Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nghe Cảnh Phạm nói như vậy, ngữ khí Cảnh Uyên lập tức càng lạnh hơn.
“Sáng nay, anh đã đưa Tiểu Tranh tử đến trường học. Thế nhưng, vừa nãy thầy giáo gọi đến nói là lúc sáng gặp được bé nhưng khi lên lớp lại không thấy người.”
Cảnh Phạm trong lòng giật mình kinh sợ.
Cô liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, đi lên sân thượng, đóng cửa lại, thấp giọng hỏi: “Mất tích đã bao lâu? Anh gọi bé chưa? Có xem camera chưa?”
“Anh không gọi được. Thầy giáo kiểm tra camera thì thấy bé bị một người đàn ông ôm đi. Em hỏi Hoắc Cảnh Thành xem có phải là anh ta hay không?”
Cảnh Phạm mặt mũi trắng bệch, lắc đầu: “Không thể nào, chúng em ở bên nhau suốt. Anh, em lập tức đến trường, xem camera, anh giúp em báo cảnh sát.”
“Được.” - Cảnh Uyên đáp.
Cúp điện thoại, Cảnh Phạm vừa nghĩ tới chuyện Cảnh Uyên nói Tiểu Tranh tử bị một người đàn ông ôm đi, toàn thân như nhũn ra.
Vậy ai đã bắt bé đi?
Bé con về nước không bao lâu, ngoại trừ mấy người trong nhà và Cảnh Thành, con bé căn bản cũng không quen người nào khác.
Chẳng lẽ là bọn buôn người?!
Hiện tại bọn buôn người nhiều như vậy, hơn nữa, Tiểu Tranh tử lại đáng yêu như vậy, không phải là không có khả năng này!
Cảnh Phạm bị ý nghĩ này của mình dọa đến nỗi tay chân lạnh lẽo, cả người run lên cầm cập.
Hoắc Cảnh Thành đang ngưng thần nhìn bóng lưng Cảnh Phạm. Lúc cô xoay người, kéo cửa ra, từ sân thượng trở lại phòng, anh liền nhìn thấy sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy, tinh thần hoảng hốt.
Anh lo lắng hỏi: “Có phải là ai xảy ra chuyện gì rồi không?”
Cảnh Phạm trong lòng một mảnh rối loạn, hồn bay phách lạc lắc đầu, run rẩy nói: “Em phải đi trước.”
Cô vội vàng đi tới cửa, quần áo cũng không thay.
Hoắc Cảnh Thành đuổi tới, kéo cô lại: “Em muốn cứ như vậy rời đi sao? Em nhìn xem mình đang mặc đồ gì.”
Cảnh Phạm từ trên nhìn xuống, trên người cô chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng của anh.
Sau khi ngủ một đêm, lúc này, áo đã sớm nhăn nhúm, trước ngực còn mở ra ba nút áo.
Như vậy đi ra ngoài quả thực không tốt.
Cảnh Phạm ngay cả phòng thay quần áo cũng không vào, trực tiếp thay đồ ngay trước mặt anh.
Hoắc Cảnh Thành ngưng thần nhìn biểu hiện bất thường của cô, môi mỏng mím chặt, không hé răng.
Mãi đến tận khi cô mặc quần áo xong, Hoắc Cảnh Thành lần thứ hai ngăn cô lại.
“Cảnh Phạm, em thật sự không định nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?” - Anh nâng mặt cô lên, nhìn cô - “Bộ dáng này của em ra ngoài thế này, em không sợ làm anh lo lắng sao?”
Cảnh Phạm nhìn lại anh, nhìn dáng vẻ thân mật của anh, đột nhiên cảm thấy chua xót nghẹn ngào nơi cổ họng.
Cô có loại kích động muốn nói ra tất cả cho anh biết.
Khi đang định nói, điện thoại của cô lại vang lên lần nữa.
Tiếng chuông này khiến tim Cảnh Phạm đập càng nhanh hơn, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nhìn số điện thoại xa lạ trên màn hình, không biết tại sao, cô đột nhiên có dự cảm không lành.
Cô không suy nghĩ nhiều, vội vàng đưa điện thoại kề sát bên tai, hỏi: “Ai đó? Rốt cuộc muốn cái gì?”
“Nếu cô không muốn con bé chết, ngay bây giờ, một mình cô lập tức đến chỗ tôi!” - Bên kia là giọng của Mộ Vãn.
Cảnh Phạm mạnh mẽ chấn động, hóa ra là cô ta!
“Cô đừng làm hại con bé!”
Mộ Vãn cười nhẹ một tiếng, tiếng cười dữ tợn thậm chí có chút điên loạn khiến người nghe sởn cả tóc gáy.
“Cảnh Phạm, là cô làm tôi tổn thương trước. Cô bây giờ không có tư cách yêu cầu tôi không làm hại con gái cô.”
“Cô rốt cuộc muốn thế nào?” – Giọng Cảnh Phạm đã không kiềm được mà run lên.
Nghe Cảnh Phạm nói như vậy, ngữ khí Cảnh Uyên lập tức càng lạnh hơn.
“Sáng nay, anh đã đưa Tiểu Tranh tử đến trường học. Thế nhưng, vừa nãy thầy giáo gọi đến nói là lúc sáng gặp được bé nhưng khi lên lớp lại không thấy người.”
Cảnh Phạm trong lòng giật mình kinh sợ.
Cô liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, đi lên sân thượng, đóng cửa lại, thấp giọng hỏi: “Mất tích đã bao lâu? Anh gọi bé chưa? Có xem camera chưa?”
“Anh không gọi được. Thầy giáo kiểm tra camera thì thấy bé bị một người đàn ông ôm đi. Em hỏi Hoắc Cảnh Thành xem có phải là anh ta hay không?”
Cảnh Phạm mặt mũi trắng bệch, lắc đầu: “Không thể nào, chúng em ở bên nhau suốt. Anh, em lập tức đến trường, xem camera, anh giúp em báo cảnh sát.”
“Được.” - Cảnh Uyên đáp.
Cúp điện thoại, Cảnh Phạm vừa nghĩ tới chuyện Cảnh Uyên nói Tiểu Tranh tử bị một người đàn ông ôm đi, toàn thân như nhũn ra.
Vậy ai đã bắt bé đi?
Bé con về nước không bao lâu, ngoại trừ mấy người trong nhà và Cảnh Thành, con bé căn bản cũng không quen người nào khác.
Chẳng lẽ là bọn buôn người?!
Hiện tại bọn buôn người nhiều như vậy, hơn nữa, Tiểu Tranh tử lại đáng yêu như vậy, không phải là không có khả năng này!
Cảnh Phạm bị ý nghĩ này của mình dọa đến nỗi tay chân lạnh lẽo, cả người run lên cầm cập.
Hoắc Cảnh Thành đang ngưng thần nhìn bóng lưng Cảnh Phạm. Lúc cô xoay người, kéo cửa ra, từ sân thượng trở lại phòng, anh liền nhìn thấy sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy, tinh thần hoảng hốt.
Anh lo lắng hỏi: “Có phải là ai xảy ra chuyện gì rồi không?”
Cảnh Phạm trong lòng một mảnh rối loạn, hồn bay phách lạc lắc đầu, run rẩy nói: “Em phải đi trước.”
Cô vội vàng đi tới cửa, quần áo cũng không thay.
Hoắc Cảnh Thành đuổi tới, kéo cô lại: “Em muốn cứ như vậy rời đi sao? Em nhìn xem mình đang mặc đồ gì.”
Cảnh Phạm từ trên nhìn xuống, trên người cô chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng của anh.
Sau khi ngủ một đêm, lúc này, áo đã sớm nhăn nhúm, trước ngực còn mở ra ba nút áo.
Như vậy đi ra ngoài quả thực không tốt.
Cảnh Phạm ngay cả phòng thay quần áo cũng không vào, trực tiếp thay đồ ngay trước mặt anh.
Hoắc Cảnh Thành ngưng thần nhìn biểu hiện bất thường của cô, môi mỏng mím chặt, không hé răng.
Mãi đến tận khi cô mặc quần áo xong, Hoắc Cảnh Thành lần thứ hai ngăn cô lại.
“Cảnh Phạm, em thật sự không định nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?” - Anh nâng mặt cô lên, nhìn cô - “Bộ dáng này của em ra ngoài thế này, em không sợ làm anh lo lắng sao?”
Cảnh Phạm nhìn lại anh, nhìn dáng vẻ thân mật của anh, đột nhiên cảm thấy chua xót nghẹn ngào nơi cổ họng.
Cô có loại kích động muốn nói ra tất cả cho anh biết.
Khi đang định nói, điện thoại của cô lại vang lên lần nữa.
Tiếng chuông này khiến tim Cảnh Phạm đập càng nhanh hơn, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nhìn số điện thoại xa lạ trên màn hình, không biết tại sao, cô đột nhiên có dự cảm không lành.
Cô không suy nghĩ nhiều, vội vàng đưa điện thoại kề sát bên tai, hỏi: “Ai đó? Rốt cuộc muốn cái gì?”
“Nếu cô không muốn con bé chết, ngay bây giờ, một mình cô lập tức đến chỗ tôi!” - Bên kia là giọng của Mộ Vãn.
Cảnh Phạm mạnh mẽ chấn động, hóa ra là cô ta!
“Cô đừng làm hại con bé!”
Mộ Vãn cười nhẹ một tiếng, tiếng cười dữ tợn thậm chí có chút điên loạn khiến người nghe sởn cả tóc gáy.
“Cảnh Phạm, là cô làm tôi tổn thương trước. Cô bây giờ không có tư cách yêu cầu tôi không làm hại con gái cô.”
“Cô rốt cuộc muốn thế nào?” – Giọng Cảnh Phạm đã không kiềm được mà run lên.
/417
|