chúng ta ghé qua trường thăm bé?”
Cảnh Phạm buồn cười: “Sao đột nhiên lại muốn thăm bé?”
“Lần trước bé con một mực không cho anh cưới người khác, hiện tại anh không cưới Mộ Vãn nữa cũng coi như đã đáp ứng yêu cầu của bé. Bé con nhất định rất vui vẻ.”
Nhắc tới đứa nhỏ, giữa lông mày Hoắc Cảnh Thành tràn đầy yêu thương.
Cảnh Phạm nhìn, không khỏi có chút động tình.
“Em thấy anh có vẻ rất thích Tiểu Tranh tử.”
“Là yêu thương.” - Hoắc Cảnh Thành cảm khái - “Đôi lúc nhìn bé, anh lại cảm thấy bé có chút giống em.”
“Giống em? Giống chỗ nào?”
“Chỗ này, chỗ này, và cả chỗ này nữa...” – Ngón tay Hoắc Cảnh Thành từ giữa lông mày rơi xuống trên lỗ mũi vểnh cao cuối cùng dừng lại trên bờ môi cô.
Cảnh Phạm bật cười, nắm chặt tay anh. Anh ngẩng đầu, động tình hôn lên môi cô.
Hai người hôn đến nóng bỏng.
Trong phòng, không khí đang thiêu đốt hừng hực, tràn đầy cảm xúc mãnh liệt.
Điện thoại, đúng lúc này, đột nhiên vang lên.
Cảnh Phạm hít một hơi thật sâu, đẩy người đàn ông trên người mình ra: “Điện thoại của em...”
“Kệ nó đi.” - Hoắc Cảnh Thành trói tay cô lại.
Một lần nữa hôn cô.
Cảnh Phạm bị hôn đến mơ màng. Thế nhưng, tiếng chuông điện thoại vẫn không ngừng vang lên, một khắc cũng không ngừng lại.
“Có thể là gia đình gọi, không chừng là chuyện làm ăn.” - Cảnh Phạm năn nỉ anh: “Để em nghe máy đã.”
Hoắc Cảnh Thành cũng bị tiếng chuông kia làm phiền, đành buông tay. Cô cầm điện thoại trên đầu giường xem.
Màn ảnh lập loè hiện một chữ ‘anh’.
Anh nhíu mày: “Anh ta thật biết chọn thời gian.”
Cảnh Phạm liếc mắt nhìn, bối rối. Hoắc Cảnh Thành nâng mặt cô, cắn lên môi cô một cái.
Cảnh Phạm nghiêng người nghe điện thoại. Chỉ nghe Cảnh Uyên nói: “Phạm Phạm, Tiểu Tranh tử đến tìm em sao?”
“Không có. Làm sao vậy?” - Cảnh Phạm vừa nghe liền phát hiện ngữ khí Cảnh Uyên không đúng, liếc nhìn thời gian, nói: “Hiện tại đã hơn 10 giờ rồi, con bé không phải đã đến trường sao?”
/417
|